[Dịch]Đô Thị Thần Nhân- Sưu tầm

Chương 12 : CHƯƠNG 12

Người đăng: 

.
Sau khi ăn xong, Tô Thiến đưa ra ý kiến muốn đi đến xem chỗ ở của Lưu Vũ Phi, hôm nay cũng chính là ngày Lưu Vũ Phi hứa sẽ kể cho nàng nghe chuyện của hắn, điều này nàng vẫn luôn ghi nhớ. Đương nhiên Triệu Nhược Băng cũng biết chuyện Lưu Vũ Phi muốn đem ít bí mật về hắn nói cho Tô Thiến nghe, nàng cũng muốn đi, Lưu Vũ Phi liền từ chối. Triệu Nhược Băng tiếp xúc với hắn mấy ngày nên cũng hiểu rõ nhược điểm của hắn, mỗi khi nàng yêu cầu hắn điều gì mà hắn không chịu thì nàng liền tỏ ra bộ dáng vô cùng ủy khuất. Mà mỗi khi hắn nhìn thấy bộ dáng ủy khuất động lòng người này của nàng thì hoàn toàn không có biện pháp nào từ chối. Mặc dù hắn biết rõ nàng chỉ là giả vờ làm dáng vẻ đó nhưng lần nào hắn cũng phải mềm lòng. Triệu Nhược Băng thấy Lưu Vũ Phi không chịu đáp ứng cho nàng cùng đi tới chỗ ở của hắn, vì vậy lại dùng tới chiêu này. Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Vũ Phi, Tô Thiến chỉ ở một bên cười khúc khích. Triệu Nhược Băng vừa biết mình lại thắng, trên mặt nàng liền nhanh chóng thay đổi trở nên tươi tắn ngay. Lưu Vũ Phi mang theo hai nàng đi về chỗ hắn ở, hai nàng vốn nghĩ hắn một mình ở trong nhà thì khẳng định sẽ rất lộn xộn, nhưng khi vào cửa hai nàng mới biết thì ra đã lầm. Nhà của hắn không mua bất cứ vật gì, ngay cả đồ gia dụng cần sử dụng hàng ngày cũng không có, Tô Thiến còn định giúp hắn thu dọn đồ đạc một chút nhưng bây giờ nhìn ra cái gì cũng không cần làm nữa. Trực tiếp nghe Lưu Vũ Phi nói ra chuyện của hắn là được, Triệu Nhược Băng đi xuống nhà bếp nhìn một chút, nàng muốn biết Lưu Vũ Phi trừ những lúc trong trường học thì phải ăn ở đó, về nhà thì thường ăn loại thức ăn gì. Nhưng rồi nàng cũng lại thất vọng, nhà bếp của Lưu Vũ Phi cũng vậy, cảm thấy như chưa từng sử dụng qua. Vì vậy Triệu Nhược Băng tò mò hỏi: “ Ca, em xem nhà bếp của anh sạch sẽ như vậy, hình như chưa từng sử dụng qua, chẳng lẽ bình thường anh chỉ mua đồ ăn bên ngoài về ăn thôi sao?” Lưu Vũ Phi nghe xong vô tình buột miệng trả lời: “ Anh bình thường không cần ăn gì cả, đương nhiên là không có sử dụng qua.” Lời vừa ra khỏi miệng thì hắn đã biết thôi rồi, vốn là hôm nay hắn chỉ muốn nói cho các nàng biết vài chuyện bình thường của mình, đối với chuyện tu chân hắn còn muốn một thời gian nữa mới nói. Bây giờ hắn lại lỡ lời nói ra, với sự khôn khéo và tỉ mỉ của Triệu Nhược Băng nếu lỡ lời không đúng thì nàng nhất định sẽ nghi ngờ. Hiện giờ hắn đang thầm mắng mình thật là quá nhanh miệng, quả nhiên Triệu Nhược Băng nghe trong lời nói của hắn có sơ hở, liền xoáy sâu vào: “ Ca, anh phải thành thật nói cho tụi em biết tại sao anh không cần ăn cái gì, anh không nên gạt tụi em a, càng không nên bịa chuyện để nói dối với tụi em đó, bằng không chẳng những em không buông tha cho anh, mà Thiến nhi cũng sẽ gây phiền toái cho anh đó !” Tô Thiến cũng ở một bên gật đầu. Lưu Vũ Phi biết điều này cũng thật là phiền toái rồi, hắn suy nghĩ một lát mới nói: “ Thiến nhi, Băng nhi anh hỏi trước hai người một vấn đề, hai người phải thành thật trả lời, điều này đối với chuyện ta nói sẽ có sự liên quan.” Triệu Nhược Băng và Tô Thiến liền gật đầu đáp ứng, Lưu Vũ Phi nói: “ Hai người có tin trên đời này có tiên nhân và pháp lực…” Tô Thiến còn chưa mở miệng, Triệu Nhược Băng đã giành nói trước: “ Ca, chúng ta đã có nói anh không được bịa chuyện gạt tụi em đó, nhưng bây giờ anh lại làm thế rồi…” Lưu Vũ Phi thấy Tô Thiến còn chưa nói thì hỏi: “ Thiến nhi, anh đã nói rồi, dù cho em tin hay không tin cũng không quan hệ…” Tô Thiến lúc này mới nói: “ Ca, tiên nhân mà anh nói em cũng không biết có hay không, bất quá em tin anh, bởi vì cho tới bây giờ anh cũng không có lừa gạt em.” Triệu Nhược Băng nghe xong cũng không đồng ý lời nàng nói, bảo: “ Em gái à em không sao chứ, lời nói này của ảnh mà em cũng tin, thật không biết ảnh cho em ăn mê hồn dược gì mà ảnh nói vậy em cũng tin.” Lưu Vũ Phi nghe xong cười mắng: “ Em biết cái gì, chỉ có Thiến nhi mới là người hiểu ta nhất, được rồi các người cũng không cần đoán mò nữa, ta sẽ đem tất cả mọi chuyện nói với các em, bất quá chuyện này chỉ có hai người được biết thôi, không thể nói với người khác chuyện của ta, nếu không đừng trách ta không nhận các em nữa, cho dù là tiết lộ nửa điểm cũng không được.” Tiếp theo hắn đem tất cả mọi chuyện của hắn nói ra, từ năm ấy trong cuộc thi bị thất bại rồi lại bị Hạ Vũ Khiết lừa gạt tình cảm đòi chia tay, rồi chuyện mình lạc vào Côn Lôn, tất cả đều nói ra. Nghe được hai nàng đều khiếp sợ không thôi, hắn nhìn bộ dáng khiếp sợ của hai nàng, cười nói: “ Thế nào, cảm giác không thể tư nghị phải không? Có thể hai người cho rằng ta bịa chuyện thần thoại lừa hai người, kỳ thật trên đời này còn rất nhiều sự việc mà người ta không biết a.” Triệu Nhược Băng nói: “ Ca ! Không phải chúng ta không tin a ! Nhưng những lời anh nói cũng làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi, đem quan niệm cố hữu của chúng tôi hoàn toàn phá vỡ, nếu trên đời này có người tu chân giống như anh nói, sao tới bây giờ không có ai nhìn thấy qua bọn họ chứ?” Lưu Vũ Phi nhìn thấy Tô Thiến cũng có nghi vấn như vậy, bèn nói: “ Kỳ thật hai em còn chưa hiểu được, ý nghĩa tu chân và quy tắc của tu chân, tu chân vốn là nghịch thiên mà đi, những người tu chân đều theo đuổi thiên đạo, đối với bọn họ mà nói trên đời này hết thảy đều có định số, họ sẽ không nhúng tay vào chuyện thế tục, bọn họ sẽ không bao giờ ở trước mắt người thế tục biểu lộ thực lực, đây là sự theo đuổi của tu chân không tranh đấu, hết thảy tùy duyên, đều là có an bài hết…” Lúc này Tô Thiến mới mở miệng hỏi: “ Ca, vậy theo lời anh nói, anh là một người tu chân sao? Vậy tại sao anh lại ở một chỗ cùng người bình thường chúng em? Chẳng lẽ anh có sự phân biệt khác khi tu chân sao? Vậy tiên nhân có lợi hại như trong truyền thuyết hay không, tùy tiện phất tay là có thể dời non lấp bể?” Lưu Vũ Phi nói: “ Sự tồn tại của ta có thể xem như là ngoại lệ, ta không giống họ, họ bắt đầu tu chân từ thuở nhỏ, trong đầu chỉ có thiên đạo, còn ta là nửa đường xuất gia, về phần tại sao ta lại đến ở phàm gian là vì ta không cần tu luyện nữa, tu vi của ta đã đủ, chỉ là tâm cảnh không đủ, cho nên ta không thể phi thăng đến thần cảnh. Ta ra ngoài thế gian là để tu luyện tâm cảnh, hai người cũng không cần hỏi ta làm sao tu luyện tâm cảnh, ngay chính ta cũng không hiểu lắm.” Lưu Vũ Phi thấy hai nàng muốn hỏi chuyện tu luyện tâm cảnh là thế nào thì giải thích ngay, Triệu Nhược Băng nói: “ Ca ! Nếu anh nói anh cũng là người tu chân, vậy anh có thể biểu diễn một chút năng lực hay không, em đối với sự việc này cũng còn nghi ngờ đó.” Nhìn vẻ hoài nghi của Triệu Nhược Băng, hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, cũng may Tô Thiến cũng đã tin hắn tám phần, bất quá nàng cũng muốn xem năng lực của hắn cao đến bao nhiêu. Hắn nhìn ánh mắt chờ đợi của các nàng, không thể làm gì khác hơn là xuất ra Bàn Cổ Phủ (búa) trong nội thể ra ngoài… “ Bàn Cổ Phủ xuất, thiên hạ vạn vật giai thần phục” ( Búa Bàn Cổ xuất ra, vạn vật chúng sinh khắp thiên địa trời đất đều cúi đầu thần phục) lời này quả nhiên không sai. Hắn vừa xuất Bàn Cổ Phủ ra, nhất thời một cỗ khí thế vương giả vô cùng cường đại từ trong đó bộc phát ra, đó là một cỗ khí thế làm cho thiên hạ vạn vật đều thần phục. May mắn Lưu Vũ Phi trước khi xuất ra Bàn Cổ Phủ thì đã lập một phong ấn trận trong phòng mình, miễn cho việc làm cho loài người trên đời đều khủng hoảng. Cỗ khí thế cường đại như vậy đủ để bao phủ cả Trung Quốc, nếu không phong ấn sẽ tạo ra những phiền toái không ít. Ở trong phòng mặc dù hai nàng đã được Lưu Vũ Phi bảo vệ, vậy mà cũng chịu không được phải quỳ xuống, không dám động đậy. Phải biết rằng Lưu Vũ Phi cũng đã lập vài phòng ngự trận trên người hai nàng, nhờ vậy các nàng mới phải chịu chỉ một phần uy áp trong vạn phần cỗ khí thế đó. Lưu Vũ Phi nhìn thấy hai nàng không chịu được bèn thu hồi Bàn Cổ Phủ vào trong cơ thể. Triệu Nhược Băng đúng là đã nếm phải đau khổ, khí thế của Bàn Cổ Phủ căn bản làm nàng không dám động, thầm nghĩ phải quỳ xuống thần phục. Ngay cả Triệu Nhược Băng mà cũng vậy thì Tô Thiến càng khỏi phải nói. Bây giờ Triệu Nhược Băng đã hoàn toàn tin Lưu Vũ Phi, lúc trước cỗ sát khí của Lưu Vũ Phi chỉ làm nàng cảm thấy được sát ý khôn cùng, thì bây giờ khí thế của Bàn Cổ Phủ sẽ làm cho người ta có bản năng thần phục trời sinh. Lưu Vũ Phi không biết mặc dù hắn đã bố trí một phong ấn trận trong phòng, nhưng khí thế của Bàn Cổ Phủ không có khả năng toàn bộ bị phong bế, khí thế vừa rồi của Bàn Cổ Phủ có một phần rất nhỏ đã xuyên ra ngoài. Chiều hôm nay sau khi Long Ba và Lưu Vũ Phi cáo biệt, lập tức cho người tra tìm chỗ ở của hắn, hắn lại đem theo Trầm Linh, Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh chuẩn bị đến bái phỏng Lưu Vũ Phi, thuận tiện để cho Trầm Linh xác nhận Lưu Vũ Phi có phải là người thần bí ở Thượng Hải không. Đến khi Long Ba tra được chỗ ở của Lưu Vũ Phi, liền vội vã dẫn theo bọn họ đi tìm hắn. Bọn họ mới vừa đi đến ngoài hành lang, một cỗ khí thế cường đại từ trong phòng bay ra, mấy người Long Ba còn chưa kịp phản ứng đã lập tức quỳ xuống, căn bản là không hề có chút ý niệm phản kháng trong đầu. Cũng may Lưu Vũ Phi thu lại cũng nhanh, lúc này mới không để cho họ phải nếm nhiều đau khổ. Bởi vì như thế, mấy người bọn họ mới có thể hoạt động tự do trở lại, cả người toát ra mồ hôi lạnh. Long Ba cũng âm thầm cảm thấy may mắn đã tới cục công an kịp thời, nếu không còn không biết chuyện sẽ lớn đến thế nào. Hắn nghĩ thầm: “ Một người bằng vào khí thế và sát ý có thể áp bức người đến nỗi như vậy, nếu chọc giận hắn thì hắn sẽ mở sát giới thì không người nào có thể ngăn cản nổi. Long Ba cũng không tin vào súng đạn của thế giới này có thể làm gì được Lưu Vũ Phi. Hắn cũng không biết cỗ khí thế này không phải là của Lưu Vũ Phi tán xuất ra. Long Ba cũng âm thầm quyết định sau khi trở về phải lập tức điều tra rõ ràng chuyện Lưu Vũ Phi bị bắt, nhất định phải tìm ra kẻ chủ mưu, nghiêm túc xử lý, cấp cho hắn một sự giao phó. Long Ba thấy cỗ khí thế nọ tưởng rằng Lưu Vũ Phi đã phát hiện ra bọn họ, không muốn làm khó họ nên mới thu hồi khí thế, cho rằng hắn đã đồng ý cho họ vào. Hắn không biết vì Lưu Vũ Phi sợ làm bị thương hai người trong phòng mới nhanh chóng thu hồi Bàn Cổ Phủ. Ở trong phòng Lưu Vũ Phi đang nói với Tô Thiến về chuyện tu chân thì có tiếng gõ cửa, Tô Thiến và Triệu Nhược Băng hỏi: “ Ca, giờ này ai tới vậy..” Lưu Vũ Phi buồn bực nói: “ Không biết nữa, từ khi ta ở đây không có quen biết với ai.” Nói xong dùng thần niệm xuất ra, khi hắn nhìn thấy Long Ba, Trầm Linh, Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân thì hắn biết thân phận đã bị người của Long Tổ khám phá. Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là nói: “ Phiền toái đã tới, hai người đừng nói lung tung đó.” Ngược lại hai nàng lại không nói lời nào, bây giờ các nàng càng thêm sùng bái hắn, bây giờ hắn đối với các nàng chẳng khác gì là thần nhân. Lưu Vũ Phi mở cửa ra, không chút khách sáo nói: “ Vào đi, ta biết là các người.” Mấy người Long Ba vô cùng cẩn thận, như rất sợ Lưu Vũ Phi. Trầm Linh đã gặp qua hắn, thấy hắn cũng không cảm thấy xa lạ, thấy hắn liền mỉm cười dùng ngữ khí thật cung kính nói: “ Chào anh, đã quấy rầy rồi…” Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh vừa vào đến liền bước tới quỳ xuống trước mặt hắn, cung kính nói: “ Đa tạ ân cứu mạng của các hạ, chúng tôi không biết làm sao báo đáp, sao này nếu các hạ có chỗ nào cần dùng chúng tôi, dù núi đao biển lửa chúng tôi cũng sẽ không ngần ngại…” Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh vừa tỉnh lại đã nghe Trầm Linh nói tuổi của Lưu Vũ Phi, nếu không họ cũng đã giống nàng gọi hắn là tiền bối, bây giờ bọn họ vô cùng cảm kích hắn. Phải biết rằng chẳng những Lưu Vũ Phi đã cứu bọn họ còn giúp họ tăng công lực lên gấp mười lần, bây giờ công lực của họ chẳng những cao nhất trong Long Tổ, thậm chí ngay cả trưởng bối trong gia tộc cũng không phải là đối thủ. Vốn là bọn họ ở trong gia tộc không có bao nhiêu địa vị, nhưng bởi vì họ không phải là con cái trực hệ của gia tộc, chức vụ quản lý công ty của gia tộc sẽ không tới phần họ, vì vậy mới bị phái đến Long Tổ. Từ khi công lực của họ tăng lên tới mười lần đã làm cho các trưởng bối hay biết, bọn họ đều yêu cầu cả hai trở lại để ủy thác trách nhiệm của gia tộc rồi sẽ phái người khác đến Long Tổ. Nhưng cả hai lại không chịu quay về, bọn họ cho rằng công lực của mình có được tại Long Tổ, tuy nói sự nguy hiểm ở Long Tổ thì rất nhiều, nhưng bọn họ lại thích ở lại Long Tổ, bởi vì bọn họ cũng không nghĩ đến chuyện tham dự vào sự tranh quyền đoạt thế trong các đời trực hệ và chi hệ ( con và cháu)của các đại gia tộc. Tô Thiến và Triệu Nhược Băng vừa rồi nghe Lưu Vũ Phi nói đã có phiền toái tới, không biết xảy ra chuyện gì, cho đến khi thấy hắn mở cửa, nhưng lại phát hiện có hai người trong đó lại quỳ xuống trước mặt hắn, cảnh tượng này làm cho các nàng cảm thấy kỳ lạ. Tô Thiến nghe Lưu Vũ Phi nói cái gì phiền toái, nàng lại nghĩ thật sự có chuyện phiền phức sắp đến nên không khỏi khẩn trương một chút. Kết quả chứng kiến có người quỳ xuống tạ ân cứu mạng của hắn, không khỏi đỏ mặt vì ý nghĩ lầm lẫn của mình. Lưu Vũ Phi thấy mới gặp mà họ lại quỳ như vậy làm hắn cảm thấy đau đầu, hắn còn không có kinh nghiệm ứng phó với loại chuyện này, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dùng một cỗ thần lực nâng hai người đứng lên, nói: “ Các ngươi cũng không cần khách khí như vậy, lúc ấy ta chỉ là tiện tay thôi, chúng ta đừng có đứng đây mà nói..” Long Ba và Trầm Linh nghe hắn nói như vậy, biết hắn không phải là một người thích khách sáo, cũng không khách khí ngồi xuống, lúc này họ mới phát hiện trong phòng còn có hai người. Long Ba thì không có gì nhưng Trầm Linh lại nhận ra Triệu Nhược Băng, cảm tình của hai người rất tốt trước kia vẫn cùng luyện võ chung với nhau, thân như chị em, Trầm Linh nhìn thấy Triệu Nhược Băng không khỏi thất kinh hỏi: “ Băng muội, sao em lại ở đây, em quen biết ông ấy khi nào, sao chị chưa từng nghe nói..” Khi nàng nhìn thấy Triệu Nhược Băng thì Triệu Nhược Băng cũng nhận ra nàng. Triệu Nhược Băng cũng không biết tại sao Trầm Linh quen biết Lưu Vũ Phi, nhưng thấy thái độ cung kính của nàng đối với hắn, nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ Linh tỷ biết rõ năng lực của ảnh hay sao?” Triệu Nhược Băng nghe Trầm Linh hỏi, nàng đang nhìn hắn cũng không thấy hắn tỏ vẻ gì, bèn nói: “ Linh tỷ, em và Lưu đại ca chính là bạn học, quen ảnh có gì lạ đâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên em đến đây, được rồi em giới thiệu một chút, vị này là bạn gái của Lưu đại ca, gọi là Tô Thiến, nàng là em gái kết nghĩa của em, về phần Lưu đại ca em sẽ không giới thiệu nữa, em nghĩ mọi người tìm ảnh chắc là cũng đã quen biết.” Tô Thiến nghe Triệu Nhược Băng giới thiệu nàng thì cũng đứng lên bắt chuyện rồi trở về bên cạnh Lưu Vũ Phi ngồi xuống. Trầm Linh và Long Ba nghe Triệu Nhược Băng giới thiệu, Tô Thiến là bạn gái của hắn thì cũng thầm đánh giá nàng, Trầm Linh chỉ nhìn xem nàng có gì đặc biệt, còn Long Ba lại có ý khác, hắn đối với những người bên cạnh Lưu Vũ Phi đều phải chú ý, miễn cho có những người đui mù chọc tới bọn họ, sau này còn muốn mời hắn hỗ trợ, nếu Tô Thiến là bạn gái của hắn thì sau này mình cũng phải xã giao với nàng một chút, đến lúc đó dễ nói chuyện với hắn hơn. Lưu Vũ Phi nghĩ không ra Triệu Nhược Băng lại quen Trầm Linh, thấy họ nói chuyện một lát thì hỏi: “ Các ngươi lần này tới tìm ta có chuyện gì?” Long Ba thấy hắn hỏi trực tiếp như vậy thì mở miệng nói: “ Chúng tôi lần này tới là muốn cảm ơn tiên sinh lần trước tại Thượng Hải đã trợ giúp, tiếp theo là muốn xin lỗi ngài về chuyện hồi chiều, còn một chuyện nếu tiên sinh đang ở Bắc Kinh thì chúng tôi muốn mời tiên sinh chỉ điểm một chút cho thành viên của Long Tổ, tôi nghĩ tiên sinh đã biết thực lực của Long Tổ chúng tôi, tuy nói Long Tổ do một đám người luyện võ tạo thành, nhưng bọn họ cũng không phải cao thủ thật sự, giống như lần trước mấy cao thủ Nhật Bổn đã khiến cho chúng tôi tổn thất bốn thành viên, bọn họ đều còn rất trẻ, tôi thật không đành lòng bọn họ vì công lực không đủ mà chết oan uổng, tôi ở chỗ này đại biểu Long Tổ thành viên xin mời Lưu tiên sinh hỗ trợ một chút, đối với ngài mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với những người như chúng tôi thường xuyên đối mặt với nguy hiểm thì có thêm một phần thực lực là có thêm cơ hội bảo vệ tính mạng.” Nói xong Long Ba liền quỳ xuống, thấy Long Ba vì các thành viên mà quỳ xuống cầu Lưu Vũ Phi, Nam Cung Nhân và Mã Tiểu Minh cũng cảm động quỳ theo vì bọn họ biết mỗi lần hành động đều nguy hiểm tính mạng. Hắn nhìn Long Ba đang quỳ, lần này cũng không có ý nâng bọn họ lên, Triệu Nhược Băng và Tô Thiến nghe xong thì chỉ hận không thể giúp họ đáp ứng ngay tức khắc, Trầm Linh là một cô gái nên không dám làm gì khác, chỉ nhìn đăm đăm vào hắn. Tô Thiến thấy hắn cả hồi lâu không trả lời họ, nhẹ giọng kêu lên: “ Ca..” Thì nàng liền bị hắn cắt đứt ngay lời nói. Hắn biết tâm địa nàng thiện lương không đành lòng chứng kiến người khác bị thương tổn mới gọi hắn đáp ứng thỉnh cầu của Long Ba, Triệu Nhược Băng biết rằng lúc này không nên chen lời, dù nàng cũng muốn hắn hỗ trợ Long Tổ vì trong đó cũng có người của Triệu gia nàng. Nàng cũng biết bình thường hắn luôn thuận theo nàng là vì nể mặt Tô Thiến, Tô Thiến biết được lúc đầu hắn vì Hạ Vũ Khiết mà luôn đề phòng phụ nữ đẹp, nàng biết rằng tất cả bí mật hắn nói với nàng đều là do nàng dùng thành tâm đổi lấy, nếu không hắn sẽ không cho nàng về nhà hắn. Hắn vốn không muốn đáp ứng Long Ba, hắn biết nếu trợ giúp họ sẽ làm trái với tôn chỉ của người tu chân là thuận thiên đạo, mặc dù với tu vi bây giờ của hắn cũng không sợ gì thần kiếp nhưng hắn sợ thiên lôi làm bị thương những người khác. Nhưng khi hắn thấy ánh mắt Tô Thiến thì tâm không khỏi mềm nhũn, suy nghĩ một hồi nói: “ Vốn ta không đáp ứng, nhưng lại có hai lý do mà ta không thể từ chối, một là một vị tổ trưởng như ngươi lại vì thành viên của mình mà quỳ xuống, nói rõ ngươi cũng không tệ lắm, ít nhất ngươi cũng thành tâm với các thành viên, thứ hai ta không muốn làm cho Thiến nhi thất vọng đối với ta, được rồi đứng lên đi, ta sẽ giúp các ngươi..” Long Ba mấy người nghe vậy thì mừng rỡ, đứng lên lại cúi chào Tô Thiến thật sâu. Ở đây ai cũng biết sở dĩ hắn chấp nhận thỉnh cầu của Long Ba nguyên nhân lớn nhất là vì Tô Thiến, bọn họ thi lễ với nàng là thành tâm thành ý. Ở đây ngoại trừ Triệu Nhược Băng biết rõ chỉ cần Tô Thiến mở miệng, hắn nhất định sẽ không cự tuyệt bao giờ. Mấy người Long Ba đối với chuyện Tô Thiến giữ vị trí trọng yếu trong tim Lưu Vũ Phi mà cảm thấy thật không thể tư nghị chút nào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang