[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 41 : Tụi mình ân ái nhé!

Người đăng: Ooppss

- Sư phụ, không phải anh nói cần tăng lực cho cánh tay thôi sao? Sao lại phải xoa bóp chân nữa? - Giải thích cái này hơi phức tạp một tí, kinh mạch toàn thân đều tương thông em biết chưa? Cái này gọi là cao thủ… Nói khơi khơi em cũng không hiểu được, em chỉ cần biết tay và chân không thể tách rời ra. Lấy cơ thể của chúng ta làm ví dụ để giải thích, mỗi một bộ vị trên thân thể chúng ta tại lòng bàn chân đều có những huyệt đạo gây phản xạ tương ứng, chỉ cần chỗ nào trên cơ thể cảm thấy khó chịu không thoải mái thì xoa bóp huyệt kích thích phản xạ tương ứng ở bàn chân thì chỗ không thoải mái trên người sẽ thư giãn, giảm bớt đau nhức khó chịu. Chính vì đạo lý này anh mới xoa bóp chân của em để làm tăng lực đạo cho cánh tay. - Nhưng mà sư phụ, anh nói là lòng bàn chân tại sao tay lại ấn xoa bóp trên bắp chân… - Mịn màng quá… A, xin lỗi, vừa rồi mải giải thích cho em nên không chú ý, chúng ta làm lại. Hướng Nhật lấy tay lên lau miệng, chùi nước miếng đang nhiễu ra. Thiệt không muốn rút cái tay đang nằm trên bắp chân mịn màng, săn chắc được che bởi cái váy dài của đồ đệ chút nào, trong đầu vẫn chìm đắm trong cảm giác đê mê khi vuốt ve cái bắp chân trơn bóng láng mịn của đồ đệ, đúng là hàng cực phẩm trong cực phẩm, so với việc sờ Sở tiểu thư còn có nhiều cảm giác hơn. Có lẽ do việc siêng năng rèn luyện, da thịt của đồ đệ có vẻ co giãn đàn hồi hơn, nhẹ nhàng ấn xuống một chút, phần bắp chân bên trong như có lò xo đẩy ngược bàn tay trở về, ở lòng bàn tay truyền lên cảm giác tê tê thật sướng. - Được rồi, Tiểu Thanh. Bây giờ anh cần phải xoa bóp lên trên tí xíu… em đừng hiểu lầm, ý của anh là cần kéo cái váy của em lên một chút, tại nó che mất một số huyệt vị quan trọng, nếu anh xoa bóp không chính xác rất dễ dàng phạm sai lầm, đến lúc đó không những không giúp được cho em tăng cường sức mạnh mà còn hạn chế khả năng tăng cường sức mạnh của em sau này. Lưu manh không muốn dừng ở đôi chân thon thả của đồ đệ mà hắn còn muốn chực chỉ lên trên. - Nhưng mà… - Chẳng lẽ em không muốn giống sư phụ lấy ngón tay đâm xuyên tấm ván gỗ sao? Hướng Nhật dụ khị nói. Thạch Thanh cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng viễn ảnh ngón tay đâm xuyên tấm ván quá mê hoặc, chiến thắng ý thức an toàn của bản thân, nàng cắn môi quyết định: - Được rồi, nhưng mà sư phụ muốn kéo đến chỗ nào? - Đầu gối trở lên... – A, trên đầu gối tí xíu là được. Hướng Nhật kích động thiếu chút nữa buột miệng nói ra ý đồ vô sỉ của mình, nhưng kịp thời kềm lại không đến độ ‘thông minh’ mà khoe cái xấu ra. - Như vậy… sư phụ xem cao cỡ này có được chưa? Thạch Thanh kéo váy lên đến đầu gối, mặt mày vừa xấu hổ vừa bất an nhìn hắn. - Được, được rồi... Hướng Nhật nhìn đôi chân của đồ đệ nuốt nước miếng cái ực, đôi chân trắng mịn như da trẻ em sơ sinh, trơn bóng không tì vết như ngọc, hắn tới giờ chưa từng nghĩ tới có đôi chân nào mà đẹp như vậy, trời ạ, đôi chân đã như vậy thì cặp đùi còn đẹp tới mức nào? - Sư phụ, anh làm sao vậy? Có phải đôi chân rất khó coi không? Thạch Thanh thấy hắn không nói gì mà cứ chằm chằm nhìn vào đôi chân của mình, tưởng có gì không ổn có chút khẩn trương hỏi. - Không – tuyệt đẹp, thật sự là rất rất đẹp! Hướng Nhật khen từ tận đáy lòng, đột nhiên hai mắt hắn sáng ngời: - Tiểu Thanh, em chuẩn bị xong chưa? Anh bắt đầu đây. - A? Vâng, được rồi! Thạch Thanh cúi đầu đáp, nội tâm vừa hoảng vừa ngượng ngùng, đồng thời cũng có chút tò mò chờ mong Nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân mềm mại đàn hồi kinh người của đồ đệ rồi vuốt dần lên, Hướng Nhật tâm tình kích động, chỉ cần vuốt lên ‘xoa bóp’, sau đó là có thể thâm nhập cung cấm huyền bí kia… - Sư phụ, em có cảm giác thật là lạ. - Thạch Thanh đột nhiên lên tiếng. - Lạ ra sao? - Hướng Nhật cả kinh, không phải là bài bị lộ tẩy chứ? - Chỗ bị sư phụ ấn qua thật nóng quá! - À, đây là hiện tượng bình thường, em sẽ từ từ thích ứng và sẽ không có vấn đề gì. - Vậy… tốt, sư phụ, em biết rồi! olo Thạch Trung Chính vất vả năn nỉ bà vợ đang nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa tối nay phải ôm gối chăn ra sa lông nằm ngủ một mình. Vừa đúng lúc đi ngang qua phòng ngủ của con gái, lại nghe tiếng thở gấp gáp ở bên trong phòng, lão sụ mặt xuống, muốn đạp phá cửa mà vào phòng nhưng kịp dừng chân. - Sư phụ, anh mạnh tay một chút được không? Đây chính là giọng nói của con gái mình. - Đương nhiên! Tiểu Thanh, thoải mái không? Đây chính là giọng nói của thằng oắt con lưu manh kia, Thạch Trung Chính nghiến răng nghiến lợi nghĩ. - À, mặc dù lúc đầu rất đau, nhưng bây giờ thoải mái lắm. - Vậy là tốt rồi, nếu đã thích ứng được thì anh sẽ làm nhanh mạnh thêm một chút. - Dạ, sư phụ. - Bạch, bạch, bạch….. Liên tiếp tiếng va chạm thân thể dồn dập vang lên, xen lẫn với tiếng rên rỉ sung sướng, tiếng thở dốc… Thạch Trung Chính đứng ngoài cửa tức giận muốn phát điên, thằng chó chết ban ngày ban mặt ngang nhiên cùng con gái mình trong phòng… Tiên sư bố mày! Ông nhất định phải…phải…phải thiến mày. Mặc dù không thể xông thẳng vào trong phòng, nhưng lão thật sự không muốn cho tên oắt lưu manh bỉ ổi được thuận lợi dễ dàng chiếm tiện nghi con gái mình, vì vậy lão gập ngón tay giữa gõ đùng đùng vào cửa, trong lòng còn ác ý trù ẻo cầu cho lưu manh vì quá kinh hoàng mà thượng mã phong tiêu luôn. - Ai đó! Hướng Nhật rống lên giận dữ. Đang giở tuyệt chiêu ngày xưa đã từng dùng để xoa bóp Sở tiểu thư gần sắp sờ đến vùng cấm mẫn cảm của đồ đệ ngoan, giờ bị tên ác ôn nào đó bất thình lình gõ cửa, hốt hoảng quá phải rụt tay về. Bực quá, thật *** bực quá! - Thanh Thanh, là ba! Nghe giọng hét lên khó chịu của thằng oắt khốn nạn, Thạch Trung Chính trong lòng khoái chí như trả được thù. - Thằng già mắc dịch, cà chớn thật! Trong phòng Hướng Nhật lầm bầm chửi, nếu không phải có đồ đệ bên cạnh, hắn đã lao ra cửa dần cho lão già dịch một trận nhừ tử rồi. - Sư phụ! Thạch Thanh hờn dỗi gọi hắn, rồi quay ra cửa lớn tiếng hỏi: - Ba, có chuyện gì không? Sau đó nàng đứng dậy đi ra mở cửa. - À không có việc gì, ba chỉ tới coi con có trong phòng hay không… Thấy con gái ra mở cửa, Thạch Trung Chính tạm không phát tác chuyện con gái cùng tên kia đang làm gì đó trong phòng, mặc dù đã biết “chuyện gì đang xảy ra” nhưng chính mắt lại thấy quần áo con gái chỉnh tề, lão hận không thể một dao cắt phéng hai hòn trứng nhỏ của cái thằng oắt con lưu manh đang ngồi xổm ở trên giường ở phía sau con gái vẻ mặt có vẻ vẫn còn đang phê. Hướng Nhật cũng không chú ý tới ánh mắt giết người của Thạch lão, hắn còn đang ngẩn ngơ tiếc nuối vẻ mặt kiều mị của đồ đề ngoan, nhớ lúc đó khuôn mặt của nàng thật diễm lệ đến mê người. - Này, oắt con họ Hướng, ngươi ra đây cho ta! Thạch Trung Chính thấy hắn coi mình như không khí không nhịn được quát lên. - Gọi lớn tiếng như vậy làm gì! Biết ông to giọng nhưng cũng không cần phô trương như vậy chứ! Hướng Nhật ngoáy ngoáy lỗ tai, bước xuống giường: - Có chuyện gì thì nói mau, tôi không có nhiều thời gian, còn có nhiều chuyện quan trọng cần tôi xử lý. - Ngươi ra đây, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện! Thạch Trung Chính giơ tay kéo hắn ra. - Hâm hả! Ông nói ra là ra à, vuốt mặt nể mũi tí xíu đi; hơn nữa, đây là phòng riêng của đồ đệ tôi, nàng chưa nói tôi ra ngoài, chưa phiền tới ông! Hướng Nhật gạt tay lão già vô sỉ nói, hắn quên béng sự thật mình là người ngoài. - Ba, sư phụ, hai người làm ơn nói chuyện tử tế đàng hoàng với nhau được không? Thạch Thanh đứng bên cạnh lúng túng cuống quýt đến độ rơi lệ, cũng không biết tại sao ba mình lại giận dữ nói. - Đừng gọi ta là ba nữa, ta không có con gái như ngươi! Thạch Trung Chính giận quá mất khôn cũng không thèm để ý đến lý lẽ, con gái lớn tự mình tìm bạn trai cũng không có gì đáng nói, nhưng ban ngày ban mặt lại ở ngay trong nhà mình làm cái chuyện nam hoan nữ ái thì quá sức chịu đựng. - Ô…ô… Thạch Thanh che miệng khóc, không thể tin được người đứng trước mặt là ba mình, từ nhỏ đến lớn có bao giờ bị quát mắng thậm tệ như vậy, nước mắt không thể cầm được ào ào rơi xuống. - Này, ông già, ông làm vậy là có ý gì đây? Nàng dù sao cũng là đồ đệ của tôi. Hướng Nhật nhìn không bỏ qua được nói. Lão muốn dạy dỗ thì cũng phải coi đối tượng là ai? Huống chi đối tượng là đồ đệ ngoan ngoãn, xinh đẹp. Nhân lúc nàng còn đang thương tâm, Hướng Nhật không có ý đồ gì kéo nàng vào trong lòng: - Tiểu Thanh, đừng khóc nữa, có sư phụ ở chỗ này, ai cũng không thể bắt nạt em hết! - Sư phụ! Thạch Thanh giọng nghẹn ngào lẫn uất ức, hai tay ôm chặt eo hắn, đầu vùi vào ngực. - Không sao, không có việc gì, có anh ở đây, sư phụ sẽ bảo vệ em. Lưu manh chớp thời cơ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, cảm thụ sự mềm mại của hai đỉnh nhọn trước ngực ép chặt vào mình hồn tiêu phách tán, trong lòng ước gì không mắng lão già họ Thạch thêm vài câu, như vậy mình có thể được lợi nhiều hơn. - Hừ! Thấy hai người thân mật ôm ôm ấp ấp xoắn làm một, Thạch Trung Chính hừ mũi cho đối tượng thấy sự bất mãn và cực kỳ khó chịu của mình. Có lẽ không đành lòng thấy vẻ mặt thương tâm đưa đám của con gái, hoặc là lo sợ bị bà vợ biết mình làm con gái đau lòng rơi lệ mà giận đuổi mình sang ngủ riêng trong phòng sách, Thạch Trung Chính không muốn dây dưa thêm nữa, nặng nề xoay người đi ra. Hướng Nhật thấy lão già vừa đi ra, giơ tay hung hăng đóng sập cửa rồi khóa lại. Vừa lúc cúi đầu xuống, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ đáng thương của đồ đệ, lại thấy ánh mắt u buồn đau khổ động lòng người, hắn thấy cả người nóng ran, xúc động buột miệng thốt ra một câu có thể nói cực kỳ kinh điển: - Tiểu Thanh, tụi mình ân ái nhé! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang