[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 72 : Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng!

Người đăng: 

.
- Thị trưởng, muộn như vậy tìm tôi có chuyện gì? Thiết Uyển vất vả lắm mới khống chế được tâm tình của mình, nguyên một bàn ăn nhiều món ăn ngon bị lưu manh ăn sạch sẽ. Mặc dù cảm thấy kỳ quái vì tay nghề nấu nướng của mẹ mình tiến bộ vượt bực, nhưng nàng cũng không muốn nghĩ đó là kiệt tác của người khác nấu. Ăn no uống đủ xong, đang định nghỉ ngơi ngồi xem TV thư giãn thì một cú điện thoại khẩn cấp gọi nàng tới sở cảnh sát. - Thiết cục trưởng, ta muốn giới thiệu với cô một chút. Bùi Nghiêm Minh chỉ vào nam nhân vẻ mặt như đưa đám thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi đứng bên phải hắn: - Đây là Uông Quốc Khánh, Uông cục trưởng cục quốc an số 10. - Xin chào thủ trưởng! Thiết Uyển lập tức nghiêm chào theo nghi thức nhà binh. Thực ra nàng đã sớm chú ý tới nam nhân vẫn không nhúc nhích và có khí thế khiến người khác không thể không cúi đầu kia, chỉ là trong khoảng khắc không biết ông ta là ai. Nghe nói là người của cục số 10, Thiết Uyển liền cảm thấy kính nể tôn trọng. Quốc an cục số 10 có tên là cục điều tra bảo vệ đối ngoại, chủ yếu phụ trách giám sát các nhân viên cùng học sinh du học nước ngoài, điều tra các tổ chức tình báo phản động quốc tế. Thiết Uyển cảm thấy kỳ quái, tại sao bọn họ lại tới đây…chẳng lẽ có thành viên của tổ chức khủng bố nào đó đang trốn tại thành phố Bắc Hải? - Cực khổ cho cô rồi! Uông Quốc Khánh cục trưởng cũng theo lễ nhà binh chào lại, vẻ mặt vẫn như thường nhìn nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp tài giỏi, nhưng hai người trẻ tuổi phía sau ông ta thì hai mắt lại sáng lên như đèn ôtô. Bùi Nghiêm Minh chỉ vào hai người trẻ tuổi giới thiệu: - Đây là Tiểu Lưu cùng Tiểu Lý của cục số 10. Tiểu Lưu cao ốm, nhìn có vẻ lanh lợi khôn khéo. Tiểu Lý lùn và cường tráng, nhìn thì thấp nhưng người ta có thể cảm nhận được võ công của hắn không thấp tí nào. Thiết Uyển lịch sực cùng bọn họ chào hỏi, rồi quay sang thị trưởng chờ hắn nói tiếp. - Khụ, khụ… Bùi Nghiêm Minh ho vài tiếng rồi nói: - Lần này gọi cô tới chủ yếu là vì vụ án mạng sáng nay… - Tôi biết rồi! Thiết Uyển không đợi hắn nói xong ngắt lời nói: - Tôi sẽ nhanh chóng phá xong vụ án này! - Không, ta nghĩ cô hiểu lầm rồi! Bùi Nghiêm Minh đối với việc nàng ngắt lời có chút khó chịu, nhưng nghĩ tới hoàn cảnh gia thế của đối phương liền không cho qua, ngoài mặt vẫn như thường: - Có chút thay đổi, tôi muốn cô giao vụ án này lại cho Uông cục trưởng, từ nay về sau cô không cần phụ trách vụ này nữa. - Tại sao? Thiết Uyển bất bình nói: - Tôi nghĩ tôi có thể giải quyết tốt vụ này! - Quả thật, tôi cũng không phủ nhận năng lực của cô, nhưng vụ án này có liên quan tới tổ chức vũ trang nhập cảnh phi pháp, ngành cảnh sát không thích hợp để tiếp tục điều tra nữa. Bùi Nghiêm Minh chậm rãi nói. Thiết Uyển cố vớt vát: - Nhưng mà… - Thiết cục trưởng. Uống Quốc Khánh đứng một bên bây giờ mới mở miệng: - Hy vọng cô phối hợp công tác với chúng tôi. Dù không cam tâm nhưng Thiết Uyển không thể không tuân lệnh: - Được rồi, tôi sẽ phối hợp công tác với thủ trưởng. - Ừ. Uông Quốc Khánh gật đầu: - Cô cho biết quan điểm nhận xét của cô về vụ án này đi, tôi đã xem qua báo cáo của cô, cả vụ án này đều do một người làm ra sao? - Đúng vậy. Từ dấu vết ở hiện trường và xét nghiệm của bên pháp y có thể xác định hung thủ chỉ có một người. - Nói như vậy thực lực bản thân hung thủ hẳn là rất mạnh? - Đúng vậy, không chỉ có thế, hung thủ còn hiểu rất rõ về súng ống. Thiết Uyển bổ sung. Nàng đã xem qua thi thể trong gara, không có một viên đạn nào bắn trật ra ngoài, hung thủ có khả năng khống chế, và sử dụng súng rất giỏi. - Xem ra hung thủ không phải người đơn giản! Uông Quốc Khánh nói thêm một câu, rồi nháy mắt ra hiệu với Tiểu Lưu và Tiểu Lý, hai người hiểu ý đưa Bùi thị trưởng ra ngoài. Bùi Nghiêm Minh trong lòng cảm thấy rất khó chịu, còn muốn hỏi rõ vài chi tiết trong vụ án từ nữ sĩ quan cảnh sát, nhưng ông ta cũng không dám ở lại lâu, bởi chuyện tiếp theo liên quan tới vấn đề cơ mật, cấp bậc của mình còn chưa đủ để biết. - Thiết bí thư có khoẻ không? Nhìn mấy người đã rời đi, trên mặt Uông Quốc Khánh nở nụ cười. - Thủ trưởng biết cha tôi? Thiết Uyển kinh ngạc nhìn ông ta, thấy cư xử của ông ta từ đầu luôn nghiêm nghị, còn nghĩ là không cười bao giờ. - Có thể nói ông ấy là thủ trưởng cũ của tôi. Cũng đã mười năm rồi chưa gặp mặt. Uông Quốc Khánh chìm vào trong ký ức, một lát sau mới tỉnh lại: - Biết vì sao tôi giữ cô lại không? - Thủ trưởng mời nói! Mặc dù có thêm một tầng quan hệ nhưng Thiết Uyển vẫn không thay đổi cách xưng hô. - Cô và cha cô rất giống nhau! Công ra công, tư ra tư. Tôi còn nghĩ cô sẽ gọi tôi một tiếng ‘chú’ cơ đấy. Nói đến đây, giọng nói của Uông Quốc Khánh trở nên nghiêm túc: - Chẳng biết Thiết cục trưởng đã nghe qua "giáo phái Saladinh" chưa? - Chưa hề! Thiết Uyển vẻ mặt hơi thay đổi: - Nó với vụ án này có liên quan sao? - Không sai! Uông Quốc Khánh nói chắc chắn: - Giáo phái Saladinh là tổ chức khủng bố hoạt động ở biên giới phía tây bắc nước Nga, nghe đồn tại Phần Lan, Látvia, Ucraina, Thổ Nhĩ Kỳ một vùng rộng lớn như vậy đều có căn cứ của bọn họ, còn vị trí cụ thể thì không biết. Mười năm trước bọn họ phái người ám sát Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ, mặc dù thất bại nhưng cũng giết chết trên ba trăm thường dân vô tội, đến lúc đó mọi người mới biết đến nó. Chính phủ Thổ Nhĩ Kỳ hạ lệnh tiêu diệt tổ chức này, bọn họ sau đó ẩn vào bóng tối. Không ngờ mười năm sau lại xuất hiện trong nước ta. Nghe đến đó, Thiết Uyển cũng đoán ra đại khái chuyện gì xảy ra: - Chẳng lẽ, đám tội phạm cướp bóc đều là thành viên của giáo phái Saladinh? - Ừ. Uông Quốc Khánh nhìn nàng tỏ vẻ khen ngợi: - Bây giờ cô biết tại sao tôi không cho cô tiếp tục điều tra vụ án này rồi chứ? Hoả lực của tổ chức khủng bố này cô đã thấy qua, cảnh sát bọn cô căn bản không đối phó được! Nhớ tới vụ đối kháng với đám cướp đó, vài thành viên cảnh sát đã hy sinh, mặt Thiết Uyển tối sầm lại, đột nhiên quật cường ngẩng đầu lên: - Thủ trưởng tôi có chuyện muốn hỏi cho rõ ràng. - A? Cô nói đi! - Tại sao cái thứ nguy hiểm đó lại đi qua thành phố Bắc Hải mà không đi qua những nơi ít người? Vạn nhất không khống chế được, thì cả thành phố Bắc Hải có thể hoàn toàn bị xoá xổ! Thiết Uyển chất vấn. - Cô nói tới chuyện đầu đạn hạt nhân đó hả? Uông Quốc Khánh đầy thâm ý nhìn nàng: - Tôi có thể nói với cô, quả thật thứ đó sẽ không được đưa qua thành phố Bắc Hải, với lại nó cũng sớm đã được đưa tới nơi an toàn rồi. Tất cả chỉ là để nguỵ trang thôi, mục đích là để đảm bảo việc hộ tống đầu đạn hạt nhân được an toàn! - Nhưng tại sao lại lấy danh nghĩa thành phố Bắc Hải? Thiết Uyển càng kích động hơn hỏi. - Chuyện này… tôi cũng không có năng lực để phản đối. Trên thực tế lúc trước Uông Quốc Khánh cũng đã cực lực phản đối đề nghị này, chỉ là đề nghị đã bị bác bỏ, cấp trên đã sớm thông qua rồi, nói đúng hơn là lời nói không đủ trọng lượng để thay đổi quyết định của tổ chức hoặc quốc gia. - Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin cáo lui. Thiết Uyển trong lòng cực kỳ khó chịu, tâm tình sa sút nói. - Ừ. Tôi cũng không quấy rầy cô nữa, về ngủ sớm chút đi! Uông Quốc Khánh biết chuyện tối nay khẳng định có ảnh hưởng xấu tới nàng, thấy nàng sắp đi ra cửa, thì đột nhiên gọi nàng lại: - Cô phải biết rằng, chúng ta làm tất cả là vì quốc gia! Thiết Uyển cả người run lên, mở cửa đi ra ngoài. olo Hôm nay là cuối tuần cho nên Hướng Nhật có lý do để ngủ nướng, nhưng Sở đại tiểu thư lại không cho hắn được như ý, cứ mười phút lại réo gọi hắn một lần, cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần. Lưu manh trong đầu muốn nổ tung, cuối cùng không có cách nào khác, chỉ đành đau khổ rời khỏi phòng ngủ, miễn cưỡng gà gật trên ghế sa lông trong phòng khách bồi tiếp hai đại tiểu thư dư thừa tinh lực cùng xem cuốn phim hài tình cảm của Triều Tiên. Một cú điện thoại đã giải cứu hắn, lưu manh như vớ được một cọng rơm cứu mạng, nắm chặt lấy điện thoại mà ngay cả tên người gọi trên màn hình cũng không kịp xem liền đặt ngay lên lỗ tai. - Ông chủ, tôi muốn gặp mặt ông một lần! Thanh âm rất êm tai giống như hát làm cho người nghe như uống phải rượu. Lưu manh không chút ngần ngừ vội đáp ứng, hỏi rõ địa chỉ, sau đó chui về phòng thay quần áo chuẩn bị chạy đi ước hẹn cùng giai nhân. Sự cố ngoài ý muốn chợt xuất hiện, vừa chạy ra phòng khách lưu manh phát hiện hai cô nàng vốn hồi nãy đang còn ngồi xem TV đột nhiên giống như hẹn sẵn đồng loạt đứng dậy nhanh chóng thay đổi y phục đúng tiêu chuẩn đi ra ngoài chơi, còn có túi xách xinh xắn đáng yêu đeo trên vai đang sẵn sàng chờ hắn. - Bọn em làm gì vậy? Hướng Nhật trợn tròn mắt, chưa bao giờ hắn thấy hai cô nàng thay quần áo trang điểm nhanh như vậy, tất cả không đến vài giây!!! - Cùng anh ra ngoài đi dạo chớ sao! Sở Sở vẻ mặt ngây thơ. - Ách, không được…anh đi có việc, bọn em theo không tốt đâu! - Có cái gì không tốt chứ! Anh nếu không muốn bọn em đi cùng, thì dám chắc có tật giật mình, giấu diếm chi đó! Trình độ vu oan giá hoạ của Sở đại tiểu thư quả là cao thủ. - Không có, anh đi ra ngoài làm chuyện quan trọng mà… - Vậy thì chúng ta cùng đi!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang