[Dịch]Đô Thị Quỷ Vương - Sưu tầm
Chương 1 : Về nhà
                                            .
                                    
             Thu Phong là một đội trưởng đội đặc công. Anh là một con người cực kì  thông thạo các môn võ như Triệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Thiếu Lâm, Vịnh  Xuân Quyền, Teakwondo, Vovinam, Judo, Nhu Quyền và cả Quyền Thái.
Từ  nhỏ Thu Phong đã được một người thầy là sát thủ nổi tiếng của Sài Gòn  dạy võ. Những đường võ anh học được rất sắc bén, một đòn một quyền có  thể lấy mạng những kẻ lơ tơ mơ bất cứ lúc nào.
Khi lớn lên anh  gia nhập làm một đặc công. Sau bốn năm anh lên được chức đại đội trưởng,  thêm ba năm sau anh rời khỏi nơi đó để về với gia đình.
Trên một con đường cao tốc
Bây giờ đã là năm giờ sáng. Trong một con xe Audi chở Thu Phong … 
“Bây giờ cậu muốn đi đâu?” Tài xế lái xe ngồi phía không quay đầu lại hỏi Thu Phong. 
Thu  Phong đang trầm tư trong suy nghĩ nên cũng không biết tài xế đang hỏi.  Nói là tài xế của ông Hoàng nhưng thật ra người tài xế cũng là một quân  nhân đã về hưu, nay ông cũng đã hơn sáu mươi.
Ông Hoàng tên đầy  đủ là Nguyễn Huy Hoàng là một người anh em kết nghĩa của mẹ Thu Phong.  Ông là một người có chức quyền trong quân đội, cưu mang Thu Phong những  ngày đầu tiên khi anh nhập ngũ cho đến khi rời khỏi.
Bác tài xế cũng là bạn tri giao lâu năm nên gần như những việc về đời thường của ông Hoàng bác tài xế đều biết cả.
Thấy  Thu Phong vẫn không trả lời bác tài xế lại gọi thêm lần nữa “Phong …  Phong. Cháu tính đi đâu? “. Nghe tiếng gọi Thu Phong giật mình trở lại  thực tại trong cái suy nghĩ vẩn vơ của mình:” Dả? Dạ dạ! … À, bác chở  cháu về Vũng Tàu đi. Nhà cháu ở đó “. “Ừ” Bác tài xế nhìn vào gương trả  lời Thu Phong rồi đánh xe đi về Thành Phố biển Vũng Tàu.
………………………………………………………….
Hơn  một tiếng sau xe bắt đầu tiến vào địa phận Vũng Tàu. Ngồi trong xe Thu  Phong vẫn ngửi được mùi của biển xộc vào mũi. Mùi hương quen thuộc gắn  bó với Thu Phong. 
Đã không biết bao nhiêu năm Thu Phong đã không  quay về đây, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên. Nơi đây có bạn bè, gia  đình của Thu Phong. 
Một thành phố biển nhộn nhịp và thơ mộng. Ở  Vũng Tàu lúc trước có một con đường được mệnh danh là con đường đẹp  nhất Việt Nam, một bên là biển một bên là núi. Nhưng về sau có những con  đường khác được khám phá đẹp hơn, dù vậy cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp  của con đường đó. 
Vẻ đẹp của thành phố biển đã gợi cho Thu  Phong những kỷ niệm đẹp khiến anh cảm tâm trạng đỡ hơn phần nào. “Bác có  thể chở cháu ra biển được không? Cháu muốn dạo biển một lần rồi về!” 
Thu  Phong thật sự rất muốn đi vòng biển, nghe những tiếng sóng vỗ, gió  biển, con người làng chài nơi đây. “Được rồi, dù sao bác cũng được chú  Hoàng dặn là cả ngày hôm nay sẽ đi đến những nơi cháu yêu cầu mà. Yên  tâm mà ngồi đó đi “ Bác tài xế quay sang nhìn Thu Phong cười nói. Thu  Phong cám ơn một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm cảnh.
Thật sự qua  mấy năm thành phố này đã thay đổi quá nhiều, càng ngày càng nhiều nhà  cao tầng mọc lên khắp mọi nơi. Các quán bar, các khu ăn chơi, quán café  mọc lên như nấm ở mỗi con đường. Vũng Tàu cũng là một thành phố chơi  sang nhất nước. Không biết ông chủ tịch thành phố này nghĩ gì mà lát đá  hoa cương khắp vỉa hè quanh biển, bao quanh cả Vũng Tàu. 
“Ào …  ào.. rào rạt….” Cuối cùng xe cũng đã chạy ra tới ven biển, Thu Phong có  thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ. “Bác ơi, dừng xe ở đây đi,  cháu muốn ngắm cảnh biển một tí ạ!” Thu Phong lễ phép nói với bác tài  xế. Đối với người lớn, những người mà Thu Phong thự sự tôn trong thì cho  dù người ta thấp kém tới nào Thu Phong vẫn lễ phép. 
Bác tài xê nghe vậy liền cho xe tấp vào lề. 
Bây  giờ đã hơn sáu giờ sáng. Cảnh quang xung quanh thật yên tĩnh, có rất ít  xe qua lại. Trên vỉa hè của con đường có người già, người trẻ, trung  niên, kể cả trẻ con cũng có đều đang chạy bộ tập thể dục ở đây. 
Cảnh  tượng quen thuộc Thu Phong thường thấy vào mỗi sáng sớm ở đây. Bước  xuống xe Thu Phong vươn vai một cái thật mạnh “Oápppppp…”. “Không biết  đã bao lâu rồi nhỉ?” Thu Phong thì thầm tự hỏi bản thân. Thu Phong tận  bây giờ vẫn mặc đồ của quân nhân, một chiếc quần của lính đặc công và  cái áo xanh trơn. Ánh nắng sáng rọi vào thân hình rắn chắc cao một mét  tám khiến cơ bắp của anh nổi lên trông thấy. Thêm việc ở giết nhiều tên  tội phạm trong lúc làm nhiệm vụ của anh nên vô tình khiến sát khí bản  thân bộc lộ ra. 
Việc một quân nhân bước xuống từ một chiếc Audi  A8 khiến mọi người xung quanh đều dán mắt vào Thu Phong. Thật sự Vũng  Tàu mà thấy một chiếc Audi vào những ngày thường rất khó, đa số những  chiếc xe hạng sang như Audi, Lamborgini, Mecerdes, Ferrari, …. Đều là xe  ở trên thành phố Sài Gòn đổ về đây để đi du lịch. Nhất là việc thấy một  chiếc Audi vào sáng sớm như thế, có lẽ sẽ có vài người không biết gì về  xe oto nhưng sự sang trọng của chiếc xe đủ khiến họ phải nhìn theo. 
“Chú  ơi! Chú là bộ đội phải không ạ?” đang mải ngắm nhìn cảnh biển thì bỗng  một bé trai khoảng 6 tuổi chạy lại kéo áo Thu Phong hỏi. 
Thu  Phong cũng khá thích con nít, nhất là những đứa trẻ ngoan, anh cúi người  thấp xuống xoa đầu đứa bé nói “ Đúng rồi cháu! Chú là một quân nhân  đó!” Anh cười. Đứa bé nghe vậy bỗng nhảy tưng tưng lên hưng phấn nói “ 
Thế  chú có ra trận đánh giặc không ạ? Chú bảo vệ đất nước đúng không ạ?  Cháu rất thích làm bộ đội! Vì thế cháu có thể bảo vệ đất nước của mình,  bảo vệ những bạn bè của mình, gia đình mình! Làm bộ đội có vui không  chú? “ 
Đứa bé hỏi một loạt câu khiến Thu Phong ngớ người, không  ngờ con nít bây giờ dạn thật. Ngày xưa bản thân hắn gặp người lạ chả dám  nói chuyện thế này đâu. Thu Phong nhìn đứa bé một lúc rồi nở nụ cười  nói “Cháu à! Làm một quân nhân không phải là vui hay không, nếu cháu đã  quyết định làm một người lính thì phải có một lòng yêu nước không bao  giờ được nản. Dù gặp bất cứ kẻ thù nào cũng không được đầu hàng! Lớn lên  cháu sẽ hiểu thôi! “ 
Đứa bé nhìn Thu Phong gật đầu lia lịa.  “Thiên ơi! Về đi thôi con. Thằng này sao lại chạy lung tung nói chuyện  với người lạ thế kia!” Xa xa một người phụ nữ có vẻ là mẹ của thằng nhóc  đứng trước mặt Thu Phong chạy lại gọi nó đi. “Dạ” Thằng bé dạ một tiếng  rồi chạy lại phía mẹ mình. Người phụ nữ thấy Thu Phong liền gật đầu một  tiếng rồi dắt con mình đi.
Một lúc sau Thu Phong đói bụng liền  rủ bác tài xế đi ăn sáng. Ăn sáng xong Thu Phong bắt đầu về nhà. Nhà của  Phong nằm ở một con hẻm dưới chân núi nhỏ thành phố. 
Xuống xe  Thu Phong nói bác tài không cần chở hắn đi đâu nữa, chào bác tài xế một  tiếng rồi Thu Phong đi lên hẻm ( vì hẻm nằm ngay chân núi nên có dốc, do  đó phải nói là lên hẻm:v). 
Nhà Thu Phong nằm ngay cuối hẻm do  vậy đi lên hẻm Thu Phong gặp những hàng xóm của mình khi trước đều chào  hỏi một tiếng. Đi được một quãng có người gọi Thu Phong lại “ Ê! Mày là  thằng Phong phải không? Đi lính về rồi hả?” Người gọi Thu Phong lại là  một ông già gầy dơ xương cầm một chai rựu trên tay, ông ta ngồi ngay  trước nhà thấy Thu Phong đi ngang qua liền gọi lại.
Thu Phong  nghe thấy liên quay đầu lại, ra là ông Hùng què. Ông này cũng là lính  giải ngũ, uống rựu từ những năm kết thúc chiến tranh Việt Nam 1975 tới  tận bây giờ vẫn chưa chết, thế quái nào mà ngày nào ổng cũng uống ít  nhất hai chai rựu từ đó tới giờ vẫn không chết, Thu Phong cũng thấy đổ  mồ hôi vì độ sống dai của ông này. 
“À! Chào chú Hùng, cháu vừa  xuất ngũ nên bây giờ mới về đây “ Thu Phong quay sang nói. Ông Hùng cầm  chai rựu trên tay giọng khàn khàn cười cười nói “Lâu quá không thấy mày,  vẫn khỏe phải không? “ “Dạ đúng vậy! Thôi cháu lên trên nhà đây, hôm  khác chú cháu mình nói chuyện!” nói xong Thu Phong quay mặt đi luôn. 
Đứng  nói chuyện với ông già này có tới sáng, lúc còn nhở nhà lần nào ổng gọi  mình lại nói chuyện cũng cả tiếng mới chịu thả đi. Toàn những chuyện  không đâu cũng lấy ra nói, cũng chả hiểu nổi ổng tối ngày ngồi một chỗ  mà ngày nào cũng có chuyện để nói. Đã vậy mấy ông bạn nhậu của ổng cũng  thế, lầy như nhau.
“Cuối cùng cũng về rồi!” Vác theo hai cái ba  lô to tướng Thu Phong bước tới cửa nhà, dặt ba lô xuống Thu Phong cúi  xuống nhấc đáy chậu cây ngay trước cửa lên, dưới đó có một chiếc chìa  khóa. 
Bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn để một cái chìa khóa nhà ở  dưới này. Lúc còn trong quân đội Thu Phong luôn gọi điện về cho nhà, dù  không về nhà kể từ khi nhập ngũ nhưng cậu vẫn thường xuyên gọi cho mẹ.  Bà dặn lúc nào cũng để chìa khóa dưới chậu cây, lúc nào mà về không có  bà ở nhà thì lấy chìa khóa mở mà vào. 
Mở cửa bước vào, vẫn khung  cảnh quen thuộc ngày nào, dù có thay đổi chút chút về nội thất nhưng  cảm giác quen thuộc ấy vẫn không mất. 
Ngắm căn nhà một hồi Thu  Phong lại vác ba lô vào phòng mình. Phòng của anh vẫn vậy, không ai ở  nhưng cũng không bụi bặm, mẹ vẫn dọn phòng cho hắn. Quá mệt mỏi Thu  Phong vừa vào phòng là lăn ra ngủ luôn, cửa nẻo cũng để tang hoang không  thèm đóng.
Đến giữa trưa thì Thu Phong thức dậy … Không phải tự  nhiên mà thức, do mùi thức ăn thơm phức Thu Phong ngửi thấy được “Ọc ọc  …” Bụng kêu réo, Thu Phong đi vào bếp. “Mẹ!” Thu Phong thấy mẹ đang đứng  nấu ăn bỗng anh nhào tới ôm mẹ từ đằng sau thật chặt rồi buông ra nói “  Sao mẹ về không gọi con dậy? “. 
Mẹ Thu Phong cười, đã qua bao  năm rồi mà nhìn mẹ vẫn trẻ như vậy. Lúc mẹ Thu Phong sinh ra cậu lúc đó  bà chỉ mới hơn hai mươi, bây giờ thì bà cũng đã gần năm mươi rồi. Dù vậy  Thu Phong vẫn thấy mẹ mình sẽ hơn những bà cô cùng tuổi khác. Biết vậy  lúc mẹ hắn hỏi mẹ mày trẻ không, thì Thu Phong luôn miệng chê gớm, trẻ  gì mà trẻ. 
“Thấy con ngủ ngon quá mẹ không nỡ gọi. Ở trong đó  chắc khổ lắm con mới được ngủ như vậy! “ Mẹ Thu Phong nở nụ cười ấm áp  nói, rồi bà lại quay sang dặn “Con vào phòng tắm rửa thay đồ đi, thằng  cu Long em con sắp học về rồi đấy. “ Thu Phong cười hạnh phúc rồi chạy  vào phòng tắm. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện