[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 68 : "Mẹ vợ" bắt quả tang "con rể" (thượng)
.
- Đại minh tinh?
Hướng Nhật nhớ mang máng cái tên đang đứng trước mặt mình hình như là ngôi sao thần tượng Tư Mã gì gì đó.
- Đại minh tinh thì thẹn không dám nhận, chỉ có chút tiếng tăm thôi.
Tư Mã Dự khiêm nhường nói, nhưng trên mặt lại không dấu được vẻ đắc ý. Trên thực tế hắn cũng không nghĩ sẽ gặp người quen ở chỗ này, lại còn là một thằng đáng ghét nữa. Hơn nữa thằng nhóc này hình như lại đổi bạn gái, mịa nó, đúng là số cứt chó, bạn gái con nào con đó đều xinh như mộng.
Hướng Nhật nhìn về phía sau hắn còn có ba người, một trong số đó là cô nàng đi cùng hắn lần trước, gọi là cái gì Tử... Tử… quên mất tiêu. Còn hai người kia thì không nhận ra, một nam một nữ. Nam thì cực kỳ anh tuấn, để tóc dài quá vai, so với cái thằng Tư Mã gì gì đó còn anh tuấn hơn ba phần, đáng tiếc vóc người so ra kém một chút, nếu không có khả năng sẽ làm lu mờ hoàn toàn người phía trước. Nữ là loại tiểu thư cành vàng lá ngọc điển hình, nhưng thân thể dường như không được khỏe. Khuôn mặt xinh đẹp nhưng thiếu vài phần hồng hào, phối hợp với dáng người yêu kiều nhỏ nhắn tạo thành một vẻ đáng yêu khiến người khác không nỡ khinh nhờn.
- Tư Mã Dự, sao không giới thiệu bạn của anh một chút?
Tên tóc dài đẹp trai bên cạnh nói, chỉ là trong lúc nói thì con mắt hắn dán chặt vào Thiết Uyển.
- Haha, thiếu chút nữa là quên mất anh.
Tư Mã Dự cười hi ha, khinh miệt nhìn Hướng Nhật:
- Đây là….. người bạn mà tôi mới quen mấy ngày trước, cũng không thân lắm, mới gặp qua một lần thôi.
Tiếp theo lại nhìn về phía Thiết Uyển, lịch sự nói:
- Còn tiểu thư xinh đẹp này, không biết Tư Mã Dự này có vinh hạnh được làm quen không?
Có người đả kích lưu manh hẳn Thiết Uyển phải cảm thấy cao hứng mới đúng, nhưng không biết tại sao Thiết Uyển đối với tên nam nhân hào hoa phong nhã này lại không có chút hảo cảm nào. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi múc một thìa canh đưa lên miệng.
Tư Mã Dự nhiệt tình bị người ta lạnh lùng từ chối cảm thấy xấu hổ muốn rời đi, nhưng thằng tóc dài đẹp trai kéo hắn lại, hai mắt sáng rực nhìn Thiết Uyển:
- Vị tiểu thư này thật kiêu ngạo, không biết Lý Tinh Hòa tôi có cái vinh hạnh này hay không?
- Lý Tinh Hòa?
Thiết Uyển vừa đưa thìa canh đến miệng liền ngừng lại, mắt sáng lên:
- Ngươi là con trai của Lý Tam Sinh?
- A? Cô biết cha tôi?
Tóc dài đẹp trai có chút kinh ngạc, theo lý mà nói cha hắn cũng không phải nhân vật của công chúng, hơn nữa về phương diện này đáng lẽ một cô gái cũng sẽ không có hứng thú, trừ phi thân phận đối phương không đơn giản. Nghĩ đến đấy, Tóc dài đẹp trai âm thầm đề phòng, lòng háo sắc cũng giảm đi không ít.
- Đại ca xã hội đen Bắc Hải, người sáng lập Bàn Long hội ai lại không biết?
Thiết Uyển vẻ mặt thật thà nói.
- Tiểu thư thật biết nói đùa, cha ta chỉ là một người làm ăn bình thường.
Tóc dài đẹp trai cười rộ lên một cách mất tự nhiên, lập tức chuyển đề tài:
- Được rồi, không biết có thể làm bạn với tiểu thư không?
- Có thể, nếu ngươi đem chứng cớ phạm tội của nhà người giao cho ta.
Thiết Uyển vẫn không để cho đối phương chút mặt mũi nào.
Đến mức này, cho dù là Tóc dài đẹp trai đã cực kỳ nhẫn nại cũng không chịu được nữa. Hắn nhìn chằm chằm một hồi vào nữ nhân không biết điều trước mặt, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Từ đầu tới cuối Hướng Nhật làm như đang xem kịch vui, bất quá cái liếc mắt nham hiểm của thằng nhóc Tóc dài đẹp trai lúc trước khi đi không thoát khỏi sự quan sát của hắn, nhìn cô nàng họ Thiết vẫn không có chút đề phòng nào, lưu manh cảm giác cần phải nhắc nhở nàng một chút:
- Cô bé, em phải cẩn thận, tên kia có thể sẽ ngầm đối phó em đó.
- Đến đây đi, ta mà phải sợ sao? Đang lo tìm không được cơ hội giáo huấn cái thứ cặn bã này, nếu hắn dám động thủ, ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là hối hận!
Thiết Uyển một chút cũng không coi đối phương ra gì.
- Vẫn luôn tự đại như thế. Anh nhớ kỹ có người nào đó từng trốn phía sau anh nhờ che chở cơ mà.
Hướng Nhật mặt mày giả bộ như đang nhớ lại.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Thiết Uyển nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn cũng là lúc chạm mặt với tên Hắc Cẩu có danh xưng “Gian Ma”, lần ấy quả thật nàng có sợ hãi mà trốn phía sau hắn, cũng là lần chật vật duy nhất của nàng từ trước đến nay, đặc biệt lại ở trước mặt cái tên vô lại này.
- Đừng có không biết ơn lòng tốt của người khác như vậy? Em cho rằng mình giỏi lắm sao? Vạn nhất hắn ở sau lưng đánh em bất tỉnh, sau đó đem em đến chỗ nào khác, nghĩ lại xem nữ nhân xinh đẹp như em rơi vào tay hắn sẽ có hậu quả như thế nào?….
- Đừng nói nữa!
Thiết Uyển bịt tai lại, không dám tưởng tưởng cái hậu quả kia, trừng mắt lên:
- Ngươi phải đưa ta trở về.
- Hình như buổi chiều anh còn có tiết học.
Lưu manh đương nhiên là cầu còn không được, nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ khó khăn.
- Đừng quên ngươi phải nghe lời ta!
- Rồi rồi….
Hướng Nhật không ngừng gật đầu xác nhận, đột nhiên chuyển đề tài, giọng bình thản nói:
- Được rồi, lúc nãy em nghe điện thoại, sau đó lại hỏi anh tối qua đi đâu….
Lưu manh không nói hết lời, đến nước này hắn tin tưởng là cô nàng sẽ phải bổ sung nốt phần còn lại. Hơn nữa, loại thủ pháp dò hỏi tin tức này cũng không làm cho đối phương chú ý, lại còn nhân tiện giúp mình hiểu rõ tình huống.
- Không có gì! Vừa rồi đồng nghiệp của ta vừa gọi đến báo cho biết, người chết ở quán bar không phải bị chết cháy, mà trước khi chết cháy đã bị bắn chết, hung khí chính là Desert Eagle.
Nói tới đây, Thiết Uyển nhẹ nhàng nhìn thoáng qua lưu manh, phát hiện trên mặt hắn không có gì thay đổi tiếp tục nói:
- Không những thế, việc này còn liên quan đến một vụ trọng án khác.
- Có chuyện vậy sao? Chả trách em cứ nghi ngờ anh.
Hướng Nhật sờ sờ cái mũi cười khổ:
- Em nói còn liên quan đến một vụ trọng án khác? Mười ba người bị giết còn chưa đủ lớn sao? Chẳng lẽ còn có án mạng lớn hơn nữa?
- Ngươi hôm nay không xem tin tức à?
- Chẳng biết xem phim hoạt họa có tính là xem không?
- Ngươi đã ngần này rồi mà vẫn xem những cái thứ của trẻ con…
Thiết Uyển tức giận đến nỗi muốn bóp chết hắn, nhưng vẫn giải thích:
- Buổi tối hôm qua có tên triệu phú với hơn mười người vệ sĩ bị giết, mà trước đó con trai hắn cũng chết trong quán bar. Ta hoài nghi đây là hành vi giết người báo thù đã được mưu tính trước.
Hướng Nhật mắt chớp chớp, may mà ngày hôm qua đã dặn dò kĩ bọn Hầu Tử, nếu không bây giờ đã sớm bại lộ:
- Đã tìm được hung thủ chưa?
- Vẫn chưa!
Thiết Uyển không ý thức được chính mình đã nói cảnh sát không thể để lộ tin tức nội bộ ra ngoài:
- Hung thủ chỉ là một người, nhưng thật sự rất giảo quyệt, ngoại trừ lưu lại một chút dấu vết không quan trọng, còn lại tất cả chứng cớ đều bị tiêu hủy.
Nàng lại chuyển sang chuyện của lưu manh:
- Này, ta khuyên ngươi mấy ngày này tốt nhất không nên ra ngoài, dù sao ngươi cũng từng vào ‘quán bar Trầm Luân’ rất nhiều lần, cẩn thận hung thủ tìm tới ngươi.
- Từ khi nào lại quan tâm đến anh như vậy?
Hướng Nhật tò mò nhìn nàng.
- Ai nói ta quan tâm ngươi! Đúng là tên tưởng bở, bây giờ ta vừa có được một nô lệ miễn phí, tất nhiên không thể để hắn có chuyện gì chết không minh bạch chứ sao?
- Cái gì? Em coi anh là nô lệ?
- Có ý kiến gì sao? Ngươi vẫn xem ta là….
Chuyện xấu hổ như vậy Thiết Uyển đúng là không có cách nào nói ra, nhưng việc này lại làm nàng nhớ lại kẻ nào đó muốn đem nàng trở thành đối tượng tiết dục, lâp tức ánh mắt phẫn nộ ngước nhìn hắn.
- Xem là cái gì?
Nhìn ánh mắt cô nàng giống như muốn đem mình ngàn đao phanh thây, Hướng Nhật thấy lạnh khắp cả người. Suy nghĩ cẩn thận trước sau, hình như mình không có đắc tội với nàng ta ở điểm nào. Lưu manh cũng không biết, bởi vì một câu nói vô tình mà hắn đã đắc tội "không thể tha" với nữ sĩ quan cảnh sát.
- Về nhà!
Thiết Uyển oán hận cắn răng, bỏ qua câu hỏi của lưu manh mà theo nàng là không có chút hảo ý nào.
- Có vẻ như người nào đó còn chưa có trả tiền.
Hướng Nhật thiện ý nhắc nhở.
- Nô lệ của người đó sẽ trả thay.
- … Xem như em lợi hại!
Hướng Nhật thanh toán hóa đơn xong phát hiện cô nàng còn đang đợi hắn ngoài cửa, trong lòng thoáng có chút an ủi:
- Bây giờ đi đâu?
- Nhà của ta.
- Còn anh….
- Cùng đi. - Thiết Uyển Không để hắn hỏi hết.
olo
Tại khu nhà ở màu trắng gần như toàn bộ được cây cối xanh um bao phủ.
- Tùy tiện mang một nam nhân xa lạ về nhà, em không sợ sao?
- Hừ, ngươi nói thử xem?
Trong câu nói của nữ sĩ quan cảnh sát thể hiện rõ sự tự tin đối với bản lĩnh của mình, đồng thời cũng có ý xem thường không coi lưu manh ra gì.
- Giỏi lắm, không nên chơi trò đánh đố với em nữa, có chuyện gì mà bảo anh đến nhà em? Nói thẳng ra đi.
- Đương nhiên có chuyện rất quan trọng. Mấy ngày nay ta không ngủ yên giấc, mang ngươi tới đây…. ừm, là giúp ta canh cửa…. không, là bảo vệ ta. Nếu không ngươi cho rằng gọi ngươi đến làm gì?
- Đây là chuyện quan trọng sao?
Hướng Nhật trợn trừng con mắt, cái này so với việc đùa giỡn mình còn khó chịu hơn, nhất thời nảy sinh ác tâm:
- Tin hay không anh sẽ phi lễ với em?
- Ngươi dám! - Thiết Uyển lớn tiếng mắng.
Nói thật lưu manh bây giờ chưa có cái can đảm này, nhưng không đành lòng lép vế với cô nàng ra vẻ khí độ:
- Quên đi, anh người lớn làm việc lớn không so đo với em. Anh biết nữ nhân bình thường tới thời kỳ mãn kinh thì tính tình khó ở….
- Ngươi không nói không ai nói ngươi câm!
Thiết Uyển không chút khách khí cắt ngang lời hắn:
- Bắt đầu từ bây giờ, ngươi một bước cũng không được rời khỏi phòng khách, đến khi nào ta ngủ dậy từ phòng ngủ đi ra mới thôi!
- Chờ đã!
Thấy cô nàng muốn đi vào phòng ngủ, Hướng Nhật gọi nàng lại:
- Không biết giường của em có đủ lớn hay không? Anh cũng có chút mệt mỏi, em không ngại chừa cho anh một chỗ nằm chứ? Anh cũng không tham đâu, chỉ cần một chút chỗ trống nhỏ nhỏ thôi…
.........
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện