[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 30 : Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi!/font>

Người đăng: tranbaolong

.
Xoay 360 độ bỏ rổ, bỏ rổ ngược, vươn một tay úp rổ, ném bóng vào rổ từ khoảng cách xa … sau sáu lần liên tục tấn công bằng những kỹ thuật khác nhau, Hướng Nhật ném bóng sang biên, chậm rãi nhìn vào bảng kết quả, kết quả hiện lên. Trận đấu đã chấm dứt! Kết quả quá rõ ràng: ghi sáu - đối phương chỉ có năm lần cơ hội tấn công, miễn bàn! Điền Phong ủ rũ đứng bên dưới rổ nhắm hai mắt, hai tay nắm chặt, miệng lẩm bẩm không ngừng: - Không thể nào đâu, không phải đâu, tuyệt đối không thể nào… Khán đài không một tiếng động, mọi người đều yên lặng nhìn kỳ tích vừa được tạo ra bởi tên bốn mắt kia. Ai cũng mở to miệng không đóng lại được, nước miếng nhiễu xuống không ngừng, cũng không thốt nên lời nào. Ở địa bàn của mình, bị người tới phá rồi còn thua liểng xiểng, mẹ ơi mai mốt chắc bị chọc cười thúi đầu mất. - Hướng Quỳ! - Sở Sở nhào vào lòng lưu manh đầu tiên. - Nhóc cưng, muốn rồi hả? Hướng Nhật vòng tay qua eo nàng miết chặt, cợt nhả nói. - Bại hoại! - Sở Sở trừng mắt một cái nhưng lại dịu dàng nép vào lòng hắn. Hai người còn chưa đi vào khu vực khán đài, Trầm Bội Bội chạy tới, vươn tay đặt lên đầu Hướng Nhật rồi kéo về đầu mình, vừa đo vừa so chiều cao: - Trời ơi, so với em còn thấp hơn chút, không công bằng! Sao anh có thể đập rổ, em lại làm không được? Anh còn là người không? Không đúng, anh là quái vật! - Ủa, cái này là ca ngợi đó hả? Nói thật giờ hắn thấy nhỏ trước mặt so với mình cao hơn chút nhưng thần kinh chắc chắn có vấn đề. Bất quá hắn cảm thấy có hảo cảm với nàng! - Sai, là ganh tị đó! - Trầm Bội Bội nói xong đi ra sân. - Bội Bội đáng chết, nói gì đấy! - Sở Sở cười mắng. - Ganh thì cứ ganh, có gì đâu. Thật ra ghen nhất với bồ đó, bồ tìm đâu ra bạn trai lợi hại vậy, tui thật cảm thấy ganh tị quá! Trầm Bội Bội giả bộ trừng mắt như nhìn thấy kẻ thù. - Chết đi! Của mi cũng có kém đâu. Sở Sở hướng ánh mắt tới số 10 cách đó không xa. - Tụi tui còn chưa tới loại quan hệ này! Không giống hai người, ban ngày ban mặt mà cứ ôm ôm ấp ấp, coi người xung quanh như không khí. Trầm Bội Bội bất mãn nói, đột nhiên trở nên nghiêm: - Sở Sở, bồ thấy hắn… có thể chấp nhận hắn không? - Cái này thì mi tự hỏi mình đi, ta không giúp được đâu. Sở Sở ra vẻ bàng quang. - Ghét quá đi! Gọi bồ tới để xin góp ý, cái gì cũng kêu tự tui quyết định? Nhỏ này bộ thấy xương cứng nhức mỏi lắm rồi hả? Vậy để chị đây đấm bóp cho? Trầm Bội Bội bẻ bàn tay mình phát ra tiếng kêu răng rắc, làm điệu bộ như vừa uy hiếp Sở Sở vừa có ý đùa vui trong đó, không cần nói cũng biết. - Ai da, mi đã nghe ta nói rồi đó. Chuyện này ta thật sự không giúp được, nếu thích hắn thì nói "Yes", nếu không thích thì nói "No", không phải đơn giản sao? - Nói nhảm! Mấu chốt là tui cũng không biết rốt cuộc bản thân có thích hắn hay không nữa. Trầm Bội Bội buồn rầu nói. - Cái này thì có gì khó đâu? Hướng Nhật thật sự chịu không được cảnh hai nàng tán nhảm dài dòng nên lên tiếng. - Ông xã Sở Sở, anh có cách hả? Trầm Bội Bội kinh hãi nhìn hắn, phớt lờ ánh mắt ngăn cản của cô bạn thân kế bên. - Không phải có cách mà anh nghĩ rằng, nếu như thích ai đó thì lúc rảnh rỗi thường là nhớ tới người ta, tối đi ngủ nhắm mắt lại thì đầu óc đều là hình ảnh người ta, người ta vui vẻ thì mình thấy vui theo, người ta buồn mình cũng buồn bực theo… Ây! Mấy người nhìn anh gì mà ghê quá? - Hướng Quỳ! Sở Sở nhướng mày lên nhìn hắn chăm chăm: - Anh không phải gạt em bên ngoài còn có người khác đúng không? - Ai da! Đại tình thánh a! Trầm Bội Bội một bên hâm mộ nhìn hắn reo to như muốn châm dầu vào lửa. - Thề với trời cao! Chỉ có một mình em thôi! Thì bây giờ chỉ có mình em, sau này ai biết. Hướng Nhật trong lòng có tí vô sỉ nghĩ ngợi. - Vậy sao anh biết nhiều vậy? Trên mặt Sở Sở không nhìn cũng biết nó đang khắc hai chữ “không tin” to tướng. - Cái này phải trách em. - Cái gì! - Sở Sở xoa xoa nắm tay, lúc nào cũng sẵn sàng thụi tới. - Thật hết cách! Hai ngày nay cứ bị em bắt coi phim, trên TV giờ đều có một loại phim tình cảm này, ngày nào cũng ra rả không nhớ mới là lạ đó! Hướng Nhật làm ra vẻ như bị oan ức, như kiểu nàng dâu mới về nhà chồng bị ức hiếp. - Vậy hả? - Sở Sở vẫn chưa hết nghi ngờ. - Oa ha ha ha… cười muốn bể bụng luôn! Sở Sở, ông xã bồ được lắm đó! Dù sao tui cũng phải cám ơn ảnh, dù chỉ là xào lại lời nói chuyện trên TV, nhưng ý kiến cũng không tệ, tốt rồi, bây giờ tui biết nên làm cái gì rồi. Trầm Bội Bội dừng một chút, nhìn về phía tên bốn mắt thở dài nói: - Ôi, sao anh không cao hơn chút đi? Thiệt là! Sau khi nàng dứt lời bỏ đi luôn làm hai người Sở Sở, Hướng Nhật ngơ ngác chẳng hiểu cô nàng có ý gì! Hướng Nhật cùng Sở Sở liếc nhau, cả hai đồng thời muốn hỏi nhau cho rõ những lời đùa cợt của Bội Bội thì chuông điện thoại di động chợt reo vang. - Điện thoại của anh đó… - Sở Sở nhắc nhở. - Ừ. Hướng nhật móc điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, lập tức nhíu mày, sao lại là nàng? Không phải đã nói không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi sao? - Hi, có chuyện gì? Hướng Nhật đi tới chỗ ít ồn ào, Sở Sở nhu thuận không đi theo hắn. - Ông chủ, tình huống khẩn cấp xảy ra. - Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ có vẻ rất lo lắng. - Nói đi! - Là thế này, có người ngầm gom cổ phiếu công ty, gom được khoảng 17% cổ phần rồi… - Trong tay cô không phải có 40% sao? - Tuy bây giờ 40% cổ phần có thể xem như là chủ tịch cổ đông, nhưng một số cổ đông của công ty chuẩn bị bán cổ phần ra nữa… - Vậy mua lại đi. - Nhưng mà ông chủ, tiền không đủ, đều đổ vào nhiều hạng mục rồi. Hơn nữa vài ngày trước Sở thuế luôn tới kiểm tra sổ sách, mỗi ngày đều lại vài lần, tôi hoài nghi rằng… - Chuyện này tại sao không nói sớm? - Hướng Nhật lớn giọng hỏi. - Tôi, tôi… lúc ấy tôi tưởng là tình huống thường thôi, nên không báo với ông, nhưng sáng nay thì có người thu mua… - Cô có nguồn để vay tiền không? - Có! Nhưng mà các ngân hàng bình thường có quan hệ rất tốt nay lại viện đủ loại lý do… - Được rồi! Tôi biết rồi. Bây giờ cô trước hết hãy thu mua hết cổ phần của mấy thằng khốn khiếp muốn bán kia, chuyện tiền bạc không cần lo, để tôi gửi cho cô. Được rồi, cần bao nhiêu mới có thể ổn định tình hình? - Năm trăm triệu! Chỉ cần ông chủ cho tôi năm trăm triệu, tôi nắm chắc vượt qua khó khăn trước mắt. Giọng cô gái trong điện thoại đầy vẻ tự tin. - Cấp cho cô năm tỷ, không cho bọn lộng hành kia có đường thoát, cô làm được không? - Dạ! Cái này nhiều quá rồi, nhưng thật ra, tôi tính đại khái khoảng một tỷ rưỡi là được. - Cô không hiểu hết những lời tôi nói sao, nói không chừa đường tức là phải chơi sát ván cho tụi nó biết thế nào là đau! - Nhưng như thế thì tổn thất của chúng ta cũng sẽ rất lớn. - Không cần lo, không cho tụi nó một bài học thì tụi nó nghĩ thằng họ Hướng này là người dễ bị ăn hiếp. Cô chỉ để ý mua, còn giá bao nhiêu thì không thành vấn đề. - Vậy… được, tôi biết nên làm thế nào rồi! - Được, vậy đi! Hướng nhật tắt điện thoại, càng nghĩ càng lo. Thế lực đâm lén mình lần này hiển nhiên rất lớn, sở thuế với ngân hàng đều có thể thao túng dễ dàng, có thể thấy được tiềm lực không nhỏ. Xem ra tự mình đi một chuyến vậy, nói không chừng phải đánh bọn khốn này một trận. - Sở Sở. - Hướng nhật cất tiếng gọi cô nàng đang đứng tán dóc với bạn thân ở đàng xa. - Chuyện gì? - Sở Sở chạy tới. - Bạn học anh có chuyện rất khẩn cấp, anh đi trước đây, em ở đây nói chuyện với bạn, xong việc anh về thẳng nhà luôn không quay lại đây nữa. Hướng Nhật phịa ra ngay một lý do hợp lý. - A? Vậy em cùng đi với anh luôn! Sở Sở không muốn ở lại một mình, xin hắn cho nàng theo. - Không cần, chuyện nhỏ thôi, rất nhanh sẽ xong mà. Em cũng đừng ở đây lâu, lỡ anh về nhà không thấy em chịu không nổi phải ‘làm-lấy-một-mình’ thì khổ thân anh lắm. Hướng Nhật nói ẩn tình ẩn ý đùa với nàng. - Đáng ghét! - Sở Sở cúi gầm đầu, mặt đỏ tới mang tai. - Anh đi trước đây.- Hướng Nhật không muốn nói nhảm thêm nữa, lắc mình chạy ra khỏi nhà thi đấu. - Sở Sở, anh ấy có chuyện gì vậy? Bỏ bồ ở lại à? Trầm Bội Bội có chút bất bình giùm bạn. - Không, không có gì, bạn học ảnh gọi đi, nhanh thôi. Sở Sở nhanh chóng giải thích, nàng cũng không muốn người ta hiểu lầm bạn trai mình. - Há há, khẩn trương cái gì! Đùa với bồ chút thôi. - Trầm Bội Bội cười gian. - Đáng ghét mà, xem ta làm sao buông tha mi đây! Sở Sở vươn tay chộp tới. olo - Tô chủ tịch, giờ là lúc nào rồi mà chị còn thảnh thơi uống cà phê? Một người mặc trang phục công sở xinh đẹp bất mãn nhìn Tô Úc đang nhàn nhã ngồi ở sau ban công uống cà phê. - Oánh Oánh, hôm nay không họp sao? Không biết mấy giờ rồi? Xem nào… mới chưa tới 3 giờ, còn sớm mà! Tô Úc thoải mái trả lời. - Em nói nè chị Tô, chị không sớm có hành động thì công ty sẽ càng gặp thêm khó khăn đó. Cô gái tên Oánh Oánh cười khổ nói. - Không cần gấp, em đừng nghiêm trọng quá, công ty này sẽ không đổi tên đâu, vĩnh viễn cũng họ… Hướng! Hình như vừa mới nghe được ông chủ tự xưng "thằng Hướng", cuối cùng cũng biết hắn họ gì rồi, phạm vi mục tiêu tìm kiếm ngày càng nhỏ. Tô Úc nhấp một ngụm nhỏ cà phê, nhoẻn miệng cười mê người. - Tô chủ tịch có nhức đầu không? Có muốn tới bệnh viện khám một chút không? Oánh Oánh thừa dịp nàng không chú ý đưa tay đặt lên trán nàng. - Khám cái gì, em mới bệnh đó! Chị có gì đâu mà tới bệnh viện! Tô Úc gạt tay nàng ra. Vừa rồi đang mê man nghĩ tới ông chủ, không phát hiện con nhóc này đi tới sát bên mình. - Nếu chị hoàn toàn bình thường thì sao vừa rồi lại đột nhiên lẩm bẩm vậy chứ? Oánh Oánh xoa cổ tay hơi đỏ của mình hỏi vặn lại. - Xem ra giờ chị phải giải thích cho em một chút rồi. Tô úc đặt ly cà phê xuống đứng lên. - Giải thích cái gì? - Oánh Oánh bị hấp dẫn bởi một bí mật, tò mò hỏi. - Thật ra… cả công ty này không phải của chị, chị cũng chỉ là làm công việc quản lý cho người ta mà thôi. - A? Cái miệng nhỏ nhắn của Oánh Oánh mở to ngạc nhiên thành hình chữ "O". Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang