[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 70 : Không có việc gì hai ngươi tiếp tục đi!
Người đăng: Ooppss
.
- Vô lại, ngươi làm gì đó?
Thiết Uyển đang ngủ say, bị người lật tung chăn lên đương nhiên là khó chịu vô cùng, huống hồ nàng biết trong nhà cũng chỉ có mỗi lưu manh, lời nói tự nhiên không khách khí. Nhưng khi vừa mở đôi mắt ngái ngủ ra thì mới phát hiện người đứng trước mặt chính là mẹ mình, luống cuống nói:
- Mẹ, sao lại là mẹ? Con không biết...
Hồ Nguyệt biết rõ con gái không phải cố tình nói với mình như vậy, nhưng lời nói của con gái khiến bà tức giận vì xem ra cô nàng không quan tâm đến nam nhân ngoài kia. Như vậy sao được?
- Nếu là người khác chị cũng như vậy sao?
Thiết mẫu sầm mặt hỏi.
- Không có, không có.
Thấy mẹ già tức giận thực sự, Thiết Uyển đâu dám mở miệng tranh cãi.
- Tôi hỏi chị, chị đối với người trẻ tuổi bên ngoài kia luôn luôn có thái độ như vậy sao?
- Mẹ nói chính là...
Thiết Uyển đột nhiên tỉnh ngủ hẳn, trong lòng thầm kêu không xong, thiếu chút nữa đã quên cái tên lưu manh bên ngoài kia. Thấy mẹ già có vẻ tức giận, nàng thầm cân nhắc chuyện của mình, lập tức dè dặt hỏi:
- Có phải là tên lưu manh kia làm mẹ tức giận không? Nếu đúng vậy con lập tức đi thu thập hắn.
- Chị muốn thu thập ai?
Khuôn mặt của Hồ Nguyệt sầm xuống, con gái ngang ngược ngoài sự tưởng tượng của bà.
- Ngoại trừ hắn còn có...
Thấy vẻ mặt mẹ mình "ghê quá", Thiết Uyển không dám tiếp tục nói nữa, lùi mình vào trong chăn.
- Chị là do tôi bình thường dung túng chiều chuộng thái quá.
Hồ Nguyệt chỉ vào cô nàng nói, mặt ra vẻ hận đã không cứng rắn uốn nắn cô nàng từ lúc bé.
- Mẹ, rốt cuộc làm sao vậy? Con đâu có làm gì sai!
Nói xong lời cuối, Thiết Uyển từ lớn tiếng chất vấn biến thành nhỏ giọng nói thầm.
- Chị còn dám nói! Mau mau theo tôi đi xin lỗi người ta, còn nữa, sau này đối xử với người ta tốt một chút, đừng có khư khư cái tính khí đại tiểu thư khó ưa này.
- Cái gì? Muốn con đi xin lỗi hắn? Con không đi.
Thiết Uyển bĩu môi, đi xin lỗi lưu manh ư? Đánh chết cũng không đi! Hơn nữa, hắn dám nhận sao?
- Chị có đi hay không thì bảo?
Hồ Nguyệt giọng nói thêm nặng nề:
- Không đi tôi coi như không có đứa con gái như chị.
- Được rồi, con đi! Con tự đi không được sao?
Mẹ già khó ở "nổi bão", Thiết Uyển thân làm con gái chỉ có lựa chọn là khuất phục nghe lời, thầm đoán hẳn là lưu manh bên ngoài "làm càn nói bậy" khiến mẹ già vui vẻ, thậm chí còn có khả năng nói xấu về mình rất nhiều. Nghĩ tới đây, Thiết Uyển trong lòng oán hận bộc lộ hết lên trên mặt đang muốn đi ra.
- Quay trở lại đây!
Thiết mẫu tức thì gọi nàng.
- Làm sao vậy mẹ?
Thiết Uyển mặc dù bụng đầy oán hận, nhưng ở trên mặt cũng không dám có nửa điểm lộ ra quay lại.
- Chị chuẩn bị đi giết người hay là phóng hỏa? Không sợ hù dọa người ta sao? Cười nhiều lên chút...Cười có chút xíu mà khó khăn thế sao? Cười mỉm, miệng có thể hơi mở ra...được rồi, cứ như vậy, bây giờ có thể đi ra...
olo
- Xin lỗi.
Trong phòng khách, Thiết Uyển lòng đầy bất mãn xin lỗi lưu manh.
- Không... không cần.
Hướng Nhật trong lòng đắc ý vô cùng, nhưng vẻ mặt lại giả bộ nơm nớp lo sợ.
Hồ Nguyệt bên cạnh thấy vẻ mặt hắn sợ hãi, trong đầu hình dung ra cảnh tượng hắn bị con gái mình ngược đãi, nhưng hắn có thể kiên trì đến bây giờ còn chưa đi, có thể giải thích là hắn còn yêu thương con gái mình. Nam nhân tốt như vậy bây giờ không nhiều lắm, nên mau chóng xúc tiến vun đắp cảm tình cho “cặp đôi” này. Suy nghĩ xong, Thiết mẫu bắt đầu làm bà mai:
- Được rồi, từ rày về sau hai đứa ở chung một chỗ phải tôn trọng lẫn nhau, đừng vì một chút chuyện nhỏ mà cãi nhau.
Khi bà nói lời này vẻ mặt từ ái nhìn lưu manh, rồi quay qua con gái trừng mắt nghiêm khắc cảnh cáo.
- Cái gì? Con và hắn? Mẹ, không phải mẹ nhầm chứ? Tụi con...
Thiết Uyển thật sự không dám tin vào tai mình, còn đang phân bua thì Thiết mẫu đã mở miệng chặn lời của nàng:
- Chị im miệng cho tôi. Nếu từ rày về sau Tiểu Hướng mà bị ức hiếp gì đó, đừng trách tôi không nhận chị là con!
- Mẹ...
Thiết Uyển làm nũng.
- Đừng gọi tôi là mẹ! Chị nhìn Tiểu Hướng xem, không những học tập tốt, còn giúp chị làm việc vặt trong nhà, chị xem có làm được không? Còn nữa, cái công việc cảnh sát của chị tốt nhất là bỏ đi cho tôi, an tâm ở nhà tìm công việc khác làm, công việc nguy hiểm như vậy không thích hợp với con gái, không nên làm!
- Con không muốn!
Thiết Uyển chợt quên bẵng chuyện vừa bị mẹ mình ép uổng uyên ương với lưu manh, nàng chỉ nhớ là bây giờ đang bị nói đến nghề nghiệp cảnh sát của mình, là giấc mộng lớn nhất của đời mình, nói gì thì nói nhất định không bỏ qua.
Mắt thấy bác Thiết gái cơn giận đang chuẩn bị bộc phát, Hướng Nhật phát hiện đây là một cơ hội tốt, hắn chớp thời cơ lập tức kéo bà sang một bên can:
- Bác à, thật ra chỉ cần Tiểu Uyển vui, bác cứ để nàng làm cảnh sát đi, chỉ cần nàng vui...
Nhưng Thiết Uyển không muốn lưu manh tiếp tục nói xằng bậy, chỉ vào mặt hắn mắng:
- Cái gì Tiểu Uyển? Tên lưu manh ngươi có tư cách gì gọi ta là Tiểu Uyển? Đáng chết, nếu không phải là ngươi, ta...
- Đủ rồi!
Thấy con gái coi những lời nói vừa rồi của mình như gió thoảng bên tai, sắc mặt Hồ Nguyệt biến đổi hắng giọng:
- Trong mắt chị còn có người mẹ như tôi hay không? Tiểu Hướng người ta cũng vì muốn tốt cho chị, xem chị cũng không có một chút dáng vẻ của con gái, nói ra toàn thấy dọa người...
Bà chưa nói xong nước mắt của Thiết Uyển đã lưng tròng.
Chưa từng thấy qua Thiết đại tiểu thư cũng có biểu hiện nhu nhược như vậy, Hướng Nhật thấy có chút không đành lòng:
- Bác gái, bác xem bọn con biết sai rồi...
Hồ Nguyệt nhìn lưu manh, giọng nói chợt nhu hòa, trong vẻ hài lòng còn lẫn một chút giận:
- Cháu đó, lại chiều chuộng nó, nó lại muốn bay lên trời.
Thấy con gái còn đang thầm nức nở, Hồ Nguyệt hiểu được ở lại cũng không thích hợp, vì vậy mở miệng cáo từ:
- Được rồi, mẹ còn có việc đi trước, chuyện của đám trẻ tuổi mẹ cũng không muốn xen vào quá nhiều, tự mình cân nhắc làm đi.
Nói xong câu đó, bà mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thiết Uyển thấy mẹ đã ra khỏi cửa, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ phẫn nộ nhìn lưu manh rít lên:
- Tên lưu manh ngươi rốt cuộc nói với mẹ ta cái gì?
- Nàng nói gì, Tiểu Lộ Lộ của anh?
Lưu manh trêu đùa được cô nàng, tâm tình sảng khoái vô cùng, ánh mắt nhìn cô nàng đầy vẻ châm chọc.
- Ngươi, ngươi gọi loạn gì đó? Ta giết ngươi!
Thiết Uyển vừa xấu hổ vừa giận, giương nanh múa vuốt đánh tới.
Bởi vì khoảng cách quá gần, hơn nữa Hướng Nhật cũng không có để ý, cô nàng lại dùng lực không chuẩn, hai người cùng té lăn ra thành một đống. Thật may bên cạnh là chiếc ghế sa lông nên cả hai không bị ngã xuống đất mà chỉ té lên sa lông.
Trong lúc giãy dụa, quần áo cả hai đều xộc xệch.
Ánh mắt của lưu manh từ trước đến nay luôn soi mói toàn chỗ độc, Thiết đại tiểu thơ vừa lộ ra bả vai, hắn đã phát hiện ra nàng mặc đồ lót màu trắng, một cái rãnh thật sâu hấp dẫn vô hạn. Lưu manh nuốt nước miếng, đang chuẩn bị nhân cơ hội lại kéo ra thêm một chút để thấy rõ ràng hơn thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, nguyên lai là Thiết mẫu trở lại.
- Còn có một chuyện mẹ quên chưa nói...
Chỉ chớp mắt bà phát hiện ra hai người đang ôm nhau trên ghế sa lông, mà lại trong tư thế mập mờ nam trên nữ dưới, quần áo của hai người cũng đều có chút không ổn, vẻ mặt hai đứa đang kinh ngạc nhìn mình bởi vì mình đột nhiên xuất hiện như người ngoài quấy rầy “chuyện tốt” của bọn họ.
- Không có việc gì, các ngươi tiếp tục đi!
Hồ Nguyệt thầm thở nhẹ một hơi, ngượng ngùng lui ra ngoài.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện