[Dịch]Đô Thị Thần Nhân- Sưu tầm
Chương 33 : CHƯƠNG 33
.
Nghe vậy tất cả ký giả liền hướng sang Lưu Vũ Phi, ký giả của Nhân Dân Nhật Nhân báo hỏi: “ Chào tổng giám, xin hỏi dược phẩm của công ty các vị có những chuyên gia nghiên cứu hay không, có thể mời họ ra mặt được không?”
Lưu Vũ Phi nói: “ Dược phẩm của công ty chúng tôi đều là từ Trung dược phối chế, phương thuốc là do gia tộc của chúng tôi truyền lại, bởi vậy công ty chúng ta cũng không có chuyên gia y học nào.” Hắn đã sớm giải thích với Lý Hưởng mình đi ra từ một gia tộc từ xưa, bởi vậy hắn mới nói công ty là thuộc về gia tộc. Lời nói của hắn làm cho các ký giả một trận nghị luận, lại có ký giả hỏi: “ Chào Lưu tổng giám, tôi là ký giả của Triêu Tiên Nhật Báo, nghe ý tứ vừa rồi của ông, có phải nói Tây Vũ công ty là xí nghiệp gia tộc, vì sao trước kia chúng tôi chưa từng nghe qua danh tiếng của gia tộc các vị, nếu gia tộc các vị có phương thuốc tốt như vậy, sao nhiều năm trước không đem ra công bố với hậu thế?”
Lưu Vũ Phi đáp: “ Tây Vũ công ty quả thật thuộc về gia tộc chúng ta, về phần trước kia mọi người chưa từng nghe nói qua gia tộc chúng ta là bởi vì gia tộc chúng ta cho đến nay đều lánh đời ẩn cư, gia tộc chúng ta đã có truyền thống rất xa xưa nên mọi người chưa nghe qua cũng rất bình thường, từ nhiều năm qua ta là người đầu tiên đi ra từ trong gia tộc, có thể nói là một lần lịch lãm mà thôi. Bây giờ xin mời các vị đừng nói về những chuyện không liên quan đến dược phẩm nữa.”
Ký giả của đài Phương Đông TV lại hỏi: “ Chào Lưu tổng giám, bây giờ ông có thể tuyên bố một chút về giá tiền của dược phẩm, một người bệnh nan y phải cần bao nhiêu lượng thuốc mới có thể lành bệnh?”
Lưu Vũ Phi từ trong Kiền Khôn Giới lấy ra một bình Vận Mệnh Thủy, nói: “ Đây chính là một phần dược thủy trị liệu bệnh ung thư, một người bệnh chỉ cần uống một bình như vậy là được, chúng tôi gọi nó là Vận Mệnh Thủy, giá tiền là chung tôi căn cứ theo từng tài sản của mỗi người cứ mười phần lấy hai, còn những gia đình bần khốn nghèo khổ mà có người bị bệnh, mà tài sản của bọn họ gom lại chỉ có mười đồng tiền, hoặc có thể nói là không có một đồng nào, công ty chúng tôi miễn phí trị liệu, ngược lại, cho dù là người giàu có mà có bao nhiêu tiền, thì cũng phải xuất ra hai phần trong tài sản thì chúng tôi mới bán ra Vận Mệnh Thủy này.”
Tất cả các ký giả và những phóng viên truyền hình nghe xong lời hắn nói thì ngây cả người, bọn họ còn chưa từng nhìn thấy có người nào làm việc cổ quái như vậy, cùng với loại quy củ quái dị thế này. Một ký giả hỏi: “ Lưu tổng giám, ông nói vậy không phải là rất không công bình cho một số người có tiền hay sao?”
Lưu Vũ Phi nói: “ Trên đời này vốn không có chuyện công bình bao giờ, đối với ta mà nói, ngươi có tiền không có nghĩa ngươi là cao nhân nhất đẳng, tính mạng của mỗi người đều trân quý giống như nhau, chúng ta cũng không miễn cưỡng họ đến mua dược phẩm của chúng ta.”
Tiếp theo hắn lại nói: “ Bây giờ ta trả lời vấn đề của ký giả Pháp quốc, ta thanh minh một chút, dược phẩm của chúng ta sẽ không đưa ra bất kỳ quốc gia nào, nếu các bằng hữu ngoại quốc muốn chữa bệnh thì có thể đến Trung Quốc của chúng ta, giá tiền sẽ là trong mười phần tài sản sẽ lấy ba.”
Lời tuyên bố làm cho các ký giả ngoại quốc kinh hãi, trong đó có một ký giả đứng lên chất vấn: “ Lưu tổng giám, vừa rồi ông còn nói tính mạng của mỗi người đều trân quý giống nhau, vậy sao ông còn không xuất ra ngoài, còn người người bệnh từ nước ngoài tới thì ông lại thu dược phí còn cao hơn người bệnh trong nước?”
Lưu Vũ Phi đáp: “ Không xuất khẩu là vì có hai nguyên nhân, một, là số lượng sản xuất của công ty chúng tôi không đủ để cung ứng xuất khẩu, hai, ta là người Trung Quốc, đương nhiên đầu tiên phải lo lắng cho đồng bào của mình.”
Nghe vậy tất cả ký giả ngoại quốc đều trầm mặc, Hoa bộ trưởng đang muốn đứng dậy tuyên bố chấm dứt thì một ký giả Nhật Bổn lên tiếng: “ Lưu tổng giám, nếu quý công ty không thể sản xuất ra được nhiều thì tại sao không đưa phương thuốc công bố ra, vậy có thể để cho công ty khác hỗ trợ sản xuất, như vậy không phải rất tốt hay sao, Lưu tổng giám không phải nói tính mạng không phân biệt sang hèn, như vậy không phải là tạo phúc cho cả nhân loại hay sao?”
Lưu Vũ Phi hỏi: “ Vị ký giả tiên sinh này, ngươi có thể nói ngươi thuộc quốc tịch nào không?”
“ Ta là người Nhật Bổn.” Ký giả đó trả lời.
Lưu Vũ Phi cười nói: “ Ta xem, hỏi loại vấn đề này chỉ có người của dân tộc các ngươi hỏi mà thôi, ngươi chỉ muốn có được phương thuốc này, vậy thì ai cũng đều sản xuất ra được. Phương thuốc của ta đều có ghi trên bao ngoài của mỗi bình Vận Mệnh Thủy, ta có thể cam đoan phương thuốc này tuyệt đối không có vấn đề, còn có người Nhật Bổn và người Ấn Độ, không có thuộc trong phạm vi trị liệu của công ty chúng ta, người của hai quốc gia này ta xem tất cả đều là kẻ đáng chết, cứu trị bọn họ chỉ là lãng phí dược phẩm của chúng ta mà thôi.” Nói dứt lời hắn đi bỏ đi xuống khỏi đài, Hoa bộ trưởng liền tuyên bố buổi công bố tin tức mới đến đó chấm dứt.
Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông đều nói đến Tây Vũ công ty của Trung Quốc, mặt khác, ở phương Tây, một công ty dược phẩm khổng lồ lại tuyên bố ra một tin, dược phẩm của Tây Vũ công ty tại Trung Quốc chỉ gây ra sự hiềm nghi, bọn họ không tin chỉ bằng vào một loại dược phẩm mà có thể trị liệu được tất cả bệnh nan y ung thư.
Sau đó Lý Hưởng phân phó cho nhân viên công ty các danh sách địa chỉ bệnh viện, tuyên bố chỉ có những bệnh viện này mới có thể xuất ra Vận Mệnh Thủy. Bất kể thế nào, càng ngày càng nhiều người bệnh nan y, sau khi uống vào Vận Mệnh Thủy của Tây Vũ công ty, tất cả bọn họ đều trong thời gian vài ngày ngắn ngủi đều khôi phục khỏe mạnh. Trong đó đại bộ phận đều là người nghèo khổ, điều này cũng làm cho Tây Vũ công ty tiêu hao không biết bao nhiêu phí tổn…bất quá Lưu Vũ Phi cũng không vì sự hao tốn nghiêm trọng mà thay đổi lập trường lúc đầu của mình. Rất nhiều giới truyền thông đều bung ra điều tra những bệnh nhân đã dùng Vận Mệnh Thủy, tất cả đều đúng như sự tuyên truyền của Tây Vũ công ty, hiệu quả phi thường lớn, mỗi bệnh nhân đều chỉ trong ba, bốn ngày là khỏe mạnh. Theo các phương tiện truyền thông càng ngày càng nhiều, dần dần trên thế giới đều cũng tin tưởng dược phẩm này của Tây Vũ công ty. Trước cảnh tượng này làm cho tất cả những bệnh nhân bị tuyệt chứng trên thế giới đều chạy tới Trung Quốc. Mà các bệnh viện của Tây Vũ công ty cũng đầy nghẹt những bệnh nhân chạy đến mua dược phẩm, cả khâu tiêu thụ của Tây Vũ công ty cũng đầy nghẹt, bệnh viện quốc nội phái nhân viên tới hy vọng Tây Vũ công ty có thể đem Vận Mệnh Thủy đến xuất ra từ bệnh viện của họ, điều này cũng làm cho sản lượng cung cấp của Tây Vũ công ty cung không đủ cầu.
Rất nhanh nửa tháng trôi qua, Tây Vũ công ty không còn phải bù lỗ như lúc đầu, nửa tháng này, có rất nhiều người có tiền, vì mạng sống đành phải móc ra hai phần tài sản của mình, mặc dù rất đau lòng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với chịu chết. Tại bệnh viện, các nhân viên cũng luôn chữa bệnh cho những người bần khốn, người bình thường chỉ lấy tiền thuốc mà thôi. Lưu Vũ Phi sợ sẽ có những người cố tình giấu diếm tài sản của mình, bởi vậy ở mỗi cô nhi phụ trách phát ra dược phẩm đều dặn họ dùng tâm linh pháp quyết để dò xét bệnh nhân, để cho họ hiểu rõ được tình huống của bệnh nhân đó. Vừa mới bắt đầu cũng có những người che giấu tài sản của mình, kết quả bị các cô nhi phát hiện, theo lệnh của Lưu Vũ Phi sẽ không phát dược phẩm cho những người này. Vì thế những người dở những trò gian lận này không được uống thuốc đã rất nhanh rời khỏi nhân thế. Chuyện này truyền từ trong những bệnh nhân lan ra, từ đó về sau cũng không có bất cứ người nào vốn có tiền mà lại đem tính mạng mình ra đùa giỡn, mỗi người đều thành thật móc ra hai phần tài sản của mình để mà mua thuốc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện