[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 63 : Thứ gì đó gọi là YÊU
.
Ngồi trên xe Thu Phong đèo Thu Hương đi ra khỏi chung cư.
Dù ngốc nhưng qua câu nói vừa rồi của Thu Hương lúc ở nhà xe thì Thu Phong cũng đã biết cô nàng này đang có cảm tình với mình.
Tuy vậy Thu Phong lại đang băn khoăn không biết làm cách nào để nói chuyện tử tế được với Thu Hương.
Biết so với không biết nó hoàn toàn khác nhau.
Thu Phong không muốn cô nàng này đi theo mình chịu khổ, anh biết cái thế giới này nó rộng lớn lắm, còn nhiều việc con người cả đời cũng chưa chứng kiến qua.
Chẳng hạn như sự tồn tại của người dị năng qua lời nói của thằng Đạt bạn anh.
Anh tin chắc rằng thằng bạn mình nó không nói dối mình để làm gì, không những vậy trong quân đội cũng có một tổ đặc biệt tồn tại những con người có sức mạnh phi vật lý trong đó.
Thu Phong dấn thân vào xã hội đen cũng tương ứng với việc sau này càng lớn mạnh càng có khả năng đối đầu với những con người đó.
Và Thu Phong cũng không chắc rằng lúc đó còn giữ được mạng mình không, nếu bản thân yêu Thu Hương thì khi anh mất đi ai sẽ chiếu cố cho nàng.
Suy nghĩ miên man một hồi Thu Phong không biết mình đã đi hết một vòng thành phố mà chẳng tấp vào đâu.
Cứ như thế xe vẫn cứ lăn bánh, Thu Hương ngồi phía sau an phận không nói gì, nàng rất thích cảm giác ngồi sau xe Thu Phong thế này.
Bất giác cơ thể nàng ngồi sát vào người Thu Phong hơn.
Cảm nhận được nhiệt độ của người phụ nữ đằng sau lưng mình, Thu Phong cũng dần tỉnh táo hẳn lên, anh cũng không thể tránh mặt nàng ta mãi được.
Lúc trước anh cứ nghĩ mấy tháng trước Thu Hương tới nhà mình chỉ để cám ơn rồi thôi, dù cho có sau này ngẫu nhiên gặp lại thì cũng chào hỏi vài câu qua loa.
Hiện Thu Phong đang đi vòng ngoài biển, anh kiếm một quán nước mía ven đường sau đó tấp vô mua hai ly nước mía đem đi.
Một cho anh và một cho Thu Hương.
Thu Hương vừa nhận ly nước thì Thu Phong nhẹ nhàng nói
"Đi lên núi ngọn Hải Đăng ngắm cảnh nha?"
Trả lời Thu Phong là một cái gật đầu nhè nhẹ của Thu Hương, lúc này không biết tại sao Thu Phong lại đưa tay ra xoa đầu nàng một cái rồi bước lên xe đèo nàng đi tới hướng núi nơi có đèn hải đăng.
Quanh co trên con đường núi lên ngọn Hải Đăng, đi một đoạn thì Thu Phong dừng xe lại bên mép vách núi.
Tuy chưa lên hết độ cao của ngọn núi tới Hải Đăng nhưng chỗ anh dừng xe cũng đủ để ngắm cảnh thành phố buổi sáng sớm.
Thu Phong bước xuống xe rồi dựa người vào xe đứng đó nhìn cảnh thành phố, ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng ban mai chiếu rọi vào khuôn mặt sắc sảo của Thu Phong.
Theo đó Thu Hương cũng bước xuống xe đứng lại gần chỗ anh.
Những ánh nắng rọi lên khuôn mặt Thu Phong có một nét hấp dẫn gì đó khiến Thu Hương nhìn chằm chằm vào anh.
Tuy Thu Phong không phải gọi là đẹp trai nhưng khuôn mặt anh cũng được gọi là dễ nhìn, khi cười nụ cười của Thu Phong rất ấm áp, cũng có chút duyên của một người con trai trong đó.
Cầm ly nước mía lên hút một hơi dài, Thu Hương từ từ thở ra một cách nhẹ nhàng.
Cô cũng bắt đầu nhìn cảnh thành phố phía dưới.
Đứng trên đây thành phố biển này dường như thu nhỏ lại biết bao, những ngôi nhà, những khu chung cư cứ lấp ló dưới ánh nắng của sáng sớm.
Bên trái thành phố thì là một cảnh biển đầy thơ mộng, một con đường tuyệt đẹp trải dài khắp biển, những chiếc xe trên tàu, những con thuyền ngoài biển. Hay đơn giản là hàng dừa trồng sát bở biển trên công viên bãi trước lúc này nhìn tất cả chúng Thu Hương lại cảm thấy rất đáng yêu.
Dường như lòng cô đang nhẹ hẳn đi.
Đây không phải là lần đầu tiên cô lên đây, trước đó cô có đi cùng với gia đình lên đây mấy lần rồi, cảnh tuy đẹp nhưng cảm giác lúc này của cô khác hoàn toàn với lúc đó.
Từ từ, từ từ cô tiến sát lại người Thu Phong hơn.
Thu Phong cũng nhận ra tâm trạng của Thu Hương nên cũng im lặng không nói gì.
Cứ thế hai người đứng đó cả tiếng đồng hồ, đến khi chân của Thu Hương bắt đầu tê đi thì nàng mới động đậy một tí, nhưng nàng không muốn rời bỏ cái cảm giác này của mình tí nào.
Là một người rõ về thân thể con người, Thu Phong biết một đứa con gái đứng cả tiếng đồng hồ như thế này căn bản sẽ chịu không nổi.
"Đi xuống thôi, đứng đây hoài cũng không tốt đâu"
Bỗng Thu Phong lên tiếng phá vỡ không gian đầy yên tĩnh giữa hai người.
Nghe vậy Thu Hương gật đầu rồi leo lên xe để Thu Phong chở xuống.
Dưới đường bây giờ cũng đã gần tám giờ sáng, con người cũng trở nên tấp nập hơn.
Khách du lịch hay người dân ở đây đều góp phần vô làm con đường biển trở nên sinh động.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ trong dòng người tấp nập. Cũng không biết từ lúc nào Thu Hương lại thích biển đến vậy.
Từ nãy đến giờ cô vẫn cứ im lặng thế thôi, không nói gì cả.
Thu Phong chở Thu Hương rời khỏi con đường biển, anh lái xe đi về phía trung tâm thành phố.
Kiếm một quán cafe khá là sang trọng, có cả ghế sô pha ngồi rất thoải mái, có điều hoà có wifi, xung quanh cũng yên tĩnh.
Thu Phong đánh xe vào một quán như vậy.
Kiếm một bàn trống trên lầu, một góc quán khá vắng vẻ, Thu Phong đặt mông ngồi xuống.
Anh gọi cho mình một phần nước ngọt, tiếp đó tự ý gọi cho Thu Hương một ly cam vắt cũng không cần hỏi cô.
Thu Hương thấy vậy cũng không nói gì, vì căn bản sợ có hỏi cô cũng nhíu nhíu nói không nên lời.
Nhìn Thu Hương cứ mang vẻ hạnh phúc nhưng đan xen trong đó Thu Phong thấy một con người cô đơn sâu trong cô.
Là một đứa con gái con nhà gia giáo, cô không có quyền chọn cuộc sống vui tươi của riêng mình, đến cả cuộc đời sinh viên của cô cũng bị gia đình quản lý.
Đến khi cô đi làm thì sự quản lý đó của gia đình cô mới từ từ vơi đi, đó cũng là lúc cô biết thương biết nhớ một người là gì.
Cứ thế cho đến lúc nước được đem lên cho đến khi vơi đi phân nửa hai người vẫn im lặng không nói gì.
Thấy vậy Thu Phong mở mồm lên tiếng
"Cô..."
"Anh..."
"À ừ, em nói trước đi..."
"Không, anh nói trước đi"
Cứ như vậy bầu không khí tiếp tục trở nên yên tĩnh.
Thấy Thu Hương không nói Thu Phong lại lên tiếng
"Gọi cô bằng em không có vấn đề gì chứ?"
Thu Hương không trả lời mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lần này Thu Phong nở một nụ cười ấm áp nói
"Lần này em nghỉ phép đến bao lâu thì đi làm lại?"
Thu Phong bắt chuyện trước, câu nói anh thốt lên không kịp nuốt lại. Anh cảm thấy mình ngu không thể tả, hết chuyện để nói hay sao lại đi hỏi không đâu vào đâu.Khác với Thu Phong, Thu Hương lại không nghĩ ngợi gì nhiều, cô mở miệng ra đáp
"Lần này em nghỉ phép hai tháng cho đến qua tết thì đi công tác lại"
Nghe xong Thu Phong ngạc nhiên nói
"Anh nhớ không lầm em làm ở bệnh viện, mà sao được nghỉ nhiều vậy?"
"Do em dồn lại nghỉ một lần"
"Là sao?"
Thu Phong khó hiểu tiếp tục hỏi.
"Cơ quan em có cho nghỉ phép bốn ngày trong một tháng, từ khi đi làm tới giờ em công tác hơn một năm không nghỉ ngày nào kể cả tết nên mới dồn lại nghỉ một lần hai tháng. Có lần trước em nghỉ một ngày để đi sinh nhật thằng Hải rồi em tiếp tục lên đó đi làm."
Thu Hương nói một lèo không ngừng nghỉ ra sau đó lấy li nước lên uống một ngụm.
Nghe xong Thu Phong gãi gãi đầu cười nói
"Còn có chuyện như vậy nữa sao. Mà sao lần này em quyết định nghỉ một lần vậy, tính đi đâu chơi à?"
Thu Phong vô tình nói một câu nhưng không biết tại sao Thu Hương lại đỏ hết cả mặt.
Giọng cô bắt đầu bé như muỗi lại
"Còn vì ai em mới nghỉ..."
Thật sự giọng nhỏ tới nổi cứ như là nói thầm, Thu Phong tai mặc dù thính nhưng câu được câu mất.
Anh chỉ biết nội dung sơ sơ hình như vì mình, mà anh cũng không dám chắc chắn.
Tuy vậy Thu Phong cũng không bóc mẽ ra làm gì, anh sợ mât công Thu Hương lại ngại thêm. Việc hồi sáng nay xảy ra đối với Thu Hương cũng là chết người rồi.
Thấy cô nàng không nói gì nữa Thu Phong lại tiếp tục lên tiếng:
"Vậy giờ em tính đi đâu du lịch với bạn bè hay gì không?"
"Bạn em có vài đứa, mà đứa nào cũng đi với người yêu hoặc chồng đi du lịch hết rồi. Nên em cũng chưa biết đi đâu"
Thu Phong trầm ngâm suy nghĩ một hồi.
Đoạn thời gian này anh cũng khá rảnh, vừa qua băng Hắc Long vừa mới tận diệt hai băng khác nên cần phải có thời gian nghỉ ngơi để ổn định.
Phía công ty thì đã có Nhược Y và Lan Nhi đứng ra để lo, về phần địa bàn có Ngọc Bảo quản lý gần như êm đẹp.
Ngọc Bảo tuy đánh nhau không giỏi bằng mấy người Minh Con hay Phi Hùng, nhưng được cái hắn có bản lĩnh quản lý lẫn lấy lòng người.
Điều đó rất thích hợp với tình hình hiện giờ.
Một bang hội muốn mạnh mà luôn có những kẻ đầu đất luôn thích gây chuyện thì không thể nào khá lên nổi.
Phải có những con người như Ngọc Bảo đây mới làm Thu Phong yên tâm được.
Suy đi tính lại Thu Phong cũng không có chuyện gì để làm nên quyết định đi chơi một chuyến với Thu Hương vậy.
"Được rồi, vậy tôi với cô cùng đi du lịch, dù sao trước giờ tôi cũng chưa đi đâu cả "
Thu Hương không biết đang nghĩ gì nhưng khi nghe thấy câu nói của Thu Phong bỗng tinh thần phấn chấn hẳn lên vui mừng nói
"Thật chứ?"
"Thật..."
Thu Phong gật đầu mạnh một cái coi như xác nhận cho cô nàng biết.
Cơ mà dường như Thu Hương phát hiện ra gì đó khang khác liền nói lại
"Hình như vừa rồi anh kêu em bằng cô nữa nhỉ?"
Nghe vậy Thu Phong cũng giật mình, cười trừ một cái rồi nói
"Được rồi cô nàng, em, em đó được chưa?"
"Ưm"
Thu Hương gật đầu một cái nở một nụ cười tươi như hoa, đôi mắt cô khi cười hiện lên hình lưỡi liềm trông thật đẹp.
Tuy Thu Hương không đẹp bằng Diệu Linh, cũng không nóng bỏng hay gợi cảm bằng Nhược Y nhưng Thu Phong lại thích cô gái đơn giản mà xinh đẹp trước mặt này hơn.
Ngắm nhìn nụ cười của Thu Hương, Thu Phong cứ như đắm chìm vào thế giới khác.
Lồng ngực anh lúc này cứ nhẹ bẫng đi, cảm giác này đã từ lâu anh không được biết đến.
Khoảng thời gian ở cùng Thu Hương lúc này Thu Phong chợt nhận ra bản thân mình đánh đánh chém chém giết giết lúc trước đã đi đâu mất rồi.
Chỉ còn một thứ gọi là êm đẹp Thu Phong không thể nói bằng lời.
Thu Hương cười mỏi miệng rồi cũng thôi.
Cô phát hiện từ nãy đến giờ Thu Phong cứ mãi ngắm nhìn mình, không biết từ đâu mà sự rụt rè của cô biến mất, thay vào đó cô mạnh dạng tiến tới cốc đầu Thu Phong một cái.
Đang ngắm bị chủ nhân đánh cho tỉnh mộng thì Thu Phong mới giật mình.
Thấy vậy Thu Hương lè lưỡi nói
"Anh nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy?"
Cảm thấy mình bị thất thố Thu Phong liền mặt dày không phủ nhận hành động của mình liền nói
"Nhìn cô... à không nhìn em chứ nhìn ai?"
Vừa nói anh vừa đưa tay lên xoa nhẹ đầu Thu Hương một cái.
Con gái khi được người mình thích xoa đầu cảm giác rất là thích, Thu Hương cũng vậy, cô rất thích Thu Phong xoa đầu mình lúc này.
Bất giác khoảng cách hai người từ con số không đang dần tiến lại gần nhau hơn.
Bất giác một người cố gắng đã trở thành hai người cùng cố gắng.
Không có bất cứ lời tỏ tình nào, không có bất cứ lời nói ngọt ngào nào. Cứ thế hai người dần dần đến với nhau.
Một con người luôn lấy nắm đấm là tất cả, cùng lắm ngoài bản thân chỉ có gia đình.
Nhưng giờ đây con người ấy đã biết thế nào là rung động.
Một con tim đã chết từ lâu khi chứng kiến quá nhiều mặt trái của xã hội đang dần dần sống lại.
Một đứa con chỉ mới hai lăm tuổi mà giết người không chớp mắt trong thời đại hoà bình này đang được một con người khác xoa dịu trái tim đi.
Giờ đây con người ấy có thể mặc cho mọi rủi ro cứ thế mà tiến tới.
Câu chuyện cũng không biết đúng hay là sai, tốt hay là xấu đối với một kẻ như Thu Phong.
(Có một điều tác ta muốn nói với các vị. Thật ra ta không tính cho hai đứa này tới với nhau đâu, mà càng viết ta càng thích con Thu Hương, bất giác hai đứa nói tới với nhau ta cũng không biết. Nói chung ta vô tội T.T)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện