[Dịch] Đồ Đằng - Tàng Thư Viện
Chương 2 : Julian cao ngạo
Người đăng: fishscreen
.
- Các vị tiên sinh! Có muốn khiến cho nữ nhân đẹp nhất trên đại lục hàng đêm xuân tiêu cùng các người không? Có muốn sở hữu tuyệt thế vũ lực Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh không? Có muốn sở hữu quyền lợi và tài phú đếm không hết, xài không kiệt hay không?
……
Đại lục Nguyên Chi, đầu đường thành Thái Dương, trời vừa chập tối.
Một lão nhân mập mạp mặc trường bào đứng trên bậc thang, vuốt râu ngâm khẽ, nói ra những lời tràn ngập dụ hoặc.
Lão nhân là một vị thi nhân lãng du, đang ở đầu đường kể chuyện kiếm tiền, đề tài chính là mấy vị anh hùng trẻ tuổi danh chấn đại lục.
Mà những lời này chính là kúc dạo đầu của một cố sự mới.
Mấy chục người qua đường nhàn nhã vây quanh lão nhân. Một người kiến thức rộng rãi, vừa nghe đoạn mở đầu này liền lớn tiếng vỗ tay:
- Lão tiên sinh, lẽ nào cố sự tiếp theo mà ông muốn kể là của đại lục đệ nhất mỹ nhân Julian?
Lão nhân leo lên một quầy hàng bỏ không, từ trên cao nhìn xuống:
- Không sai, chính là cố sự của Julian.
Người nghe nhất thời lộ ra vẻ bực mình:
- Chài! Julian danh chấn đại lục, cố sự của nàng chúng ta đã sớm nghe đến mòn tai rồi, đổi cái gì mới hơn đi!
- Đúng vậy! Ngươi hỏi lão nương của ta tên là gì ta có thể không biết, nhưng nếu ngươi hỏi đại lục đệ nhất mỹ nhân là ai, lão tử lập tức có thể nói cho ngươi đó chính là Julian.
- Có cố sự nào mới không? Không có thì xuống đi! Ha ha!
Mấy tên lưu manh bắt đầu gào lên, rõ ràng là muốn bắt lão nhân xuống đài.
Thế nhưng lão nhân lại không hề hoang mang, chậm rãi thở dài:
- Đúng vậy, dung mạo của Julian thật sự là quá nổi danh. Nhắc tới Julian, điều đầu tiên thế nhân nghĩ đến vĩnh viễn là đôi mắt như sao trời câu hồn lạc phách của nàng; vĩnh viễn là mái tóc dài màu đen mềm mại phiêu dật của nàng; vĩnh viễn là nụ cười tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành… Những điều này các ngươi đều đã nghe chán rồi, ta cũng đã nói chán rồi, cho nên!
Lão liền thay đổi đề tài câu chuyện:
- Cho nên ngày hôm nay ta sẽ không đề cập tới dung mạo Julian, ta muốn kể chính là… đao của Julian!
- Đao của Julian?
Những người nghe liền an tĩnh lại:
- Lẽ nào Julian còn là một vị võ sĩ dùng đao?
Lão nhân không đáp, trái lại đưa mắt nhìn ánh chiều tà phía xa xa, thanh âm dõng dạc:
- Vào cuối mùa thu ba năm trước, vua của thú nhân trên đại thảo nguyên, danh hiệu là Hoàng Kim Sư Tử Abrendo, suất lĩnh trăm vạn đại quân từ bờ giang nam kéo đến, muốn san bằng đế quốc Lance của chúng ta.
- Vua của chúng ta khởi binh nghênh chiến, nhưng càng chiến càng bại. Trong vòng nửa tháng, Abrendo đã tấn công mười bảy tòa trọng trấn quân sự của nước ta, vạn dặm quốc thổ rơi vào tay giặc. Vua của chúng ta bi phẫn thành bệnh, đã dự định lưu vong hải ngoại, mưu đồ đợi ngày trở lại…
- Nhưng ai ngờ được, Abrendo hành binh vô cùng thần tốc, đã vây khốn đế đô của quốc gia chúng ta tầng tầng lớp lớp, vua của chúng ta cho dù thật sự muốn đi cũng không đi được.
Lão nhân phẫn hận giậm chân một cái, ngữ khí bỗng nhiên biến thành kinh ngạc vạn phần:
- Nhưng vào đúng lúc này, trên bàn của Abrendo lại đột nhiên xuất hiện một bức thư ngằn, trên đó còn dùng văn tự của thời đại Tinh Hà viết một đoạn cổ văn…
Lão nhân ngẩng đầu nhìn cảnh sắc núi non trùng điệp phía xa, thanh âm trở nên duy mỹ.
- Nghe nói quân vương suất lĩnh trăm vạn đại quân từ bờ giang nam đến, lực lượng hùng mạnh, quân uy hùng dũng, không ai cản nổi. Vào đêm trăng tròn, mượn thủ cấp của quân vương mời trăng uống rượu, chẳng phải là mỹ diệu lắm sao?
Người qua đường kinh ngạc mở to hai mắt:
- Lẽ nào bức thư này là do Julian viết?
- Đúng vậy. Julian không đành lòng nhìn thấy đế quốc diệt vong, nhân loại nằm dưới gót sắt của thú tộc, cho nên đã viết thư cho Abrendo, mời hắn lui binh trở về đại thảo nguyên.
- Nhưng Abrendo là người như thế nào? Vua của thú nhân, đệ nhất dũng sĩ của đại thảo nguyên vạn dặm, hắn sẽ bị một phong thư hù dọa hay sao?
Lão nhân tự hỏi tự trả lời:
- Câu trả lời của Abrendo chính là… đương trường hạ lệnh, toàn quân công thành.
- Đêm hôm đó, gió thu hiu quạnh, xào xạc lá rơi, đại quân thú nhân bày trận xuất kích, từng bước tiến đến gần…
- Nhưng đúng lúc này, cửa thành bỗng mở ra.
- Julian mặc một bộ y phục màu trắng, mang một chiếc mặt nạ bằng bạc, chậm rãi đi đến phía trước trận tiền, nhẹ giọng hỏi: “Lui binh, hay là chết?”
- Abrendo cười ha hả: “Bằng vào ngươi cũng muốn ngăn cản trăm vạn đại quân của ta sao?”.
- Lời còn chưa dứt, một vệt sáng màu bạc bỗng lóe lên. Julian cầm theo chiếc đầu của Abrendo, đứng trước quân kỳ của thú nhân, nhẹ giọng hỏi: “Lui binh, hay là chết?”.
- Hai bên trăm vạn đại quân, ngàn viên chiến tướng, tuyệt đỉnh cao thủ cũng không dưới mười người, nhưng không một ai… nhìn thấy rõ đao của Julian.
- Đó chính là Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh! Đại lục đệ nhất khoái đao Julian nhờ vậy mà thành danh.
“Leng keng, leng keng”, mọi người tới tấp ném cho lão nhân những đồng tiền, đây là biểu thị sự khen ngợi đối với cố sự.
Lão nhân được khen thưởng, nói càng thêm sung sức:
- Abrendo chết trận, thú nhân đại quân không đánh tự tan, Julian cũng nhanh chóng rời đi. Sau đó hai năm, mọi người không ngừng nghe được những tin đồn về Julian. Trong hai năm này, nàng đã đánh bại ba mươi bốn vị cao thủ dùng đao, hoàn toàn khẳng định địa vị của đại lục đệ nhất khoái đao. Thậm chí các quốc gia trên đại lục còn thừa nhận, đại lục đệ nhất khoái đao ngoại trừ Julian không có người thứ hai.
- Nhưng theo thanh danh của Julian ngày càng vang dội, mọi người lại phát hiện một chuyện lạ thường: Julian quanh năm đều đeo một chiếc mặt nạ màu bạc, chưa bao giờ dùng khuôn mặt thật gặp người…
- Vì sao vậy?
- Mọi người càng ngày càng hiếu kỳ, lời đồn đãi cũng càng ngày càng nhiều. Cuối cùng, mọi người đều tin vào một giả thuyết: Julian đao pháp nhập thần, nhưng dung mạo lại xấu xí, nàng… căn bản là không có mặt mũi gặp người.
Lão nhân nói đến đây bỗng nhiên ngừng lại, gợi sự tò mò của mọi người:
- Các người có biết Julian trả lời những người này như thế nào không?
Lão nhân cười ha hả:
- Năm ngoái, đại lục phương đông tổ chức một lần đại hội tuyển chọn người đẹp, tuyển ra mười đại mỹ nhân của phương đông. Nhưng vào buổi tối trước khi trao giải, Julian lén tìm đến mười vị mỹ nhân này, ở trước mặt các nàng tháo mặt nạ của mình xuống, quay đầu lại cười…
- Ngày thứ hai, mười vị mỹ nhân đều rời khỏi hội trường, tuyên bố không có tư cách để lĩnh thưởng. Các nàng nói… Julian còn tồn tại, danh hiệu mỹ nhân vĩnh viễn không đến phiên các nàng.
Lúc này mặt trời chiều đã ngả về tây, cái bóng của lão nhân in xuống thật dài:
- Từ đó về sau, danh hiệu đại lục đệ nhất mỹ nhân của Julian truyền khắp thiên hạ, mọi người đều dùng việc có thể nhìn thấy dung mạo của nàng làm quang vinh. Thế nhưng ngay đầu năm nay, khi thanh danh đang ở thời kỳ thịnh nhất, nàng bỗng nhiên lại làm ra một quyết định khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi…
Nói đến điểm then chốt, lão nhân đột nhiên ngậm miệng lại, ánh mắt tràn ngập vẻ thần bí, đảo qua từng khuôn mặt sốt ruột của người nghe.
- Quyết định gì?
Người nghe bắt đầu kêu gào:
- Mẹ nó, nói mau đi!
Nụ cười của lão nhân càng càn rỡ, ngữ khí kinh ngạc đến mức ngay cả chính ycũng không thể tin được:
- Julian lui ra khỏi kỵ sĩ công hội, đi làm một đầu bếp đao công. (đầu bếp sở trường về xắt rau củ và thịt)
- Ồ!
- Hơn nữa Julian còn nói, nếu ai có tốc độ đao công so với nàng còn nhanh hơn… Há há! Nếu như người đó là nữ nhân, Julian sẽ giúp người đó làm một chuyện, miễn là không xúc phạm đến đạo đức.
- Nếu là nam nhân thì sao?
Người nghe vội vã hỏi.
- Nếu như là nam nhân, Julian sẽ mang theo gia tài địch quốc của nàng; mang theo vũ lực Yêu Nguyệt nhất đao, ngàn quân lui tránh của nàng; mang theo tuyệt thế dung nhan đệ nhất đại lục của nàng… gả cho người đó.
Người nghe bỗng nhiên đều trầm mặc…
Một lát sau, một người nghe bỗng nhảy dựng lên:
- Lão tử cũng là đầu bếp đao công, ta sẽ đi tìm Julian thử một lần!
- Tiên sinh, không nên tự làm mất mặt mình! Nam nhân muốn cưới Julian không chỉ một mình ngươi, thế nhưng… ngươi cho rằng liệu có người đao công còn nhanh hơn so với đại lục đệ nhất khoái đao hay sao?
Vị đầu bếp mặt đỏ tới mang tai, mạnh miệng nói:
- Đao của lão tử có thể trong nửa giờ giải phẫu một con bò.
Lão nhân cười đến gần như chảy cả nước mắt:
- Giải phẫu một con bò, Julian chỉ cần hai mươi bảy giây.
- Các vị tiên sinh, muốn cưới Julian, trước tiên hãy luyện ra đao pháp hai mươi bảy giây như quỷ thần rồi hãy nói!
Lão nhân dùng một câu cảnh cáo kết thúc cố sự, sau đó nhặt nhữg đồng tiền trên mặt đất lên, chui vào một quán rượu nhỏ.
Mà người nghe ý còn chưa hết, nghị luận sôi nổi:
- Hai mươi bảy giây có thể giải phẫu một con bò, Julian còn là người sao?
- Ai! Nếu có thể cưới được Julian, đời này cũng không uổng. Chỉ là mẹ nó… đao của lão tử không đủ nhanh a!
Lúc này, một thiếu niên quần áo rách rưới, vóc dáng không cao nhưng cơ nhục cân đối đứng giữa đoàn người lại bĩu môi, khinh miệt nói:
- Roddy! Ngươi biết không, lão gia hỏa này nhất định là đang khoác lác! Hai mươi bảy giây phân giải một còn bò, ta nhổ vào, ở đâu có loại đao pháp nhanh như vậy?
- Ngươi không biết, tịnh không có nghĩa là không tồn tại.
Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đứng ở bên cạnh hắn lắc đầu lên tiếng.
Thiếu niên cũng mặc quần áo rách rưới, cơ nhục cũng cân đối, nhưng khác biệt chính là vóc dáng của hắn khá cao, dung mạo tuấn tú, còn có một mái tóc dài màu trắng bạc bắt mắt.
Khí chất của hắn cũng không giống như người thường, trong hờ hững lộ ra một vẻ quật cường và ngạo khí, còn có một chút dáng vẻ như dạy đời, không giống như một thiếu niên mười lăm sáu tuổi mà lại giống như một nam nhân trưởng thành đã trải qua nhiều sóng gió.
- Ta không biết, lẽ nào ngươi biết?
Thiếu niên gầy yếu bị cười nhạo nắm lấy Roddy, lớn tiếng nói:
- Lẽ nào ngươi đã từng nhìn thấy qua đao pháp hai mươi bảy giây phân giải một con bò?
Roddy chỉ chỉ vào cái mũi của mình:
- Nếu như ta nói là đã thấy, hơn nữa ta còn biết loại đao pháp này, ngươi có tin không?
- Ta tin, ta tin ngươi chính là một thằng ngốc!
Thiếu niên cười ha hả:
- Nếu như ngươi có loại đao pháp này, còn không sớm đi tìm Julian để so tài sao? Đừng nói là ngươi không có hứng thú đối với đại lục đệ nhất mỹ nhân đấy nhé.
Roddy chỉ cười mà không đáp. Hai mươi bảy giây phân giải một đầu bò, hắn thật sự biết loại đao pháp này, hơn nữa còn có thể làm nhanh hơn. Thế nhưng… hắn cũng thật sự không có hứng thú đối với đại lục đệ nhất mỹ nhân.
Đại lục đệ nhất mỹ nhân cũng là nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân, sẽ không bao giờ yêu hắn.
Bởi vì hắn thích moi ra những quả tim đầm đìa máu.
Bởi vì hắn thích đem những cơ quan trên thân thể con người cắt ra thành từng mảnh.
Bởi vì hắn không thể rời bỏ thi thể và giải phẫu, bởi vì hắn chính là một kẻ xui xảo không thể tìm được bạn gái.
Roddy, vốn tên là Giang Nam…
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện