[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 18 : Điệp viên Hạ Nhược Y
                                            .
                                    
             Sáng sớm ngày hôm sau tại khu nhà máy bỏ hoang. Thu Phong đang đứng quan  sát những xe tải chở gì đó được chùm kín mít không thấy bên trong đi  vào khu nhà máy. 
Minh Con chạy lại nói với Thu Phong “Đại ca!”  “Chuyện gì?” “Chỗ này chỉ là khu vực tạm thời của bang chúng ta! Vì thế  mấy cái xe này để đây có vấn đề gì không?”. Thu Phong nhìn sang Minh Con  nói “Cái thằng chủ nhà máy này vô tù lâu rồi. Tài sản của hắn cũng bị  tịch thu kể cả cái đất nhà máy này. Tao cũng hỏi bên cảnh sát rồi, cứ  yên tâm không ai dám đến đây đâu. Từ giờ dọn dẹp chỗ này lại làm cơ sở  chính đi.” Minh Con “Dạ” Rồi chạy đi ban cáo lệnh để tất cả tập hợp lại.
Nửa  tiếng sau hơn bốn trăm thành viên của bang hội tụ tập lại ngay ngắn ở  trung tâm nhà máy bỏ hoang. Thu Phong đứng phía trên nhìn xuống dưới, dù  Thu Phong đã từng quản lý một đội đặc công gần hai trăm người, hơn  những đám ô hợp phía dưới nhưng anh tin rằng một ngày không xa bang hội  này sẽ càng ngày càng phát triển.
Thu Phong hít một hơi nói “Ta  có hai điều cần nói với tất cả anh em … Thứ nhất, từ giờ trở đi đây sẽ  là cơ sở chính của chúng ta, nhận nhiệm vụ, phạt thưởng tất cả đều thực  hiện ở đây. Thứ hai chúng ta không thể trông chờ vào một nguồn lực được,  ta sẽ thành lập một công ty bảo vệ hay đại loại như vậy để kiếm thêm  thu nhập thêm cho bang hội cũng như từng cá nhân ở đây. Còn cụ thể công  việc sẽ do Minh Con và Ngọc Bảo phổ biến cụ thể cho.”
Lập tức  xung quanh xì xào bàn tán việc gì đó. Có lẽ họ cũng mong chờ một cuộc  sống mới hơn. Dù Thu Phong nói vậy nhưng anh cũng tính mấy tháng nữa sau  khi có lời từ chuyến buôn lậu này thì mới có tiền mở công ty bảo vệ  được. Công ty bảo vệ cũng không mắc, chỉ vài trăm triệu là mở được.
Thu Phong nhìn quanh rồi nói “Được rồi giải tán đi, ai về việc nấy. Minh Con và Ngọc Bảo lên đây nói chuyện riêng”.
Minh Con cùng Ngọc Bảo đi tới cúi mình chào “Đại ca”. Thu Phong gật đầu “Ngồi đi “. 
Nơi  mà Thu Phong đang ở là một căn phòng của nhà máy được dọn lại và sơn  lên nên không còn bụi bặm nữa nhưng vẫn còn mùi sơn thoang thoảng quanh  đây. Bên trong có bộ bàn ghế gỗ, chỉ đơn giản vậy thôi. Hệ thống điện  mặc dù bị cắt nhưng Thu Phong sẽ liên hệ bên cảnh sát để cấp lại. Làm  cảnh sát chìm cũng có cái lợi của nó, muốn làm cái gì thì cũng dễ hơn.
Minh  Con cùng Gia Bảo ngồi xuống đợi Thu Phong nói. “Được rồi ta có việc  giao cho hai thằng bây! Nghe cho kỹ.” Thu Phong lên tiếng cả hai người  đều gật đầu. 
Thu Phong cầm một xấp giấy đưa cho Gia bảo và Minh  Con bảo “Lát nữa ta sẽ liên hệ người kiếm một công ty sắp phá sản để thu  mua lại. Từ đó mình sẽ thành lập một công ty bất động sản, công ty bảo  vệ và đặc biệt sẽ mở một khách sạn. Vụ mở khách sạn để tính sau trước  tiên sẽ thành lập hai công ty kia trước, công ty bảo vệ chỉ dùng người  trong bang hội thôi. Còn bên bất động sản ta sẽ kiếm người về quản lý  sau. Đây cũng là một nguồn thu nhập khởi đầu. Thêm nữa phải mau chóng  tuyển thêm thành viên cho bang hội, dù vậy cũng không tùy tiện chọn  những thằng trẻ trâu dễ làm hỏng việc. Còn cụ thể ra sao nằm hết trong  này. Lấy về mà đọc “ 
Minh Con và Ngọc Bảo nghe xong liền dạ một  tiếng hưng phấn cầm xấp giấy cáo lui ra ngoài. Thu Phong ngồi trong  phòng thở dài một tiếng rồi rút điện thoại ra gọi vào một dãy số. 
“Ring  ring …” Đầu dây bên kia bắt máy “Alo! Phong à? Cậu gọi tôi có chuyện gì  không?”, Thu Phong trả lời “Ông thừa biết là chuyện gì rồi, cho cái địa  điểm gặp mặt đi!” Đầu dây bên kia nói “ The Imperial, tới đó gọi tôi.”  “Ok”. 
Thu Phong cúp máy rồi ra ngoài lấy xe đi. The Imperial là  một khách sạn chuẩn năm sao bậc nhất ở Vũng Tàu, còn hơn cả khách sạn  năm sao Pullman mới mở được vài năm gần đây.
Mười lăm phút sau  Thu Phong tới trước The Imperial, anh móc điện thoại ra gọi lại vào dãy  số vừa nãy. Đầu dây bên kia bắt máy “Phòng Vip số 7”, nghe xong Thu  Phong tắt máy luôn không nói gì. Anh cất xe xuống dưới tầng hầm rồi ra  sảng ở quầy lễ tân “Phòng Vip số 7” cô lễ tân xinh đẹp dạ một tiếng rồi  để một nhân viên nam khác dẫn Thu Phong đi. 
Tới trước của phòng  thì nhân viên gõ cửa và nói “Xin lỗi quý khách. Quý khách có người tìm  ạ!”. Cửa mở ra, một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt Thu Phong, cô ta  cúi đầu chào Thu Phong một cái rồi mở cửa ra để Thu Phong đi vào. 
Thấy  Thu Phong đi vô cô gái liền chạy lên phía trước dẫn đường. Thu Phong  nhìn theo thầm đánh giá. Cô gái trước mặt này cao khoảng một mét bảy,  thêm đôi guốc nữa khiến cô cao cũng gần bằng Thu Phong, cô khoác trên  mình một bộ áo dài màu đỏ cùng những hoa văn tuyệt đẹp. Đường cong của  cô phải nói là gần như tuyệt hảo, một chữ S hình nước việt nam, mông  cong, eo thon, ngực đẩy đà khiến chúng hiện lên hiết trên bộ áo dài đấy.  
Thu Phong đi phía sau thấy mông cô ấy cứ lắc qua lắc lại thật  sự là muốn tiến lên táng vô cặp mông ấy một phát, nhìn thật sự là quá  nẩy.
Cảm thấy ánh mắt của Thu Phong như đang nhìn mình cô gái  không cần quay đầu lại cũng biết. Càng vì thế cô càng ưỡn ẹo trước mặt  Thu Phong. Bỗng thấy cô gái ưỡn ẹo hơn lúc nãy Thu Phong liền chốt một  câu trong đầu “Con này chắc chắn là con phò cao cấp.” Ngắm cho đẹp chứ  chả ham. xong anh quyết định không nhìn nữa, đẹp thì đẹp thật bất qua  anh không thích.
Thật ra với vẻ bề ngoài Thu Phong là một người nghiêm túc nhưng đầu óc anh suy nghĩ lung tung cũng khá là nhiều.
Phòng vip này thật sự khá rộng, bên trong còn có mấy căn phòng nữa, cô gái đi đến trước cửa một căn phòng gõ vài cái. 
Bên trong phát ra tiếng “Vào đi”, cô gái đẩy cửa vào nói “Thưa ngài tôi đã dắt người tới!”. 
Thu  Phong theo đó bước vô, trong phòng đó chỉ có duy nhất một người không  ai khác chình là lão Thượng tá Đức Công người đã mời Thu Phong vào lực  lượng cảnh sát. Đức Công thấy Thu Phong bước vào liền đứng lên mặt niềm  nở nói “Chào cậu Phong, ngồi đi ngồi đi.” Thu Phong mỉm cười gật đầu  ngồi xuống đối diện với lão Công, trước mặt anh là một bàn đầy thức ăn  cùng hai chai rựu vang và ba cái ly để để sẵn.
Cô gái lại gần cầm  một chai rựu vang lên bật nắp ra rồi rót rựu cho hai người, sau đó cô  rót cho cả bản thân rồi tự ý ngồi xuống. Thu Phong nhìn thấy cảnh vậy  liền nhíu mày song không quan tâm nữa nhìn Đức Công nói “Ông cũng biết  hưởng thụ quá nhỉ. Chỉ một cuộc nói chuyện thôi cũng kêu tôi ra tận  khách sạn năm sao cơ đấy!” 
Lão Đức Công cười ha ha nói “Chẳng  qua ta đang tiếp một lão sếp trên thành phố xuống đây điều tra vài việc  thôi! Tiện thể lúc đó cậu gọi nên kêu cậu ra đây luôn cho tiện, vả lại ở  đây cũng không có người nghe lén! “ nghe lén? Thu Phong lại nhìn sang  cô gái đang ngồi ở kia.
Dường như biết ý Thu Phong lão Đức Công  liền nói “À quên giới thiệu với cậu! Đây là Hạ Nhược Y là một diệp viên  cao cấp của bên cảnh sát chúng ta. Là một thành viên trong đội mật vụ  cậu có quyền biết cô ta!” 
Thu Phong thắc mắc hỏi “Hạ Nhược Y?  Mật vụ?”. Dù Thu Phong làm trong quân đội khá lâu nhưng chưa bao giờ  nghe nói đến hai chữ mật vụ. Thực ra thì bên quân đội với công an không  liên quan gì đến nhau, việc Thu Phong không biết cũng là lẽ đương nhiên.
Lão  Đức Công lại nói tiếp “Tên giống người Trung Quốc phải không? “ Thu  Phong thầm gật đầu, Lão Công lại tiếp tục nói “Cô ta là người Hoa gốc  việc, ba là người Trung mẹ người Việt nên mới có cái tên đấy. Cả gia tộc  cô ấy bị diệt tộc, cả tộc nhà họ Hạ chỉ còn duy nhất cô ta. Tôi được mẹ  cô ấy nhờ chăm sóc nên bây giờ cô ấy làm cho tôi. Anh cứ yên tâm về sự  trung thành của cô ta.” Nghe câu nói của lão Lương, Nhược Y bên cạnh  bỗng nhíu mày một cái rồi lại thôi.
Thật sự Đức Công không phải  là vô ý nói ra mà là cố ý. Ông nói lai lịch của Nhược Y ra cũng có lý do  chính đáng, nhưng lý do tại sao ông nói ra thì Thu Phong cũng không  biết, họa may sau cuộc trò chuyện này lão ấy sẽ nói với Nhược Y. 
Dù hành động nhỏ nhất Thu Phong cũng để ý, song anh nhìn lão Công như muốn lão tiếp tục nói.
Như  biết Thu Phong muốn hỏi gì lão lại nói tiếp “Thân phận cảnh sát của cậu  là một mật vụ vì vậy thẻ công an của cậu mới màu đen khác với những  người khác!” Thu Phong cuối cùng cũng giải đáp được thắc mắc tại sao cái  thẻ công an của anh lại màu đen, bây giờ thì anh biết rồi. Dù là cảnh  sát hay quân đội đều có bí mật riêng của mình. Đến anh cũng không ngờ  cảnh sát Việt Nam lại có đội mật vụ như bên phương tây. 
Lão Đức  Công lại tiếp tục nói “Không giấu gì cậu dù ta là trưởng công an thành  phố Vũng Tàu nhưng cũng khiêm luôn chức đội trưởng đội mật vụ toàn miền  Nam này. Số lượng mật vụ ở miền Nam cũng rất ít chỉ khoảng chừng hai  ngàn người thôi. Miền Bắc có trung tâm là thủ đô Hà Nội quân số đến năm  ngàn người lận.” 
Thu Phong gật đầu không nói gì, anh cũng không  ngờ miền Nam và Bắc lại chia ra như vậy. Từ xưa đến giờ miền Nam và miền  Bắc luôn đối chọi với nhau, chỉ là không dữ dội bằng lúc xưa mà thôi. 
Đức  Công đang đợi Thu Phong tiêu hóa hết dữ liệu ông vừa nói. Một lát sau  Thu Phong lên tiếng “Vậy tôi có vai trò gì trong đội mật vụ của ông?” 
Lão  đang chờ câu này của Thu Phong, ông nói “Như đã nói trong hợp đồng, cậu  chỉ nhận lệnh của mỗi tôi mà thôi. Thêm nữa cậu cũng là chỉ huy của năm  mươi bảy người trong đội mật vụ của tôi. Cậu sẽ sớm gặp họ thôi!” Thu  Phong gật đầu không nói gì.
Nhược Y ngồi đó nghe được câu nói của  ông Đức Công liền giật mình. Cô không ngờ một người mới như Thu Phong  lại được lên thẳng chức chỉ huy một mảnh của cảnh sát mật vụ. Cô đang  thắc mắc thân phận của Thu Phong là gì, và cậu ấy là ai? Tại sao lão Đức  Công lại coi trọng hắn đến vậy. 
Từ lúc vào đến giờ cô chưa thấy  lão ấy có giọng điệu cao ngạo với Thu Phong. Mặc dù trước đó lão có gặp  sếp của lão mà lão vẫn vênh mặt coi trời bằng vung mà đối với Thu Phong  lại nể mặt như thế. Đầy rẫy câu hỏi trong đầu cô nhưng gương mặt của cô  không hề có một biểu hiện gì khác ra ngoài. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện