[Việt Nam] Địa Ngục Thời Gian
Chương 53 : Hy vọng hồi phục
.
- Chiến Thần?
Hoàng gãi đầu. Cái tên này hình như hắn có nghe qua đâu rồi thì phải..mỗi tội tạm thời nhớ không ra. Nhìn bức tranh kia đến ngu người, hắn bỗng dưng mấp máy miệng:
- Tae Jun..theo ông thì ..."Quỷ Vương" có thật hay là không?
Đôi mắt già nua của Tae Jun nhìn hắn với vẻ cười cợt, sau đó bỗng phá lên cười:
- Cậu hỏi cái này để làm gì? Ha ha, theo cậu thì sao?
Hoàng mấp máy môi, đang định nói gì đó song lại thôi. Nhìn con quái vật trong tranh kia, hắn bỗng dưng cảm thấy mình từ trước đến giờ hình như đã suy nghĩ quá nhiều! Làm gì có "Quỷ vương" nào ở đây chứ ? bây giờ đã là năm 2015 rồi cơ mà. Thời đại công nghệ thông tin, mấy thứ nặng mùi truyền thuyết này đâu có thể coi là thật.
Hơn nữa, cứ cho là con quỷ này có thật đi, vậy thì cũng chả liên quan gì đến hắn. Gì chứ, hắn dù hơi xấu trai thật song bản chất vẫn là con người, sao lại có thể là cái thứ quái vật dị hợm trâu chẳng ra trâu, bò chẳng ra bò này được?
Hoàng bắt đầu nghi ngờ, phải chăng hắn trước giờ đã quá mù quáng? Cái gì mà "Quỷ vương" kia chứ, tất cả những thứ đó thật ra cũng chỉ là lời nói một chiều do tên "Judas" kia bơm vào trong đầu hắn mà thôi. Có gì chứng minh rằng đó là sự thật?
Mà khoan, nếu như kiên quyết phủ nhận thế thì cũng không đúng cho lắm..vậy phải giải thích ra sao về "thân phận" của hắn? Rõ ràng hôm ấy, hắn đã thấy một "Lê Minh Hoàng" bằng xương bằng thịt giống hắn như hai giọt nước, và cả ba mẹ của hắn nữa...người cho hắn cảm giác thân thiết song những ký ức liên quan về họ thì lại rất mơ hồ...cứ như là trí nhớ của hắn bị ai đó đánh cắp vậy.
Những chuyện đó được tên "Judas" kia quy trách nhiệm tại "Địa ngục thời gian". Thế nhưng cái "địa ngục thời gian" đó là gì? Đến giờ hắn vẫn hoàn toàn không rõ.Thậm chí rốt cuộc hắn là ai? Lê Minh Hoàng hay Judas? Ngay đến cả điều đơn giản nhất đó...hắn cũng không có câu trả lời.
-..Đừng quá lo lắng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tae Jun thấy Hoàng có vẻ suy sụp thì tưởng rằng hắn vẫn lo cho một bên mắt trái của mình, nhẹ giọng khuyên bảo. Song thấy Hoàng vẫn im lìm không nói năng gì, cặp mắt già nua của ông ta lại chợt lóe lên một tia dị sắc:
- Có phải cậu đang lo lắng cho trận chiến ngày mai? Hừm..với tình trạng của cậu hiện giờ, có lẽ khó mà mơ đến một kết cục sáng sủa.
Hoàng khẽ thở dài, thôi thì đến đâu thì đến vậy. Song hắn chỉ tin chắc một điều rằng, nhất định mình và con quái vật dị hợm này chẳng có tí liên hệ nào với nhau cả. Vừa lúc định thần lại, cũng là lúc hắn nghe được câu nói của Tae Jun.
- Trận chiến ngày mai?
Hoàng ngớ ra hỏi lại.
Tae Jun khẽ gật đầu.
- Theo lịch thì ngày mai cậu sẽ gặp cặp đôi Denchiuko - Denchiuka trong vòng tứ kết, đúng chứ? Ha ha, cậu phải trả món nợ cho cả lão già này đấy nhé.
- Trả nợ? Hoàng nhíu mày: -Tae Jun, ý ông là...
- Đúng, tôi hôm nay đã trở thành bại tướng trong tay họ.
Tae Jun gật đầu. Lúc này Hoàng mới nhận ra, thần sắc của ông ta đúng là có phần mệt mỏi. Đã trải qua một trận đấu vắt kiệt sức như vậy, mà còn lập tức nhận lời Chingna chạy đến đây không nề hà chạy chữa cho hắn- sự nhiệt tình cùng tấm lòng của ông lão này thật sự rất đáng ghi nhận, khiến hắn cảm thấy hơi áy náy.
- Ha ha, già rồi, sức vóc cũng không còn được như xưa. Tae Jun lắc đầu cười, thấy gương mặt lộ vẻ nghiêm trọng của Hoàng thì chợt nghĩ cái gì đó, chữa lời: - ..Đừng lo, nói đùa thôi ấy mà. Cậu không cần phải tự tạo áp lực cho mình. Mới lần đầu tham dự mà đã lọt vào tận tứ kết, thế là đã quá đủ để lấy làm tự hào rồi.
Nói rồi xoa cằm nhìn hắn lắc đầu:
- Thật ra, không bàn tới thắng thua...sức chịu đựng của cậu đúng là đáng kinh ngạc. Những vết đạn này....mặc dù thân thể của quỷ sai cường tráng hơn so với người thường rất nhiều, song lãnh gần trăm viên đạn như thế thì dẫu có là người trời cũng bị bắn phải thành tổ ong chứ không hơn được...thế mà đằng này, chúng chỉ để lại trên cơ thể cậu một lỗ sâu khoảng một centimet...đã thế sau khi gắp đầu đạn ra thì tốc độ hồi phục phải nói là còn hơn cả thằn lằn đứt đuôi.
- Cơ thể cậu...đây là lần đầu tiên ta thấy một người có tốc độ hồi phục khủng khiếp như cậu đấy. Chỉ tiếc là...dù sao thì cậu cũng đã mất sức quá nhiều, cơ hội chiến thắng ngày mai là không cao. Nhất là đối thủ của cậu từ bây giờ trở đi đều là những tay cứng cựa, không dễ đối phó chút nào. Haizzz....
- Cặp đôi Denchiuka - Denchiuko đó thật sự rất lợi hại sao?
Hoàng hỏi, trong đầu thầm tưởng tượng ra gã quỷ sai có đôi mông...mềm mại đó. Cơ mà nói xong hắn mới biết là mình lỡ mồm. Gì chứ, ông lão này vừa bại trận trong tay người ta xong, hắn hỏi thế chẳng khác nào vả một cái thẳng vào mặt lão, bảo ông thật ra cũng chẳng có tài cán chi?
- Lợi hại chứ.
Tae Jun sắc mặt nhất thời trầm xuống, có vẻ đang hồi tưởng lại trận đấu căng thẳng sáng nay:
- ...Đừng nghĩ họ không có chút danh tiếng nào mà khinh nhờn. Cô gái thì sử dụng điện làm vũ khí, chỉ cần chạm một ngón tay vào cô ta thôi cũng phải dè chừng bị giật điện bất cứ lúc nào. Có lẽ cô ta sử dụng công nghệ cao, một thiết bị kích điện nào đó..hoặc là sở hữu một Mar sơ cấp. Thậm chí là trung cấp...Thế nhưng nhiêu thế vẫn chưa đủ gây khó dễ cho tôi, nếu như không có gã đàn ông đó.
- Đàn ông?
- Ừm, là đồng đội của cô ta. Gã đàn ông đó thì chủ yếu thiên về cận chiến. Thế nhưng cách chiến đấu của hắn..nói thế nào nhỉ, quái dị mà không phải quái dị, lại còn có chút gì đó...thôi, mai cậu cứ gặp hắn thì sẽ biết, khó giải thích lắm.
- ...Lợi hại như vậy sao?
- Cậu nghĩ người có thể đánh bại ta, một Danh Ác tiệm cận bậc hai trong mười chiêu mà không có lấy một vết trầy, lại có thể không lợi hại ư ? Tae Jun phật ý nhìn Hoàng: - Hắn ta cũng sử dụng quyền thuật...tương tự như "Thần Quyền", đây có lẽ sẽ là một thử thách khá có ích cho những ai nuôi mộng hạ gục Park Jong Seok, ứng cử viên số một cho ngôi vô địch Đại Hội. Chỉ tiếc là..cái thử thách này thật sự quá sức đối với cậu, JUdas ạ, nhìn đi, với tình trạng mình đầy thương tích như thế này....
- Biết đâu được đấy. Hoàng thở ra một hơi: - ..Nếu đường đường chính chính thi đấu thì tôi vẫn còn cơ hội.
Đúng vậy, không sợ quân tử, chỉ sợ chân tiểu nhân.
Hoàng chợt nhớ lại trận đấu tàn khốc với Aiki, nguyên nhân khiến hắn trở nên "thân tàn ma dại" như thế này. Thế mới biết, solo một chọi một không phải lúc nào cũng đơn giản ai mạnh hơn là thắng, ví như Aiki trói gà không chặt, chỉ được mỗi cái tốc độ, lủi nhanh hơn chuột, có chăng điểm sáng nhất là kỹ thuật sử dụng súng siêu hạng...vậy mà đã đủ khiến hắn thành cái dạng này rồi. Khoan, vẫn còn thiếu, đó chính là khả năng dùng độc...Hoàng đã "lãnh đủ" cái trò này từ Aiki, thế nên hắn dị ứng với mấy thứ đó hơn ai hết.
- Mà nói đi cũng phải nói lại...Tae Jun tự dưng nghiêm túc nhìn Hoàng, dường như cố gắng mãi mới tìm ra được câu từ thích hợp, nói: - Judas, hình như cậu...ừm, cậu bây giờ so với lần đầu gặp tôi ở Hà Nội tối hôm ấy có điểm gì đó rất khác...xin lỗi nếu tôi nói không phải, thế nhưng sức mạnh của cậu....
- Tôi hiểu ông nói cái gì, không sao đâu. Cứ nói tiếp đi.
Hoàng thở dài khoát tay.
- ..Chẳng lẽ cậu vẫn đang giấu bài?
Tae Jun hai mắt lập lòe:
- ....Nói thật, mặc dù biểu hiện của cậu ở giải đấu này không tồi, thế nhưng nếu so với tối hôm đó, tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó chưa tương xứng cho lắm. Nói thật đi, là cậu cố ý ?
Tae Jun thấy nét mặt Hoàng thoáng thay đổi, lại nghi mình có lỡ lời đâu chăng. Chuyện cũng không có gì khó hiểu, ngẫm kỹ là sẽ thấy, mặc dù ông ta có công cứu chữa một bên mắt của người ta thật đấy, song dù sao thì xét về lập trường, Tae Jun vẫn là người của Thiên Ma Cung, tổ chức có thù hằn xích mích với hắn. Bình thường vui cười thì không sao, song người ta có một vài chuyện quan trọng không muốn tùy tiện nói ra cũng là điều dễ hiểu.
- Nếu cậu không tiện thì...
- Không có gì.
Hoàng một tay vò trán, lắc đầu nói:
- ..Cũng chẳng có gì cần phải giấu. Tae Jun, mặc dù quen ông chưa lâu, song ông đã không ít lần giúp đỡ tôi. Chúng ta dẫu không phải chiến hữu song chí ít vẫn là bạn bè. Đúng vậy, ông nói không sai. Tôi bây giờ...so với tôi của tối hôm đó thì không bằng một nửa.
- "Không bằng một nửa"?
Tae Jun kinh ngạc hỏi lại.
Hoàng gật gật đầu.
Tae Jun dừng một lúc, sau đó bỗng dưng nói một câu khiến Hoàng giật mình như bị điện giật:
- Vấn đề có phải là...ở cơ thể cậu không? Ý tôi là phần xương đó. Tôi vừa phát hiện xương cốt cậu có chút vấn đề. Nếu nguyên do là như vậy...thì tôi biết một cách có thể giải quyết.
- Tae Jun, ông vừa nói gì?
Hoàng kích động nắm bả vai của lão, thốt lên.
--------------------
Ngày hôm sau.
Hôm nay, không khí của vũ đài Thần Điểu tấp nập lạ thường. Ngay từ sớm, người ra kẻ vào đã động như trẩy hội, so với hôm diễn ra lễ khai mạc thì chỉ có tăng chứ không giảm.
Sở dĩ có sự thay đổi lớn như vậy, đó là vì sự có mặt của những thế lực đi theo cổ vũ cho những đấu thủ đã lọt tới vòng tứ kết. Có thể kể tới mấy cái tên tiêu biểu như Đảng "Hunter" Châu Đại Dương, đến từ khu rừng rậm nhiệt đới Azac xa xôi - đến cổ vũ cho "Phù Thủy" Mahmud Sadra, hay " Khách mời" Phía tây Châu Mỹ - La Tinh thuộc Đảng Cộng Hòa, "Miêu Nữ" Sovac Lenovic...công bằng mà so thì hai thế lực này chẳng hề thua kém gì "Thần Quyền" Park Jong Seok hay Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương.
Đó là chưa kể đây còn là cơ hội ngàn năm có một của không ít đảng phái vừa và nhỏ, những người luôn mong muốn có cơ hội để kết giao với các thế lực lớn dưới địa ngục tầng mười chín. Số lượng những kẻ tới đây vì mục đích này không hề ít, trên dưới nếu tính hết thì phải đến mấy chục thế lực, từ nhỏ đến lớn đủ cả.
Hôm nay, bốn trận đấu trong vòng tứ kết sẽ được thi đấu cùng một thời điểm, vào lúc 15h00 chiều tại bốn võ đài riêng biệt thuộc vũ đài Thần Điểu:
Trận đầu tiên, Vivian - Mathieu gặp "Mỹ Nam Vương" Nguyễn Trần Minh Vương, thi đấu tại võ đài Thanh Long.
Trân thứ hai, Denchiuko – Denchiuka gặp Ninh Sạn Yêu Nhiên và Judas, địa điểm thi đấu:võ đài Bạch Hổ.
Trận thứ ba, Park Jong Seok - Koteyasu gặp Lambert, địa điểm thi đấu: võ đài Huyền Vũ.
Trận thứ tư, Trần Văn Lập gặp "Phù Thủy" Mahmud Sadra. Địa điểm thi đấu: võ đài Chu Tước.
- Ái chà, đông vui quá nhỉ.
Môt góc khán đài, nơi có một đôi nam nữ đang ngồi. So với đám đông tấp nập xung quanh, họ trông có phần hơi lạc lõng và xa cách. Cô gái mặc áo dài gắn mũ trùm đầu, trông cứ như phụ nữ Ấn độ vậy, chẳng để hở tí da thịt nào ra ngoài, mắt đeo kiếng đen. Gã đàn ông bên cạnh cũng ăn mặc y như vậy, có chăng chỉ khác là phần ngực dẹp lép chứ không "đầy đặn" được như của đồng bạn.
- ...Haizz, có lẽ trong cả tám đội, có mỗi chúng ta là bị bỏ rơi đó, Denchiuko.
Cô gái cầm trong tay cái bánh mì và hộp sữa tươi, lúc này đang ngồi gặm dưới tán cây râm mát, cất giọng chán nản. Trong khi đó gã đàn ông đứng cạnh mặt vẫn lạnh như tiền, cứ như cả thiên hạ đều thiếu tiền của hắn vậy.
- Không biết tí nữa có ai cổ vũ cho chúng ta không nhỉ? Cô gái cắn mẩu bánh mì, mắt lim dim, dường như đang tưởng tượng ra cảnh mình được cả vạn người tung hô: - Chậc chậc, nếu mà giành được ngôi vô địch, vậy thì chắc chắn sẽ, chắc chắn sẽ....
- Lũ con người đó, có gì hay ho đâu chứ....Gã con trai nhíu mày, gương mặt trắng nõn cau lại làm ra vẻ tởm lợm, giọng nói bỗng dưng gằn đi trông thấy: - ...Đến bây giờ mà vẫn còn bị mê hoặc bởi mấy thứ này, Denchiuka, chẳng lẽ em quên mục đích của chúng ta đến đây là để làm gì à?
- Xin lỗi, em không có ý đó mà...
Denchiuka bị hắn gườm gườm thì sợ co rúm người lại, cúi đầu nói lí nhí:
Bỗng lúc đó từ dưới cổng lớn, dòng người lố nhố bỗng dưng bị tách ra làm hai bên, nhường đường cho một chuỗi tiếng "phèng phèng" vang lên, rồi thì "tùng tùng" , tiếng trống tiếng thanh thi nhau nổi lên. Thì ra là một đám người mặc áo đen, quần thụng, trán chít khăn vàng, số lượng rất đông, kẻ nào kẻ nấy mang theo não bạt, trống chiêng, lúc này đem ra, kẻ thổi kèn ti toe, người đánh trống inh ỏi, ầm ĩ vô cùng.
Chỉ thấy bọn chúng lúc này đang tích cực mở đường cho một cái đài lửa khổng lồ cao hơn hai chục mét tiến lên phía trước, ở tít trên đỉnh có ai đó đang ngồi, xung quanh, trái phải hai bên, người phất cờ xanh, kẻ vẫy cờ vàng, cờ đỏ, cờ tím, náo nhiệt vô cùng.
- Woa, cái gì mà đông vui dữ vậy?
Đám rước đi qua chỗ Denchiuka, cô bé ngóc đầu lên nhìn với vẻ hâm mộ.
Chỉ thấy cùng với tiếng chiêng trống và lời ca tụng, cột lửa ở trên đàn mỗi lúc một vượng, còn không ngừng ngả về đằng trước. Có đứng từ trên cao mới thấy, bên dưới lố nhố đầy những đầu người, xem chừng chẳng phải chỉ hơn nghìn người mà thôi đâu.
Một nhóm người trong đó thấy hai người cản đường thì xua như đuổi tà, song miệng vẫn không ngừng hô khẩu hiệu.
- Chúng bay chỉ rặt một bọn ngu dốt, dám cản đường đi của Đả Nhân Vương, đúng là to gan lớn mật!
- Đại hội lần này thiếu Đả Nhân Vương thì còn gì là thú vị. Ngài nếu như tham chiến, dĩ nhiên bách chiến bách thắng. Dẫu " Quỷ Vương" đội mồ sống dậy cũng chẳng phải đối thủ.
- Mau mau quăng bỏ binh khí, lạy lục đại vương sẽ tu thành chánh quả!
- Quỷ vương giá lâm, Đả Nhân Vương giá lâm, chỉ cần di đầu ngón tay là chốn này sẽ bị san bằng ngay lập tức!
Tiếng quát tháo, la hét theo gió bay lên, vang cả một góc trời.
- Ha ha..ha ha ha ha!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện