[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 30 : Chiến (4)
                                            .
                                    
             Trên con đường lớn Lê Hồng Phong của thành phố Vũng Tàu. Ngay tại lúc  này trên một đoạn của con đường đó không thể lưu thông mặc dù bây giờ đã  khuya rất ít người qua lại. 
Một cảnh tượng đẫm máu của mấy trăm  người lao vào quần chiến một cách hoang dại. Nhìn từ trên những tòa nhà  cao tầng xuống sẽ thấy một cảnh tượng đẫm máu giữa hai băng đảng ngầm  đâm chém lẫn nhau một cách công khai. 
Thu Phong người đã tính  toán chuyện này sẽ xảy ra hiện đang đứng trên sân thượng một tòa nhà cao  tầng cạnh bên công ty dùng óng nhòm để quan sát. 
Phía dưới bang  Hắc Long và Thiên Cẩu đang đối chiến nhau. Dẫn đầu Hắc Long là Minh  Con, Ngọc Bảo một mình lao vào hàng trăm người, theo sau đó là thanh  viên của Hắc Long bang. Bên Thiên Cẩu bang dẫn đầu là ba người cũng lao  vào đội hình đối phương là Phi Hùng, Phú cá chép và một tên nữa là phó  bang Bo nhỏ hay còn gọi là Hoàng chó điên.
“Chết mẹ mày đi thằng  chó!” Phúc cá chép hét lên chém một người của Hắc Long gục xuống rồi lao  qua phía Ngọc Bảo. Ngọc Bảo tuy không lợi hại như Thu Phong hay đơn  giản hơn là không bằng Minh Con nhưng cũng không thể coi thường anh.
Thấy  Phúc cá chép lao tới trong đám đông Ngọc Bảo liền nhặt một thanh đao  rơi ở dưới đất cầm lên. Trùng hợp một tên người của Thiên Cẩu lại lao  đến trước vung đao về phía Ngọc Bảo. Anh đưa đao ở tay trái lên chém lại  “Keng.” Đúng lúc này một tay còn lại anh đâm xuyên bụng tên đó. 
Thu  Phong đã từng nói giết thì cứ giết thì đây là mạng đầu tiên Ngọc Bảo  giết và cũng để làm màu cho tên Phúc cá chép đang lao tới. Tên bị đâm  hét lớn rồi gọng bắt đầu ặc ặc những từ không thể nghe được. Đao vừa rồi  Ngọc Bảo đâm trúng ngay gan đối phương khiến hắn đã tử vong.
Thành  viên của Thiên Cẩu gục xuống. Ngọc Bảo đỡ cơ thể đã xụi lơ của tên đó  rồi từ từ rút thanh đao ra khỏi người hắn. Quăng tên đó qua một bên với  cây đao còn những giọt máu còn đọng lại trên thanh đao Ngọc Bảo đứng đó  nhìn Phúc cá chép đã đứng khựng lại từ lúc nào. Xung quanh các thành  viên của Hắc Long và Thiên Cẩu vẫn điên cuồng chém nhau. Nhưng cảnh vừa  rồi ít nhất không làm họ phân tâm chỉ là không ai trong Thiên Cẩu muốn  đối đầu với tên vừa giết người. Ít nhất người bên Thiên Cẩu lựa chọn  đánh với mấy tên tép là tốt nhất.
Phúc cá chép thấy cảnh tượng  vừa rồi cũng hơi bất ngờ một chút. Không ngờ băng đảng mới này dám thẳng  thừng giết người mà không sợ chuyện. Nhưng cũng không vì vậy khiến một  người đã ra đời từ lúc mười tuổi như hắn phải sợ. 
Cả hai người nhìn nhau chưa tới hai giây rồi cả hai cùng lao lên, cùng lúc giọt máu trên thanh đao Ngọc Bảo rơi xuống. 
Ngọc  Bảo lấy đà nhảy lên dùng cả hai tay nện hai thanh đao xuống người Phúc  cá chép. Hắn đưa cây đao của mình lên đỡ. Tuy đỡ thành công nhưng do lực  đạo quá mạnh từ cú nhảy Ngọc Bảo đã cứa được phần cánh tay của Phúc cá  chép khiến hắn chảy máu. 
Đúng lúc hai chân Ngọc Bảo vừa tiếp đất  chưa lấy lại thăng bằng Phúc cá chép nén đau ở cánh tay nhân cơ hội đó  đạp thẳng vào bụng Ngọc Bảo khiến anh văng ra ngã xuống đất trong đau  đớn. 
Ngọc Bảo ô bụng nhăn nhó đứng lên rồi nhặt lại cây đao đã  làm rớt do lúc bị đá ra. Phúc cá chép nhìn cánh tay không ngừng chảy máu  hắn cũng chả thèm cần máu liền lao đến chiến với Ngọc Bảo. Căn bản  không phải không cầm máu mà là cầm không kịp. 
Ngọc Bảo ôm bụng  nhăn nhó rồi hít một hơi thật mạnh ngay lúc tên Phúc còn cách chừng hai  mét nữa là tới. Anh quay người hẳn ba trăm sáu mươi độ qua bên phải vung  cây kiếm một cách bất ngờ. Thường thì đòn đó chỉ dùng trong võ thuật  chứ không dùng trong chém nhau mà Ngọc Bảo vẫn áp dụng vào được.
Thấy  Ngọc Bảo làm một hành động kì lạ Phúc cá chép không phản ứng kịp liền  bị thanh đao găm một phát vào vai và một tiếng “Cộp” vang lên. Đó là  tiếng của thanh đao cùng xương va chạm vào nhau tạo thành. Ngọc Bảo lợi  dụng lực xoay với lực của cánh tay viện trợ cho nhau tạo nên một lực  chém xuyên cả da thịt đến tận xương. 
Phúc cá chép chưa kịp hét  lên vì đau thì Ngọc Bảo nhanh chóng quay hông đạp một phát vào bụng tên  Phúc. Hắn văng ra ngã xuống đất lợi dụng đúng thời cơ đó không cho hắn  ngồi dậy Ngọc Bảo lao chém một đao xuống người hắn.
“Keng!” Đao  gần trúng đối phương thì Ngọc Bảo cảm giác như bị chặn lại. Một người đã  cứu tên Phúc đó chính là tên Bo nhỏ. Ngọc Bảo thấy vậy vẫn không dừng  tại đó liền một tay kia cầm đao chặt xuống người Bo nhỏ. 
Bỏ nhỏ  lách người qua lui xuống, cùng lúc đó hai tên khác của Thiên Cẩu lao lên  chắn trước người Phúc cá chép. Ngọc Bảo nhìn sang thấy Bo nhỏ đang đỡ  Phúc cá chép đứng dậy và nói “Mày lui xuống đi để thằng này tao xử”.  Phúc cá chép gật đầu vừa đi vừa ôm cánh tay đầy máu lui về phía sau.Hai  tên vừa rồi chỉ đứng chắn trước mặt Ngọc Bảo chứ không hề có ý định lên  chiến với anh. Bo nhỏ quát lên “Đi ra chỗ khác đi”, cả hai tên nghe vậy  liền tách ra nhảy vào một cuộc chiến khác. 
Bo nhỏ với thân hình  cao 1m78 và cũng chính là tên đã cản Phúc cá chép không gây sự tại quán  lúc nãy, hắn cũng rất nhanh nhẹn không thể coi thường. Ngọc Bảo hít sâu  một hơi điều chỉnh tâm trạng rồi lao lên không nói gì. Bên kia Bo nhỏ  cũng lao đến. 
Cuộc chiến vẫn tiếp tục diễn ra từ Bo nhỏ và Ngọc  Bảo cho đến Minh Con và Phi Hùng. Tuy nói Minh Con cũng là lính đặc công  nhưng đánh chiến với Phi Hùng cũng không dễ dàng. Nhìn Phi Hùng lúc đeo  mắt kính thì như thằng thư sinh chỉ hơi côn đồ một chút. 
Nhưng  lúc này Minh Con dẹp bỏ cái ý kiến thư sinh đó luôn rồi. Mỗi một đao Phi  Hùng chém xuống đều là lực mười phần và hầu như nãy đến giờ đánh với  hắn Minh Con chưa thấy hắn xuống sức tí nào. Thậm chí hắn còn tiện tay  chém vài tên bên cạnh nữa.
Nếu xét về lực thì Minh Con quả thật  thu Phi Hùng nhưng có phản xạ từ lúc còn là quân nhân Minh Con cũng  không thua thiệt gì nhiều.
Xung quanh các nhà dân cũng đã chứng  kiến nhưng không ai dám lại gần. Họ cách xa cuộc chiến ít nhất là một  trăm mét. Thậm chí nhiều nhà còn đóng chặt cửa rồi lên lầu mở cửa sổ ra  để quay phim. Có người gọi cho cảnh sát nhưng tất cả số đều bận. Thậm  chí họ gọi cho số cá nhân cũng bận hoặc không liên lạc được. 
Đó  cũng là một chiêu trò của Thu Phong. Anh đã nhờ bạn anh là Huỳnh Đạt  hack vào tổng đài đóng băng các cột sóng của thành phố này cho họ không  thể liên lạc cho ai được. Dù vậy cũng không giấu được phía công an. Dân  quân tuần tra đã báo cho công an từ lúc nào rồi nhưng cuộc gọi từ cấp  trên xuống nói với nội dung “Cứ để vậy! Bên đây đã có xắp xếp không cần  can dự.” Thế là bên phía công an phường chỉ biết đứng ngó. 
Người làm ra mọi chuyện chỉ có mỗi Thu Phong, anh đã gọi nói cho lão Đức Công và lão nói cứ vô tư đi. 
Cuộc chiến vẫn cứ tiếp tục mà không biết rằng ngoài Thu Phong thì vẫn có vài người đang theo dõi. 
Cũng  trên tòa nhà Thu Phong đang đứng lần lượt ở tầng 16 Trung Cơm đang ngồi  đó cùng bốn thuộc hạ quan sát cuộc chiến bên dưới. Ở tầng 7 của toàn  nhà là nơi của nhóm người Thiện Mát. 
Tại tầng 16 Trung Cơm đang  khinh thường nói “Cứ tưởng Hắc Long là bọn nào ghê gớm ra cũng chỉ được  vài thằng leo queo mà cũng dám xưng là một bang hội. Tới lũ nhãi nhép  kia đánh còn không xong thì làm ăn được gì”. Tên thuộc hạ bên cạnh đứng  đó cũng gật đầu bảo phải với giọng điệu mỉa mai. 
Thật sự thì  cuộc chiến ở dưới dù bang Hắc Long ít người hơn nhưng cũng không rơi vào  thế hạ phong. Suy cho cùng những người ở bang Hắc Long cũng là bá chủ  cái đất Long Xuyên. Kinh nghiệp xương máu cũng nhiều, không thể nói muốn  ăn là ăn được.
“Rầm!” Trung Cơm đang mở giọng mỉa mai thì cánh  cửa bỗng được đạp tung ra. “Tép riu sao?” Một bóng người đứng trước cửa,  giọng nói trầm ổn vang lên. Ngay tức thì bốn tên hộ vệ chắn trước mặt  tên Trung Cơm. 
Trung Cơm đứng lên hỏi “Mày là ai? Sao tự tiện  đạp cửa xông vô đây?”. Thân hình to cao ấy từ từ tiến tới để lộ ra khuôn  mặt của Thu Phong. Anh ngước mặt lên cười châm chọc nói “Tao thích thì  tao vào thôi!”. Trung Cơm vẫn với câu hỏi đó “Mày là thằng nào?”.
Thu  Phong lại quay người đi và nói “Sau này sẽ sớm biết thôi. Bang chủ Hắc  Long là tao”. Nói xong anh đi mất. Bỏ lại Trung Cơm và đám người của hắn  đang định hình coi chuyện gì đang diễn ra. Đùng cái tới đùng cái đi một  cách rất là “Quách Tĩnh” khiến hắn chả hiểu gì cả.
Thu Phong  không đi thang máy mà đi bộ từ từ xuống. Khi tới tầng 7 thì anh dừng  lại, anh biết tên Thiện Mát đang ở trong này nhưng rồi anh lại lắc đầu  rồi đi xuống tiếp. Tuy hắn cũng khá mạnh nhưng anh không thích nói  chuyện với một thằng điên, thể loại người Thu Phong ghét nhất chính là  điên điên khùng khùng như Thiện Mát. 
Cuộc chiến vẫn diễn ra một sống một còn cho đến khi Thu Phong đặt chân xuống dưới đường. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện