[Dịch] Đồ Đằng - Tàng Thư Viện

Chương 7 : Vô dụng hay là thiên tài? (1)

Người đăng: NovemberRain

.
Đầu lâu lững thững ẩn hiện trong hắc vân, diện tích hiện ra cũng càng lúc càng nhiều. Bằng mắt có thể thấy một chiếc đầu lâu hoàn chỉnh đã sắp xuất hiện. Nhưng đúng vào thời cơ nguy ngập này! Đột nhiên, trên lưng Giang Nam tuôn ra một làn sương mù màu vàng óng, sáng chói lọi, hệt như màu cháo Hoàng Kim. Trong nháy mắt, làn khói vàng này đã lan tràn khắp nơi, nó che lấp cột Đồ Đằng, cũng che luôn cả đầu lâu dày đặc quỷ khí nọ! Giang Nam ngơ ngác. Đám quan quân cũng phát hiện ra dị tượng này nhưng họ chỉ thấy khói vàng, tịnh không nhìn thấy đầu lâu phía dưới làn khói, hoặc nói, được làn khói vàng bao bọc. Một quan quân kinh ngạc ‘hả’ một tiếng: - Quái, ta làm Đồ Đằng kiểm trắc sư mười mấy năm nay, còn chưa từng nhìn qua hiện tượng cổ quái như vậy. Ê này, ngươi biết điều này đại biểu cho cái gì không? Một quan quân khác cũng nghi hoặc nhìn làn khói: - Ta cũng không rõ, thật là con mẹ nhà nó quái! Lúc này, quản gia Gigi cũng bị kinh động, kinh ngạc đi tới. Y ưỡn ẹo cắn móng tay. - Ui chu choa, mau cho nhân gia xem xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Quan quân vội vàng rạp mình nói: - Quản gia đại nhân, nô lệ này sau khi tới gần cột Đồ Đằng, đầu tiên, xuất hiện một tầng hắc vân, điều này đại biểu cho hắn tuyệt đối có loại thiên phú Đồ Đằng nào đó! Nhưng, bước tiếp theo, làn khói vàng này đột nhiên xuất hiện, che lấp cột Đồ Đằng… Đại nhân, thuộc hạ thực sự nhìn không ra thiên phú của nô lệ này, xin ngài hãy quyết định! - Điều này… Quản gia Gigi cũng mang vẻ ngỡ ngàng, nói thực, y cũng không biết điều này đại biểu cho cái gì. Có điều, thân là cấp trên, y không muốn thừa nhận sự vô năng của mình trước mặt thuộc hạ. Bởi thế y cười điệu đà, vì thể diện đành nói dối: - Lũ ngốc, đây đương nhiên đại biểu cho… Nô lệ này không hề có thiên phú, hắn căn bản chỉ là một người bình thường! Người bình thường? Đám quan quân ngây ngốc, nhưng cấp trên đã quyết định như vậy, họ cũng không dám phản đối. Một quan quân phẩy tay về phía Giang Nam: - Rời khỏi cột Đồ Đằng đi, quản gia Gigi đã nói rồi, ngươi không có bất kỳ thiên phú Đồ Đằng nào cả, chỉ là một người bình thường! Giang Nam cũng ngơ ngác, người bình thường! Kết quả kiểm tra không ngờ lại là… Mình chỉ là một người bình thường! Điều này sao có thể chứ, mình rõ ràng nhìn thấy một chiếc đầu lâu mà! Song, quản gia Gigi là Đồ Đằng sư cao cao tại thượng, y hẳn sẽ không nhìn lầm: chiếc đầu lâu nọ có lẽ chẳng phải là minh chứng thiên phú Tử Linh. Thôi được, mình chỉ là một người bình thường. Mẹ nó, mình chỉ là một người bình thường! Giang Nam bất đắc dĩ cười gượng, hắn chỉ là một người bình thường, cũng ý nghĩa cả đời này hắn không có khả năng trở thành một Đồ Đằng sư cao quý. Càng ý nghĩa rằng cả đời này hắn bắt buộc phải ngoan ngoan làm một tên nô lệ nuôi heo! Nô lệ… Giang Nam thật không cam tâm làm một tên nô lệ! o0o Kéo theo sự bất cam tràn trề, Giang Nam trở lại túp lều của mình. Cuối cùng sau khi kiểm tra năng lực thân thể, thiên phú được xác định là người bình thường, hắn đã không còn tư cách ở lại sân đập lúa nữa. Lúc này, dì Elisa vừa mới tỉnh ngủ, bà đang nấu cháo cho Giang Nam, chính là cháo Hoàng Kim. Cháo Hoàng Kim – cùng một màu sắc với làn khói vàng kia. - Roddy, không vui à? Xảy ra chuyện gì? Elisa xem chừng rất hoạt bát, chẳng hề tái phát bệnh. Nàng thấy sắc mặt Giang Nam rất khó coi, bèn bò qua sờ trán Giang Nam. Giang Nam nặn ra một tia tươi cười, hắn kể chuyện vừa rồi cho dì. Nói đến câu cuối cùng, hắn vẫn có chút không cam tâm. - Dì, khi kiểm tra, con rõ ràng nhìn thấy một chiếc đầu lâu, nó chứng minh con khả năng có thiên phú Tử Linh, nhưng ngay sau đó, một làn sương mù màu váng óng liền… - Roddy, nhất định là con hoa mắt rồi. Vẻ mặt Elisa vô cùng quái dị, mắt bà lấp lánh, dường như đang trốn tránh điều gì đó. Giang Nam chẳng lưu ý đến vẻ mặt của dì, hắn cười tự giễu: - Thôi được, là con hoa mắt, vốn dĩ không có đầu lâu, con cũng chỉ là một người bình thường! Nói xong, Giang Nam bê tô cháo Hoàng Kim đã nấu sẵn, lơ đãng híp hết nửa. Song, sắc mặt hắn vẫn hết sức khó coi. Elisa nhìn ra suy nghĩ của Giang Nam, khuyên giải nói: - Con còn đang tiếc nuối à? Tiếc nuối vì không có cơ hội trở thành Đồ Đằng sư? - Vâng. Giang Nam trầm mặc rất lâu sau mới thốt ra một âm tiết khẳng định. - Ai nói con không có cơ hội trở thành Đồ Đằng sư? Elisa bỗng phát ra một câu nói kinh người! Bà cười thần bí, mặt quỷ nhăn nhúm: - Cột Đồ Đằng kiểm tra chưa chắc đã chuẩn xác, có rất nhiều phương pháp đều có thể khiến kết quả kiểm tra của cột Đồ Đằng xuất hiện sai lầm. Roddy, chớ nản lòng, cũng đừng ủ rũ, con hãy nhớ thật kỹ một câu của dì… Khuôn mặt quỷ của Elisa bỗng trở nên nghiêm trang, cực kỳ trịnh trọng nói: - Cột Đồ Đằng phán định một kẻ là người bình thường có hai loại tình huống. Thứ nhất, con thực sự đúng là một phế vật vô dụng. Thứ hai, con là một thiên tài ngàn năm khó gặp! Thiên phú của con dưới sự che đậy của thứ gì đó đã vượt qua cực hạn của cột Đồ Đằng! Giang Nam kinh ngạc ngẩng đầu, hắn nhớ hết sức rõ ràng, ngay tại mấy ngày trước, khi dì tận mắt thấy mình giải phẫu còn từng nói qua, hiểu biết của bà đối với Đồ Đằng tịnh không nhiều, vậy hiện giờ… Bà sao có thể nói ra những lời lẽ chuyên nghiệp như thế!? - Dì, người… Elisa cũng chẳng thấy thần sắc kinh ngạc của Giang Nam, bà vỗ tay, vò đầu cười ngây ngô: - Thực ra ấy, Roddy của dì là một đại đại thiên tài, hì hì, sớm muộn gì cũng có một ngày, Roddy sẽ trở thành Đồ Đằng sư làm kinh khiếp đại lục, hì hì, đến ngày đó, sẽ không ai có thể sát hại Roddy của dì… Bà cao hứng hoa chân múa tay, cứ như thể đã nhìn thấy được dáng vẻ uy phong bát phương của Giang Nam. Đột nhiên, bà thấy Giang Nam còn mứa lại nửa tô cháo Hoàng Kim. - Vì sao không húp? Chẳng nhẽ con không muốn sống sót khi bị người ta truy sát ư? Chẳng nhẽ, con không muốn trở thành Đồ Đằng sư vang dội cổ kim ư? Muốn, thì hãy húp hết tô cháo Hoàng Kim đi! Nói xong, Elisa đoạt lấy tô cháo, mạnh mẽ đổ cháo Hoàng Kim vào miệng Giang Nam. Ôi chao, thì ra dì lại bệnh cũ tái phát! Giang Nam thở dài, vừa rồi dì nói cột Đồ Đằng sai lầm, nói mình là thiên tài, những lời này hết thảy đều là nói năng điên khùng! Tốt hơn hết là tiếp tục làm nô lệ thôi! Hoàng Kim Thổ rất đắng, cháo Hoàng Kim nấu ra cũng rất đắng, lòng Giang Nam… càng đắng ngắt! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang