[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 28 : Chiến (2)
                                            .
                                    
             Năm người mặc đồ vest bước vào người đi đầu là một trung niên khoảng bốn  mươi tuổi cười nói với Ngọc Bảo “Ở đây cậu có tiếng nói nhất phải  không?”. Ngọc Bảo lạnh lùng trả lời “Đúng vậy!”. Người trung niên lại  nói “Chúng tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu!”.
Ngọc Bảo  gật đầu rồi nói “Vậy mời đi theo tôi!” nói xong anh quay người đi tới  một bàn VIP trong quán ngồi xuống. Người trung niên cũng đặt mông ngồi  ngay phía đối diện, riêng bốn tên đi theo sừng sững đứng phía sau như  một pho tượng. 
Ngọc bảo ngoắc một tên nhân viên đang đứng phía  sau kho lại bảo hắn lấy nước đem lên tiếp khách rồi cho hắn lui xuống.  Người trung niên lịch sự nói với Ngọc Bảo “Chúng tôi là người của bang  Hồng Hưng. Chắc cậu cũng biết đúng chứ?”. Ngọc Bảo liền nói “Một trong  ba bang hội lớn nhất à?” Thật sự thì những ai mà làm cái nghề nhạy cảm  như mở quán bar thì phải có quan hệ cả hai giới hắc bạch mới mong mở ra  được yên ổn nên việc biết đến một trong ba bang hội lớn nhất thành phố  này cũng là điều tất nhiên.
Tiếp đó anh lại nói “Thì sao?”. Người  Trung niên nhíu mày rồi nói “Cậu trai trẻ! Băng của chúng ta không như  của mấy thằng ô hợp vừa rồi. Chắc cậu cũng biết lý do tôi tới đây chứ  nhỉ?”. Ngọc Bảo giả ngu nói “Ông tới đây để đi bar rồi kiếm mấy em gái  xinh tươi chứ gì. Vậy thì ông tới đúng chỗ rồi, chỗ tôi hàng đảm bảo  chất lượng hơn những quán khác, đảm bảo phục vụ ông tận tình. Tiếc cái  giờ này mấy em chưa tới!”.
Người trung niên nghe xong vẫn không  tức giận nói “Chàng trai trẻ, cậu nghĩ ta còn hứng thú với mấy đứa đáng  tuổi con mình sao. Ha ha ha …”. Ngọc Bảo suýt xoa “Chà tiếc nhỉ! Tôi còn  tính cho ông chú đây khai trương em hàng mới cơ đấy!”. 
Bỗng ánh  mắt của người trung niên trở nên sắc bén “Tôi đến đây không phải để đùa  giỡn. Cậu ra cái giá đi, nếu không quán của cậu dù có lớn thế nào cũng  không trụ nổi ở cái đất này đâu!”. Ngọc Bảo liền cười thách thức “Tôi  thách ông đấy.”. Người trung niên quát “Mày …”. “Ô ô, anh Trung cũng có  mặt ở đây à? Trùng hợp quá.” Một tiếng nói chen vô. Người đàn ông tầm ba  mươi tuổi ăn mặc có chút sang trọng bước vào chen ngan lời nói của  người trung niên được gọi là Trung.
Trung hay còn gọi là Trung  cơm, tay chân của bang chủ bang Hồng Hưng. Còn tên vừa vào là Thiện mát,  phó bang của bang Hổn Nguyên. Ngoài ba bang đứng đầu thì tiếp đó là  bang Hổn Nguyên, sau đó mới tới các bang ô hợp tụ lại với nhau thành một  thể. Điển hình là tên vừa rồi sủa loạn trong quán nên được Ngọc Bảo mời  ra. 
Trung cơm ngồi yên đó không thèm quay sang nhìn ông cũng  biết ai liền nói “Biết thân biết phận mình đi thằng ôn con!”. Thiện mát  cười há há lên nói “Cha chà! Ông già rồi mà sung phết nhỉ?”. Thiện mát  vừa nói xong câu đó bốn tên đứng sao tên Trung cơm liền nhào đến nhưng  bị Trung cơm lên tiếng “Dừng lại!”. Bốn tên đó quay sang nhìn Trung cơm  rồi thấy ông lắc đầu liền thôi.
Được đà Thiện mát liền câng câng  cái mặt “Chả lẽ ông già rồi sao Trung cơm?”. Trung cơm nghiến răng nói  “Tao đang làm ăn mày có thể cút được rồi! Không hồn thì cút ngay bây giờ  không để tao kiếm mày thì cả cái bang của mày cũng bị diệt theo mày  đấy.”. Thiện mát trợn mắt hớn hở nói “Hố hố! Tôi thách ông đấy.”.
Trung  Cơm nghiến răng “Mày nên cút khi còn có thể!”. Thiện Mát đúng với cái  tên của hắn, khùng khùng điên điên không sợ trờ không sợ đất. Chỉ biết  trên đời này chỉ có bố mày là nhất. Nhưng cũng không vì vậy mà hắn ngu  ngốc, hoàn toàn ngược lại hắn rất ranh ma. 
Thiện Mát lại gần  Trung Cơm nói “Tôi đ** về đấy. Ông tới đây được tôi cũng tới được.” Rồi  quay sang nói với Ngọc Bảo đang ngồi đó “Đúng không fen?”. Ngọc Bảo lạnh  nhạt nói “Tùy mấy người. Đừng tới đây để phá quán là được!”.
Thiện  Mát lại quay sang cười nham nhở với Trung Cơm “Ông thấy chưa? Ông lấy  cái quyền gì đuổi thằng này? Tuổi à? hahaha “. Trung Cơm vẫn im lặng  không nói gì nhưng bàn tay ôm đã siết lại thành nắm đấm, đến nổi tay run  bần bật. Không phải hắn không dám đụng đến tên Thiện Mát mà là không  thể đụng vào. Chỉ cần ông không kiềm chế được mà cho người đánh hắn thì  thể nào bang Hổn Nguyên cũng kiếm chuyện đòi công đạo. Nếu hai bang khai  chiến thì hai bang lớn còn lại trong tam bang sẽ ngư ông đắc lợi cho họ  giết lẫn nhau. 
Dù Hổn Nguyên là bang hạng hai nhưng lại hiếu  chiến hơn cả ba bang phái mạnh nhất kia. Vì sao lại đứng hạng hai sau ba  bang đó, tất nhiên là vì vấn đề tài chính. Bang Hổn Nguyên không có  nguồn tài lực vẫn nơi chống lưng chắc như của tam bang đứng đầu nên Hổn  Nguyên luôn luôn đi sau ba bang đó. Vả lại bang Hổn Nguyên chỉ mới thành  lập cách đây ba năm trong khi ba bang đứng đầu đều có thâm niên trên  mười năm. Đó cũng là một điều bất lợi đối với bang Hổn Nguyên. Nhưng nếu  muốn chiến với bang Hổn Nguyên thì trừ khi cả ba bang hợp sức lại mới  mong dẹp được bang Hổn Nguyên mà không tổn thất gì nhiều.
Tất  nhiên cả ba bang đối địch sẽ không bao giờ hợp tác với nhau làm chuyện  đó. Cho dù có hợp tác đi nữa thì lợi ích được chia cho nhau cũng là một  vấn đề. Vì lý do đó nên Thiện Mát có thể ngông cuồng không sợ mẹ con  thằng nào ở cái đất này.
Nghe Ngọc Bảo nói Thiên Mát liền cười  khẩy đi đến trước mặt Ngọc Bảo nói “Bây giờ anh em với nhau cả thẳng  thừng luôn đi! Chú giao cho anh cái quán này bảo kê thì chú cóc phải sợ  thằng nào cả.” “Không được!” Trung Cơm chen vào. 
“Hình như ông anh  tới đây cũng chỉ để độc chiêm cái quán này chứ gì? Đừng tưởng tôi không  biết bang của ông đang thiếu vốn trầm trọng.” Thiện Mát mỉa mai nói. Quả  thật Thiện Mát nói đúng, bang Hồng Hưng hiện đang thiếu số vốn lớn để  nhập ma túy đá hay còn gọi là hàng xanh về để buôn bán. Trung Cơm lần  này không nhịn được nữa quay ra sau quát lên “Lên đập chết mẹ nó! Có gì  tao chịu “. 
Trung Cơm vừa dứt lời bốn người phía sau liền lao  lên đánh phía hai người Thiện Mát. Vừa tiến được hai bước thì bỗng cả  bốn người phía sau dừng lại không dám tiến tới. Vì tên đi theo Thiện Mát  đã rút khẩu súng đen ngòm chỉa vào bốn người đặc vest đen đó. 
Lần  này đi tới đây thương lượng Trung Cơm không hề để hạ nhân cầm theo  súng. Căn bản hắn cũng là người của giới hắc đạo, không ai dám sờ sờ bắn  chết hắn nếu không muốn cuộc chiến giữa các bang phái nổ ra. Hắn cứ  tưởng hôm nay tới thương lượng với quán này sẽ êm đẹp vì danh tiếng của  bang hắn. Không những bị Ngọc Long trêu trọc mà Trung Cơm còn bị tên  Thiên Mát bắt chóp.
Trung Cơm nghiến răng đến nổi kêu kèn kẹt.  Thiện Mát thấy thế cười hố hố nói “Ủa? Sao ông mấy thằng đệ ông anh  không đánh tôi đi! Há há.”. Trung Cơm tức giận nói “Mày dám bắn sao?”.  Thiện Mát ra vẻ thản nhiên “Tất nhiên là không. Trừ khi bọn người ông  xông vô đánh tôi thì tôi tự vệ thích đáng.” “Thích cái con mẹ mày. Mày  sỉ nhục ông mày, ông đủ cho mày chết cả vạn lần rồi “ “Ê tôi chưa đả  động gì tới dòng họ nhà ông anh nha. Lớn rồi! Nói chuyện đàng hoàng tí  cho con cháu nó nể.” “Để tao xem mày cười được bao lâu “. Nói xong Trung  Cơm không để ý tới Thiện Mát nữa, dù tức điên hắn nhưng bản thân vẫn  phải kiềm chế lại vì anh em trong bang. 
Quay  sang nhìn Ngọc Bảo đang xem vui ở đó Trung Cơm nói “Bây giờ cậu quyết  định đi. Nếu hợp tác với Hồng Hưng thì tôi lấy tính mạng ra đảm bảo  không ai dám đụng tới quán này, dù cả Nhất Hổ với Bạch Lang muốn chiến  quán này tôi nhất định đứng ra. Kể cả con chó đang sủa bậy ở đây “. Điều  kiện quả thật rất hấp dẫn nhưng có một điều Trung Cơm không biết quán  bar này vốn chủ nhân của nó là Thu Phong là bang chủ bang Hắc Long, một  bang mới lập chưa ai biết tới. Thêm một điều nữa Hắc Long và Nhất Hổ vốn  là đồng minh trong cái thành phố này.
Ngọ Bảo lắc đầu không nói  gì làm Trung Cơm càng tức điên hơn. Thiện Mát thấy vậy khoái chí nói  “Đấy! Ông anh thấy chưa? Tôi nói là ông anh tuổi gì so với tôi “ rồi  quay sang Ngọc Bảo “Đúng không người anh em?”. Ngọc Bảo vẫn im lặng. Lúc  nãy hắn cứ tưởng làm cho tên Trung Cơm muối mặt thì vụ làm ăn này dễ  thương lượng hơn, tới một người mặt mũi bản thân còn không bảo vệ được  thì nói gì đến mối làm ăn lớn này.
Nhưng khi thấy Ngọc Bảo vẫn im  lặng thì Thiện Mát đã biết có gì đó không đúng liền nói “Quyết định đi  anh bạn. Hổn Nguyên hay Hồng Hưng?”. Ngọc Bảo lạnh nhạt trả lời “Quán  này căn bản nó thuộc bang Hắc Long, đừng mong thằng nào động vào. Tiễn  khách được rồi!” 
“Hắc Long?” Cả hai người Trung Cơm và Thiện Mát  đồng thanh. Cái tên Ngọc Bảo vừa nhắc tới đối với họ hoàn toàn xa lạ,  dù cho những bang hắc đạo ở các tỉnh hay thành phố khác cũng chưa từng  nghe tới cái tên Hắc Long. 
Thấy lạ Thiện Mát nói “Hắc Long là  bọn chó nào mà để mày từ chối bọn tao?” Trung Cơm ngồi đó cũng gật đầu  theo. Ngọc Bảo liền trả lời “Bây giờ thì các người chưa biết. Nhưng tôi  tuyên bố một câu là bang Hắc Long đ** sợ mẹ con thằng nào cả. Giờ thì  mấy người có thể về. OK?”.
Giọng điệu ngôn cuồng của Ngọc Bảo  khiến cả hai người Thiện Mát, Trung Cơm cảm thấy không ưa nổi. Dù là  những bang phái từ trên Sài Gòn xuống đây họ còn không sợ mà lại đi sợ  cái bang Hắc Long chưa biết tên sao? Đùa chắc? Rừng nào cọp đó thôi.
Trung  Cơm hừ một tiếng bực dọc đứng lên nói “Nếu bang Hắc Long chó má gì đấy  của mày có thể bảo vệ toàn mạng mày thì mày nên cút khỏi cái đất này khi  có thể. Trong đêm nay mạng mày sẽ không còn đâu!”. Nói xong Trung Cơm  dẫn người rời đi. Còn Thiện Mát đứng đó hứng thú nhưng vẫn không nói gì.  Hắn đang nghĩ điều gì làm tên trước mặt này tự tin để từ chối hai bang  hắc đạo lớn tới vậy.
Thiện Mát tuy khó chịu về giọng điệu của  Ngọc Bảo nhưng vẫn mỉm cười nói “Đã vậy tôi sẽ không làm phiền người anh  em đây nữa. Mình xin phép về trước nhé bạn hiền.” Sau đó Thiện Mát quay  lưng đi rồi để lại một câu cuối cùng “Hẹn gặp lại nếu anh bạn còn  sống!”. 
Hừ nhẹ một tiếng Ngọc Bảo không quan tâm. Ít nhất hắn đã  thành công nhiệm vụ mà Thu Phong giao cho hắn là chọc tức những tên nào  tới đây. Thu Phong đã dặn càng ngông càng tốt 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện