[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 5 : Ở chung

Người đăng: vietstars

.
- Anh không phải đã về rồi ư? Sao còn ở lại trường? Sở Sở đi theo sau tên sắc lang, lên tiếng hỏi. - Tôi thích đó! Này, cô đừng có đi theo nữa nha, cẩn thận không tôi đem quẳng lên giường đó. Hướng nhật quay đầu lại uy hiếp. - Lưu manh, biến thái...... anh đã đáp ứng chuyện của tôi rồi mà, sao quên mau vậy? Sở Sở tiến lên hai bước đi song song với hắn. - Tôi đáp ứng cô cái gì đâu? Cách xa tôi một chút nào! Tôi bây giờ hỏa khí đang vượng, vạn nhất không kìm chế được cưỡng gian cô... hắc hắc, đừng trách tôi không nhắc nhở cô trước đó nhá! Hướng Nhật ánh mắt dâm tà cười cười. - Anh... đồ hạ lưu! Sở Sở giận dữ chỉ tay vào hắn, rút từ trong cái ví nhỏ ra một tờ giấy: - Nhìn coi đây là cái gì! - Cái gì đây? Thời gian biểu những lúc cô có kinh à? Không phải mỗi tháng một lần sao? Hướng Nhật vừa nói vừa vươn tay cầm lấy, liếc mắt một cái liền giật mình, thì ra đây là giấy bán thân. - Tôi Hướng Quỳ giờ bán mình lấy một ngàn đồng làm con nợ của Sở Sở tiểu thư trong vòng nữa năm, chấp nhận để quyền tự do công dân, quyền tự do tôn giáo tín ngưỡng, quyền phê bình đề nghị...... quyền nghỉ ngơi sau giờ lao động, quyền được bảo trợ cuộc sống, quyền được trợ giúp vật chất, hết thảy quyền lợi đều do Sở Sở tiểu thư sở hữu, không được vi phạm! Nếu có hành vi xâm phạm những quyền trên, phải bồi thường số tiền gấp mười lần cho Sở Sở tiểu thư. Ghi Chú: Sở sở tiểu thư luôn có quyền quyết định mọi chuyện. Người lập: Hướng Quỳ, 3/09/2008. Hướng nhật đọc một hơi. - Bây giờ biết chưa? Cả người của anh đều là của tôi! Sở Sở đắc ý cười. - Tào lao, dùng làm giấy vệ sinh ta cũng không thèm, một chút pháp lý cũng không hiểu lại còn bày đặt! Hướng Nhật khinh thường đem giấy bán thân đó quẳng lại cho nàng. - Anh...anh ăn nói ngang ngược! Sở Sở chỉ tay vào hắn toàn thân run rẩy. - Ngang ngược gì? Tôi thừa nhận, nói ngang thì sao, dù sao cũng chỉ là cách bài tiết nước bọt mà thôi. Còn cô thì sao, tưởng hiền lành lắm à, không ngang ngược à? Chẳng lẽ trên người cô không có lỗ đen nào à? Cô chui từ đâu ra thế? Hướng Nhật vênh mặt lên đáp. - Hướng Quỳ! Sở sở thét lên chói tai. - Trả tiền đây! - Tiền gì? Nhắc tới tiền lão tử càng tức... lão tử bán thân nữa năm giá có 1000 đồng à, cô có hâm nặng không đó ? Lão tử dù gì cũng là một thanh niên cực kỳ đẹp trai đó? Hướng Nhật bắt đầu phát huy bản sắc lưu manh . - Hu hu... là anh tự mình nói 1000 mà, lại còn nhờ vả tôi nữa...Hu hu... Sở Sở ủy khuất rơi lệ, khóc rất thương tâm. Hướng Nhật sửng sốt, không ngờ giá tiền này là "tự mình" nói ra. Mẹ kiếp! Thằng nhóc kia thật đúng là thằng bại gia, nửa năm ít nhất cũng phải hơn một vạn chứ. Đồng thời cũng phát hiện mình hơi tàn nhẫn một chút, người ta dù sao cũng là con gái, mình thì đầu 3 rồi, vậy mà còn so đo với con nhỏ này, thật là hơi mất mặt a. - Được rồi, đừng khóc nữa! Là tôi nhớ lầm, coi như cái gì tôi cũng chưa từng nói đi. - Hu hu...vậy anh có giúp tôi không? Sở Sở ngẩng đầu lên, nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn. - Giúp cô? Hướng Nhật nhìn đến ngẩn ngơ, cái cô nhóc này lúc khóc hình như càng hấp dẫn a. - Làm bạn trai tôi! Sở Sở mặt hơi đỏ lên. - Làm bộ thôi! - Không làm! Hướng Nhật trực tiếp cự tuyệt, cô tưởng là chảy vài giọt nước mắt, lão tử liền thay đổi chủ kiến à. - Coi như là làm việc thiện đi, được không? Sở Sở cắn môi. - Làm việc thiện không có lợi, không nói nữa! Hướng Nhật không do dự cắt ngang. - Ây, ngươi nói câu này coi chừng trời đánh đó! Thấy hắn bộ dạng bất cần, Sở Sở lập tức thỏa hiệp: - Hảo, vậy đi, anh muốn gì chỉ cần tôi làm được đều sẽ thỏa mãn anh. - Tối ngủ chung được không? Hướng Nhật nheo hai tròng mắt. - Đi chết đi!!! Anh là tên đại biến thái, đại lưu manh! Cùng lắm...chỉ được chung nhà thôi. Sở Sở nói xong lời cuối cùng tiếng đã nhỏ tới nỗi không thể nghe. - Hình như là có người muốn ở chung với ta? Hướng Nhật hí hửng nói. - Anh lúc nào trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa vậy hả? Tôi nói là chúng ta ngủ cách phòng mà! Sở Sở tức giận giải thích. - Ta đây không thèm! Hướng Nhật lộ ra bộ dáng vô lại. - Ghê tởm, không đồng tình với tôi chút nào à! Sở Sở rút ra khăn tay lau nước mắt. - Vậy rốt cuộc anh muốn sao mới chịu? - Nhà cô có lớn không? Hướng Nhật đảo đảo mắt. - Lớn! Sở Sở không hiểu hắn hỏi vậy làm gì. - Vậy chỉ có mình cô ở à? Hướng Nhật cảm thấy vấn đề này cần phải hỏi cho rõ. - Đúng vậy! Sở Sở đề phòng nhìn hắn, tên sắc lang này lại muốn gì đây? Biết là hắn rất nguy hiểm, nhưng mình dù sao cũng không sợ. - Tốt lắm, tôi đồng ý! Bất quá cô ...trước hết xách đồ giùm tôi. - Không thành vấn đề! Giờ đi luôn! Sở Sở hưng phấn nói. - Ây, cô vội vàng vậy? Còn giờ học mà! - Sợ gì, bỏ một hai tiết chết ai. Nhanh nào, anh đi trước đi. May là chỗ của hai người cách trường không xa, không tới nửa tiếng Hướng Nhật đã cuốn toàn bộ gia sản đem theo tới căn biệt thự xinh đẹp của Sở Sở. - Chỗ cũng không tệ! Quăng bộ sách và quần áo xuống, Hướng Nhật bước ra khỏi phòng mình đi vào phòng khách. - Tủ lạnh trong phòng bếp, bên trong có thức uống, tự lo đi! Sở Sở nửa nằm nửa ngồi trên salon gác một chân lên ghế, xem hài kịch trong TV. - Ngồi xích qua bên! Hướng nhật bưng một chén nước sâm, đặt mông ngồi ngay xuống kế bên cô nàng. - Ê, bên kia cũng có ghế, anh ngồi đây làm gì! Sở Sở bất mãn quát. - Hắc hắc...anh thích ngồi chỗ êm. Hay là em ra ngồi ghế kia đi. Hướng Nhật cười gian. - Anh sao không chết đi cho rộng chỗ? Sở Sở chống tay đứng dậy, lườm hắn một cái, tiếp tục xem TV. - Kịch chán như vậy mà em cũng xem? Đúng là không có trình độ thưởng thức? Được rồi, có AV không? Hướng Nhật vẻ mặt dâm đãng hỏi. - AV ư? Là cái gì? Có hay không? Sở Sở nghi hoặc nhìn hắn. - AV em cũng không biết? Thật quá lạc hậu rồi! Anh nói cho nghe này, AV là dạng phim tình yêu đẹp nhất thế giới, trong đó các diễn viên vui vầy trong tình yêu một cách cởi mở, nói cách khác, làm cho người xem trực tiếp cảm nhận tình yêu thật nóng bỏng, đầy cảm xúc... Hướng Nhật thao thao bất tuyệt. - Rốt cuộc là cái gì ? Sở Sở nghe hắn miêu tả cũng cảm thấy thích thú và hiếu kỳ. - Từ chuyên nghiệp là phim vàng, bình thường gọi là phim tình cảm, giới học đường gọi là phim cấp ba, hay còn gọi nó là phim con heo. Ái da, xem cô bây giờ mặt đỏ vậy, chẳng lẽ có dấu không ít phim đó? Chuẩn bị dùng tay giải quyết à? Dùng tay đó có biết không ? Không biết anh giải thích cho nghe, nam gọi là thủ dâm, nữ thì gọi là tự sướng, đừng nói cho anh là em cho tới bây giờ chưa từng... Ấy, đừng đi a, anh còn chưa nói xong, đi nhanh vậy làm gì... "Phanh!" Một tiếng, Sở Sở hung hăng đi vào phòng ngủ mình, đóng sầm cửa lại, tim đập thình thịch cỡ 300 lần một giây. Tên lưu manh đáng chết, ta muốn đập hắn! Hướng Nhật thích thú nằm trên salon, nhàm chán chuyển từng kênh [TV]. Cô nàng này da mặt mỏng ghê, chọc ghẹo nàng ta hình như cũng có chút kích thích. - Hướng Quỳ, anh có thể không nói với tôi những lời đó không? Một lúc sau, Sở Sở không chịu được tịch mịch nhô đầu ra. - Cũng được! Chỉ cần em nghe lời anh là được! Hướng Nhật nhìn nữ khách mời trong buổi toạ đàm về kinh tế trên tivi, không quay đầu lại, đáp lời. Lâu rồi không gặp lại, xem ra nàng hấp dẫn hơn xưa nhiều rồi. - Oa, anh làm gì mà nhìn đắm đuối vậy, nước miếng cũng chảy ra rồi kìa. Sở Sở ngồi cạnh hắn bất mãn nói. - Thế nào? Thích người ta à? Đừng có nằm mơ! Cô ta tên là Tô Úc, chủ tịch của Công ty Hương Nhật, năm nay mới 27 tuổi, gia tài cũng có hơn mười triệu. Mặc dù chưa nghe nói nàng ta có bạn trai, nhưng anh vĩnh viễn không có hy vọng đâu! - Sao biết anh không có hy vọng? Biết đâu chừng nay mai anh tán được nàng ta thì sao! Hướng Nhật thản nhiên liếc nàng một cái. - Hừ, nếu như anh theo đuổi được nàng ta, tôi... tình nguyện làm vợ bé cho anh! Sở Sở có chết cũng không tin tên lưu manh này có bản lãnh lớn như vậy. - Ok! Đây là em tự nói đó nha! Hướng Nhật đột nhiên đứng lên, cẩn thận nhìn kỹ nàng. - Em cứ tắm rửa thật sạch sẽ, lau chùi khô ráo chờ làm vợ bé của anh đi! - Nhảm nhí! Tránh ra cho tôi, tôi muốn xem TV! Sở Sở nói rồi đưa tay xua xua. - Em không phải đang xem hay sao chứ? Hướng Nhật dơ cao hai tay, cố ý che lấy TV. - Cái...này tôi không thích xem, đưa cái điều khiển TV mau! Đây là nhà của tôi! Mọi thứ trong này đều là của tôi! Sở Sở thét lên chói tai. - Uy, em nha, lại không nghe lời rồi. AV, AV... Hướng Nhật chụp lấy chân của nàng. - Anh...! Sở Sở mặt đỏ bừng vùng đứng dậy, hung hăng liếc hắn một cái, chạy về phòng ngủ, đột nhiên nhớ ra gì đó liền ngoảnh đầu lại: - Hướng Quỳ, ở nhà của tôi thì phải tuân thủ quy định của tôi! - Chờ chút! Hướng Nhật vung tay lên, kêu to: - Anh cũng có quy định. - Nói! Sở sở nghiến răng hậm hực. - Thứ nhất, không được rình anh tắm; Thứ hai, anh thay quần áo thì em phải tránh đi; Thứ ba, nửa đêm không cho phép tiếp cận anh; thứ tư... - Lưu manh xấu xa! Những điều này phải là tôi nói mới phải đó! Sở sở bực tức nói. - Ha ha, giờ chúng ta ở chung? Phải đề phòng em có ý xấu a! Hướng Nhật nói. - Quỷ mới thèm có ý với anh! Tóm lại anh không được lộn xộn, lộn xộn là tôi gọi cảnh sát! Sở Sở uy hiếp nói. - Biết rồi! Vừa nghe tới cảnh sát, Hướng Nhật trong lòng bắt đầu cảm thấy phiền phức, lảng sang chuyện khác: - Ây, anh hỏi này, em có điều kiện tốt vậy sao còn muốn anh giả làm bạn trai? - Không liên quan tới anh! Sở Sở thản nhiên trả lời. - Anh đoán có phải có tên nào đó thích em mà em lại không ưa hắn, nên tìm anh đóng giả bạn trai, để hắn bỏ cuộc, đúng không? - Sai! Sở Sở lớn tiếng khẳng định. - Kỳ vậy!? Chẳng lẽ có người nghi em đồng tính luyến ái, còn em vì chứng minh nên mới mang một tên về nhà ở chung, mà tên xui xẻo đó lại chính là anh chứ gì? Hướng Nhật tiếp tục phát huy trí tưởng tượng của hắn. - Anh mới là đồng tính luyến ái! - Vậy mà cũng sai? A – anh biết rồi, nhất định là như vậy! - Là cái gì?! - Nhất định là em bắt đầu động lòng xuân rồi, nước xuân lai láng, muốn tìm một nam nhân an ủi mình... Hướng Nhật chưa nói hết câu thì một cái dép đã bay tới. - Ha ha, bị anh nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận rồi! Hướng Nhật ném cái dép đó qua một bên, ưỡn ngực nói: - Đến đây đi, nhớ trước kia Phật tổ cắt thịt nuôi ưng, hôm nay anh đành học tập lão nhân gia ngài hy sinh một lần, lấy thân nuôi hổ... Vừa nói xong thì một cái dép khác bay thẳng vào mặt. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang