[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 17 : Không thể tin
                                            .
                                    
             Thu Phong và tên cận về của lão Lương đi ra ngoài sân của biệt thự. Hai  người đứng cách nhau năm mét. Tên cận về lão Lương nhìn Thu Phong nói  "Tôi không muốn đánh vô danh. Báo tên đi ". Thu Phong nhún ván khinh  thường nói "Kêu người ta báo tên thì ít nhất bản thân phải giới thiệu  trước chứ?". Tên cận vệ nhàn nhạt nói "Mạnh Hùng!". Thu Phong nhún vai  đáp "Thu Phong". 
Mạnh Hùng thủ thế đưa một tay ra ngón trỏ ngoắc  ngoắc khiêu khích Thu Phong. Thu Phong thấy vậy thậm chí không thèm thủ  gì cả chỉ đứng yên lắc đầu cười. 
Xung quanh đó mọi người đã ra  ngoài để xem trận đấu của họ. Không biết tại sao nhưng cả bốn tên cận vệ  kia đều cảm thấy Thu Phong không dễ ăn. Nhưng với tên Hùng thì dù cho  Thu Phong có lợi hại hơn thì một thằng nhóc như nó cũng không phải là  đối thủ của anh.
Mạnh Hùng thấy Thu Phong không có ý định đấu bèn lên tiếng nói "Sợ sao? " Thu Phong nghe vậy vẫn im lặng không nhúc nhích.
Cho rằng Thu Phong sợ mình Mạnh Hùng liền lao lên đánh về phía anh.
Trong  chớp mắt Mạnh Hùng lao đến tặng cho Thu Phong một cú đấm trời giáng.  Đòn tới Thu Phong chỉ nghiêng nhẹ đầu qua một bên để né rồi tay trái bắt  lấy cổ tay của Mạnh Hùnh không cho hắn rút về. Mạnh Hùng thấy đấm không  trúng lập tức rút tay về thì bị Thu Phong bắt lấy. Lực tay của Thu  Phong phải nói là như kìm kẹp lấy dù dùng lực bao nhiêu hắn cũng không  tài nào rút tay về được.
Hết đường Mạnh Hùng liền tung cước vào  cổ Thu Phong. Thu Phong giơ tay lên đỡ nhưng tay kia vẫn không buông cổ  tay Mạnh Hùng ra. Bỗng Thu Phong gia tăng lực đạo siết lấy cổ tay Mạnh  Hùng "Rắc rắc". "A aaaa...." Mạnh Hùng đau đớn la lên, cổ tay của anh bị  Thu Phong bóp đến biến dạng. Mạnh Hùng giãy dụa trong đau đớn, thấy vậy  Thu Phong kéo tay hắn lên rồi thả xuống. Thu Phong vừa buông tay ra lập  tức Mạnh Hùng chớp lấy cơ hội bật ra xa léo dài khoảng cách với Thu  Phong. 
Nén đau Mạnh Hùng vừa ôm tay vừa trừng trừng nhìn Thu  Phong đầy căm hận. Nhìn kỹ sẽ thấy cổ tay phải của Mạnh Hùng đang rỉ ra  từng tia máu, đến da thịt cũng bị biến dạng lõm vô trong một mảng lớn  trông rất rợn người. Nén đau Mạnh Hùng từ từ lấy một thứ gì đó ở sau  lưng ra. 
Lúc này Mạnh Hùng mới biết nãy giờ Thu Phong căn bản là  khinh thường hắn chứ không phải sợ hắn.Từ lực tay Thu Phong, Mạnh Hùng  biết tuyệt đối bản thân không phải là đối thủ của người trước mắt này.
Từ  sau lưng Mạnh Hùng lấy ra một khẩu súng chỉa vào Thu Phong dữ tợn nói  "Dù cho mày đánh nhau giỏi thì tao xem mày giỏi hơn hay súng của tao  giỏi hơn" Tuy tay phải hắn bị Thu Phong bóp nát nhưng ít nhất tay trái  vẫn có thể cầm súng, còn độ chính xác thì không cao do không thuận tay.  Nhưng khoảng cách hai bên rất cần, tỷ lệ bắn hụt rất thấp. Nếu khoảng  cách này hắn mà bắn hụt thì có lẽ ông chủ của hắn sẽ cho hắn về quê chăn  vịt.
Thu Phong lắc đầu nói "Bỏ cái thứ nguy hiểm đó xuống đi!  Cái đó không phải để nghịch đâu, chết người đấy đừng đùa chứ ông bạn?"  Dù nói vậy nhưng Thu Phong cũng đã căng cứng cơ thể lên. Da dày thì dày  thật chứ không có chống đạn được, không cẩn thận người có thêm mấy cái  lỗ thì khổ. 
Cái Thu Phong tập trung bây giờ là nòng súng và cái  ngón tay bóp cò. Khoảng cách hiện tại giữa hai bên là 6m. Bây giờ chỉ  cần tên kia nhúc nhích ngón trỏ trên cò súng thì ngay lập tức Thu Phong  sẽ có phản ứng. 
"Cạch..." Mạnh Hùng không quan tâm lời nói của  Thu Phong mở khoá an toàn của súng ra rồi gào lên "Chết đi thằng chó"  "Đừng..." "Pằng... Pằng" "hự, ộc... Kingg ". Khoảng thời gian gần như  ngưng đọng lại ngay lúc đó. Khi tên Hùng rút súng ra ông Tuấn đứng đó  không nghĩ là hắn sẽ bắn nhưng khi hắn mở chốt an toàn ra thì ông Tuấn  lập tức la lên nhưng không kịp. Và kết quả càng làm người ta bất ngờ  hơn. Không những Thu Phong không trúng viên đạn nào mà ngay lập tức anh  xuất hiện trước mặt Mạnh Hung đánh hắn bất tỉnh. 
Để giải thích  tại sao Thu Phong né được đạn thì ngay từ đầu như đã nói Thu Phong chú ý  đến ngón tay bóp cò. Không thể theo kịp viên đạn nhưng người thì có  thể. 
Ngay lúc tên Hùng vừa dùng lực vào cò súng Thu Phong đã  nghiên người gần như sát đất để né đạn. Viên thứ nhất hụt, tên Hung lại  tiếp tục chỉ vào Thu Phong đang nằm sát đất bắn tiếp viên nữa thì trong  tích tắc Thu Phong làm một hành động không thể tưởng tượng được. 
Năm  ngón tay của Thu Phong cắm mạnh xuống đất giữa những khe hở của viên  gạch. Dùng nó làm lực Thu Phong kéo cả người tung cước vào tay Mạnh Hùng  khiến viên đạn bắn lên trời. Tiếp đó Thu Phong dậm chân xuống đất làm  trọng tâm, anh lên trỏ vào cằm đối phương một phát cực mạnh làm hắn bất  tỉnh.
Nói thì dài như sự việc trên diễn ra đúng hai giây. Những  người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi mắt chữ A mồm chữ O nhìn Thu Phong.  Thật sự không thể tin được, quá nhanh quá nguy hiểm. Đây là điều mà mọi  người nghĩ tới dành cho Thu Phong. 
Nếu như ở khoảng cách một mét  thì bất cứ ai ở đây cũng đều tự tin cướp súng từ tay kẻ khác được.  Nhưng khoảng cách giữa Thu Phong và Mạnh Hùng quá xa, xác xuất Thu Phong  bị bắn trúng rất cao. Nhưng Thu Phong đã làm một điều không tưởng thành  sự thật. Dù vậy Thu Phong vẫn đổ hết mồ hôi trán. Vừa rồi chỉ cần chần  chừ một tí thôi là Thu Phong đã có một lỗ máu trên người rồi.
Tuy súng lục sát thương không cao nhưng trúng đạn vẫn rất khổ sỡ tĩnh dưỡng vài tháng.Thu  Phong liếc Mạnh Hùng đang nằm bất tỉnh dưới đất. Cằm của hắn gần như là  gập lên trên, khiến người khác nhìn vào cũng ớn lạnh.
Anh khinh bỉ quay sang nhìn ông Lương nói "Ông còn muốn đánh tôi?". 
Lão Lương đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn lại bởi cảnh tượng vừa rồi. Thấy vậy Thu Phong liền tiến lại chỗ lão Lương. 
Thấy  Thu Phong tiến lại gần phía mình thì ông mới giật mình bất giác lùi lại  vài bước. Sau đó lão cắn răng trừng mắt nhìn Thu Phong nói "Mày muốn  làm gì? Nên nhớ tao cũng thuộc dạng cha chú của mày!" 
Thu Phong  bật cười "Cha chú? Ha ha! Tuổi gì nói cha chú với tao?." Vừa nói Thu  Phong vừa tiến lại gần. Lão Lương liên tiếp lại lùi lại đến nỗi đụng  lưng vào tường không thể lùo thêm được nữa. 
Cơ thể lão ta run  bầm bật lên lắp bắp nói "Mày... Mày định làm gì?" Thu Phong cười quái  dị, hai nắm đấm của anh siết lại nghe những tiếng rắc rắc rợn người "Ông  nói xem"
“Đừng … Đừng lại gần đây … đừng” “Rầm …” Thu Phong tung  quyền. Nhưng vị trí của nắm đấm Thu Phong có chút khác biệt. Thu Phong  đấm mạnh vào tường, sát mặt lão Lương. Từ ống quần lão Lương chảy ra một  tia nước vàng óng ánh. Vâng! lão đã tè ra quần. 
“Hahaha …” Tất  cả mọi người có mặt ở đó đều cười ầm lên. Đến cả ông Tuấn ra vẻ nghiêm  túc cũng phải cắn môi rồi cho người vác tên Hùng đi, lão Lương cũng muối  mặt đi theo tên Hùng được đưa đi.
Tại phòng khách của biệt thự,  ông Tuấn nói với mọi người “Thằng cháu tôi nó sẽ lo vụ buôn bán vũ khí!  Nếu ai cần những gì liên quan về vũ khí thì cứ liên hệ nó. Không ai ý  kiến gì chứ?”. 
Sau câu hỏi của ông Tuấn tất cả đều gật đầu. Ý  kiên cái rắm, còn ý kiến nữa nó đánh người thì ai chịu? Đó là suy nghĩ  của những người trong đó. Chả ai biết Thu Phong có thân phận gì, không  ai biết lai lịch Thu Phong ra sao. Đùng một cái xuất hiện thay thế cả  lão Lương. Đã vậy thân thủ còn lợi hại đến kinh người, có ngu họ cũng  biết Thu Phong không đơn giản.
Thu Phong lại đứng ra cúi mình nói  “Cháu mong mọi người giúp đỡ. Cháu cũng xin lỗi vì sự bất tiện vừa rồi  “. “Ài! Có sao đâu. Mong được cháu giúp đỡ” “Khách sáo quá thằng cháu à  haha “ “Cháu cứ yên tâm mà làm …” … Mấy lão già thi nhau lấy lòng Thu  Phong. 
Họ không ngu ngốc như lão Lương, chưa biết sự việc ra sao  cứ rối cả lên hỏng hết cả chuyện. Bọn họ phải chờ xem Thu Phong tốt xấu  giỏi giang thế nào thì mới ăn ké được ít tiền từ Thu Phong. 
Nhìn  mấy lão già đó Thu Phong cười dạ dạ vài cái rồi vào phòng riêng của ông  Tuấn bàn về cuộc giao dịch tối nay tiện thể kiếm chỗ và việc làm cho  anh em trong bang cư trú ở đất Vũng Tàu này,xong việc cậu xin phép về  trước dù mấy lão kia cứ rủ ở lại tới trưa ăn cơm rồi bàn về chuyện nhân  sinh. Thật sự Thu Phong không thích ở cùng mấy lão già này, nói chuyện  lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa ra tình anh em rồi tới khi đụng chuyện  gì thân ai nấy lo. 
Trích – thân gửi các bạn độc giả vì cả tuần  qua tác bận viết kịch bản + đi làm thêm nên thời gian hơi bị suýt sao  không thể nào viết cho các bạn kịp được. Xin cám ơn các bạn đã theo dõi  truyện. Sắp tới ta sẽ bạo chương cho các bạn 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện