[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 24 : Cầm thú cũng không bằng

Người đăng: vietstars

.
- Sở Sở, em ngủ chưa? Hướng Nhật trong bóng tối thấp giọng hỏi. - Zzzz... - Ngủ như chết vậy ? Hướng Nhật lén lút vươn tay qua. Tay hắn mò tới chạm vào một cánh tay vừa mềm mại vừa mịn màng, bóp nhẹ một hồi, phát hiện cô nàng không có phản ứng gì, Hướng Nhật quyết định: "Đã đến lúc lão tử tập kích!" Vặn nhẹ cái đèn ngủ, thấy hai mắt Sở tiểu thư vẫn đóng chặt, hai hàng lông mi dài rung rung, mũi phập phồng nhẹ nhàng theo hơi thở, bờ môi hồng nhuận khép hờ như mời mọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu vô hạn. ...() động tác thong thả nhẹ nhàng... ... ... - Hỗn đản! Đang ngủ say lưu manh chợt cảm thấy cánh tay đau nhói một cái, vội vàng mở mắt ra, phát hiện Sở tiểu thư đang giận dữ trừng mắt nhìn hắn. - Để cho anh ngủ thêm chút nào, thiệt tình! Hướng Nhật khẽ kéo tay nàng, ôn nhu ôm nàng vào lòng, tiếp tục ngủ. - Đáng ghét! Buông người ta ra! Sở sở thét lên chói tai, móng tay nhọn tưởng như muốn xuyên qua da thịt của Hướng Nhật. - Đau quá đi! Em không thể ôn nhu một chút sao? Hướng Nhật co tay lại, oán giận nói. - Đau hả? Anh cũng biết đau hả? Tối hôm qua...người ta không đau sao? Sở Sở càng nói càng tức, nắm lấy tay tên lưu manh không khách khí cắn mạnh một cái. - A...chúng ta coi như hòa nha, anh giờ buồn ngủ quá, có thể cho anh ngủ thêm chút nha. - Đi chết đi! Không được ngủ! Anh phải giải thích cho người ta, rõ ràng đã đáp ứng không vượt qua giới tuyến, sao anh vẫn...vẫn...khi dễ người ta? Sở Sở ủy khuất thiếu chút nữa rơi lệ. - Ôi chao, là anh không đúng, anh xin lỗi, anh sẽ viết kiểm điểm, muốn đánh chửi anh thế nào cũng được. - Khốn kiếp! Anh cho rằng nói vài lời vậy là được sao? Mắt Sở Sở bắt đầu rưng rưng. - Ai, đừng khóc, đừng khóc nào! Là anh sai, anh đáng chết, anh không nên mơ tưởng tới Sở Sở xinh đẹp, không nên có ý nghĩ xấu xa, nửa đêm... - Anh còn nói! - Không nói nữa, không nói nữa! Hướng Nhật buồn bực, loại sự tình này bình thường đều là hai bên tự nguyện mới được, giờ tính hết trên người mình, thật là có khổ mà không làm sao được. Nhưng lời này, đánh chết hắn cũng sẽ không nói ra, nếu không bị đá xuống giường là việc nhỏ, sau này vĩnh viễn không cho lên giường mới là chuyện nghiêm trọng. - Anh nói coi có bị dính thai không? Nghĩ ngợi một hồi, Sở Sở đột nhiên mở miệng hỏi. - Cái này...anh cũng không biết. Hướng Nhật cười khổ, tối hôm qua làm tới hai lần, đều không có mặc áo mưa, có thể lắm chứ. - Đáng ghét! Người ta không muốn sinh con sớm vậy, năm nay mới 19 tuổi, sẽ bị mọi người cười…đều tại anh, nếu không phải tại anh, người ta cũng không có phiền não như vầy. Tên lưu manh đáng chết này! Sở Sở hận không thể cắn hắn một cái. - Ai, không thể hoàn toàn trách anh được? Hướng Nhật đưa ra kháng nghị. - Nói vậy là em sai sao? Sở Sở mắt chợt lóe lên lạnh lùng, hàm răng nghiến lại ken két. - Không phải, anh không phải có ý này. Chủ yếu là Sở Sở hấp dẫn quá, anh nhịn không được. Em có biết, con trai mặt này sức kháng cự rất yếu, anh cũng không phải bạn học của Liễu Hạ Huệ, hơn nữa chúng ta ngủ chung giường, cho nên... - Cho nên từ ngày mai, không bắt đầu từ hôm nay trở đi, không cho tiến vào phòng ngủ của người ta, về phòng ngủ anh mà ngủ tiếp đi! Sở Sở tuyên bố chắc nịch như chém đinh chặt sắt. - A...Sở Sở, em à, em không tuyệt tình như vậy chứ? Hướng Nhật đêm qua vừa mới nếm vị ngọt, làm sao đồng ý bằng lòng phòng không chiếc bóng được chứ. - Người ta nói được thì làm được. Nếu anh còn khi dễ người ta lần nữa...sẽ cắn chết anh! Sở Sở thề thốt. - Sở Sở, em nhìn vào trong mắt anh nè! Hướng Nhật đột nhiên nghiêm chỉnh nói. . Lại muốn làm gì? Sở Sở miệng tuy lẩm bẩm, nhưng vẫn đối nhãn với hắn. - Nhìn thấy gì không? Hướng Nhật tận lực tỏ ra vẻ thâm tình. - Con ngươi! Sở Sở hậm hực đáp. - Trong con ngươi đó? Hướng Nhật chờ mong hỏi. - Đồng tử! Sở Sở trả lời nhanh như chớp. - Hả, không có cái gì khác sao? Hướng Nhật muốn hộc máu, cô nàng này lại muốn trả thù ta mà. - Đi chết đi! Sở Sở quay đầu nói. Hướng Nhật nóng nảy, quan hệ đến hạnh phúc và vấn đề sinh lý sau này của mình, lập tức khẽ xoay mặt nàng lại, nghiêm túc nhìn Sở Sở mà nói: - Bên trong có một thứ, tên là tình yêu, sinh ra vì em đó, thấy không? - Nổi da gà. Sở Sở quay đầu đi, nhưng sâu trong mắt lại lộ ra vẻ hạnh phúc. - Anh muốn làm một bài thơ tặng cho em. Hướng Nhật nhớ mấy năm trước từng vô tình đọc một bài tình thi, rất hay, rất cảm động. - Lại cái gì đây...bất quá nhìn anh có thành ý như vậy, đọc nghe thử. - Khụ khụ...anh đọc. Hướng Nhật hắng giọng nói. - Nếu trên đời này có 100 người yêu em, vậy anh là một trong số đó; nếu có 10 người yêu em, vậy anh cũng là một trong số đó; nếu trên đời này chỉ có một người yêu em thì đó là anh đó; nếu trên đời này không còn ai yêu em, vậy rõ ràng là anh chết rồi. - Hình như có nghe qua ở đâu rồi? Sở Sở vẻ mặt hồ nghi nhìn hắn chằm chằm. - Làm gì có? Anh mới làm ra đó. Hướng Nhật tiếp tục phát huy tinh thần vô sỉ, đem sáng tác của người khác dán mác của mình lên. - Thật à? Sở Sở vẫn không tin. - Không thể giả được! Hướng Nhật tự tin nói. - Giả cái đầu anh! Sở Sở không thèm để ý đến hắn, lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua kêu to: - Bây giờ gần 9 giờ rồi, còn không đi học mau. - Em sao không đi đi? Hướng Nhật bất mãn nhìn nàng. - Thân thể…bị thương, đi sao đây? Người ta mặc kệ, anh nhất định phải đi học! Hôm qua ai đó nói thật hay, nào là hôm nay phải ngủ sớm để đi học, hại người ta ngay cả TV cũng không xem xong, nhanh xuống giường mau! - Bị thương? Bộ chỉ có phụ nữ bị thương thôi hả ? Con trai bọn anh lần đầu tiên cũng bị chảy máu vậy. Hướng Nhật lớn tiếng cự lại. - Anh không đi thì sau này đừng mong lên giường người ta nữa! Sở Sở đỏ mặt giận dỗi. - Ý em là giờ anh đi học thì tối còn có thể ngủ với em? Hướng Nhật con mắt mở lớn như tên trộm nhìn thấy một đống vàng vậy. - Không được! Sở Sở mặt đỏ như máu. - Phản đối vô hiệu! Vừa rồi là em nói đó, bà xã, anh đã tiếp thu, lập tức đi học, tối chúng ta cùng nhau ngủ, đồng thời... Sở Sở không đợi hắn nói hết lời, vươn ngọc thủ, ngón trỏ với ngón giữa đặt ở cánh tay hắn, dùng sức xoáy một vòng đúng 360 độ. - A! Hướng Nhật thê thảm kêu lên, cũng không kịp mặc quần áo, trần truồng mà chạy. Sở Sở nhìn phía sau hắn phun phì phì, thầm mắng sắc lang không ngớt. - Được rồi, em nè, có một chuyện cười kể cho em. Hướng Nhật ăn mặc chỉnh tề xong lại tiến vào phòng ngủ, - Chuyện cười gì? Sở Sở nghểnh đầu nhìn hắn. - Truyện kể về một đôi nam nữ ngủ chung một giường, cũng phân ra giới tuyến, nói ai mà vượt qua là cầm thú. Ngày thứ hai tỉnh ngủ thì phát hiện nam nhân kia thật sự không vượt qua giới tuyến... Hướng Nhật cố ý dừng lại. - Thật tốt a, người ta là người đàng hoàng, ai như anh, lưu manh. Sở Sở nghĩ lại chuyện xảy ra với mình liền hung hăng lườm hắn một cái. - Chuyện còn chưa kể xong mà, em đoán coi cô gái kia nói sao? - Dám chắc là khen người con trai đó. Sở Sở suy đoán. - Sai rồi! Cô gái đó đầu tiên cho tên đó một cái bạt tai, sau đó nói: Anh ngay cả cầm thú cũng không bằng! - Cút! Sở Sở nghe ra ý tứ rồi, nắm lấy cái gối hung hăng ném hắn, không ngờ quẫy mạnh quá, tấm chăn đắp trễ xuống, lộ ra một đôi thỏ trắng xinh xắn rung rinh không ngừng. - Chẹp... Hướng Nhật thấy cảnh đó, thiếu chút nữa nhịn không được thú tính nổi lên, muốn đi tới nhào nặn một vài lần rồi làm hiệp nữa, bất quá cô nàng đang cáu kỉnh, vì nhu cầu sinh dục sau này, hắn quyết định tạm thời nhịn, ép định dã thú trong đầu xuống, đi học trước đã. Dù sao ngày rộng tháng dài, không được có suy nghĩ nông cạn quá. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang