[Việt Nam] Địa Ngục Thời Gian
Chương 11 : Thiên biến
.
Chỉ thấy bàn tay phải của Hoàng hơi mở ra, sau đó nắm chặt lại. Màn lửa cuồng dữ rít gào trên không cũng đồng thời tan biến, giống như đốm lửa bị dội nước vậy. Không một chút dấu tích.
Chuyện tiếp theo thì khỏi cần phải nói nữa. Bí bảo trong tay bất thình lình mất tác dụng, Lập tất nhiên là không bỏ qua cơ hội. Chỉ hai, ba đường quyền đơn giản đã giải quyết đối phương. Thấy vậy, người của Chúc Tôn Địch chớp cơ hội ùa lên bắt sống thủ lĩnh phe địch.
Thủ lĩnh đã rớt đài, sĩ khí bên kia cũng vì thế mà đại giảm.
Trận chiến cũng theo đó mà đến hồi kết thúc.
Binh bại như núi đổ.
- Thắng rồi…
Chúc Tôn Địch cơ hồ như không tin nổi vào mắt mình.
- Đừng quên lời đã hứa nhé.
Hoàng vỗ vỗ vai Chúc Tôn Địch nói. Đoạn quay sang phía Lập giơ tay biểu lộ ý tán thưởng.
- Ha ha, vậy là em đã được học Tấn Lôi rồi đúng không ạ?
Lập cười ha hả.
- Đợi anh đi kiểm tra hiện trường cái đã.
Lập thấy vậy thì bồn chồn hẳn lên. Hắn cũng không phải phật sống nha, nãy giờ đánh nhau loạn cào cào cả lên, mặc dù đã cố tình nương tay, song lỡ như nếu có thằng nào yểu mệnh lăn ra đấy thì ….
- Cho tôi, cho tôi gặp anh ta!
Hoàng đang lững thững bước đi kiểm tra xem có người nào thiệt mạng không thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào sau lưng. Quay đầu lại, hắn thấy ba, bốn người đang giữ lấy một gã đàn ông trung niên da vàng đang giãy dụa quỳ dưới đất.
Hoàng nhất thời ngạc nhiên, bởi vì gã đàn ông này, hắn quen!
- Phạm Hữu Phúc, là ông sao?
Thấy Hoàng tiến lại, mấy người đang giữ gã đàn ông này cũng không hẹn mà chùn tay.
Sự dũng mãnh của Lập lúc nãy ai cũng biết, chính hắn đã cứu bọn họ thoát một trận thua trông thấy. Mà người thanh niên này..lại là kẻ mà hắn ta tỏ vẻ rất mực kính trọng.
Đấy gọi là vuốt mặt phải nể mũi.
Nhìn gã đàn ông trung niên đeo kính quần áo xốc xếch đang quỳ mọp dưới đất, Hoàng không hẹn mà nhớ lại quãng thời gian mình còn sống và làm việc ở thị trấn Một Sừng. Gã đàn ông này từng là đồng đội của hắn trong chiến dịch truy bắt “Cuộc băng bị ma ám” - Phạm Hữu Phúc.
- Thấy chưa, ta đã bảo rồi! Phúc lê gối về phía Hoàng: - Hoàng, dù gì cũng là người quen, cậu không thể thấy chết mà không cứu.
-...Hãy cứu tôi một lần, một lần này thôi! Vừa nãy tôi có thấy cậu, song tưởng là người giống người...nếu biết cậu đứng về phía bên kia, tôi nào dám đi vuốt râu hùm cơ chứ!
Hoàng nhìn mấy người đứng sau.
- Hắn ta là tay sai đắc lực của Samuel Gardi. Hơn nữa còn là chủ mưu giết hại rất nhiều anh em của chúng tôi. Chúc ca đã dặn, nếu bắt được, trước hết cứ chặt một tay.
- Không, không!!!
Phúc thảng thốt, mặt trắng bệch.
Hoàng nhíu mày. Giết người thì phải đền mạng, một tay cũng đã là quá nhẹ rồi. Hắn lắc lắc đầu, sau đó quay người định đi.
- Đừng...đừng bỏ đi mà! Đúng rồi, Hoàng, cậu nhất định phải cứu tôi! Tôi, tôi biết hai tin rất quan trọng, đều có liên quan đến cậu, đúng rồi, liên quan đến cả Thư Lệ nữa!
Phạm Hữu Phúc thấy Hoàng bỏ đi thì vội gào lên.
- Cái gì?
Hoàng quay đầu lại, sầm mặt.
- Ông vừa nói cái gì, nói lại coi?
- Nhưng cậu..phải cam đoan sẽ bảo đảm tính mạng cho tôi, nhất định phải…
Hoàng không đáp, một tay xách áo Phúc lên như xách vịt.
- Nói nhiều. Trả lời đi!
- Thư....Thư Lệ mất tích rồi.
Phúc lắp bắp.
- Cái gì?
-------------------------
- Cái gì?
Tầng mây thứ mười bảy.
Cũng là câu nói đó, nhưng người nói thì lại khác.Trong căn điện tráng lệ, bốn người đàn ông đang cúi thấp đầu. Không có âm thanh nào phát ra.
Bọn họ phân biệt là “Tứ thần”, Đông, Tây, Nam, Bắc, bốn vị hộ vệ thân cận của tướng Rark – một trong bảy đại thiên sứ quyền lực nhất thiên đàng, nổi danh với võ lực cường hãn vô địch thủ.
Người đàn ông có gương mặt thanh tú, để tóc dài là thần hộ vệ phương đông, sở trường là các loại vũ khí lạnh. Vũ khí ưa thích: kiếm sắc.
Người đàn ông mặc đồ tây, mày râu nhẵn nhụi, đeo hoa tai là thần hộ vệ phương tây, sở trường là thể thuật.
Người đàn ông mặc áo trùm kín đầu là Nam thần, vũ khí là Mộng tử Liêm Đao, sở trường là giết người.
Người đàn ông bụng phệ cuối cùng là Bắc thần, biệt danh là Tiếu Kỵ Sĩ.
- Các anh còn gì để nói không?
Tấn Lôi Điện.
Lời nói lanh lảnh phát ra từ một thiếu nữ trẻ măng trong bộ đầm màu hạt dẻ. Mặc dù gương mặt còn búng ra sữa, thế nhưng ngược lại ngồi ở ghế chủ tọa. Điều đó cho thấy cô ta có địa vị không hề nhỏ chút nào.
Người này không phải ai xa lạ, chính là tân nhân mới vượt qua kì sát hạch đội tiềm kích quân đoàn thiên sứ trắng với số điểm kỷ lục, và là truyền nhân đời 917 của Lôi thần -"Tiểu Hủy Lôi".
Bốn người kia đều cúi đầu không nói. Bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
- Thật nhục nhã. Đường đường là "Tứ thần" thủ hộ, lại để cho người ta đến tận sào huyệt mà cướp ngục. Các anh rốt cục còn có chút sĩ diện nào hay không?
Tiểu Hủy Lôi giận dữ gầm lên, trông trái ngược hẳn dáng vẻ bình tĩnh hòa nhã thường ngày.
Trước mặt cô lúc này là một màn hình 72 inch, trên đó có hơn ba mươi sáu máy camera quay ở nhiều góc độ khác nhau. Lúc này hình ảnh hiện lên trên màn hình là ngục Lane , nhà tù nổi danh "một đi không trở lại" của thiên đàng, song mới mấy ngày trước thôi vừa mới diễn ra một trận cướp ngục, khiến hơn một trăm tù nhân trốn thoát, điều mà hơn hai ngàn năm nay chưa từng có tiền lệ.
Chuyện đáng ra chẳng có gì, song khiến Tiểu Hủy Lôi giận quá mất khôn đến tình trạng này là bởi vì, trong số những người trốn thoát được lần này có cả đối tượng trọng điểm thuộc quyền phụ trách của cô – “tội phạm thời gian” mới bị bắt giữ mấy ngày trước tại Đại hội Danh Ác.
Đến đây chắc các bạn cũng có thể đoán ra, người đó là ai rồi.
- Chuyện này không phải là lỗi của chúng tôi. "Bắc thần", một trong số Tứ thần lên tiếng: - …Vụ cướp ngục xảy ra khi chúng tôi chỉ vừa mới được nhận lệnh điều chuyển công tác sang hộ ngục được mười lăm phút đồng hồ. Chỉ với thời gian đó thì không thể….
- Im đi.
Tây thần ngắt lời. Có vẻ như người này khá có tiếng nói trong cả bốn, gã kia lập tức yên lặng.
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện này. Tây thần vừa dứt lời thì liền cúi đầu, trầm giọng: - Phụng mệnh Lôi thần Soara, chiến dịch truy bắt tù nhân kí hiệu 0324 Lê Minh Hoàng tới đây, nếu “Tứ Thần” có thể giúp được gì, xin cứ phân phó. Chúng tôi quyết không từ nan.
- Anh…
Bắc thần dường như vẫn còn bất mãn.
- Cậu còn dám mở miệng? “Tứ thần” không bao giờ đùn đẩy trách nhiệm. Cậu có còn xứng đáng là Bắc Thần hay là không?
Bắc thần nghe vậy cúi đầu không nói thêm gì nữa. Tiểu Hủy Lôi thì vẫn giữ gương mặt xám xịt, cô tất nhiên không vì mấy lời nói lọt tai vừa rồi mà nguôi ngoai cơn giận.
Lúc này, Lan Anh đang trừng mắt nhìn vào màn hình lớn.
Màn hình đã ngưng ở 24:56 từ lâu. Hiện trên màn ảnh của ba mươi sáu camera lúc này là một người mặc áo choàng đen trùm kín từ đầu đến chân – một góc quay cũng không bỏ sót.
- Người mà các anh nói là hắn?
Lan Anh gằn giọng.
- Tính tới thời điểm này thì đó là nhân vật hoài nghi nhất. “Nam thần” nói với giọng khẳng định.
- Là hắn?
Tiểu Hủy Lôi hừ lạnh:
-Kẻ một thân một mình vượt qua tất cả các trạm cảnh giới, đột nhập vào tận khu cấm địa của ngục Lane cướp tù? Tôi có phải đang nghe chuyện cổ tích hay không đây?
Tiếng đập bàn vang lên!
- Ngu ngốc! Các anh các chị nghĩ tôi là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch nên mặc tình đùa giỡn sao? Đừng nói là một người, đến một con ruồi cũng không thể bay lọt qua ngần ấy cửa. Một cá nhân làm được chuyện thần kỳ ấy, lại còn là trước mũi “Tứ thần”! Đã hai ngàn năm trôi qua, đã có con ruồi nào làm được điều đó, huống chi là một con người bằng xương bằng thịt?
-…. Các anh các chị có muốn đổ trách nhiệm, thì cũng phải tìm một cái lý do thuyết phục vào chứ? Đừng có lấy chuyện không thể ra mà làm cái cớ!
Tiểu Hủy Lôi lấy tay đập mạnh xuống bàn, khiến giấy tờ nghiên bút rung lên bần bật.
Lần này, cả tứ thần đều im lặng. Họ không nói, không phải vì không trả lời được.
Mà là không thể dẹp bỏ tự tôn để trả lời.
- Không thể sao?
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Tiểu Hủy Lôi mắt long sòng sọc nhìn ra cửa.
- Ai dám…
---------------
Lời nói của Tiểu Hủy Lôi chỉ thốt ra được một nửa thì đã phải nuốt vào trong bụng.
" Vị khách không mời" đó là một cô gái để tóc ngắn, hai mắt sắc như dao, người mặc một bộ giáp nhẹ màu trắng bạc, song gương mặt nhìn kỹ thì lại thoáng nét trẻ con.
Người này cao chưa đầy 2m ( chiều cao trung bình của thiên sứ trên thiên đàng), song toàn thân lại toát ra môt loại khí tức đặc trưng rất khó để diễn tả.
Tiểu Hủy Lôi trầm mặc. Đáng lẽ ra lúc này, khi có một người đường đột bước vào Tế Lôi Nguyên Phòng mà không có sự cho phép của cô hoặc sư phụ, thậm chí còn không gõ cửa lấy một cái, tội đó đã đủ để chết một trăm lần rồi.
Thế nhưng luật nói cho cùng cũng chỉ là luật chết, trước giờ có ai dám thử cơ chứ? Cái giá phải trả chính là mạng sống nha. Mà đâu phải cứ muốn là được, ngươi muốn vào Tế Lôi Nguyên Phòng mà không có sự cho phép? bước qua xác hơn ngàn thập tự cảnh vệ đi đã nhé.
Vậy mà người này không những vào được, mà còn vào không gây ra một tiếng động. Không phú thì cũng quý, địa vị chắc chắn không nhỏ.
Tiểu Hủy Lôi mặc dù đang rất tức giận, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất khôn nha. Chỉ là, cô không dám khẳng định, người phụ nữ này có phải chính là…hay không.
- Hi, chẳng phải tôi vẫn vào được đó sao?
"Vị khách" vừa bước vào vừa nói. “Tứ thần” đều đã quay đầu lại nhìn, song tuyệt nhiên không có hành động gì. Thậm chí nét mặt còn thoáng hiện vẻ e dè.
Điều này tất nhiên là không qua khỏi mắt của Tiểu Hủy Lôi.
Cô gái này..
- Uầy, lâu không tới, hóa ra vẫn chỉ có thế. Canh gác lỏng lẻo quá.
- ….
"Cô gái" dứt lời thì nhìn chằm chằm vào bóng áo đen hiện lên trên màn hình, tỏ vẻ rất chăm chú.
Tiểu Hủy Lôi giận tím mặt.
- Thay mặt Lôi Thần Soara…rất cám ơn cô vì lời nhắc nhở, nhưng không biết truyền nhân của Chiến Thần hôm nay đột nhiên tới đây là có việc gì?
Truyền nhân của Chiến Thần?
Cô gái kia nghe thế thì quay đầu lại nhìn.
Đúng vậy! Nếu như Lan Anh đoán không nhầm, người này chính là truyền nhân đời thứ chín trăm linh hai của Chiến Thần – Athena, năm nay vừa tròn mười chín tuổi.
Truyền nhân của Chiến Thần - Athena!
- Athena đến tìm Soara nhờ chút việc. Athena nhìn thoáng qua Lan Anh, giọng nói đều đều song không hề có ý thương lượng, tiếp đó rút ra một tấm ảnh. Là một tấm ảnh chụp một người đàn ông:
- Là thế này, người đàn ông trong ảnh này, ừm, thiên đàng không được đụng đến.
- Có hẹn trước với sư phụ tôi sao? Xin lỗi, nhưng chúng tôi hiện đang họp, cô có thể tạm lánh đi một chút được hay không?
Tiểu Hủy Lôi không kiên nhẫn nói. Cô gái này, còn kém hơn cô sáu, bảy tuổi nha. Thế nhưng lại ngạo mạn coi trời bằng vung, xông vào phòng họp không thèm báo trước không nói, còn tỏ vẻ khinh thường mình đến như vậy, chưa gì đã cao giọng sai khiến, thật không coi tôn ti trật tự ra gì mà.
- Nhớ đấy, ngoài tôi ra, bất cứ ai cũng không được đụng đến anh ta.
Athena tiếp tục chỉ tay vào tấm ảnh, nói lần nữa.
Tiểu Hủy Lôi bất giác nhìn vào người trong hình, nhất thời giận sôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện