[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 42 : Tiền xin lỗi .
                                            .
                                    
             Về phía Thu Phong anh không rảnh tham gia cuộc chiến này cho mệt, anh  chỉ đi cùng rồi xuống xe ra trước một con hẻm đứng đó hút vài điếu  thuốc.
Lúc này thì anh em Hắc Long đang từ từ đi ra thì bỗng Thu Phong nghe hàng tá tiếng xe máy ủn ủn chạy tới phía này. 
Chắc  cũng chỉ có mình Thu Phong giàu mua cả chục chiến toyota để chở người  đi đánh nhau còn với những băng đảng khác đa số toàn đi xe máy. Căn bản  Thu Phong không thích dùng xe máy vì khi đánh không lại người ta rất dễ  loạn, xe máy lại nhiều nên khi lấy mất công đổ lên đổ xuống cộng thêm  lúc chạy trốn rất dễ tông vào nhau gây tai nạn. Nên anh quyết định bỏ số  tiền ra để mua vài chiếc toyota cũ. Cũng tiện cho việc giao hàng hóa  cho công ty nữa.
Cả đoàn người hơn một trăm mạng chạy xe tới đỗ  trước mặt Thu Phong, cũng lúc này bang Hắc Long đã đi ra đầy đủ sau lưng  anh. Thu Phong không quan tâm những người vừa tới anh quăng điếu thuốc  xuống chân dụi dụi vài cái rồi ra lệnh đi.
Thành viên của Hắc  Long tưởng sẽ đại chiến thêm một hồi nữa nhưng không phải, trong đám  người đó bên người của Thu Phong cũng có nhận biết một tên đó là Thiện  Mát. Nhóm người của Thiện Mát tính xông lên thì bị anh cản lại, bởi vì  anh nhận thấy ánh mắt lạnh tanh từ Thu Phong đang nhìn mình.
Khi nhóm người Thu Phong đi ngang qua Thiện Mát chỉ biết đứng nhìn để họ rời đi mà không nói câu nào.
Các  tiểu đệ đi theo Thiện Mát thấy vậy liền hỏi “Anh Thiện? Sao anh để tụi  nó đi?”. Lúc này Thiện Mát quay sang tát một phát vô mặt tên đó nói  “Thằng ngu! Tên đó là bang chủ của Hắc Long bang đấy, mình nó thôi là đủ  mệt rồi đã vậy nhân số bên đó còn hơn bên mình mày nghĩ đánh lại chắc?”  
Tên kia ôm mặt bất bình lui xuống. Thiên Mát mặt hầm hầm đi vào trong con hẻm.
Khu  chợ mới này là địa bàn của hắn mới chiếm được từ tên Lộc chợ mới. Không  ngờ cầm khu này chưa được một năm đã xảy ra chuyện lớn. Hắn chắc chắn  rằng Thu Phong sẽ không vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện đánh người khác,  nếu đã kiếm chuyện thì vừa nãy Thu Phong đã lao lên đánh ngay từ lúc đầu  rồi.
Sau khi nhóm người Thu Phong rời đi, Thiện Mát mới dắt đàn  em đi vào con hẻm thì cảnh tượng máu me đập vào mắt hắn. Khắp nơi đều  thấy máu, người lăn qua lăn lại rên rỉ, người thì đau đớn không thể nói  được gì, người thì bị thương đang băng bó tại chỗ còn có người nằm im  bất động chẳng biết sống hay chết.
Nhìn quanh một lượt xong Thiện  Mát ra lệnh cho đàn em đi giúp những tên đang bị thương vô chữa trị,  riêng hắn thì bước lại chỗ Lộc chợ mới đang băng bó phần tay bị cụt lại.
Tên  Lộc thấy Thiện Mát tới bèn nén đau đứng lên chào hắn “Đại …” “Bốp” Vừa  đứng lên chưa vững thì Thiện Mát cho hắn một đạp văng ngã ra đường. 
“Thằng ngu. Mày trêu chọc kiểu gì mà để người ta đánh cho nông nổi này?”
Tên  Lộc dù bất mãn vì đã bị thương còn lại bị đánh nhưng không dám ý kiến  gì to tát liền thanh minh “Không phải em” rồi chỉ vào Hải Bánh đang bất  tỉnh ở đó “Do thằng này trêu phải em của đại ca Hắc Long bang nên tụi em  mới ra nông nổi này “.
Nghe xong lời nói của tên Lộc thì Thiện  Mát cũng chẳng ngần ngại cho hắn thêm vài đạp nữa rồi ra lệnh cho đàn em  kéo Hải Bánh vào trong làm cho hắn tỉnh xong tra khảo.
Kết quả  ngay tối hôm đó Thiện Mát một thân một mình tới công ty của Thu Phong  bồi thường năm mươi triệu tiền thuốc men cho Thiên Long rồi rời đi.
Hắn  làm vậy không phải vì sợ Thu Phong mà sợ Thu Phong sẽ lấy đó làm cái cớ  gây nên những cuộc chiến không nên có làm cho kẻ khác ngư ông đắc lợi,  đã vậy người anh em của hắn là Phi Hùng cũng trong băng của Thu Phong  hắn cũng không muốn đối đầu với người anh em của mình. 
Thật ra  chỉ cần Thiện Mát tới xin lỗi một tiếng Thu Phong cũng chẳng làm khó gì  vì căn cơ của Hắc Long chưa vững không tiện đi gây hấn lung tung được.
Hôm  đó về nhà Thu Phong dặn Thiên Long tránh để cho mẹ thấy viết thương, dù  sao vết thương của Thiên Long cũng không sâu lắm khoảng một tháng là  liền lại. Thu Phong luôn dặn đi dặn lại với Thiên Long là phải chú ý  không cho mẹ biết.
Dù Thu Phong không nhắc thì có chết Thiên Long cũng chẳng dám nói cho mẹ mình.
Qua  ngày hôm sau Nhược Y dùng chiếc mercedes S500 màu trắng của mình đưa  cho Thu Phong để anh đi đến trại giam thương lượng với người bán đất.
Từ  thành phố Vũng Tàu lên tới quận Thủ Đức cũng mất trung bình hai tiếng  đồng hồ. Trước khi đi Đức Công đã gọi báo cho Thu Phong chỉ cần tới đó  báo tên là sẽ được dẫn tới phòng giam của ông Nghĩa.
Lần này Thu  Phong đi một mình dù cho Nhược Y đòi sống đòi chết đi theo. Lần trước  cái trò giả khóc của cô đúng ra anh không hề biết nhưng do cô vô ý lỡ  lời nên Thu Phong đã biết tỏng nên chả bao giờ anh cho cô ta đi chung,  trừ khi liên quan tới công việc.
Sau gần hai giờ lái xe trên  đường cao tốc. Cuối cùng Thu Phong cũng tới quận Thủ Đức, anh tìm kiếm  trại giam trên bản đồ của xe oto rồi lái thẳng tới nơi đó. Tới nơi Thu  Phong báo tên ra liền được quản giáo trại giam niềm nở ra tiếp đón. Thu  Phong cũng không khách sáo trực tiếp nhờ quản giáo dẫn tới phòng giam  của ông Nghĩa. 
Trại giam Z30D là một trại giam khá lớn với tù  nhân từ nam đến nữ có đầy đủ cả. Điều đặc biệt là ở trại giam này những  tù nhân trông đây không có vẻ gì là khó chịu, thậm chí còn thấy một số  nụ cười trên mặt họ.
Cảm thấy thắc mắc Thu Phong hỏi ra mới biết  nhà tù này tuy chứa đủ loại tội phạm nhưng cuộc sống của phạm nhân nơi  đây rất tốt, không bóc lột như những trại giam khác. Ông quản giáo còn  tự khen bản thân rất được tù nhân ở đây yêu thích. 
Nói chuyện  một hồi Thu Phong cùng quản giáo đã đứng trước cửa một buồng giam với  cánh cửa bằng thép dài mấy tấc, cả cánh cửa kín mít chỉ có một lỗ chữ  nhật ở trên để nhìn vào.
Thấy vậy Thu Phong liền đưa mắt nhìn vào  nhưng không thấy gì, bên trong hoàn toàn tối đen như mực rất khó biết  có ai ở trong hay không.
Giám ngục lấy khóa mở cánh cửa thép to  bự ra sau đó mời Thu Phong bước vào, riêng quản ngục chỉ đứng ngoài  không đi vào nửa bước.
Bước vào trong thì Thu Phong mới thật sự  bất ngờ, dù là phòng giam nhưng căn phòng này rộng tới hai mươi mét  vuông. Bài trí căn phòng từ tivi cho đến giường gối chăn nệm, thậm chí  đến cả nhà vệ sinh bé tí tẹo cũng có. Giữa căn phòng còn có một bàn thủy  tinh trên đó có vài tờ báo, vài tách trà và vài điếu thuốc.
Bây  giờ Thu Phong mới để ý tại sao căn phòng lại tối om do chủ nhân của nơi  đây đang ngủ, trong căn phòng này có hai cây đèn. Thu Phong với tay bật  công tắc lên thì chủ nhân nơi đây đã ngồi dậy từ lúc nào.
Một  giọng nói khàn khàn phát ra “Cậu là ai?”. Nghe thấy giọng nói Thu Phong  quay người sang phía chiếc giường thì thấy người đã ngủ đã ngồi dậy từ  lúc nào. Là một ông lão với tóc đốm đốm bạc cùng thân hình khá là béo  tròn của mình ông cẩn thẩn đứng dậy lại phía bàn ghế ở giữa phòng ngồi  xuống.
Thu Phong vẫn đứng ở gần cửa nơi có công tắc đèn. Thấy vậy  anh tiến lại lễ phép nói “Chào chú. Cháu là Phong hôm nay cháu tới tìm  chú vì muốn mua mảnh đất cạnh nhà”. 
Rót hai ly trà người trung  niên tên Nghĩa đưa tay ra hiệu cho Thu Phong ngồi xuống, anh cũng chẳng  khách khí trực tiếp đặt mông xuống. Thấy Thu Phong ngồi xuống ông ta bắt  đầu nói “Tôi không tin là một kẻ tới đây tìm tôi chỉ để mua đất thôi  đấy?”.
Thời ông còn chưa bị bắt vào đây thì bên ngoài ông là một doanh nhân kinh doanh đủ loạt hạng mục trong đó có cả nhà đất.
Mảnh  đất sau nhà Thu Phong là do ông mua về tính khi nào ông về hưu sẽ xây  một căn biệt thự trên đó vì nó sát chân núi rất mát mẻ dù cho là mùa hè.  Vì vậy ông đã thuê một tên lang thang người Hoa canh chừng nơi đó cho  ông. Nhưng chưa kịp như ước nguyện thì đã bị tống vô đây. Vì thế về sau  tên người hoa đó cưới cô vợ làm ve chai rồi sinh con đẻ cái sống ở đó  canh đất cho ông đến khi nào ông ra tù thì thôi.
Thu Phong vẫn  chưa hiểu vì sao ông Nghĩa lại kêu cậu tới đây không chỉ với lý do mua  đất. Thấy sắc mặt Thu Phong lão liền nói “Làm sao cậu vào được đây?” “À!  Cháu nhờ một người quen. Thật tình cháu chỉ đến đây mua mảnh đất ở Vũng  Tàu của chú chứ chả có ý gì khác.” Thu Phong thản nhiên nói.
Hữu  Nghĩa là một tù nhân đặc biệt, cơ bản không phải ai thích gặp là gặp  ông được. Vì những người gặp ông chỉ có những người có chức có quyền  hoặc nếu là người thân trong nhà thì mọi nhất cử nhất động của ông sẽ  được ghi âm lại, thậm chí có cả quản giáo đứng sau lưng để nghe nhưng  với Thu Phong thì quản giáo lại đứng ngoài nên ông nghĩa Thu Phong là  người của chính phủ muốn đến nghe ngóng một số thông tin từ ông.
Thật  tình Thu Phong chỉ đến đây để mua đất chứ chả có ý nghĩ gì khác, chỉ là  anh làm quá lên, người ta vô tù rồi còn kiếm cho bằng được thì cũng  chịu.
Hai người nói chuyện một hồi thì Hữu Nghĩa mới hiểu được  Thu Phong vì sao lại gặp được ông, căn bản hắn cũng là mật vụ cảnh sát  nhưng đến đây chủ yếu để mua đất là thật.
“Mảnh đất ấy là nơi  hưởng tuổi già của tôi, tôi không muốn bán cho cậu.” ông Nghĩa lạnh lùng  nói. Thẳng ra là mảnh đất ấy đối với ông có cũng được không có cũng chả  sao nhưng vấn đề ở đây ông muốn đưa ra điều kiện với Thu Phong, tiền  không giải quyết được vấn đề.
Là một đặc công với chức vụ không  nhỏ trong quân đội Thu Phong cũng từng tiếp xúc với rất nhiều người ở  giới thượng lưu. Với ông Hữu Nghĩa trước mặt đây dù ông ấy đã bị giam  hơn hai mươi năm nhưng vẫn không mất đi phong thái của nhà quyền quý có  tiền.
Thừa biết ông ấy muốn làm khó Thu Phong bèn nói “Vậy điều  kiện của chú là gì?” Câu nói thẳng thừng của Thu Phong được thốt ra làm  cho lão Nghĩa cũng hơi ngạc nhiên ông cười ha ha nói “Không ngờ cậu  thẳng thắn như vậy, theo tôi biết mật vụ cũng không thẳng thắn được như  cậu, cậu từng là người trong quân đội phải không?”.
Thu Phong gật đầu ngầm công nhận lời nói của ông ta. Hữu Nghĩa liền nói “Chức vụ của cậu trong quân đội là gì?” “Thiếu tá”.
Ông  Nghĩa lại kinh ngạc thêm một lần nữa. Nhìn sơ qua thì Thu Phong cùng  lắm chỉ gần ba mươi tuổi mà lên được chức Thiếu tá trong quân đội đã vậy  khi xuất ngũ còn làm trong mật vụ thì gia cảnh không thể coi thường  được. 
Nhưng lão đã nghĩ hơi quá, tất cả những gì Thu Phong đạt  được đều do bản thân chứ chả có gia cảnh gì cả. Đến bản thân cậu cũng  chỉ cố gắng trong việc huấn luyện bản thân thành một người lính giỏi,  phải chăng bây giờ cậu được như vậy một phần cũng do may mắn không bị  người ta dìm chết.
Sau lời nói của Thu Phong thì lão Hữu Nghĩa im lặng một hồi rồi lên  tiếng “Tôi không biết cậu ra sao nhưng tính cách của cậu nói chuyện với  tôi từ nãy tới giờ tôi thấy cậu cũng được. Muốn tôi bán mảnh đất ấy cho  cậu thì tôi có một điều kiện” “Chú nói đi!” Thu Phong thẳng thắn nói. 
Cậu  cũng biết lai lịch ông ta cũng như lão Đức Công kia nhưng nhân vật nào  làm ông ta phải ngồi trong này thì cậu cũng chưa điều tra kỹ. 
Hữu  Nghĩa nhìn Thu Phong chầm chậm nói “Tôi có một thằng con trai bây giờ  chắc cũng trạc tuổi cậu tên là Cao Xuân Dũng. Từ khi tôi vào đây thì nó  mới được một hai tuổi nhưng vợ tôi bị cho là khắc tôi nên tôi mới phải  ngồi tù và họ lấy đó là lý do đuổi hai mẹ con họ đi. Tôi ngồi trong này  cố mọi cách để giúp mẹ con họ nhưng bất lực. Tất cả tiền tài hay sự giúp  đỡ của tôi đều bị người nhà chặn đứng hết, phải chăng tôi chỉ còn địa  chỉ nhà của họ, nếu không tôi cũng chết trong này từ lâu rồi.”
Nói  xong khóe mắt ông Hữu Nghĩa chợt chảy ra một dòng nước mắt, ông vội  vàng lau đi và lấy từ trong tờ giấy ra viết một cái gì đó đưa cho Thu  Phong rồi nói “Đây là địa chỉ của mẹ con họ, nếu cậu muốn mảnh đất kia  tôi sẽ cho người sang tên cho cậu, cậu không phải mất một đồng nào.  Nhưng với điều kiện cậu phải chăm sóc cho hai mẹ con họ đợi tới ngày tôi  ra tù. Cậu đồng ý không?” Nói xong ông lại đưa tấm hình mới nhất của  hai mẹ con họ cho Thu Phong.
Cầm tờ giấy với số địa chỉ trên tay  Thu Phong cũng thầm thương cảm cho gia đình của ông Nghĩa. Bản thân cậu  ông già mất sớm, bên nội không nhận mẹ 
con cậu, cậu cũng hiểu  nổi khổ của cậu bé kia nên không ngần ngại nói “Được. Cháu, Thu Phong  này lấy danh dự của một người lính ra đảm bảo khi tìm được hai mẹ con họ  sẽ không để ai tổn thương đến họ”.
Danh dự của một người lính  rất thiêng liêng, dù cho Thu Phong không còn là lính nhưng trong thâm  tâm cậu vẫn là một người lính của tổ quốc. Cậu lấy danh dự một người  lính ra đối với lão Nghĩa hiểu hơn ai hết vì lúc trước ông cũng là một  người lính.
Thấy Thu Phong hào nhoáng như vậy lão Nghĩa cũng nói  “Được nếu vậy cậu phải giữ lời. Nhưng nếu tôi phát hiện ra cậu không tìm  kiếm mẹ con họ hay đơn giản biết mà không làm gì thì tôi ngồi trong đây  cũng đủ sức gây phiền phức không nhỏ cho cậu, hiểu chứ? Nhưng cậu yên  tâm khi tôi ra ngoài tôi không để cậu thiệt đâu.” Nghe vậy Thu Phong gật  đầu nhưng cũng không biểu cảm gì trên gương mặt. Lão Nghĩa lại nói “Còn  vấn đề đất đai kia cậu cứ về đi. Để lại địa chỉ của cậu ngày mai tôi sẽ  cho người cầm giấy tờ đến tận nơi để sang tên.”.
Thu Phong nghe vậy đứng lên gật đầu nói cám ơn với lão Hữu Nghĩa.
Đã  đạt được mục đích Thu Phong cũng không còn gì để nói liền đứng lên xin  phép về. Hai bên trao đổi cũng vì lợi ích cho nhau Thu Phong cũng chả  cần phải ở đây nịnh nọt.
Ngày hôm sau quả thật như lời Hữu Nghĩa  nói. Một người tự nhận là thân tín của ông Nghĩa tới công ty của Thu  Phong gặp anh. Hắn cầm theo đầy đủ giấy tờ và cả mảnh đất sang tên cho  Thu Phong và cùng anh đi tới mảnh đất ấy nói chuyện với hai người vợ  chồng bán ve chai.
Nếu nói về cặp vợ chồng bán ve chai thì đây  cũng là một rắc rối không hề nhỏ. Hai vợ chồng ấy có hai đứa con, con  gái lớn thì năm nay gần ba mươi không biết thế nào mà cặp kè từ thằng  này đến thằng kia vẫn chưa lấy chồng. Còn đứa con trai út thì đi lính  mới về hơn Thu Phong một tuổi.
Dù cố gắng mấy chục năm mà hai vợ chồng cũng không khá lên nổi cũng chẳng biết tại sao. Nhưng cũng là hàng 
xóm  với nhau hơn chục năm rồi, Thu Phong cũng không nở kêu họ đi, mà đây là  đất này bây giờ thành của mình rồi họ ở lại thì cũng không đúng. 
Buổi chiều Thu Phong cùng người của ông Nghĩa tới mảnh đất sau nhà Thu Phong nói chuyện với hai vợ chồng ve chai ấy.
Họ  vẫn đồng ý chuyển đi vì bây giờ Thu Phong vừa có quyền vừa có tiền,  thậm chí cả trong giới hắc đạo nữa nên họ cũng chẳng làm gì được. Nhưng  vấn đề ở đây là họ kể khổ này nọ, tùm lum cả lên cuối cùng Thu Phong mềm  lòng cho họ ở lại với mảnh đất bé xíu bên hông nhà. Thậm chí còn nói  xây cho họ một căn nhà nhỏ cấp bốn. 
Và với điều kiện không được  gây ồn nữa, vì mỗi lần bà vợ bả chửi con bả toàn vào lúc sáng sớm. Bả  như cái đồng hồ báo thức cho cả xóm vậy, chửi một phát ai ai cũng nghe.  Thu Phong cũng tạo điều kiện cho ông chồng vô công rỗi nghề nói lắm  người Hoa là khi xây xong biệt thự sẽ thuê ông ta chăm sóc vườn cây cũng  nhưng quét sân này nọ mỗi ngày, một tháng tiền công của ông ấy sẽ được  bốn triệu. Như vậy cũng tiện giúp đỡ họ cũng đỡ cho mình phải thuê người  ngoài.
Cũng từ vấn đề xây nhà lại ra thêm một vấn đề khác là  mảnh đất Thu Phong mua nằm giữa hai cái hẻm, mà hai cái hẻm này đều bé  xíu. Về sau Thu Phong có mua oto thì chạy lên cũng khó khăn nên anh  quyết định mua luôn con hẻm bên kia, còn con hẻm bên nhà anh thì để đó.  Vì cơ bản con hẻm bên kia Thu Phong chả quen ai, vả lại con hẻm kia cũng  toàn phòng trọ, chỉ cần đưa ra một cái giá thích hợp có thể mua dứt cả  con hẻm.
Một tuần sau con hẻm kia Thu Phong cũng mua lại hết của  tám hộ dân với diện tích một ngàn hai trăm mét vuông với chiều dài là  nhiều. Vì là đường núi nên đường đi của con hẻm cũng thuộc nhà nước, Thu  Phong liên hệ với ông Đức Công mua luôn cả đường ấy vớt giá cũng khá  rẻ, vì vậy diện tích mới nhiều như vậy.Tổng cộng diện tích mảnh đất của  Thu Phong hơn hai ngàn mét vuông. Cũng may đây là đất núi chứ là đất mặt  tiền thì chắc cả mấy chục tỷ đổ lên chứ không ít.
Cùng hôm đó Thu Phong thuê kĩ sư đến xem xét mảnh đất rồi vẽ ra một bản thiết kế biệt thự theo ý anh.
Hiện tại Thu Phong cũng không có việc gì làm, bản thiết kế biệt thự vẽ cũng mất vài tuần.
Trong  khoảng thời gian này Thu Phong cũng không cho Hắc Long bang làm động  tĩnh gì thái quá. Chỉ đơn giản là mở thêm vài cái sòng bài ở con hẻm bên  cạnh rồi thôi. Cũng may Phi Hùng là người ở đây nên Hắc Long bang cũng  tuyển thêm được hơn một trăm thành viên mới. Ngoài ra Thu Phong còn chi  tiền mua lại những mảnh đất ở con đường bình giả cạnh đường Lê Hồng  Phong để mở những quán ăn, tạp hóa, quán karaoke, một nhà nghỉ sáu bảy  tầng mở xuyên đêm.
Dự án của Thu Phong là muốn mở một khu phố đêm  ở đây. Trước đó ở bãi trước và bãi sau có những con phố mở quán hàng  này nọ xuyên đêm.
Phối hợp thêm quán bar của Thu Phong thì việc mở những gian hàng bán đêm cũng rất thuận lợi. Từ đó cũng bắt đầu sinh lời.
Chi  tiêu những thứ đó tài sản trong tay Thu Phong cũng chỉ còn hơn hai mươi  tỷ, nhưng tiền lời từ những hạng mục của công ty anh đang tuồn về túi  liên tục. Qua một đoạn thời gian con số một trăm tỷ sẽ lại như cũ. 
Qua  hai tháng bản vẽ căn biệt thự của Thu Phong cũng đã xong. Tốn thời gian  hơn dự tính vì nó phải theo ý của anh và mẹ già cộng thêm thằng Thiên  Long ở nhà nữa.
Tiền trả cho kỹ sư cũng lên tới chín trăm triệu, vì bản vẽ này tốn khá nhiều tinh lực và phải nói là bản vẽ cực kì hoàn hảo. 
Theo  như bản vẽ thì phía con hẻm mà Thu Phong mua lại sẽ là cổng chính của  căn biệt thự.Đi vào cổng chính hai bên sẽ là những bãi cỏ hay hàng cây  cảnh, đó cũng là cái vườn của căn biệt thự. Căn biệt thự sẽ nằm chính  giữa mảnh đất, phía trước biệt thự sẽ là một hòn non bộ. Bên hông trái  của biệt thự sẽ là một bể bơi năm mươi mét vuông, xung quanh bể bơi sẽ  là những bộ ghế bố, những cái dù và bàn ghế.
Vẫn hông bên trái  biệt thự nhưng xích xuống xíu nữa sẽ là một sân bóng rổ theo tiêu chuẩn  người châu Á, cạnh sân bóng rổ là phía sau biệt thự sẽ có một sân tenis.  Còn bên hông phải của biệt thự lần lượt là gara để xe, một nhà kho và  một sân banh mini nhân tạo sau nhà kho ấy nối liền với cả sân tenis.
Cách  nhà kho về bên phải năm mươi mét là một khu vườn khác dùng để trưng  những cây cảnh đắt tiền nhỏ nhắn hơn, thêm nữa ở đó cũng có một hòn non  bộ nuôi cả cá bên trong công với mấy cái xích đu và bộ bàn ghế đá giả gỗ  cùng cặp xà đơn xà kép cạnh đó. Cách xa tí nữa sẽ là một vườn cây ăn  quả một trăm mét vương với những cây như xoài, cóc, ổi, nhãn … dùng  trưng cho đa dạng.
Xuống dưới một tí là khu vực nhà cũ Thu Phong  sẽ đập đi và xây một căn nhà cấp bốn hai tầng chừng bốn năm người ở dành  cho hai vợ chồng ve chai và con cái của họ. Và tất nhiên đường lên nhà  họ sẽ là đường hẻm bên kia chứ tuyệt đối không được đi cửa chính. Bên đó  cũng có xây tường lên nhưng có cánh cổng để ông chồng đi qua làm việc  còn ngoài ra không có việc gì thì họ cũng không được sang đây. Tất nhiên  Thu Phong chỉ cho họ ở vô thời hạn chứ không cho họ mảnh đất ấy, dù gì  Thu Phong cũng không tốt đến nỗi đi cho hàng xóm mảnh đất ấy. Họ có thể  kiếm tiền Thu Phong chỉ giúp họ lúc này, nếu như đổi lại là hộ nhà  khuyết tật thì Thu Phong sẽ cho họ cả mảnh đất nhỏ ấy.
Đấy chỉ là sơ qua về bên ngoài của căn biệt thự, còn rất nhiều chi tiết bên trong căn biệt thự cũng không kém.
Trong  hai tháng qua công ty cũng đã có lời rất nhiều, nhiều nhất là từ bất  động sản. Hầu như công ty của Thu Phong dưới sự hỗ trợ của Đức Công và  vài ông bạn già của Ông Hoàng giới thiệu tới công ty của anh, từ đó chỉ  trong hai tháng anh kinh doanh được khá là nhiều. Tiếp theo là tới quán  bar, quán bar kinh doanh những chai rựu xa xỉ từ nước ngoài về, đã vậy  cũng chỉ toàn thuê các DJ nổi tiếng về quán để đánh. Thêm vật tư của  quán không phải hạng xoàng. Đừng nói là Vũng Tàu dù quán bar này ở trên  Sài Gòn cũng có chỗ đứng vững chắc. 
Những khác du lịch khi về  đây nếu muốn đi bar thì quán của Thu Phong là nơi thích hợp nhất vì giá  của quán thích hợp với mọi đối tượng. Có khi một bàn lên tới mấy trăm  triệu, cũng có bàn chỉ vài triệu. Nhờ vậy quán của Thu Phong không khi  nào là không cháy bàn dù là ngày thường đi chăng nữa.
Hai tháng vừa qua với đủ loại hạng mục Thu Phong thu lời về cũng hơn mười tỷ.
Dù  cho kinh phí xây căn biệt thự đắt đỏ nhưng xây xong cũng phải mất gần  nửa năm, mà trong nửa năm số tiền trong tay Thu Phong cũng liên tục tăng  lên, việc trả tiền xây nhà cũng dễ như trở bàn tay. Vì thế Thu Phong  cho người đến xem bản thiết kế và bắt đầu xây dựng luôn từ bây giờ. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện