[Dịch]Đỗ Quyên Không Tàn - Sưu tầm
Chương 1 : Chương 1
                                            .
                                    
             Người già thường thích kể chuyện xưa, hết lần này đến lần khác, cứ kể mãi một câu chuyện mà chẳng đổi chữ nào.
Gần  đây, Bộ gia vừa tổ chức xong tiệc mừng đại thọ cho ông cụ Bộ, mới yên  tĩnh được mấy hôm, ông cụ lại bắt đầu chương trình kể chuyện chiến  trường năm xưa, bữa cơm trưa nào cũng gõ gậy ba toong lọc tọc xuống sàn  nhà, vô cùng hào hứng kể cho đám con cháu đang ỉu xìu nghe chuyện cũ.
Lần  nào cũng là câu chuyện, ông bị bao vây giữa làn tên mũi đạn, đêm hôm  đó, khi vừa tỉnh dậy trong hầm, đồng đội nằm bên cạnh đã bị đạn pháo bắn  trúng chỉ còn là máu thịt mơ hồ.
“Pháo đạn ầm ầm nã xuống, sóng  xung kích chấn động cả đường hầm, lưỡi và môi của ta đều bị răng cắn dập  nát, nhổ ra toàn là máu, có người đang sống sờ sờ như vậy, bị lực va  đập mạnh đến mất mạng! Sau một hồi lửa đạn đi qua, đồng đội vừa chết bên  cạnh chỉ còn lại vết máu loang lỗ, chưa kịp nhìn đã bị đất bụi mịt mù  vùi lấp đi….”
Bữa cơm tối nay, ông cụ Bộ lại nhắc tới chuyện này,  thời tiết đang vào cuối thu, cây lá um tùm tươi xanh trong viện đã úa  vàng, những cơn gió lạnh lẽo lùa qua căn nhà cũ trong đêm tối buốt lạnh.
Buổi  tối, con cháu Bộ gia cũng chỉ có mấy người về nhà ăn cơm, lúc này không  thể làm gì khác hơn là gác đũa ngồi nghe ông cụ kể chuyện cũ, nghe đi  nghe lại hơn tám trăm lần câu chuyện sớm đã thuộc nằm lòng cùng với  tiếng tíc tắc tíc tắc của con lắc đồng hồ, làm cả nhà đều chìm trong bầu  không khí ngột ngạt nhưng không dám nói xen vào, mãi đến khi đồng hồ  khô khốc gõ lên bảy nhịp, tiếng lá rụng xào xạt ngoài sân vọng vào, ông  cụ mới thở dài một hơi kể đến chuyện cuối cùng.
“Lão Ngư, người  bạn chiến đấu của ta, đã bị nổ chết như vậy, chú Ngư của mấy đứa, chắc  mấy đứa vẫn còn nhớ, hồi đó nhà mình và con của hắn là hàng xóm cũ, ta  đã hứa với lão Ngư, nếu còn sống trở về sẽ chăm sóc vợ con hắn, hai  người con của lão ta đã không chăm sóc được, đã rất thẹn với lòng rồi,  bây giờ nhà hắn chỉ còn lại hai đứa cháu gái nhỏ đáng thương, ta còn có  thể không quan tâm sao?” Ông cụ kể xong chuyện xưa, hơi thở cũng trĩu  nặng.
“Ba, dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, ba ráng ăn  thêm miếng nữa đi ạ! Gần đây người ăn ít quá.” Con dâu Diêu Tố Quyên  nghe ba chồng nói xong, liền khuyên nhủ, nào biết vừa mở miệng đã bị ông  cụ chặn cho một câu nghẹn câm nín.
“Ha ha, ăn sao! Chưa nhìn  thấy mấy đứa nhỏ đó sống thế nào, ta nuốt không trôi! Tố Quyên à, mấy  hôm trước ta bảo con thu xếp chuyện nhận nuôi bọn chúng, rốt cuộc con có  thể làm được không? Có việc gì phải nói ta biết, đừng có lừa gạt một  ông già như ta!” Ông cụ Bộ nặng nề đặt mạnh cái bát xuống bàn tròn.
Bình  thường, Diêu Tố Quyên là một người rất nhanh nhẹn, trong bụng nghĩ gì  đều nói thẳng, không hề kiêng dè khi nói chuyện với trưởng bối, nhưng  lúc này khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử, ánh mắt trông đợi nhìn ông xã Bộ Tịnh  Sinh, Bộ Tịnh Sinh thấy vậy thở dài, đặt đũa xuống, nhẹ nhàng liếc mắt  nhìn bà ra hiệu.
Hai tháng trước, ông cụ đang đánh quyền trong  vườn hoa thì bị té ngã, hiện tại vẫn còn ngồi xe lăn, sau cú ngã kia,  tính tình trở nên gàn dở rất dễ phát hỏa, thỉnh thoảng ông cụ lên cơn  nổi lửa với con cháu trong nhà, đều do một tay con dâu trưởng Diêu Tố  Quyên đứng ra chắn đỡ.
Diêu Tố Quyên thấy ông xã đẩy ngược chuyện  này lại cho mình, bất đắc dĩ thu hồi đôi đũa đang gắp thức ăn đặt vào  bát ông cụ lại, nhẹ nhàng nói: “Ba, năm đó, lúc hai vợ chồng con trai  chú Ngư mất, chúng ta muốn nhận nuôi hai đứa cháu nhưng không được, đứa  lớn lúc đó đã hơn mười bốn tuổi, trong nhà người ta còn có một dì nhỏ,  những chuyện này con và Tịnh Sinh đều bảo chú út hỏi qua rồi….”
Ông  cụ Bộ nghe con dâu nói vậy, ngồi im lặng hồi lâu trên xe lăn không lên  tiếng, hai tay chụm vào nhau đặt trên đầu gậy, dáng vẻ trầm mặc cúi đầu  như một bức tượng.
“…Nghe lão Tứ nói, dì dượng hai đứa nhỏ đó đều  là giáo viên, tuy điều kiện không bằng nhà ta, nhưng gia đình cũng khá  giả, nuôi nấng ba đứa nhỏ tuy có chút khó khăn nhưng hiện tại không phải  chúng ta vẫn luôn giúp đỡ hai đứa nhỏ đi học sao, mỗi tháng đều gửi  tiền sang đó…..” Diêu Tố Quyên thấy ông cụ đã bình tĩnh lại, nên nói  năng mạch lạc hơn: “Thế này vậy, ngày kia, con đi đón mấy đứa đến nhà  mình ăn cơm, ông cụ người nhìn thấy có thể an tâm rồi.”
Bộ Tịnh  Sinh thấy bà xã mình sắp xếp mọi chuyện hết sức hợp lý, khiến lông tóc  ông cụ đang dựng ngược nãy giờ cũng được vuốt xẹp xuống, mới len lén gắp  một miếng bắp cải xào, lùa thêm một đũa cơm vào miệng.
Diêu Tố Quyên thở hổn hển liếc ông xã một cái, rồi quay sang nhìn ông cụ Bộ, vẻ mặt ông cụ còn ảm đạm hơn khi nãy rất nhiều.
“Haizz  dà,” ông cụ Bộ thở dài một hơi, hai tay nắm cây gậy ba toong nện một  cái xuống sàn nhà: “Nhưng ta đã hứa với lão Ngư, gia đình ông ấy chỉ còn  sót lại duy nhất hai đứa cháu gái này, nếu ta nhắm mắt làm ngơ, mấy năm  nữa xuống dưới đó ta còn mặt mũi nào mà gặp hắn….Còn có, hai vợ chồng  ngươi có thể yên tâm giao hết việc này cho lão Tứ sao? Có bị hồ đồ không  vậy! Nếu hắn không cà lơ phất phơ thì hắn còn là lão Tứ sao?
“Phốc…,” người con dâu thứ ba Phàn Thanh nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh không nhịn được che miệng cười.
“Ái  dà, ba, ngài cứ yên tâm đi, con giám sát rất kỹ, mấy năm nay lão Tứ nề  nếp hơn nhiều, không còn đến mấy chỗ phong lưu phóng đãng, gây chuyện  thị phi nữa rồi.” Rốt cuộc Bộ Tịnh Sinh cũng nuốt miếng cơm trong miệng  xuống nói.
Ông cụ Bộ nghe xong mấy lời này không lên tiếng, dường như cũng hài lòng với biểu hiện gần đây của con trai.
“Đúng  rồi, sao hôm nay không thấy chú Út về ăn cơm?” Phàn Thanh một tay khẩy  nhẹ cơm trong bát, tay kia kéo mắt kính xuống lộ ra đôi mắt đen long  lanh chăm chú nhìn chị dâu cả hỏi.
“Công việc kinh doanh của  lão Tứ bận rộn như vậy, đến thời gian về nhà còn không có, trái lại bị  anh cả cô nói thành ra côn đồ, không biết có đúng là anh em một nhà  không nữa.” Diêu Tố Quyên nói xong, lại trừng mắt nhìn Bộ Tĩnh Sinh.
Cả  nhà bị ông cụ lăn qua lăn lại, bữa cơm này nuốt sao cũng không trôi, ai  nấy đều tâm sự nặng nề. Khuyên giải an ủi vô cùng vất vả, ông cụ Bộ mới  chịu ăn nửa bát cơm, thêm mấy đũa cá hấp hành, cả nhà mới xem như xong  một bữa. Diêu Tố Quyên để Phàn Thanh và dì cần vụ thu dọn bát đĩa, còn  mình đi chuẩn bị thức ăn khuya cho con trai vẫn còn đang ở lớp tự học  buổi tối, năm cuối cấp. Mãi đến khi trở về phòng rửa mặt, nằm lên  giường, trong đầu vẫn nghĩ tới chuyện ngày kia đi đón mấy đứa bé Ngư  gia.
Nghĩ tới hai đứa cháu gái đồng đội ông cụ để lại, số cũng  thật khổ, lúc còn bé chưa kịp hiểu chuyện đã mất cha, bà cụ Ngư thấy con  trai mình chết đi, chưa được mấy năm sau cứ như vậy rời khỏi thế gian,  người nhà họ Ngư hết lần này đến lần khác ngày càng hoang vắng điêu  linh, ngay cả người thân thích có thể tin cậy cũng không còn ai. Kết  quả, mấy năm trước, người mẹ một tay nuôi nấng hai con trưởng thành cũng  mắc bệnh ung thư qua đời, hai đứa trẻ cứ như vậy mồ côi.
Hai đứa  bé đó, Diêu Tố Quyên từng gặp qua một lần, trong ấn tượng vẫn còn lưu  lại vóc dáng như cành liễu mềm đung đưa trong gió, làn da trắng mịn như  ngọc, mang vẻ đẹp sông nước vùng Giang Nam, bây giờ nghĩ lại ngày mẹ hai  đứa nhỏ qua đời, trong hội trường tang lễ, bản thân bà cũng chỉ mới  nhìn thoáng vài lần từ xa, chưa từng nói chuyện, không hiểu sao trong  lòng vẫn còn nhớ rõ.
Nghe nói, cháu gái đích tôn của Ngư gia học cùng trường trung học với con trai mình, cả hai đều đang học lớp mười hai.
Màn  đêm dần buông xuống, Diêu Tố Quyên chìm vào giấc ngủ mơ hồ, trong mơ bà  thấy rất nhiều chuyện đã quên từ lâu hiện về như hình ảnh trên đèn kéo  quân kể lại những việc bà đã trải qua.
Diêu Tố Quyên mơ thấy cô  gái nhỏ quỳ gối trước linh vị, đôi mắt đen ầng ậc nước, ánh mắt trong  suốt ngây thơ, nhìn một cái đã thấy sâu tận đáy mắt, phẳng lặng như mặt  hồ không chút gợn sóng, cô bé quỳ trên nền nhà lạnh buốt, ngay sau đó cô  bị dì mình tát một bạt tai té ngã xuống đất, còn có tiếng người hét the  thé, ‘Khóc đi, khóc cho tao! Mẹ mày chết mà mày không khóc sao?!’
Hai  hàng lông mi cô bé đó rũ xuống, trong khoảng khắc cô ngước nhìn lên,  ánh mắt đó không chút hoảng loạn, trái lại tỏa ra sức phản kháng mạnh mẽ  khiến người ta sợ hãi.
Chậc, sau khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng,  Diêu Tố Quyên nghĩ tới những lời đã nói với ông cụ, đó cũng chỉ là những  lời xoa dịu an ủi mà thôi. Hai cô gái nhỏ sống với một người dì không  phân rõ phải trái như vậy, sao có thể có cuộc sống tốt đẹp?
Trong lòng cứ mãi nghĩ đến chuyện đó, Diêu Tố Quyên quyết định hôm nay sẽ tự mình đến trường đón cô bé về nhà ăn cơm.
Trung  học Z là trường trung học tốt nhất thành phố, tỷ lệ tốt nghiệp luôn  đứng đầu vượt xa các trường trọng điểm khác, hơn nửa số học sinh thi đậu  vào trường đại học danh tiếng thành phố G đều tốt nghiệp từ trung học  Z. Năm đó, Diêu Tố Quyên đã tốn không ít sức lực thúc đẩy con trai cố  hết sức để đạt được bảy trăm hai mươi điểm trong kỳ thi, cũng may đứa  nhỏ Bộ Huy này cũng không chịu thua kém, thật sự vượt qua được.
Tối  hôm qua, Diêu Tố Quyên đợi con trai từ lớp tự học về hỏi mấy câu, mới  giật mình kinh ngạc, không ngờ hắn lại là bạn cùng lớp với cháu gái đích  tôn Ngư gia.
“Cô bé đó học giỏi không?” Diêu Tố Quyên quan tâm nhất là thành tích học tập mấy năm trung học thế nào.
“Năm  đó đứng đầu toàn thành phố cuộc thi vào trung học, mẹ nói thử đi?” Đứa  nhỏ Bộ Huy này đang trong thời kỳ phản nghịch, cách nói chuyện cứ kỳ  quái như vậy, bà dặn hắn ngày mai tan học dẫn cô bé này ra cổng trường,  hắn hết sức miễn cưỡng đồng ý.
Thành phố G đang vào cuối thu,  những cơn gió mang hương vị mùa đông ùa về, tài xế đậu xe ở trước cổng  trường, cửa sổ xe chỉ hạ xuống một khe rất nhỏ, Diêu Tố Quyên xuýt xoa  chờ mấy đứa nhỏ tan học.
Chập tối, rốt cuộc cổng chính trường học  cũng mở ra, một làn sóng đồng phục học sinh màu dương đậm tràn về phía  cửa, như có một sự đè nén thinh lặng phả vào mặt, Diêu Tố Quyên hạ sát  cửa sổ xe xuống, trong nháy mắt gió lạnh lùa vào trong, thổi rối tung  mái tóc dài của bà, bà đưa mắt tìm kiếm một lúc lâu cũng không thấy Bộ  Huy đâu.
Đội quân màu dương đậm tựa như đợt sóng dần dần tan  biến, chỉ còn thưa thớt vài nhóm nhỏ lác đác, gần nửa giờ sau khi tan  học, học sinh lớp mười hai mới bắt đầu ra cổng.
Diêu Tố Quyên  nhìn quanh quất cả buổi trời, cuối cùng cũng nhìn thấy cái cặp sách màu  dương hoa văn trắng bà mới mua cho Bộ Huy, nhờ nó mới có thể nhận ra hắn  trong đám đông.
Gần đây Bộ Huy đã ra dáng thanh niên trưởng  thành, chiều cao tăng rất nhanh, một chàng trai lớp mười hai lạnh lùng  khó tiếp cận, dáng người cao gầy, toàn thân toát ra hơi thở sạch sẽ, mặc  bộ đồng phục màu dương đậm, mày rậm đôi mắt trong trẻo, tướng mạo anh  tuấn, cao ngất, sống mũi thẳng tắp, nhìn thoáng qua có thể đoán được  tương lai sẽ là một người đàn ông mạnh mẽ, mái tóc xoăn có chút tơi rối  ngập tràn hương vị thiếu niên.
Hắn ra khỏi cổng trường, nhìn thấy  Diêu Tố Quyên đang giơ cánh tay béo tròn trắng nõn ra khỏi cửa sổ xe  hướng về phía mình vẫy vẫy, vẻ mặt lạnh băng chậm rãi bước tới, hoàn  toàn mặc kệ cô gái đang đi theo phía sau.
Cách đó khá xa, tuy  Diêu Tố Quyên có thể nhìn thấy cô gái nhỏ đi phía sau con trai mình,  nhưng vì đồng phục học sinh kiểu dáng rất rộng, cùng với việc cô bé luôn  cúi thấp đầu, nên bà hoàn toàn không nhìn thấy được khuôn mặt, chỉ cảm  thấy cô gầy đến mức khiến người ta xót xa, đôi chân gầy guộc dưới ống  quần đồng phục khá rộng, mỏng manh đến dọa người, dường như cả cơ thể  đang phải gồng mình chống đỡ bộ quần áo.
Tài xế Lý sư phụ vội  vàng xuống xe, giúp cô mở cửa ra, Diêu Tố Quyên nghiêng đầu nhìn quanh  quất bên ngoài, đúng lúc Bộ Huy vừa đi tới bên cạnh, dùng cái giọng vịt  đực ném ra một câu: “Con ngồi ghế trước,” rồi vòng qua sau xe đi thẳng  ra phía trước.
“Đứa nhỏ này….” Diêu Tố Quyên trừng mắt liếc hắn  một cái, cảm thấy thằng nhóc này lớn lên có lẽ còn khiến người ta chán  ghét hơn ba nó.
Bộ Huy lên xe, động tác đóng cửa rất mạnh khiến  thân xe khẽ rung lên, Diêu Tố Quyên xoay đầu nhìn cô bé đứng bên ngoài,  cô đang vịn cho cửa xe đứng lại.
Bàn tay nhẹ nhàng đặt trên  khung cửa, rất lớn so với bàn tay thiếu nữ, ngón tay dài mảnh mai, móng  tay tròn trịa, được cắt tỉa rất gọn gàng sạch sẽ.
Mới đầu Diêu Tố  Quyên vẫn đang mơ hồ, chỉ nhìn thấy được cánh tay, một lát sau, cô gái  bên ngoài cúi người xuống, nghiêng đầu nhìn vào trong xe, trong khoảng  khoắc ánh mắt chạm nhau, cô nhìn bà mỉm cười, cất lời: “Chào dì.”
Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, bên trong ẩn chứa sự khiêm nhường lễ độ, rất có nề nếp gia giáo.
Nhưng  đôi mắt kia không giống trong giấc mơ của Diêu Tố Quyên, có lẽ bởi vì  khi cô thầm mỉm cười, đuôi mắt rất dài cong lên thành một vòng cung, đáy  mắt tựa mặt hồ khi ngọn gió thổi lướt qua khẽ lăn tăn từng đợt sáng nhỏ  dịu dàng.
Nhìn sao cũng thấy là một đứa bé ngoan ngoãn. 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện