[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 20 : Hạ Nhược Y tinh nghịch
                                            .
                                    
             Ngày hôm sau tại nhà Thu Phong. Thiên Long đang được Thu Phong huấn luyện buổi sáng.
“Lại  đây! Cho mày dùng mọi cách, nếu đẩy anh mày ra khỏi cái vòng này được  thì mày thắng. Đánh đấm gì cũng được “. Thu Phong vẽ một cái vòng bán  kính môt mét nói với Thiên Long. “Để em cho anh hai xem thành quả luyện  tập của em!” Thiên Long tự tin nói.
Qua hai tháng huấn luyện của  Thu Phong dành cho mình, Thiên Long cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Lúc  trước cậu từng đi học võ cổ truyền nhưng những thứ đấy chả là gì khi  Thu Phong huấn luyện cho cậu. Trường lớp võ bên ngoài? Bây giờ nó thành  thứ rác rưởi trong mắt Thiên Long, những trường lớp học bên ngoài chả hề  thực dụng. Phải chăng chỉ tăng cường sức khỏe cho Thiên Long thôi.  Những điều Thu Phong dạy cho cậu đều là thực chiến, thực tiến và thực  dụng. Không có chuyện trong trường lớp dạy đầy rẫy ngoài kia có thể so  sánh. 
Ví dụ như trận đấu MMA. Một người là võ sĩ Vịnh Xuân Quyền  chưa bao giờ đấu thực chiến bên ngoài, chỉ có đấu trên võ đài theo hệ  thống môn phái. Còn một người là King boxing đã có hàng trăm trận đấu từ  ngoài đời cho tới võ đài khốc liệt được công chiếu như MMA. Kết qua khi  hai người lên võ đài thì Vịnh Xuân Quyền chưa đến mười giây đã bị đối  thủ hạ đo ván. 
Vấn đề ở đây không phải môn võ nào mạnh hơn mà là  người thầy nào dạy cho học trò của mình cách thực chiến hơn. Tùy vào  từng người có thể phát huy môn võ của họ đến mức nào khi đem ra sử dụng.  Vì thế các môn võ dạy theo trường lớp hiện nay là không thực dụng, vì  cách thực chiến của họ hoàn toàn sai lầm, đến bản thân người dạy còn ít  kinh nghiệm thực chiến thì đi dạy ai? 
Đối với Thu Phong thì  khác, anh áp dụng hoàn hảo các môn võ lại với nhau thành một thể để tùy  cơ ứng biến. Thêm với kinh nghiệm đặc công của bản thân anh thậm chí còn  ra chiến trường rất nhiều lần, bởi vậy anh không bao giờ thiếu kinh  nghiệm thực chiến. Những điều anh học được, kinh nghiệm xương máu của  anh phải nói là đã truyền thụ gần hết cho Thiên Long. Bây giờ Thiên Long  chỉ còn thiếu kinh nghiệm thực chiến bên ngoài. Dù giỏi võ đến đâu nếu  chưa một lần đánh nhau thật sự cũng vô dụng.
Thiên Long ánh mắt  sắc bén nhìn Thu Phong. Cậu nhá trước một đòn ngay mặt Thu Phong rồi rụt  tay lại. Ánh mắt của Thu Phong không hề chớp, vẫn đứng yên đó nhìn  Thiên Long. Thiên Long lại hỏi “Anh không đánh trả chứ?”. Thu Phong cười  lắc đầu.
Lần này Thiên Long kiên định hơn, nếu không đánh trả  thì chả việc gì phải ngại. Cậu tung người quay một đòn đẹp mắt của  taekwondo, đòn chân 720 độ đá thẳng vào sườn phải Thu Phong. Bình Thường  đòn này rất dễ thất bại thường dùng để biểu diễn chứ chả ai áp dụng vào  thực chiến nhưng cũng không thể phủ nhận uy lực của đòn này. Vì Thu  Phong không đánh trả nên Thiên Long mới sử dụng đòn này.
Cước của  Thiên Long vừa tới gần sát sườn Thu Phong, anh liền nhẹ nhàng dùng tay  hất chân Thiên Long lên trời. Rất nhẹ nhàng, đúng vậy rất nhẹ, dường như  anh chả dùng bao nhiêu lực. Nhờ vào sự chính xác đúng thời điểm Thu  Phong dùng lực đẩy lực. Cước của Thiên Long theo chiều ngang, tay Thu  Phong theo chiều dọc. Cũng như một vậy đang bay gặp một vật cản từ hướng  khác không phải đối diện hay sau lưng đâm tới thì nó sẽ bay khỏi quỹ  đạo của nó. Thay vì cứ công và công với nó.
Thu Phong hất lên  Thiên Long đang trong đà liền mất trớn lộn ngược té xuống đất. Chưa dừng  lại ở đó, Thiên Long phủ mông đứng lên đấm đá liên tục vào người Thu  Phong. Tất cả đều bị Thu Phong dùng đúng một tay gạt đi, nhưng điều quan  trọng là cơ thể anh uyển chuyển chuyển động theo đòn đánh Thiên Long.  Một đấm Thiên Long tới, Thu Phong đưa bàn tay ra với tốc độ cực nhanh  vuốt theo hướng đấm của Thiên Long rồi phăng một tiếng nắm đấm Thiên  Long văng ra. Rất nhẹ nhàng thậm chí Thiên Long còn không có cảm giác  Thu Phong dùng lực gạt ra.
Thiên Long lại tiếp tục tấn công, thậm  chí có lúc cậu chỉ trụ một chân trên mặt đất còn hai tay và một chân  kia đồng loại tần công Thu Phong. Lần này Thu Phong phải dùng hai tay  nhẹ nhàng hóa giải đòn đánh của Thiên Long. 
Hai phút sau Thiên  Long dừng lại thở hồng hộc do tấn công liên tục với hết sức nên đâm ra  kệt quệ thể lực. Cậu vừa thở vừa nói “Hộc hôc … Anh … Hai.. làm sao mà …  Đỡ hết hay vậy. Thậm chí anh gạt tay chân em ra mà em chả cảm giác gì  cứ như đánh vô không khí rồi bị gió đẩy đi ấy “. 
Thu Phong cười  rồi bước ra khỏi vòng nói “Vừa nãy anh sử dụng Nhu quyền. Tương tự như  thái cực quyền, hóa giải các đòn một cách nhẹ nhàng. Việc này tốn rất ít  thể lực nhưng muốn sử dụng được phải có độ chính xác tuyệt đối, nếu  không rất dễ bị thương.” Thiên Long thắc mắc hỏi “Tại sao lại bị  thương?” “Đơn giản! Vì sử dụng nó thì phải thả lỏng cả cơ thể, cơ không  căng lên thì khi một vật tác động mạnh rất dễ bị tổn thương từ bên  trong!”. Ngừng một tí Thu Phong lại nói “Mày thử đạp anh một đạp đi!”. 
Thiên  Long gật đầu rồi tiến lại quay người đạp Thu Phong một cái ngay bụng.  Nhưng bất ngờ thay Thu Phong không hền dùng tí lực nào mà chặn được đòn  của Thiên Long. Thu Phong nói “Thấy rồi chứ? Vừa nãy đòn mày đá anh dùng  tay kéo nhẹ chân mày lại rồi vuốt sang kế bên xong dùng lực đẩy nhẹ lên  rồi đẩy nhẹ xuống hai lần. Như vậy lực từ đòn đá của mày được hóa giả  hết.” Thiên Long mặt mày hớn hở dường như hiểu ra được gì rồi vỗ hai tại  lại nói “A! Em hiểu rồi. Đê em thử được không!”
Thiên Long vừa  nói xong Thu Phong quay người đi “Tới đây thôi! Mai tính, anh có công  chuyện rồi.” “Ớ ….” Thiên Long cứng lưỡi nhìn anh mình đi vào nhà. 
Thật  ra chốc nữa Hạ Y Nhược sẽ tới đây đi cùng Thu Phong kiếm mặt bằng mở  công ty lẫn quán bar trong hôm nay. Nửa tiếng sau Thu Phong tắm sửa sạch  sẽ đồng thời khoác lên mình quần jean cùng một cái áo sơ mi sọc caro.  Trùng hợp lúc đó có tiếng chuông vang lên. 
“Tới rồi à?” Thu  Phong chạy ra mở cổng thấy Hạ Y Nhược đứng đó cúi đầu chào anh một cái.  Hôm nay cô mặc một bộ váy ôm màu đỏ bó sát người hở ngực lòi mông khiến  Thu Phong nhìn mà nuốt niếng miếng vài cái. Ngực quá lớn đi, đã vậy còn  căng tròn nữa. Cỡ ngực của Nhược Y phải nói là hai tay nắm mới vừa và  Thu Phong không biết số đo là bao nhiêu chỉ biết là đập mặt vô đó đảm  bảo cỡ như anh cũng phải chết ngợp.
Nhược Y thấy ánh mắt Thu  Phong liền ra vẻ quyến rũ nói “Mời anh đi theo em ạ”.Thu Phong thầm đổ  mồ hôi nghĩ “Loại phụ như thể này không thể ăn, không thể ăn, ăn là chết  ”. 
Thu Phong giả vờ nhìn chỗ khác hỏi “Cô đi xe gì tới vậy, sao tôi  không thấy xe cô đâu?”. Nhược Y nhẹ nhàng trả lời “Tôi đi bằng oto!”.  Nghe xong từ này bỗng Thu Phong cảm thấy mình nghèo khiết xác, tới con ả  này cũng có oto thì Thu Phong chả bằng thằng ăn mày nữa rồi.
Thu  Phong cùng Nhược Y đi xuống đường, vì đây là hẻm không thể chạy oto lên  mà đâu rất bất tiện nên cô đành để ở dưới. Thu Phong vừa đi ngang qua  nhà ông Hùng què thì bị ổng kêu lại “Ê cu! Bồ mày hả, xinh thế! Giới  thiệu cho chú Hùng coi.” Thu Phong cười khổ nói “Nào đâu bạn gái cháu.  Bạn thôi! Ê …” Đang nói thì bỗng Nhược Y ôm lấy tay Thu Phong dí sát bộ  ngực đẫy đà vào cánh tay rắn chắc của anh nói “Cháu là bạn gái anh ấy,  rất mong chú giúp đỡ”. 
Gương mặt Thu Phong biểu cảm rất kỳ  quoặc, không biết đang hưởng thụ hay đang thầm mắng Nhược Y. Thậm chí  anh còn cảm nhận rõ ràng sự đàn hồi của ngực Nhược Y. Kiềm chế, phải  kiềm chế. Thu Phong cứng rắn không để ý nữa liền kéo Nhược Y đi mặc kệ  ông Hùng què kêu ối ả đằng sau. 
Xuống dưới đường Thu Phong bực  mình nói “Cô nói cái quái gì vậy?”. Nhược Y thấy Thu Phong bực mình liền  lè cái lưỡi đáng yêu nói “Tôi chỉ chọc anh tí thôi mà. Bộ anh có bạn  gái rồi hay sao mà sợ hiểu lầm?” Thu Phong quay mặt chỗ khác nói “Làm gì  có ai!”. Nhược Y nghe vậy liền chạy tới ôm tay Thu Phong nói “Vậy thì  sợ gì hiểu lầm.”. Thu Phong há mồm tính nói gì thì lại thôi, kệ vậy.  Được gái ôm như vậy cũng chẳng lỗ lã gì, đâm ra Thu Phong mặc kệ và cũng  chỉ có thằng ngu mới đi chê thôi. 
Thật sự thì bảy năm trong  quân trường tới giờ Thu Phong vẫn còn là xử nam.Tuy uy phong trong mắt  đồng đội nhưng sự thật vẫn là sự thật, nỗi đau thầm kín của Thu Phong  cất giữ tới tận giờ chưa ai biết. 
Trước đó thời còn đi học Thu  Phong cũng có sáu bảy cuộc tình rồi, nhưng do thương bạn gái với những  ước muốn mơ mộng cỏn con nên tới giờ vẫn còn xử nam. 
Anh giữ cho  em đến lúc tụi mình cưới đi! Giữ cái rắm, ông không nện thì thằng khác  nện cũng vậy. Dù có suy nghĩ như vậy nhưng Thu Phong chả có can đảm đi  phá của cô nào cả. Chả biết là do nhát gái hay thương người yêu. 
Cũng  từ khi đi ngũ tới giờ anh chưa va chạm vào cô gái nào nên hôm nay coi  như là một sự may mắn mà bản thân anh tự trao cho mình đi. Mà Thu Phong  cũng không dám nhìn thẳng vào ngực Nhược Y nữa, sợ không chịu nổi lại đè  ra là khổ.
Lúc này thấy Thu Phong không quân tâm tới cô nữa cô  liền buông tay Thu Phong ra rồi chạy lại xe của mình mở cửa chui vô rồi  chạy ra trước mặt Thu Phong. Trước mặt Thu Phong lúc này là một chiếc  siêu xe Ferrari Ferrari 488 GTB gầm thấp màu đỏ tuyệt đẹp. 
Thu  Phong thì chả rành mấy về xe, anh chỉ biết cái logo con ngựa ngay đầu xe  là của hãng Ferrari thì chắc chắn đây là siêu xe và giá cũng chả rẻ tẹo  nào cả. Anh mở cửa vào trong xe nhìn Nhược Y nói “Cô cũng giàu quá nhỉ?  Sắm hẳn con xe xịn như vậy!” Nhược Y cười khúc khích nói “Đây là xe của  ba tôi để lại. Tôi chỉ lấy đi thôi!”.
“Brừm ….” Nhược Y khỏi  động máy lên, tiếng xe cực khỏe của chiếc 488 GTB rú lên nghe đã tai.  Nhược Y đạp ga phóng như tên bắn, làm Thu Phong ngồi cạnh không kịp  thích ứng anh liền la lên “Từ từ thôi! Đây là Việt Nam đấy cô nương!”.
Đúng  ba mươi giây Nhược Y chạy từ nhà Thu Phong ra tới biển rồi cô đi đường  vòng vào thành phố. Tất cả mọi người đi đường từ oto đến xe máy thấy một  chiếc siêu xe phóng điên dại trên đường đều né sang một bên hết. Không  ai bực tức điều gì mà lại trầm trồ khen chiếc xe và cùng bàn tán xem nó  là xe gì. 
Riêng Thu Phong không đủ kiên nhẫn để ngồi hưởng thụ  bên trong chiếc xe, tay anh lúc nào cũng nắm chặt cửa xe để sẵn sàng lao  ra ngoài bất cứ lúc nào. Thứ nhất người lái xe là con gái, thứ hai đây  là đường Việt Nam. Giao thông ở đây nguy hiểm bậc nhất thế giới đến  những tay đua như trong phim fast and furious cũng chịu thua đường ở  Việt Nam.
Những chị em phụ nữ Việt Nam tới xe tổng thống Mỹ còn  bọc đầu thì không có chuyện gì là không xảy ra. Thu Phong ngồi trên xe  mà cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc đến nỗi thần kinh của anh cũng  căng cứng, sợ mình phản ứng không kịp thì sẽ bị tai nạn chung, tuyệt đối  nguy hiểm. 
Mặc cho Thu Phong ngồi la ó, Nhược Y vẫn cứ lượn  lách một cách vô tội vạ, đến đèn đỏ cũng chả thèm dừng. Thậm chí cảnh  sát giao thông thấy cũng lười đuổi theo. Có tiền sắm siêu xe thì cũng  tương tự với hậu thuẫn cực kì cao, bắt xong lại bị cấp trên gọi thả ra  cũng bằng thừa. Tối nhất những anh vàng nên im lặng mà nhìn rồi lắc đầu  ngao ngán.
“Két …” Bỗng xe phanh lại một cái làm Thu Phong nhoài  người ra phía trước. Xe dừng lại Thu Phong ngồi thở như trâu rồi trừng  mắt nhìn Nhược Y xong anh bước ra ngoài đóng cửa cái rầm lại. Nhược Y  ngồi bên trong xe cười khúc khích trông rất đáng yêu. 
Nhược Y  bước ra khỏi xe vẫn thấy Thu Phong bực bội liền lại gần ôm lấy tay Thu  Phong nói “Anh bực à?” Thu Phong phất tay “Lần sau có chết tôi cũng  không dám đi với cô! Cái số tôi toàn gặp gì đâu không!”. 
Nhược Y  cười tinh nghịch rồi kéo Thu Phong vào một tòa nhà cao tầng. Vào trong  Thu Phong và Nhược Y lên tầng mười lăm rồi cả hai bước ra. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện