[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 59 : Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc (phần 3)
Người đăng: tranbaolong
.
Pằng pằng pằng…
Khẩu súng nhả đạn liên tục, tên vệ sĩ che trước mặt thằng 'nhị thế tổ' lập tức bị bắn thành tổ ong. Ngô Khiêm Vân bị dọa đến mức ngồi xổm xuống đất hai tay bịt kín hai lỗ tai. Thằng Mập nhân cơ hội vung chân đá ngã hắn, lại thêm mấy thằng nữa xông vào tay đấm chân đá liên hồi.
- Đủ rồi, Mập, đừng đánh chết hắn!
Hướng Nhật cầm khẩu AK47 trong tay bước tới:
- Chờ anh mày hỏi xong thì tụi bay muốn thế nào cũng được.
Đương nhiên những lời này của lưu manh chỉ nghĩ thầm trong lòng, nếu nói ra thì chắc chắn thằng 'nhị thế tổ' sẽ không dễ dàng mở miệng.
- Vâng, đại ca!
Thằng Mập ngượng ngùng lui ra, đồng thời kéo mấy thằng đàn em đang đánh hăng say ra:
- Đừng đánh nữa, không nghe đại ca nói gì sao?
- Hầu Tử
Hướng Nhật chú ý thấy Hầu Tử mặt đầy máu đang nằm trên mặt đất, bước nhanh lại gần:
- Thế nào? Vẫn chưa chết hả?
- Chết … không được!
Hầu Tử khó khăn thốt ra ba chữ, đang cố gắng đứng lên thì bị lưu manh chặn lại:
- Không chết là được rồi, trước nằm nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa…. còn có việc muốn chú làm!
Mặc dù không biết cụ thể là làm chuyện gì, nhưng Hầu Tử vẫn nặng nề gật đầu.
- Còn hai thằng bị thương đâu?
Hướng Nhật nhìn quanh một vòng tầng hầm, đột nhiên hỏi.
- Được người của chúng nó mang đi rồi, chắc là đưa đến bệnh viện. Người trả lời chính là thằng Mập, giờ phút này hắn đang nghịch khẩu súng lục lấy được từ tên vệ sĩ
- Cái gì?
Hướng Nhật sắc mặt đại biến, còn có hai thằng chuồn mất, cái này mới thật phiền toái. Từ lúc đến quán bar hắn đã có ý định giết người bịt miệng, nhưng giờ lại có thằng chạy mất, quan trọng hơn nữa là bọn nó đã nhìn thấy mặt hắn. Với sự tàn bạo của lũ phần tử khủng bố này, chắc chắn là chúng sẽ không bỏ qua cho mình, thậm chí mở rộng đối tượng trả thù, chẳng hạn như Sở Sở, còn có vị “mẫu thân” chưa từng thấy mặt nhưng lại làm mình vô cùng cảm động kia…..Nghĩ tới đây, trong mắt Hướng Nhật lóe lên tia tàn nhẫn, kế sách duy nhất bây giờ chỉ có thể là tiên hạ thủ vi cường.
Nghĩ thật kỹ đối sách, Hướng Nhật đi tới trước mặt thằng 'nhị thế tổ' vung chân đá vào 'tiểu đệ đệ' của hắn:
- Đừng giả chết nữa, đứng lên cho ông mày!
Dù lưu manh chỉ dùng chân đá nhẹ, nhưng Ngô Khiêm Vân vẫn đau đến mức phải kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết:
- Đừng đánh ta, đừng đánh ta…
- Đứng lên! Hoặc chết! - Hướng Nhật lạnh lùng nói.
- Ta đứng lên, ta đứng lên ngay đây!
Ngô Khiêm Vân nhịn đau bò dậy, uy phong ban đầu sớm đã biến mất: - Đại ca, cầu xin ngươi thả ta ra, muốn bao nhiêu tiền ta đều cho ngươi. Thật mà, ta có rất nhiều tiền, ngươi muốn bao nhiêu cũng có, chỉ cần ngươi đừng đánh ta, thả ta về…
- Câm miệng!
Hướng Nhật quát một câu dọa hắn phải vội vàng im lặng:
- Có điện thoại không?
- Có, có…
Mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng Ngô Khiêm Vân vẫn nhanh chóng móc điện thoại đưa ra.
- Bấm số đi!
Hướng Nhật khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.
- Đại ca, ta, ta….. gọi cho ai?
Ngô Khiêm Vân rút điện thoại ra rồi dè dặt hỏi, không dám chọc giận người trước mặt, nếu không có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
- Nhà của mày! Lý do gì cũng được, hãy nói là đêm nay mày không quay về.
- Hả?
Ngô Khiêm Vân sửng sốt, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt.
- Nhanh lên một chút, ngày mai tao cho mày về nhà!
Hướng Nhật ném ra một miếng mồi câu.
- A, cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca…
Ngô Khiêm Vân phục hồi tinh thần, dẹp hết cảm giác sợ hãi trong đầu, nhanh tay bấm một dãy số.
- Ba à, là con đây… Đêm nay con không quay về… Không có việc gì cả, vâng, đều giải quyết rồi… Đúng vậy, con dẫn bọn hắn đi chơi…. Yên tâm, không có chuyện gì mà, có nhiều người đi theo như vậy….. Được rồi, con sẽ không đi nơi nào quá đông người…. Cứ vậy đi, ngày mai nói tiếp… Được rồi mà, con cúp máy đây!
Nói chuyện điện thoại xong, Ngô Khiêm Vân mặt đầy mong chờ nhìn về phía lưu manh.
- Được rồi, làm tốt lắm, cứ vậy đi! Bất quá làm khó mày ở lại đây đêm nay, mày không ý kiến chứ?
Hướng Nhật thâm trầm nhìn hắn.
- Không, không!
Cho dù có ý kiến, Ngô Khiêm Vân cũng không dám nói ra, bất quá trong lòng đã tính toán sẵn kế hoạch trả thù. Chỉ cần ngày mai trở về nhà, hắn sẽ kêu chú hai phái người tới giết sạch bọn khốn nạn này.
Thấy mọi chuyện đã được như ý, Hướng Nhật nháy mắt ra hiệu với thằng Mập:
- Mập, gọi Hầu Tử theo, chúng ta đi thôi.
Mấy người vừa mới đi khỏi tầng hầm, Hầu Tử đột nhiên thoát khỏi thằng Mập đang dìu hắn:
- Đại ca, chúng ta cứ như vậy bỏ qua cho hắn?
Hướng Nhật cười cười nham hiểm:
- Đương nhiên không! Hầu Tử, còn nhớ vừa rồi anh nói gì với chú mày không?
- Nói cái gì…..À, em nhớ rồi, đại ca vừa rồi nói có chuyện muốn làm…
- Đúng vậy! Thằng nhóc kia nhất định phải chết!
Hướng Nhật mặt không chút thay đổi nói, không giống như đang phán định cái chết của một con người mà là của một đầu heo. Lưu manh đột nhiên quay đầu nhìn Hầu Tử:
- Mày dám làm không?”
Hầu Tử cuối cùng cũng hiểu ra chuyện mà đại ca nói là gì, cắn răng nói:
- Dám, tại sao lại không dám!
Nghĩ tới vừa rồi bị thằng nhóc kia ngược đãi, con mắt Hầu Tử tóe lửa:
- Đại ca, bây giờ em đi giải quyết nó.
- Bây giờ? Mày lấy cái gì giết nó?
- Em…
- Cầm!
Hướng Nhật móc ra khẩu Desert Eagle đưa cho hắn:
- Biết xử dụng chứ?
- Dạ!
Hầu Tử tràn trề tự tin nói. Dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo rồi, không phải sao?
- Vậy xem biểu hiện của chú mày!
Hầu Tử tiến vào một hồi, liền nghe âm thanh một người hoảng sợ vang lên:
- Ngươi muốn làm gì….. Đừng mà, các ngươi đã đáp ứng bỏ qua cho ta.
- Đừng…. Cầu xin ngươi… Đừng giết ta… Ta không muốn chết…
"Pằng" một tiếng, âm thanh kêu gào hoàn toàn biến mất, ngay sau đó lại truyền ra tiếng rên. Không bao lâu sau, chỉ thấy Hầu Tử ôm cổ tay vẻ mặt đau đớn đi ra.
- Hầu ca, anh làm sao vậy?
Thằng Mập có chút ngạc nhiên hỏi thăm, giải quyết phế vật sẽ không bị phế vật làm bị thương chứ?
- Mày không phải nói biết dùng súng sao?
Hướng Nhật nhìn thoáng qua đã hiểu ngay, Hầu Tử bị chấn thương bởi lực phản chấn của súng, xem chừng là trật khớp cổ tay. Thằng này vừa rồi đúng là tưởng bở, nghĩ rằng Desert Eagle giống các loại súng khác sao? Nhưng để trật khớp cổ tay của mình, cũng có thể coi là cá biệt. Trên thực tế, đa số chỉ cần tốn một ít thời gian làm quen là có thể sử dụng được Desert Eagle, cũng không đến nỗi làm mình bị thương.
- Đại ca… - Hầu Tử xấu hổ muốn nói gì lại thôi.
- Để anh xem.
Hướng Nhật cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy chỗ bị thương, rồi đột nhiên động thủ mà không báo trước , kéo mạnh cổ tay lên rồi xuống, “cạch” một tiếng, Hầu tử lớn tiếng kêu thảm thiết.
- Đừng có kêu như heo nữa, xem tay chú mày bây giờ như thế nào?
Hướng Nhật buông cổ tay của Hầu Tử ra.
- Á! Tốt lắm?
Hầu Tử bẻ bẻ khớp cổ tay, ngoại trừ một ít đau đớn còn không thì đã khôi phục như bình thường:
- Cảm ơn đại ca!
- Cảm cảm cái con kịt! Từ này về sau đừng có bóp bậy nữa, con mịa nó mất mặt quá!
Hướng Nhật cười mắng.
- Dạ, dạ…
Hầu Tử không ngừng gật đầu. Thằng Mập cùng mấy thằng đứng bên hiểu ra chuyện gì xảy ra không khỏi cười trộm.
- Được rồi, đừng cười nữa! Bây giờ có một việc vô cùng trọng yếu, tụi bay nghe kỹ cho anh.
Hướng Nhật ngưng cười, nói tiếp:
- Trong quán bar còn vài đứa, nhưng đều ngỏm rồi, bọn mày vào thu thập hết vũ khí của bọn nó, người chết còn dùng làm gì nữa.
- Còn bọn nó… - Thằng Mập có chút lo lắng nói.
- Đến tối châm một mồi lửa đốt, nhớ kỹ, phải đem cả cái quán bar này đốt sạch, cái này gọi là hủy thi diệt tích, làm được hay không?
- Đại ca, đây là sở trường của bọn em mà….. nhưng mấy khẩu súng thì sao bây giờ?
Đúng là mấy tên lưu manh này thường xuyên đem xăng đi đốt địa bàn của đối thủ, việc như vậy không phải dễ như trở bàn tay sao?
- Tìm chỗ nào đó an toàn giấu súng đi, sau này có phiền toái gì nắm đấm không giải quyết được thì lấy ra dùng. Nhưng mà, anh đây cảnh cáo mấy đứa, không có chuyện gì thì đừng có đụng đến. Nếu không cẩn thận anh lột da!
- Biết rồi, đại ca! - Đám người Hầu Tử ồn ào đáp.
Hướng Nhật sau khi dặn dò cẩn thận vội vã rời khỏi quán bar. Lưu manh đi chuẩn bị đêm nay động thủ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện