[Dịch]Đô Thị Thần Nhân- Sưu tầm
Chương 18 : CHƯƠNG 18
.
Huynh muội Triệu Nguyên Sanh tiến lên chào Lý Nhiên và Lữ Tuyết. Hai người biết tâm tư lớn nhất của con họ, bọn họ càng chăm chú nhìn Triệu Nhược Băng, nói: “ Lão đệ, chúng ta cứ nói chuyện của chúng ta, để cho bọn vãn bối tự mình nói chuyện thì tốt hơn, dù sao họ đều là người trẻ tuổi sẽ dễ hòa hợp hơn.”
Triệu Kiếm Bình đương nhiên hiểu được tâm tư của Lý Nhiên, hơn nữa hắn cũng rất xem trọng Lý Nhiên, bởi vậy cũng đồng ý với đề nghị của hắn. Cao Phương và Lữ Tuyết quen biết đã lâu nên hai người biết Triệu Kiếm Bình và Lý Nhiên nhất định có chuyện muốn nói, nên cùng trở về phòng nói chuyện riêng. Triệu gia huynh muội mang theo Lý Khánh Lạc huynh đệ tới hoa viên bên ngoài dạo chơi, nhất là Lý Khánh Lạc, chỉ hận không được ở riêng một mình với Triệu Nhược Băng.
Triệu Kiếm Bình và Lý Nhiên đợi tất cả đều đi hết, mới bắt đầu nói chuyện. Đầu tiên Lý Nhiên nói: “ Lão đệ, chú xem Khánh Lạc nhà ta và Băng nhi nhà chú hai người thế nào, anh biết khi Khánh Lạc ở nước ngoài nó vẫn nhớ Băng nhi không bao giờ quên, lần này vừa về nước là nó đã lập tức đòi tới gặp Băng nhi ngay, anh muốn hỏi chú một chút, chú cảm thấy thế nào?”
“ Lão ca, nói thật tôi cũng rất yêu thích Khánh Lạc, chẳng những năng lực mạnh mẽ hơn nữa công lực cũng rất cường đại, tôi cho rằng chúng nó rất xứng đôi. Hơn nữa Băng nhi nhà tôi bây giờ cũng chưa có bạn trai, mặc dù tôi không biết trong lòng nó nghĩ thế nào, nhưng khi nó còn bé vẫn thích Khánh Lạc, tôi nghĩ chỉ cần bọn họ ở chung với nhau, thì những người làm trưởng bối như chúng ta cũng không thể quản được nhiều, huống hồ chi nếu chúng ta ở giữa giúp thêm vào, lỡ như chúng không có duyên phận, chúng ta cũng không nên miễn cưỡng bọn chúng, lão ca anh thấy thế nào…”
Triệu Kiếm Bình cũng rất thích Khánh Lạc, nhưng hắn cũng sợ vạn nhất con gái và Lý Khánh Lạc không yêu nhau, hắn cũng không nỡ miễn cưỡng nữ nhi, lại nói bây giờ nữ nhi lại trở nên cường đại như vậy, nếu chọc giận nàng thì sẽ không xử lý được, bởi vậy Triệu Kiếm Bình cũng không dám nói chắc chắn, để sau này còn có đường lui.
Lý Nhiên đối với việc Triệu Kiếm Bình nói cũng đồng ý, về chuyện chung thân đại sự của con mình cũng liền bỏ qua, tiếp theo lại bàn chuyện phương diện võ công.
Triệu Nhược Băng bọn họ đi tới hoa viên, bắt đầu trò chuyện, chủ yếu là Lý Khánh Lạc nói, hắn kể lại những chuyện thú vị hắn gặp ở nước ngoài, nhất thời làm cho mấy người Triệu Nhược Băng cười vui không ngừng. Lý Khánh Lạc nhìn thấy nàng thích nghe hắn nói chuyện, liền đem những chuyện vui vẻ nói ra cho nàng nghe, dĩ nhiên làm cho nàng cảm thấy rất vui, Triệu Nhược Băng nghe hắn kể chuyện cười, nhìn vẻ mặt hắn nói chuyện, từ trên người Lý Khánh Lạc đã lộ ra vẻ quý tộc Âu Châu, việc này làm cho nàng có cảm giác đã gặp lại Lạc ca ca ngày xưa đã trở lại.
Lý Khánh Lạc nhìn thấy nàng vẫn đang nhìn chằm chằm hắn, tâm lý ngày càng cao hứng. Tiếp theo Lý Khánh Lạc và bọn họ thảo luận về chuyện võ công, hắn nghĩ rằng dựa vào công lực của hắn, nhất định có thể vượt qua nàng, cũng sẽ giống như ngày xưa mà sùng bái hắn. Bọn họ nói chuyện mãi cho đến khi có người đến mời họ vào nhà ăn cơm.
Lúc này Lý Khánh Lạc đã dùng một lễ quý tộc Âu Châu mời nàng đi trước, điều này làm cho nàng cảm thấy Lý Khánh Lạc ngày xưa vẫn không hề thay đổi, vẫn như trước vì nàng làm tất cả. Mấy ngày kế tiếp hắn cùng nàng đi ra ngoài du ngoạn, do nàng mang theo hắn đi ngoạn các phong cảnh ở Tây An. Dọc theo đường đi hắn làm mọi cách để cho nàng vui vẻ, mà nàng cũng giống như ngày xưa gọi hắn là Lạc ca ca. Mấy ngày nay hắn và nàng vẫn đi du ngoạn các nơi, mà nàng cảm giác như tự mình biến thành tiểu nha đầu vui sướng của năm xưa. Ban ngày nàng đi cùng hắn, tối thì nàng truyền thụ cho người nhà khinh công thân pháp, nàng bận đến nỗi quên cả việc điện thoại cho Lưu Vũ Phi, hình như đã hoàn toàn quên mất hắn.
Thời gian vui sướng đi qua rất nhanh, ngày nghỉ lễ Quốc Khánh nhanh chóng trôi qua, hôm nay là ngày nàng phải trở về trường học. Lúc này nàng mới nhớ tới Lưu Vũ Phi, không biết bây giờ hắn đang làm cái gì, nàng cảm thấy từ ngày mình trở về nhà vẫn không điện thoại cho hắn, tâm lý không khỏi cảm thấy áy náy.
Cao Phương nhìn thấy mấy ngày nay con gái và Lý Khánh Lạc cười đùa rất vui vẻ, cũng không hề nhắc tới Lưu Vũ Phi. Mà nay con gái sắp về trường, bà định nói chuyện với nữ nhi xem con lựa chọn thế nào. Vào phòng, Cao Phương hỏi: “ Băng nhi, mấy ngày nay ban ngày con đi với Lý Khánh Lạc, buổi tối lại dạy người nhà học thân pháp, biết con không có thời gian nói chuyện phiếm với người nhà. Hôm nay mẹ hỏi con, con thấy Lý Khánh Lạc và Lưu Vũ Phi hôm trước con nói, so sánh hai người bọn họ con thấy thế nào, mẹ thấy con và Lý Khánh Lạc ở chung cũng tốt lắm, con cũng biết cha con và cha của Lý Khánh Lạc, cha con rất là thích hắn, bây giờ con nên phân rõ con là có ý gì với Lưu Vũ Phi, còn là cảm thụ thế nào với Lý Khánh Lạc.”
Triệu Nhược Băng mấy ngày nay đi chơi với Lý Khánh Lạc, đến ngày hôm nay phải về Bắc Kinh mới nhớ tới việc từ khi mình về cũng không có gọi điện thoại cho Lưu Vũ Phi. Hơn nữa trong tâm lý cũng không hề so sánh Lý Khánh Lạc và Lưu Vũ Phi với nhau. Bây giờ nghe mẹ nói như vậy không khỏi đem hai người ra so sánh.
Mấy ngày nay Lý Khánh Lạc cùng đi du ngoạn với nàng thì đối xử tốt với nàng không cần phải nói. Dọc theo đường đi, nàng muốn gì, nghĩ gì thì không cần mở miệng Lý Khánh Lạc cũng biết được ý nghĩ của nàng, hình như rất hiểu rõ nàng, tất cả mọi sự hắn đều giúp nàng làm được, căn bản không cho nàng cơ hội tự làm gì cả. Điều này làm cho nàng được sống lại tư vị được sủng ái của năm đó. Trên đường du ngoạn, phong độ, khí chất bất phàm của hắn, hấp dẫn vô số mỹ nữ đưa mắt tống tình với hắn, nhưng tất cả đều là vô ích, trong mắt hắn chỉ có một mình nàng. Khi ánh mắt hắn nhìn nàng thì tràn ngập tình yêu, điều này nàng cũng biết rõ ràng tâm tư của hắn.
Ngược lại, theo sự hiểu biết của Triệu Nhược Băng dành cho Lưu Vũ Phi, ở điểm này hắn vĩnh viễn không giống như Lý Khánh Lạc. Đối với một cô gái, chuyện gì cũng phải nghe theo hắn. Nàng còn nhớ lúc đầu khi hắn đưa nàng dọn qua biệt thự thì cũng không hề hỏi qua ý của nàng mà đã trực tiếp ra quyết định. Tuy nói lúc ấy nàng cũng rất mong được ở chung với hắn. Nhưng đó là khi nàng và Lý Khánh Lạc còn chưa gặp lại, bây giờ nàng cảm giác ra là Lưu Vũ Phi không hề tôn trọng nàng. Nếu đổi lại là Lý Khánh Lạc chắc chắn hắn sẽ hỏi ý của nàng trước chứ không giống Lưu Vũ Phi trực tiếp hạ quyết định cho nàng. Tuy nói hắn đều rất tự nhiên, nhưng bất cứ ai đi theo bên người hắn đều cũng cảm thụ khí phách lộ ra trên người hắn, bất kể cách nói chuyện hay khẩu khí, những gì hắn quyết định luôn làm cho người ta không cách nào phản kháng dù chỉ là trong ý niệm. Lại nói bên cạnh hắn còn có một Tô Thiến, cho đến bây giờ hắn cũng chỉ xem nàng như một em gái mà thôi. Đàn bà đại đa số đều là vậy, đối mặt với một người luôn thuận theo nàng, rồi lại có thể làm cho nàng vui vẻ, với một người không hiểu được thế nào là phong hoa tuyết nguyệt, thì thường thường nàng hay nghiêng về người đầu tiên, đa số đàn bà thích được người ta sủng ái, thích người đàn ông quan tâm tới nàng. Bất kể trước kia nàng độc lập như thế nào, nhưng thủy chung nàng vẫn là đàn bà.
Nghĩ một hồi, trong tâm lý của nàng đã so sánh được hai người đàn ông này. Lúc này nàng nói với Cao Phưong: “ Mẹ, con đã suy nghĩ cẩn thận, Lưu Vũ Phi đối với con giống như một ca ca, một trưởng bối, con nghĩ cho tới nay con đối với hắn chỉ có cảm kích và sùng bái, cũng không có thích hắn, mà Lạc ca ca, con bây giờ chỉ có thể nói, con ở cùng hắn thì thấy rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng, một chút áp lực cũng không có, giống như là năm đó cho con có cảm giác rất là ấm áp, mặc dù bây giờ con còn chưa thích Lạc ca ca, nhưng con nghĩ đối với một cô gái thì hắn sẽ là một bạn lữ rất tốt, sau này con sẽ tìm thêm thời gian ở chung với Lạc ca ca, để xem anh ấy có thích hợp với con không. Mẹ, bây giờ con đã trưởng thành, có những việc con biết phải làm sao xử lý, lại nói nếu thật sự con không thích ai, con sẽ không lập gia đình, sẽ mãi ở bên mẹ..”
Cao Phương nghe xong lời này của con gái thì biết con gái đã thành thục hơn rất nhiều, mặc dù nàng nói câu cuối cùng với vẻ trêu đùa làm cho bà cảm thấy vui vẻ, bà nói: “ Băng nhi, con xinh đẹp như vậy, đến lúc đó nhất định sẽ tìm được người chồng như ý, mẹ cũng không muốn cho Băng nhi cả đời ở bên mẹ mà không chịu lấy chồng, mẹ còn muốn giúp Băng nhi lo cho em bé nữa…”
Triệu Nhược Băng nghe mẹ nói như vậy thì ngượng ngùng đến đỏ mặt, không chịu ôm lấy bà làm nũng. Cao Phương nhìn lên thấy thời gian đã không còn sớm, nói với nàng: “ Băng nhi, mẹ thấy thời gian đã không còn sớm, con hãy sửa sang hành lý lại một chút đi, để cho anh hai con đưa con ra phi trường, mẹ sẽ không tiễn con. Ở đây mẹ chỉ có một câu muốn nói với con, nhớ kỹ đừng để cho vẻ bề ngoài mê hoặc tâm trí của mình, chỉ cần ngày nào đó con có thể chính thức nhận ra trong lòng mình nghĩ như thế nào, lúc đó con sẽ biết là người nào sẽ thích hợp với con…”
Triệu Nhược Băng không hiểu tại sao mẹ nàng lại nói một câu giống y như mấy lần trước, nhưng bây giờ nàng không có suy nghĩ nhiều, đáp ứng trở về phòng soạn hành lý. Cao Phương nhìn bóng lưng của nữ nhi, lẩm bẩm nói: “ Băng nhi, việc cảm tình mẹ cũng không thể giúp con, chỉ hy vọng con sớm nhận ra thật rõ lòng mình, mẹ chỉ có thể làm đến thế này thôi..”
Cao Phương là người từng trải, bà biết thật ra nữ nhi rất thích Lưu Vũ Phi, nhưng khi Lý Khánh Lạc đột nhiên xuất hiện, để cho nàng thêm một lựa chọn, lại nói năm đó ảnh hưởng của Lý Khánh Lạc đối với nàng cũng rất lớn, bởi vậy nàng mới có cảm giác Lý Khánh Lạc tốt hơn Lưu Vũ Phi.
Mấy ngày nay Lý Khánh Lạc thật là cao hứng vô cùng, hắn nghĩ không ra theo đuổi Triệu Nhược Băng lại không hề có khó khăn như vậy, so với hắn tưởng tượng thật dễ dàng hơn rất nhiều. Mấy ngày nay hắn có cảm giác nàng cũng vẫn như năm đó, giống như một tiểu nha đầu không biết chuyện, chuyện gì cũng dựa vào hắn. Triệu Nhược Băng chỉ khác là không quấn quýt hắn đòi học võ công, ngoài ra những thứ khác đều giống như trước. Điều này cũng là hắn muốn, hắn không biết bây giờ nàng đã sớm bước lên đường tu chân, đối với võ công của hắn đã không còn hứng thú nữa. Hắn lại nghĩ rằng nàng lớn lên thì tính cách thay đổi, không còn thích luyện võ nữa. Lý Khánh Lạc và người nhà thương lượng một chút, quyết định phải nhanh chóng thân thiết với nàng hơn, cùng nàng đi Bắc Kinh, như vậy hắn sẽ có nhiều thời gian ở cùng một chỗ với nàng.
Triệu Nhược Băng trước khi lên máy bay thì gọi một cuộc điện thoại đến biệt thự ở Bắc Kinh, muốn thử xem Lưu Vũ Phi có ở nhà không, nếu ở nhà có thể tới đón nàng không. Lưu Vũ Phi sau khi lo xong chuyện ở Thượng Hải, lại phân phó cho Lý Hưởng chú ý đến những chuyện cần thiết, mà công ty ở ngày kế tiếp là có thể bắt đầu sản xuất rồi. Xong việc này hắn thuấn di trở về Bắc Kinh, khi hắn vừa về đến nhà không lâu thì chợt nghe được điện thoại vang lên, hắn biết điện thoại nơi này ngoại trừ gia đình của hắn cũng chỉ có Tô Thiến và Triệu Nhược Băng biết, nhưng Tô Thiến còn đang nhập định vậy nhất định là Triệu Nhược Băng.
Hắn cầm lấy điện thoại nói chuyện một hồi với nàng, hỏi chút chuyện lần này nàng về nhà thế nào, còn hỏi gia đình nàng học tập thân pháp ra sao, còn nghe nàng nói sắp trở lại, hắn cũng không có nói sẽ đi đón nàng. Triệu Nhược Băng gác điện thoại xong, tâm lý hiện lên một trận mê mang, thầm nghĩ: “ Mình làm sao vậy, tại sao trong tâm lý lại hy vọng hắn tới đón mình? Mình chỉ xem hắn là ca ca thôi, sao lại còn muốn hắn tới đón, ân, nếu đã là ca ca, vậy đón em gái về là đúng rồi, đó cũng là bình thường mà, không có gì đáng để hoài nghi cả.”
Nàng lập tức tìm được cho mình một lý do. Nàng tạm biệt đại ca rồi đi vào phòng cách ly. Ở nơi này nàng gặp một người ngoài ý muốn. Lý Khánh Lạc đã thông qua công ty hàng không nên hiểu rõ hôm nay từ Tây An tới Bắc Kinh chỉ có một chuyến bay, hắn lập tức mua vé, vì cấp cho nàng sự vui mừng lẫn sợ hãi nên cũng không nói gì với Triệu gia.
Quả nhiên vừa nhìn thấy hắn thì nàng lại tưởng là hắn đi tiễn nàng, nhưng khi nghe hắn nói sẽ cùng nàng đi Bắc Kinh thì nàng quả thật vô cùng cả kinh. Triệu Nhược Băng đã rõ ràng ý nghĩa việc làm của hắn. Nhưng nàng cũng không có phản cảm, ngược lại nghĩ có hắn đi cùng sẽ càng vui vẻ hơn. Trên một phương diện khác nàng cũng thích ở chung một chỗ với hắn, ở mặt khác lại có thể xóa bớt sự tịch mịch khi đi một mình.
Khi hai người tuấn nam mỹ nữ đồng thời lên máy bay thì tất cả hành khách đều nhìn họ với ánh mắt hâm mộ và đố kỵ. Đương nhiên những ánh mắt đố kỵ đều là nam nhân, ánh mắt hâm mộ chính là nữ nhân. Nhìn hắn vô cùng lễ phép nhường cho nàng đi trước, còn mình ở phía sau giúp nàng cầm valy, những cô gái kia hận không được làm người được hắn chiếu cố. Triệu Nhược Băng cho tới hôm nay cũng chưa được ai đối đãi nàng như vậy, trong lúc nhất thời cũng ngượng ngùng đến đỏ mặt.
Trên máy bay hắn vẫn luôn nói chuyện với nàng, hy vọng càng hiểu rõ nàng hơn, theo thời gian trôi đi, đã càng lúc càng gần Bắc Kinh, mà tâm thần nàng ngược lại càng cảm thấy bất an. Cảm giác hăng hái lúc đầu nói chuyện với Lý Khánh Lạc cũng không còn nữa. Càng nhanh đến lúc hạ cánh thì nàng càng vô cùng thắc thỏm bất an. Lý Khánh Lạc cũng rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng có chút không yên, hắn nghĩ nàng có chuyện gì đó, vội vàng hỏi: “ Băng nhi, không sao chớ, anh xem em như có bộ dáng không an, có phải bị bệnh hay không?”
Triệu Nhược Băng vội vàng nói: “ Lạc ca ca, em không có việc gì đâu, có thể là khi máy bay đáp xuống thì thấy khó chịu, cho nên mới có cảm giác như vậy, không gì cả, em nghỉ ngơi một chút là được.”
Nàng tùy tiện tìm một cái cớ để che dấu đi tâm trạng của mình. Lý Khánh Lạc không biết ý nghĩ hiện giờ của nàng, hơn nữa nàng cũng đã nhắm mắt lại, hắn nghĩ có lẽ nàng nói là thật, nên hắn cũng không nói chuyện với nàng nữa, muốn cho nàng nghỉ ngơi một chút. Mặc dù bên ngoài nàng nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng tâm lý của nàng cũng không sao an ổn xuống được, ngược lại càng lúc càng bối rối. Giờ phút này trong tâm lý của nàng đang nghĩ cách làm sao giải thích quan hệ giữa nàng và Lý Khánh Lạc với Lưu Vũ Phi. Mặc dù trong tâm lý nàng đã tự nhận định xem Lưu Vũ Phi là ca ca, nhưng nàng thủy chung không cách nào nói với hắn là vì Lý Khánh Lạc muốn đeo đuổi nàng nên mới cùng nàng đến Bắc Kinh.
Bây giờ nàng vừa hy vọng hắn đến đón nàng, vừa hy vọng hắn đừng đến, điều này làm cho trong lòng nàng tràn ngập mâu thuẫn. Nàng rất sợ Lưu Vũ Phi và Lý Khánh Lạc gặp mặt thì phải làm sao giới thiệu hai người với nhau, nàng biết Lưu Vũ Phi thì không có vấn đề gì, chỉ cần không ai quấy rầy hắn thì hắn sẽ còn vì chuyện nàng có người đeo đuổi mà cao hứng. Nhưng Lý Khánh Lạc thì không biết điều đó. Nếu Lưu Vũ Phi tới thì nàng phải cùng hắn về biệt thự, mà hắn cũng sẽ không để cho Lý Khánh Lạc biết được chỗ ở của hắn. Đến lúc đó nàng cũng chỉ có hai lựa chọn, một là theo Lưu Vũ Phi về nhà, nhưng sẽ làm cho Lý Khánh Lạc hiểu lầm, hai là bất kể Lưu Vũ Phi, nàng sẽ cùng Lý Khánh Lạc làm bộ về trường học, sau đó lại về biệt thự, nhưng làm như vậy nàng lại sợ Lưu Vũ Phi không hài lòng, cho rằng nàng đã tiết lộ chuyện của hắn cho người khác, nhớ tới lúc đầu hắn đã cảnh cáo nên nàng không dám làm cho hắn hoài nghi. Nhưng nếu lựa chọn điều trước, vậy sẽ để cho Lý Khánh Lạc biết nàng ở cùng với Lưu Vũ Phi một nhà, truyền tới trong nhà nàng, đến lúc đó nàng không thể đem nguyên nhân nói ra với người nhà thì cho dù nàng có cả ngàn cái miệng cũng không thể nào giải thích được với người nhà của mình. Nàng càng sợ Lý Khánh Lạc lại giống như những người khác, coi thường Lưu Vũ Phi, nảy ra ý đồ không tốt gì với hắn, nếu thật sự chọc giận hắn thì hậu quả không cách nào tưởng tượng được. Nếu Lý Khánh Lạc bởi vì quan hệ của nàng chọc tới Lưu Vũ Phi, mà bị chết hay trọng thương, vậy thật là quá có lỗi với hắn. Nếu Lý Khánh Lạc biết không có cách nào đối phó Lưu Vũ Phi, nhưng hắn lại không từ bỏ ý định, quay đầu tổn thương Tô Thiến, vậy đến lúc đó chẳng những hắn xong đời, ngay cả Lý gia, thậm chí cả nhà nàng cũng không sao chịu nổi sự trả thù của Lưu Vũ Phi. Nàng hiểu rất rõ ràng, một người có chọc vào hắn, hắn chỉ cho ngươi chịu chút đau khổ mà thôi, nhưng nếu chọc tới Tô Thiến, thì hắn sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào. Nhớ tới việc này tâm lý của nàng không lạnh mà rùng mình. Nàng còn nhớ kỹ tới tên Lâm Lạc đã nhục mạ Tô Thiến, bây giờ còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu tâm lý, cũng may nhờ tiếng kêu của Tô Thiến nên mới thu lại được sát khí của Lưu Vũ Phi. Bất kể thế nào nàng vẫn mang tâm tình thắc thỏm bất an theo máy bay đáp xuống phi trường Bắc Kinh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện