[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 75 : Thiết Uyển là "bà xã" của ta (hạ)
.
- Tên?
- Hướng Quỳ!
- Tuổi?
- Mười chín.
- Phạm tội gì?
- À… dạy dỗ một tên cần được dạy dỗ!
- Xin anh hãy hợp tác với công việc của cảnh sát!
Đối diện là một viên cảnh sát trẻ có chút khó chịu.
- Tôi không phải đang hợp tác sao?
Hướng Nhật theo thói quen đưa tay lên vuốt mũi, chỉ là tay hắn đang bị còng cho nên muốn vuốt mũi thì cả hai tay phải cùng đưa lên.
- Vậy trả lời cẩn thận một chút, tại sao lại bị Từ… đội trưởng bắt tới đây?
Viên cảnh sát trẻ khi nhắc tới cái tên này thì trong giọng nói có vẻ khinh thường rõ rệt.
Hướng Nhật phát giác ra điều này:
- Hình như anh cùng cái tên họ Từ kia quan hệ không tốt lắm thì phải?
Viên cảnh sát trẻ hừ nhẹ một tiếng:
- Chỉ là một tên thích nịnh hót…
Đột nhiên ý thức lời nói vừa rồi của mình có chút không ổn hắn liền lập tức đổi chủ đề:
- Rốt cuộc anh phạm tội gì? Họ Từ kia nói anh đánh người ta chảy máu?
- Đúng là như vậy!
Hướng Nhật thừa nhận đối phương nói sự thật.
Viên cảnh sát trẻ ngừng ghi chép, ngẩng lên nhìn hắn một cái:
- Nói như vậy anh thừa nhận? Mặc dù đánh người không phải tội nghiêm trọng nhưng sẽ bị lưu lại trong hồ sơ tại sở cảnh sát… Anh không còn gì để nói à? Ví dụ như ai động thủ trước?
- Hình như anh cũng không muốn hồ sơ của ai đó bị lưu án?
Hướng Nhật nghi hoặc nhìn hắn, cảm giác đối phương có ý tứ giúp hắn gỡ tội, câu nói cuối cùng của y rõ ràng vẽ đường cho hươu chạy, tạo cơ hội cho kẻ gây hoạ như hắn có đường lui.
- Đúng vậy… bất quá anh cũng đừng nhìn tôi. Nói thật đi, anh bị họ Từ bắt cũng không hẳn là người xấu, theo tôi thấy cái tên bị đánh đó thuộc dạng con ông cháu cha phải không?
Hướng Nhật nghe xong không thể không khâm phục viên cảnh sát trẻ vài phần, không ngờ đối phương không tận mắt chứng kiến sự việc nhưng lại có thể phán đoán được tám, chín phần, nhưng cũng gián tiếp cho hắn biết nhân phẩm của họ Từ kia cũng không ra gì. Lưu manh quyết định vặn vẹo sự thật một chút:
- Thật ra có một gã 'nhị thế tổ' đùa bỡn nữ nhân, tôi cũng chỉ muốn dạy dỗ hắn một chút, cái tên Từ đội trưởng mà anh nói tới hiện trường không hỏi một câu nào đã bắt tôi về đây.
- Quả nhiên là như vậy.
Viên cảnh sát trẻ tức giận bất bình nói tiếp:
- Không có sao, huynh đệ, hôm nay tôi cam đoan chuyện của huynh đệ sẽ không có việc gì đâu. Tôi nói thật, anh đánh tốt lắm, cái tên rùa khốn kiếp không phải ỷ vào chút tiền mà làm tàng sao? Mịa kiếp, nếu là tôi…
Câu kế tiếp bị bỏ dở, viên cảnh sát trẻ ý thức được thân phận cảnh sát không nên chửi bậy và nói chuyện dính líu tới bạo lực đánh nhau với người khác.
- Ha ha…
Hướng Nhật không ngờ đối phương lại là người có tính cách như vậy, ngược lại còn có chút lo cho hắn:
- Nhưng anh cứ vậy mà thả tôi đi không sợ bọn chúng tìm anh xả giận sao?
- Sợ cái gì! Trời sập xuống…
Viên cảnh sát trẻ nói đến đây dừng lại một chút, trên mặt đầy vẻ sùng bái:
- … còn có Thiết cục trưởng đỡ cho.
Hướng Nhật vãi mồ hôi, còn tưởng y sẽ phát biểu câu gì đó vô cùng ghê gớm, thật là thùng rỗng kêu to. Đang định nói cạnh khoé viên nữ cảnh sát nào đó một chút, thì tiếng đập cửa vang lên.
Viên cảnh sát trẻ giọng nói căng thẳng:
- Huynh đệ, có thể là Thiết cục trưởng của chúng tôi tới, anh ăn nói cẩn thận một chút, nàng nổi tiếng thiết diện vô tư. À, anh cứ nói là đối phương ra tay trước, như vậy tôi mới có thể nói giúp anh được.
- Cảm ơn!
Hướng Nhật có chút cảm động, không nghĩ trong sở cảnh sát lại có người ngay thẳng như vậy.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng dậy đi ra mở cửa, một nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp vẻ mặt nghiêm nghị đi vào.
- Thiết cục trưởng, cô đã tới?
Viên cảnh sát trẻ chào hỏi.
- Ừ
Thiết Uyển mặt không chút thay đổi gật đầu, đang muốn hỏi việc thẩm vấn thế nào, bất chợt phát hiện ra lưu manh đang ngồi trên ghế:
- Là ngươi?!
- Là anh! - Hướng Nhật trong lòng thấp thỏm.
- Hai người quen biết nhau? - Viên cảnh sát trẻ trợn tròn mắt.
Thiết Uyển không trả lời hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào lưu manh:
- Nói, vừa làm chuyện xấu gì?
- Em xem anh giống loại người đó sao?
Thấy vẻ mặt của cô nàng không có gì khác thường, lưu manh trong lòng an tâm một chút.
Thiết Uyển hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía viên cảnh sát trẻ:
- Tiểu Ngũ, vừa rồi là anh thẩm vấn sao? Nói xem hắn phạm tội gì?
- Là như vầy, Thiết cục trưởng. Anh ta đánh một tên thiếu gia nhà giàu lắm tiền đang khi dễ nữ nhân, nhưng tên thiếu gia nhà giàu động thủ trước.
Viên cảnh sát trẻ quyết tâm giúp lưu manh gỡ tội, hơn nữa hắn cảm thấy Thiết cục trưởng đối với người này mặc dù tức giận nhưng là loại giận pha lẫn thất vọng kiểu ‘rèn sắt không thành thép’.
Thiết Uyển sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, ánh mắt sắc bén nhìn lưu manh:
- Nói như vậy, ngươi hình như làm một việc tốt, nhưng sao lại bị bắt về đây?
- Là do Từ đội trưởng giải tới. - Tiểu Ngũ ở một bên bổ sung.
- Cái gì?
Sắc mặt Thiết Uyển liền trầm xuống, phẩm chất của Từ Thiên nàng có biết một chút, với lại tên này cũng đã từng theo đuổi nàng, điều này làm cho nàng nhớ tới một vài chuyện không thoải mái. Thấy Tiểu Ngũ bị mình doạ thành ra ngơ ngác không dám nhúc nhích, giọng của Thiết uyển có chút bất mãn:
- Ở đó mà ngây người ra? Còn không mau thả người.
- Dạ, dạ.....
Tiểu Ngũ phục hồi tinh thần vội vàng gật đầu, đi qua bên lưu manh mở còng tay cho hắn, trong lòng thầm nghĩ Thiết cục trưởng nổi giận thật sự quá kinh khủng, không khác gì một con bạo long cái đáng sợ đang nổi khùng.
- Được rồi, ngày hôm qua trong lúc ta ngủ, ngươi… có phát hiện được chuyện gì kỳ quái không?
Thấy lưu manh đã rảnh tay, Thiết Uyển vẻ mặt kỳ quái hỏi thăm.
Lưu manh trong lòng run lên, chẳng lẽ chuyện đó đã bị phát hiện sao? Ngoài mặt lại tỉnh bơ coi như không có chuyện gì nói:
- Không có gì, ngày hôm qua cả buổi chiều em ngủ trong phòng ngủ, anh một mực ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách xem TV, không có phát hiện ra điều gì kỳ quái.
Nhưng thực ra buổi chiều ngày hôm qua quả thật đã xảy ra một chút chuyện… chính xác mà nói với là hắn làm một chuyện có chút dâm đãng. Lưu manh ngồi xem TV suốt hai giờ, chán quá không có chuyện gì làm nên đi loạn rồi táy máy tay chân, cuối cùng phát hiện trong một góc phòng khách không biết vì sao lại có một món đồ vật 'rất riêng tư' của chủ nhà, đó là một cái quấn lót trắng tinh bán trong suốt. Lưu manh chịu không nổi sự kích thích này, suýt nữa thì phun máu mũi, cầm vội vật đó trong tay rồi thỏa thích chơi đùa, thậm chí còn xấu xa đặt vào đũng quần lau hai cái, sau đó lại không nỡ bỏ nó lại chỗ cũ liền nhét vào túi quần mang về nhà cất giữ làm của riêng.
- Thật sự không có gì sao?
Thiết Uyển cũng không dám xác định có phải hắn lấy hay không, với lại chuyện như thế này nói thẳng ra thì ngượng quá, nghĩ kỹ lại hôm qua mẹ mình cũng ghé thăm, nói không chừng mẹ mình đã giúp dọn dẹp chỉ tiếc là sáng nay chưa kịp hỏi, nhưng đối với lưu manh nàng trong bụng đã mang sẵn thành kiến rất nặng với hắn:
- Ta hỏi ngươi, lúc mẹ ta tới ngươi đã ba hoa nói gì? Hại ta vô duyên vô cớ bị mắng.
- Anh cái gì cũng chưa nói.
Hướng Nhật hai tay giơ lên thề thốt, kiên quyết từ chối mọi trách nhiệm.
- Còn nói không có! Sáng nay mẹ ta gọi điện thoại…
Nói đến đây nàng đột nhiên phát hiện Tiểu Ngũ đang nhìn mình vẻ mặt tò mò hóng hớt, mặt liền đỏ lên:
- Tốt, ta còn có việc đi trước, Tiểu Ngũ, anh ghi chép biên bản cho tốt đi.
Nói xong nàng vội vã rời khỏi phòng thẩm vấn.
- Hắc, hắc... huynh đệ, anh không thật thà tí nào. Nói, anh cùng Thiết cục trưởng có quan hệ gì?
Thấy thủ trưởng đã đi ra, Tiểu Ngũ liền khôi phục thái độ thân mật.
- Cái này…
Hướng Nhật làm bộ úp úp mở mở càng làm cho người khác tưởng tượng sâu xa hơn.
- Nói đi, thật ra cho dù anh không nói tôi cũng có thể đoán ra một chút.
Trong lời nói của Tiểu Ngũ có chút đắc ý, căn cứ vào lời đối thoại của hai người, cùng với suy luận của mình, hắn đã nắm chắc sự việc tới chín phần.
- Được rồi, anh đã gọi tôi là huynh đệ, tôi cũng không gạt anh. Thật ra Thiết Uyển là "bà xã" của tôi. Hướng Nhật bắt đầu ba hoa nói bậy không chút đỏ mặt:
- Tôi hy vọng Tiểu Ngũ huynh đệ giữ bí mật hộ.
Tiểu Ngũ lộ ra vẻ mặt như muốn trấn an hắn:
- Yên tâm đi, tôi sẽ không nói đâu. Bất quá không ngờ Thiết cục trưởng lại có người yêu, nàng ta cũng giấu kỹ thật. Tôi nói thật cái này với huynh đệ, tôi thật phục anh sát đất. Có ngươi yêu như Thiết cục trưởng thật sự không dễ chịu a?
- Không cần bội phục, Tiểu Uyển thật ra ở nhà rất ôn nhu. Đương nhiên, ở bên ngoài với chức vụ cảnh sát trưởng, nàng luôn phải giữ kẽ, làm mặt nghiêm nên đôi khi có chút khó thân cận.
Hướng Nhật tiếp tục vẽ rồng vẽ rắn.
- Thật à?
Tiểu Ngũ không dám tin lời hắn nói, điều này so với heo nái biết leo cây còn khó tin hơn.
Lưu manh còn định nói thêm gì đó, thì tiếng đập cửa rầm rầm vang lên. Tiểu Ngũ tưởng Thiết cục trưởng quay lại vội vã chạy ra mở cửa.
- Lưu đội trưởng, sao lại là anh?
Ngoài cửa là một nam cảnh sát cao khoảng 1m6 chừng ba mươi lăm tuổi, phía sau còn có hai viên cảnh sát trẻ. Hướng Nhật vừa nhìn thấy không phải Thiết cô nàng, trong lòng trấn tĩnh lại.
- Tiểu Ngũ, để ta thẩm vấn.
Nam nhân được gọi là Lưu đội trưởng đẩy Tiểu Ngũ bước vào trong.
- Thật ngại quá, Lưu đội trưởng tôi đã thẩm vấn xong rồi!
Tiểu Ngũ cố ý chặn trước mặt hắn.
- À, có kết quả chưa? Người này là một tên lưu manh cầm hung khí đánh người, nghe nói còn đánh người ta bị thương không nhẹ.
Lưu đội trưởng làm ra vẻ kinh ngạc, con mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật đang nhàn nhã ngồi trên ghế.
Vừa nghe xong, Tiểu Ngũ biết hắn là kẻ tiếp tay cho tên bị đánh, nghiêm mặt lại nói:
- Lưu đội trưởng, anh có hiểu nhầm không vậy, anh ta bất quá chỉ tự vệ do đối phương động thủ trước mà thôi.
- Thật thế sao?
Khuôn mặt của Lưu đội trưởng sầm xuống:
- Tiểu Ngũ, chúng ta là cảnh sát không thể thiên vị với bất cứ ai. Ngươi không phải nhận được lợi lộc gì từ hắn đấy chứ.
- Lưu đội trưởng, anh không thể vô chứng vô cớ vu oan cho tôi, Tiểu Ngũ tôi không phải loại người như vậy, nhưng hình như Lưu đội trưởng anh…
Nói đến đây, Tiểu Ngũ nở ra nụ cười giả tạo, mọi khi gặp phải Lưu đội trưởng hắn không dám trước mặt hó hé phản bác lại một tiếng, nhưng bây giờ trong lòng hắn không lo lắng gì, người yêu của Thiết cục trưởng ai dám đụng đến? Trừ phi chán sống. Huống hồ Lưu đội trưởng trước mặt cũng chẳng phải hạng tốt gì, ở trong sở ai cũng biết chuyện hắn ăn tiền hối lộ, chỉ tiếc là không có bằng chứng xác thực, thật sự không thể tố giác lên Thiết cục trưởng, hơn nữa nói không chừng còn bị chơi lại. Lúc này đang có chỗ dựa lớn vững chãi như vậy, Tiểu Ngũ vị tất phải ôn hoà, xun xoe như mọi khi.
- Ngươi có ý gì đó?
Thấy tên cảnh sát oắt con không coi mình ra gì, với lại giọng nói còn có vẻ như biết rõ chuyện của mình, Lưu đội trưởng sắc mặt lạnh lùng:
- Ngươi nói ta làm việc thiên tư sao? Tiểu Ngũ à Tiểu Ngũ, ngươi âm thầm bao che phạm nhân còn chưa tính, không ngờ còn vu oan thủ trưởng, hừ hừ, trong đội chúng ta không thể dung thứ kẻ sâu mọt như ngươi, ngươi tự mình viết đơn từ chức đi để khỏi phải mất mặt khi bị khai trừ.
- Quyền lực của Lưu đội trưởng từ khi nào lại lớn như vậy, không ngờ có thể khai trừ người ra khỏi đội?
Tiểu ngũ hắc hắc cười lạnh:
- Nói tôi bao che phạm nhân? Chẳng biết Lưu đội trưởng anh có chứng cứ gì không? Còn nữa, đây chính là do Thiết cục trưởng tự mình dặn dò ta làm, anh không phải có ý nói Thiết cục trưởng cũng bao che phạm nhân đấy chứ?
- Thiết cục trưởng?
Lưu đội trưởng như bị sét đánh, cảm thấy tiếng ‘ong ong’ vang lên trong óc, người không ngừng vã ra mồ hôi lạnh:
- Ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên, nếu không tôi có mười lá gan cũng không dám làm trái lời Lưu đội trưởng a!
Tiểu Ngũ trong lời nói tràn ngập ý trào phúng, bất quá bây giờ Lưu đội cũng không có tâm tư đâu mà so đo, hắn ủ rũ đi ra ngoài.
olo
Trong văn phòng làm việc của cục trưởng, Thiết Uyển nhận được một cú điện thoại.
- Alo, xin lỗi ai đó?
- Uyển nhi, là ta, chú Phương đây.
Từ trong ống nghe vang lên một giọng nói uy nghiêm kèm theo chút ý tứ lấy lòng.
- Dạ, có chuyện gì sao?
- Chuyện này… nói ra có chút xấu hổ.
- Chú Phương có việc gì thì nói đi.
- Chuyện là như vầy, sở của cháu mới bắt được một phạm nhân phải không?
- Là chuyện đó. - Thiết Uyển cau mày.
- Đúng vậy. Một người bạn của chú gọi điện đến, nói tên kia phạm tội đánh con cháu của hắn, cháu xem… có thể cho tên kia nếm chịu một chút đau khổ không?
- Chú Phương, cháu không thể đáp ứng chú.
- Chú biết điều này quả thật làm cháu khó xử, thật không thể nói rõ hết được… nghe nói nạn nhân bị đánh mặt mũi be bét máu, thật sự rất thảm!
- Chú Phương, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu cúp máy đây.
Thiết Uyển trong lòng cảm thấy phiền muộn.
- A, a, Uyển nhi, cháu thật sự không thể cân nhắc tí xíu sao?
Đối phương còn chưa hết hy vọng.
Thiết Uyển trong lòng tương đối giận:
- Chú Phương, cháu nói thật nha, kẻ đánh người kia là hôn phu của cháu.
- Cái gì! Cháu nói… tên kia là hôn phu của cháu à?
- Dạ
- Thì ra là như vậy! Chú còn tưởng là… ai, đều là do chú già rồi lãng tai nghe không rõ ràng, việc này tại chú. Người bạn của chú dám chắc bị thằng nhãi con kia gạt, hơn nữa nghe nói thằng nhãi con kia cũng... cũng không làm chuyện gì tốt, đáng đánh, thật đáng đánh! Cháu yên tâm, việc này coi như chú chưa từng nói qua, nhưng cháu đám cưới khi nào mà không nói với chú một tiếng, Uyển nhi là cháu không phải , chờ khi nào rảnh rỗi mang hắn tới nhà thăm chú nha.
- Dạ, dạ.
- Vậy chú cúp máy đây.
- Chào chú, chú Phương.
Thiết Uyển thở dài một tiếng, không biết quỷ tha ma bắt mình hay sao mà lại nhận hắn là hôn phu của mình, mặt nàng lập tức nóng lên. Nghĩ tới cái tên bị đánh không ngờ lại có gốc rễ dính dáng tới đại nhân vật như 'chú Phương’, nàng thấy cần phải đi nhắc nhở cái tên lưu manh không biết trời không biết đất là gì kia.
Mới vừa đi đến cửa phòng thẩm vấn, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng dứt lác ồn ào của không ít người. Thiết Uyển thấy cửa mở liền đẩy cửa bước vào.
Trước mặt là bốn người ngồi quanh cái bàn trong phòng thẩm vấn để đánh bài, lưu manh bất ngờ lại là một trong đám đó. Bởi vì hắn ngồi đối diện với cửa ra vào, khi nàng bước vào hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn thoáng một cái rồi lập tức quay ra đánh bài tiếp, thật sự đáng ghét! Thiết Uyển tức giận ngứa ngáy khắp người không chỗ phát tiết.
Ba tên còn lại chăm chú đánh bài, không chú ý tới thủ trưởng đang đứng ở phía sau, mặc dù cảm thấy có người đi vào, nhưng cũng chỉ nghĩ đó là đồng sự bị hấp dẫn mà đến tham gia cho vui.
Đến phiên Tiểu Ngũ ra bài, chỉ nghe hắn hưng phấn kêu lên:
- Ba con K cùng một đôi ba, cù lũ già có chặn không? Không chặn ta ù ra hết!
Hai người khác lắc lắc đầu, Hướng Nhật hắc hắc cười:
- Ta chặn, ba con A, một đôi bốn, ha ha, cù lũ xì vừa vặn đè ngươi. Tất cả mọi người không nói gì sao? Trên tay ta còn một đôi ba, ai chặn không?
Nói rồi hắn cố ý hé quân bài cuối cùng ra.
Cả đám đồng thời lắc đầu, than thở đáng tiếc, nếu có ai có bốn "trái bom" (bốn con bài giống nhau), thì ai đó nhất định là nhà hạ bài cuối cùng với đôi ba bé tí, bây giờ mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn hạ bài.
- Thật vui vẻ quá ha!
Thấy ván bài chấm dứt, Thiết Uyển đột nhiên lên tiếng.
- A, a... là Thiết cục trưởng.
Cả đám bây giờ mới phát hiện ra thủ trưởng đang đứng sau lưng, tất cả vội đứng dậy chào, mặt tên nào tên ấy lấm lét không yên, chỉ có mỗi Tiểu Ngũ nét mặt sau một chút kinh hoàng rồi trở lại bình thường.
- Hướng Quỳ, ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
Thiết Uyển vẻ mặt không đổi, tựa hồ không thấy một đám thủ hạ bỏ trực ban chạy ra đây đàn đúm.
- Đến đây.
Hướng Nhật uể oải đi theo làm cho hai viên cảnh sát kia không biết tình tiết bên trong không khỏi trợn mắt há mồm.
Thiết Uyển kéo lưu manh qua một bên, cố kìm nén cơn giận ghé vào tai hắn thấp giọng nói:
- Ngươi có biết ngươi đắc tội với ai không? Vừa rồi còn có người gọi tới nhờ ta cho ngươi nếm chút đau khổ đó.
- Không phải có em ở đây sao? Anh còn sợ cái gì?
Hướng Nhật bơ bơ coi lời đe dọa của ai đó như pha.
- Hừ, ta giúp ngươi tới đây thôi, nhưng bọn họ âm thầm đối phó với ngươi thì sao?
Hướng Nhật ngạc nhiên hết sức, liếc nàng một cái:
- Sao quan tâm đến anh dữ vậy? Có phải thật sự yêu anh say đắm rồi không?
- Đi chết đi! Nói nghiêm chỉnh với ngươi đó.
Thiết Uyển tức giận lườm hắn một cái.
Ba người bên cạnh thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự, Thiết cục trưởng không ngờ lại có thể kiều mỵ ôn nhu như vậy! Thật sự là kỳ tích. Tiểu Ngũ vốn không tin cái câu "ở nhà ôn nhu" của lưu manh, lúc đó còn khịt khịt mũi coi thường, bây giờ hắn tin tới mức không thể tin hơn được nữa.
- Yên tâm đi, cái này anh cũng biết, nhưng muốn đối phó với anh không phải đơn giản.
Trong giọng nói của Hướng Nhật đầy sự tự tin.
- Ngươi biết là tốt rồi, chẳng lẽ ngươi luôn luôn tự tin vào mình như vậy sao? Còn nữa, ngươi tưởng sở cảnh sát là sân chơi trốn tìm của ngươi à?
Thiết Uyển hiển nhiên đối với chuyện hắn mở 'sòng' bài ở đây cực kỳ bất mãn.
- À, thỉnh thoảng em cũng phải để thủ hạ thoải mái một chút chứ, sau đó làm việc mới hăng hái được, em ngay cả đạo lý này cũng không hiểu sao?
Hướng Nhật lên mặt dậy đời nhìn nàng.
- Hừ! Cần ngươi dạy khôn ta sao?
- Nếu không, em cũng nên vui vẻ một chút đi?
- Lăn qua một bên đi, mặc kệ ngươi.
Trong lòng Thiết Uyển thật sự cảm thấy ngọt ngào, nhưng muốn nàng thay đổi hành vi thì không thể.
- Vậy thì thật đáng tiếc!
Hướng Nhật lắc đầu cảm thán, khó khi gặp cơ hội Thiết cô nàng dịu dàng nữ tính như vầy, đột nhiên tính khí trêu chọc đùa bỡn lại nổi lên:
- Không ngại anh ôm em một cái chứ?
- Ngươi dám!
Vừa nói xong, nàng chưa kịp phản ứng thì lưu manh đã dang hai cánh tay ôm lấy nàng. Nàng không kịp né rơi vào vòng tay rắn chắc của hắn.
Mấy tên thủ hạ bên cạnh hoàn toàn hoá đá, cảnh tượng trước mắt qủa là kinh thiên động địa, thật sự không thua gì sức chấn của bom hạt nhân. Nữ thủ trưởng luôn luôn uy nghiêm đứng đắn không ngờ lại bị một nam nhân ôm vào lòng, không có một chút giãy dụa, cho thấy nàng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Cuối cùng có lẽ Tiểu Ngũ còn thông minh, kéo hai người kia đi ra chỗ khác. Hai người này không ai khác, chính là hai viên cảnh sát trẻ đi cùng Lưu đội trưởng, bọn họ lúc đầu còn tưởng lưu manh là bằng hữu của Tiểu Ngũ, nhiều nhất là quen biết sơ sơ với Thiết cục trưởng mà thôi, nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ không đơn giản chỉ là quen biết sơ sơ, mà phải nói là quan hệ thân thiết. Bọn họ lại thấy vẻ mặt của Tiểu Ngũ thần bí, nói không chừng hắn biết cũng không ít, cả hai quay sang hắn hỏi dồn:
- Tiểu Ngũ, mày thần thần bí bí như vậy làm cái gì, nói mau, thằng nhóc đó cùng Thiết cục trưởng có quan hệ gì?
- Cái này… bọn bay phải hứa không được đem chuyện này nói lung tung thì tao mới nói cho bọn bay biết.
Tiểu Ngũ cũng đã quên mình vừa hứa gì.
Hai tên kia liền bật dậy thề trời, thề đất, thề nhất quyết không đem chuyện này nói ra với ai, nếu vi phạm sẽ bị mỹ nữ đụng chết, đi đường bị tiền bay đập trúng ngã ra chết.
Tiểu Ngũ lúc này mới khụ khụ ra vẻ quan trọng nói:
- Người cùng chúng ta đánh bài hồi nãy chính là người yêu của Thiết cục trưởng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện