[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 2 : Gặp lại bạn cũ
                                            .
                                    
             Thu Phong vừa tắm xong bước ra thì nghe thấy tiếng xe máy đi lên nhà.  “Mẹ! Con học về!” Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ với Thu Phong  vang lên. “Ừ, anh hai mày về rồi kìa” Mẹ Thu Phong từ trong bếp nói vọng  ra. Người vừa lên tiếng là Thiên Long em trai ruột của Phong, Long giật  mình lẩm bẩm “Anh hai?”. Thiên Long năm nay mười lăm tuổi, học lớp mười  thuộc trường cấp 3 Vũng Tàu, một trong các ngôi trường điểm ở thành phố  đạt chuẩn quốc gia. Với thân hình cao 1m73 hơi gầy, làn da trắng, mắt  hai mí, khuôn mặt khá là đẹp trai. Việc làm Thiên Long tự hỏi cũng đúng,  từ năm lên tám tuổi Thu Phong đã gia nhập quân đội, tới tận bây giờ đã  là bảy năm. Hồi nhỏ Thiên Long rất quậy ai nói cũng không nghe, riêng  chỉ sợ mỗi Thu Phong anh hai của nó. Thu Phong nói một thì thằng em như  nó không dám nói hai, dù đúng hay sai. Điều đó cho thấy Thiên Long sợ  anh của mình như thế nào. Do Thu Phong đi quá lâu, dần dần Thiên Long  trưởng thành cũng quên mất mình có người anh.
Bỗng ký ức của  Thiên Long ùa về, nhớ những trận đòn của anh hai lúc mình hư. Nhớ lúc  anh hai mua bánh mua kem cho nó, nhớ những lúc anh dạy mình cách làm  người, nhớ lúc anh nó thương nó chở nó đi chơi …., nhớ cả lúc anh hai đi  dặn nó là phải chăm lo cho mẹ không được làm mẹ khóc mẹ buồn. Thu Phong  bước ra, người anh của nó đây rồi. Thu Phong nhìn thằng em trai của  mình cười, Thiên Long hai con mắt mở to ra la lên “Anh hai!!!!” rồi chạy  lại phía Thu Phong, quăng cả cái cặp xuống đất. 
Thu Phong thấy  thằng em của mình cũng bất ngờ, không ngờ nhanh đến vậy, lúc cậu nhập  ngũ thằng cu chỉ mới tám tuổi, đứng chỉ tới bụng của mình mà bây giờ đã  gần bằng mình mất rồi. Thu Phong nhìn Thiên Long xoa đầu cười “Ừ, anh về  rồi này. Mày cao lên nhanh quá nhỉ? Dạo này học hành sao rồi? “. Lúc  Thiên Long còn nhỏ Thu Phong thường hay xoa đầu nó, bây giờ nó cũng coi  đã lớn được một chút rồi, thói quen hay bị xoa đầu của nó bây giờ đã  thành không quen rồi. Long ngiêng đầu qua một bên nhìn anh hai của mình  hưng phấn nói “ Oaaa, anh cao thật đấy, chắc phải 1m80. Em cứ ngỡ phải  cao bằng anh rồi. Em học giỏi lắm anh hai yên tâm, hehe “. Thu Phong hắc  hắc cười “Mày cao bằng anh mày thế quái nào được, cố gắng cao bằng anh  đi. Nghe mẹ nói mày học trường Vũng Tàu à? Tốt! “. Lúc trước khi chưa  nhập ngũ Thu Phong chỉ cao 1m70, qua bảy năm Thu Phong luyện tập rất  nhiều, chiều cao phát triển cũng từ đó, mà tới 1m80 thì hắn tịt ngòi rồi  cao không nổi. Còn em của mình thì cao nhanh quá. 
Đang trò  chuyện với thằng em thì mẹ dưới bếp gọi “Hai đứa xuống dọn cơm ăn này!  “. Thu Phong cùng Thiên Long đồng thanh “Dạ”, Thu Phong lại quay sang  nói với thằng em “Vô thay đồ đi rồi ăn cơm, để anh dọn cho “, Long gật  đầu “ Dạ “ 
Sau bữa cơm Thiên Long lại phải đi học ở trường buổi  chiều. Hai anh em ngồi ôn chuyện một chút rồi khi Long đi học Thu Phong  lại sang nói chuyện với mẹ những ngày mình ở trong quân đội. Cậu nói dối  lý do mình giải ngũ vì cảm thấy không hợp với quân đội, cậu muốn ra  ngoài lập nghiệp để cho ba mẹ con có cuộc sống tốt hơn. Mấy năm nữa  thằng Long nó lên đại học thì chi phí học đại học không hề rẻ mà đồng  lương của bộ đội lại quá ít. Lúc ở trong quân khu cứ một năm Thu Phong  gửi tiền về cho mẹ một lần, toàn bộ tiền lương cậu không xài một đồng  gửi cho mẹ hết. 
Mỗi thàng với chức vụ thiếu tá của Thu Phong thì  mỗi tháng cậu có hai triệu tiền lương, mỗi năm trung bình Thu Phong gửi  về cho mẹ hơn hai mươi triệu, cậu chỉ giữ cho bản thân mình khoảng một  triệu để gọi điện về nhà. Chưa kể những năm cậu làm nhiệm vụ được tiền  thưởng cậu đều gửi về cho mẹ. Năm nay cậu xuất ngũ vào dịp gần tết, tiền  lương của cậu được gửi trong tài khoảng hơn hai mươi triệu cộng thêm  tiền thưởng khi hoàn thành những nhiệm vụ được giao từ cá nhân cho đến  tập thể cậu cũng được hơn bốn mươi triệu. Với xa hội bây giờ một năm  kiếm được nhiêu đó tiền hoàn toàn là chết đói. 
Mỗi tháng một gia  đình chi tiêu trung bình khoảng bảy triệu, tiền ăn uống, xăng, điện  nước … Tiền lương của mẹ Thu Phong đi làm cho người ta một tháng chỉ có  bốn triệu. Phải tiết kiệm lắm mới sống qua ngày được. Có Thu Phong gửi  tiền về nên cuộc sống mẹ và em ở nhà mới dễ chịu được một chú.
Mẹ  Thu Phong bà nói với anh mỗi năm tiền anh gửi về bà chỉ xài một phần,  một phần để dành sau này cho bản thân anh cưới vợ. Thu Phong cũng không  nghĩ mẹ tiết kiệm tới vậy, hơi bất ngờ nhưng anh cũng không quan tâm  lắm, trước giờ Thu Phong có tiền thì xài không thì thôi. Bây giờ đau đầu  nhất là nghĩ đến chuyện kiếm việc làm. Lính đặc công giải ngũ như hắn  chuyện kiếm được việc rất khó với cái bằng quân đội này. 
Một lúc  sau mẹ Thu Phong cũng đi làm, cả nhà còn mỗi mình hắn. Hắn liền lôi cái  laptop hiệu toshiba từ năm nào của hắn ra, phải nói cái lap này cũ  không thể cũ hơn. Mua qua tay của mấy thằng ăn cắp có một triệu bạc,  cũng may cái máy khá bền nên tới giờ vẫn xài được. Lên mạng Thu Phong  truy cập vào facebook(fb), mấy năm trời hắn không vào cái fb của mình. 
Đặng  nhập fb vào thì hơn 200 thông báo, 24 tin nhắn. Thầm nghĩ trong đầu “Ít  nhất vẫn có người nhớ đến mình “ ấn vô thông báo và tin nhắn thì thực  sự bị hố hàng. Toàn là thông báo quảng cáo hoặc mời chơi game, qua tới  tin nhắn toàn mời mua sim. Tổ sư cái bọn đa cấp, Thu Phong thầm chửi. Ít  nhất cũng có hai ba tin nhắn từ nhóm lớp cấp hai của hắn. 
Tin  nhắn vào ngày 16 tháng 1: Từ lớp trưởng “Ê mấy bạn, sắp tết rồi ai về  thăm thầy cô cũ không? Đến nhà các cô chúc tết. Mọi người ra cái lịnh để  xem ai rảnh ngày nào nhiều nhất rồi đi!” 
“Ok, tui rảnh ngày xx xx “ “Tui cũng vậy “ “Còn tao thì ngày xx xx” …..
Đọc xong dãy tin nhắn Thu Phong thấy cũng nhiều người đi nên hắn cũng đi luôn, lâu qua rồi không về thăm thầy cô cấp hai. 
Từ Thu Phong: “Chào mấy đứa, anh ra quân rồi:v. Hôm đó tập trung ở đâu nào? “- Đã xem … đã xem …. 
“Cái lũ bựa này “ Thu Phong chửi thầm. 
“Pingg”  Tin nhắn từ lớp trưởng: “ Ông về rồi hả hôm, biệt tích mấy năm trời. Cả  đám thống nhất ngày 25 tháng một, sáng 7h tập trung trước trường cấp  hai của tụi mình rồi đến nhà từng cô chủ nhiệm nha. Đám tui nhớ ông  quá.”
Thu Phong đọc tin nhắn rồi nghĩ “Xem ra còn được con mụ lớp trưởng này” sau đó trả lời “Ok, hôm đó gặp “ 
“Pingg”  Một tin nhắn khác hiện lên. Người nhắn là Lê Huỳnh Đạt: “Mày về rồi hả  Gấu? (Tên biệt danh của Thu Phong lúc còn đi học) “ “Ừm, tao vừa về. Mày  đang đâu vậy?” “Đang nhà, chiều 5h đi café nha. Lâu quá không gặp nhớ  mày vờ lờ ra!” “Ok, quán cũ “ “Ok”. 
Huỳnh Đạt, một người bạn  thân của Thu Phong chơi chung từ tận cấp hai cho đến lúc Thu Phong nhập  ngũ. Sau này qua tin tức trong quân khu Thu Phong nổi lên một thiên tài  về công nghệ thông tin, thuộc bộ phận Thông tin Khoa học quân sự. Đó  cũng chính là Đạt bạn thân cũ của Phong. Huỳnh Đạt đã từng hack thẳng  vào hệ thống của CIA nhưng chỉ được năm phút rồi bị đánh bật ra. Lúc đó  Đạt mới vào quân đội được sáu tháng đã đạt tới trình độ đó. Cũng đúng,  từ lúc còn đi học chung với Thu Phong thì bất cứ điện thoại nào hư về  phần mềm androi đưa cho Đạt nó đều sửa ngon lành. Lúc sau còn biết sửa  cả máy tính và tất cả đều là tự mò mẫm trên mạng không ai chỉ. Tự tìm  tòi đã giỏi như vậy huống chi được đào tạo bài bản. 
Do thuộc phân khu khác nhau nên tận bảy năm Thu Phong vẫn chưa có dịp gặp lại thằng bạn thân này.
…………………………………….
Hơn năm giờ chiều, tại một quán café nào đó trên con đường Bình Giã.
Thu  Phong đã ngồi sẵn trong quán café từ bao giờ. Đang mải ngắm dòng người  qua lại bỗng Phong thấy một thân hình quen thuộc đi tới “Ê! Đạt, tao đây  này”, “À.. Ờ!” người Phong gọi chính là Huỳnh Đạt, thằng bạn thân tri  kỷ của Phong. Đặt mông xuống chỗ ngồi Đạt gọi một ly café đen rồi quay  sang nói chuyện với Thu Phong với ánh mắt tò mò “Không ngờ nhìn mày bây  giờ khác thế, đô hơn trước nhiều nhỉ. Nhìn mày già dặn hơn hẳn “ Thu  Phong nhìn Đạt cười “Ừ, cũng do độ khắc nghiệt trong quân đội mới ra tao  bây giờ! À mà nghe nói mày cũng ở trong đặc công hả. Mỗi tội tao với  mày khác quân khu nên khó gặp nhau! “ 
Đạt nghe vậy liền cười khà  khà gãi đầu nói “Ừ, dù vậy tao vẫn không nổi bằng mày. Mày được mệnh  danh là con quái vật của đặc công Việt Nam. Chưa bao giờ thấy mày thua  một trận nào cả, chỉ có hòa. Mà mấy trận hòa theo tao thấy mày vẫn tỉnh  như ruồi trong khi người ta muốn đuối hết sức rồi mày luôn là thằng kêu  hòa đầu tiên.” Phong gật đầu cười cười để anh bạn mình nói tiếp “ Thật  ra cũng có mấy lần tao tính gặp mày qua mấy vụ đại hội quân đội rồi,  nhưng làm bên khoa thông tin tao nắm được gần như toàn bộ bí mật quốc  gia. Cả những việc tao không được biết, cả lý do tại sao mày lại buộc  rời khỏi quân đội. Mà lý do đó tới chính mày cũng không biết!” 
Thu Phong nghe xong câu cuối của Huỳnh Đạt bỗng dưng anh nổi da gà. Còn chuyện gì mà mình chưa biết sao?  
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện