[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 35 : Thật sự có thể dùng tay ư?

Người đăng: 

- Đại ca, anh đã đến? Hầu Tử vẻ mặt siểm nịnh tươi cười đón Hướng Nhật đưa vào quán rượu. - Hôm nay có vẻ hơi vắng hả. Hướng Nhật lơ đãng nhìn lướt qua, thấy chỉ có vài người khách lẻ tẻ. - Đều tại tên súc sinh Hắc Cẩu kia, nếu không phải là nó mang người đến gây sự, what the f*ck! A, xin lỗi đại ca, em không phải đang nói anh. Hầu Tử phát hiện mình lỡ lời vội xin lỗi. - Bọn thằng mập đâu? - Ngay bên trong ạ! Hầu Tử đi trước dẫn đường, Hướng Nhật tà tà đi theo ở phía sau. - A, đại ca đến! Bọn thằng mập mấy đứa vừa thấy Hướng Nhật đi đến lập tức nhường một chỗ ngồi cho hắn. Mặt thằng nào thằng nấy đều hưng phấn, bởi vì bọn chúng biết, vị đại ca này là thần tài mang money đến, một triệu đó, thu tiền bảo kê thì phải thu đến bao giờ đây? - Việc tối hôm qua anh giao cho các chú đều rõ ràng chứ? Hướng Nhật cũng không khách khí, tự nhiên ngồi xuống, đề cập ngay vào vấn đề. - Vâng, đại ca, bọn em đều đã biết. - Hầu Tử gật đầu cúi người nói. - Một khi đã biết, vậy là tốt rồi. Bây giờ anh tuyên bố, việc này đến đây thôi! Hướng Nhật vừa nói xong, mấy tên côn đồ trong lòng đồng thời run lên, sau đó vẻ mặt đau khổ sầu não. Một triệu đã nhai gần nuốt xuống bụnh, vậy mà bây giờ phải ói ra. - A? Đại ca, cái này... Bọn em... Hầu Tử muốn nói cái gì đó, nhưng như thế nào cũng không nói nổi một câu, trong lòng không ngừng rên rỉ: nữ minh tinh của ta, nữ thần gợi cảm của ta! - Chẳng qua anh có một cái nhiệm vụ khác giao cho các chú. Đương nhiên, thù lao không thay đổi Hướng Nhật từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu: - Đây là một triệu, tiền đặt cọc!” - Một, một, một triệu? Hầu tử run rẩy đem chi phiếu cầm ở trong tay, hai mắt trợn tròn, vốn tưởng rằng con vịt đã nấu chín cũng tỉng dậy bay mất, hiện tại mới biết, không phải bay mất mà là thay một cái đĩa khác mang lên thôi. - Hầu ca, để em sờ một triệu coi xem cảm giác như thế nào. Thằng mập thò tay ra vừa muốn chạm đến chi phiếu liền bị Hầu tử đẩy tay văng ra một bên. - Gấp cái gì, không thiếu phần mày đâu! Nhìn thấy mấy thằng đàn em đang ngồi quanh mình tất cả đều đỏ mắt nhìn tờ chi phiếu trên tay, Hầu Tử thật cẩn thận đem chi phiếu cất vào túi trước ngực, nhìn về phía Hướng Nhật, trống ngực vẫn còn đập thình thịch: - Đại ca, có việc gì anh nói luôn đi, lên núi đao, vào chảo dầu, bọn em cam đoan vì anh hoàn thành nhiệm vụ! - Ngạ Lang bang có một thằng gọi là Gấu Xám phải không? Hướng Nhật giọng bình thản hỏi. - Đúng vậy, đại ca! Chẳng lẽ anh... Hầu Tử không dám nói hết lời, nhưng mấy thằng đàn em bên cạnh hắn đã biến sắc mặt, chắc vị thần tài này không phải bỏ tiền ra để bọn chúng xử lý Gấu Xám chứ? - Thế nào? Nghĩ rằng anh muốn mấy chú xử lý nó? Từ vẻ mặt, Hướng Nhật đoán ra bọn chúng đang nghĩ cái gì trong lòng. Theo như lời của tên Mã Tam thì Gấu Xám có thể nói là một kẻ ‘dưới một người mà trên vạn người’ trong 'Ngạ Lang bang', lòng dạ rất ác độc, mất hết tính người, ngay cả đồng cấp với hắn là ‘Cuồng Lang’ cũng phải nể sợ hắn bảy phần, lại càng không đáng nói tới mấy thằng đàn em của ‘Cuồng Lang’. - Cái này đại ca cũng biết, bọn em trong bang tuyệt đối không thể tự giết lẫn nhau, ai vi phạm bị đánh gãy tay què chân rồi trục xuất khỏi bang, để cho tự sinh tự diệt. Hầu Tử vẻ mặt đau khổ nói, tay khư khư giữ chặt túi áo có chi phiếu sợ bị đòi trả lại. - Anh mày nói muốn giết hắn khi nào? Muốn nó chầu diêm vương anh mày chính mình không động thủ được à? Hướng Nhật nhíu mày tiếp lời: - Yên tâm, chỉ muốn bọn bay trông chừng theo dõi đường đi nước bước của nó, sau đó báo lại cho anh biết những người mà nó gặp qua, những nơi mà nó đi, vậy là được rồi. - Thật, thật à? Hầu Tử không dám tin, việc này thật sự quá đơn giản. - Chú muốn đi xử lý nó anh cũng không phản đối đâu. Hướng Nhật cười thầm nói. Hầu Tử cười he he, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện lập tức hỏi: - Đại ca, ông chủ em ‘Cuồng Lang’ muốn gặp mặt anh một lần, không biết... anh khi nào thì rảnh? - Bình thường anh đây đều rảnh, nhưng mà anh không thích gặp người lạ. Hướng Nhật nói xong đứng dậy đi ra khỏi quán bar. Lũ mất dạy thật sự là ‘ngu lâu khó cải tạo’, đã nhắc nhở tắm rửa nhiều một chút, không ngờ vẫn đầy mùi hôi thối, không chừng ở lâu thêm vài phút chắc ngất vì hôi mất. olo - Anh còn biết đường mò về sao? Nhìn xem đã mấy giờ rồi? Sở Sở tức giận đánh hắn một cái, điện thoại rõ ràng nói rất nhanh sẽ về nhà, nhưng giờ tới tận khuya mới nhìn thấy người, làm hại nàng đợi lâu như vậy. - Vừa đúng 21:30, không phải khuya lắm... Nói tới đây thấy cô nàng muốn mở miệng, Hướng Nhật lập tức đổi giọng: - Bà xã, em phải thông cảm cho anh! Đều do mấy thằng bạn học không có tí tư duy nào, khả năng bày tỏ diễn đạt một ý kiến, một vấn đề quá tệ, một việc rất khó giải quyết bị nó miêu tả thành đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy, anh... về phòng trước lấy quần áo đi tắm rửa nghe. - Anh đứng lại! - Sở Sở từ xa lông vọt dậy đứng chắn trước cửa phòng ngủ. - Bà xã, anh thân thể bây giờ dơ dáy lắm, tắm rửa xong tụi mình lại ‘hâm nóng tình yêu’ nha! - Hướng Nhật mặt dầy nói. - Hừ! Khẳng định là trên người mùi nước hoa của con nhỏ nào, muốn tắm cho sạch đặng em không biết sao, không có cửa đâu! Sở Sở nắm lấy quần áo hắn, cẩn thận dò xét. Vừa mới ngửi một cái, nàng lập tức bịt mũi nhảy tránh xa hắn phải vài mét, sẵng giọng: - Trên người anh là cái mùi gì sao hôi kinh khủng vậy? - Ha ha, một nhóm đàn ông với nhau ở cùng một chỗ đương nhiên đều là mùi hôi thối. Em thấy rồi đó, chờ anh tắm rửa xong rồi mình ‘hâm nóng tình yêu’, em chờ một chút, gì mà gấp gáp vậy? Hướng Nhật cười gian nói. Ở cùng với mấy thằng côn đồ mấy tháng không tắm một lần lâu như vậy không có mùi hôi mới lạ. - Đi chết đi! Mau đi tắm rửa, dùng nhiều xà bông thơm một chút, nếu em còn ngửi thấy mùi gì khác đêm nay anh cũng đừng hòng lên giường! Sở Sở xác định trên người hắn không có mùi nước hoa cũng tin tưởng hắn đã đi chơi cùng với bạn học cũ, hơn nữa bạn học của hắn khẳng định là nam. Dường như còn là mấy tên đàn ông xấu xa bẩn thỉu. Vừa rồi mới ngửi một chút, mùi này so với mùi lưu huỳnh oxi-hóa còn độc hơn. - Biết rồi!” Hướng Nhật vào phòng đem khẩu Desert Eagle giấu dưới giường, lấy quần áo tắm đi ra, gặp cô nàng đang chăm chú xem TV, nhịn không được nói: - Bà xã, em muốn tắm không? Hay là mình tắm chung ha? Sở Sở xoay người hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hừ một tiếng rồi quay lại tiếp tục chú ý lên màn hình TV. Hướng Nhật cảm thấy mất hứng, sờ sờ cái mũi rồi đi vào phòng tắm. Bây giờ cứ nhường cho em càn rỡ một chút, chờ anh đây tắm xong sẽ cho em biết thế nào là lễ độ, đến lúc đó van vỉ cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ha ha... Đầu óc hắn chợt hiện ra hình ảnh thân thể cô nàng đang uyển chuyển sàng qua sàng lại quấy rầy phía dưới, "tiểu đệ đệ" của hắn không khỏi tức mình ngỏng dậy! Trong lòng có quỷ, hắn tắm cái ào chưa đến mười phút đã xong, thông thường ba mươi phút hắn còn chưa thèm ra. Hướng Nhật thay xong quần đùi, kêu oa oa hối hả chạy ra phòng khách. - Nhanh như vậy đã tắm xong rồi? Khẳng định tắm chưa được sạch sẽ, tắm lại đi! Sở Sở thấy hắn vẻ mặt hung tợn lao tới, trong lòng sợ hãi, cầm một cái gối ôm ném qua. - Ai bảo thế, thực là sạch sẽ rồi mà, da như thay đi một lớp rồi nè. Hướng Nhật chụp được gối ôm vẫn không ngừng đi tới. - Ai da! Anh đè đau em! Sở Sở dùng chân đạp hắn bắn ra, cầm lấy gối ôm trước ngực: - Tối hôm nay không cho đụng tới em! - Bà xã, em dứt khoát một phát giết anh cho rồi. Hướng Nhật cười khổ, chẳng qua nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô nàng, đúng là không thể dùng sức mạnh. - Em mặc kệ, tóm lại đêm nay không được chạm tới em! Sở Sở bá đạo nói, bỗng nhiên sắc mặt lại trở nên đỏ bừng, nhỏ giọng nói tiếp: - Em… em có rồi! - Không thể nào! Hướng Nhật giống như nhìn thấy quỷ, một tay kéo cô nàng vào trong lòng, một tay sờ xuống dưới quần lót của nàng, quả nhiên bên trong dày hơn lên một tầng: - Sao lại như vậy được? Tụi mình ban ngày không phải đã làm... - Anh đi chết đi! Em mới có không được sao? Theo chu kỳ thì sẽ là ngày mai, nhưng không biết sao lại tới sớm. Giọng nói của Sở Sở cũng có chút không cam lòng. - Ai! Hướng Nhật thở dài một hơi, dục hỏa bành trướng nhanh chóng hạ xuống. - Anh làm sao vậy? Đừng như vậy được không? Cùng lắm ngày mai em bồi thường. Sở Sở thấy hắn ý chí tinh thần sa sút liền mở lời an ủi. - Đêm nay hay là tụi mình tách ra ngủ riêng, anh sợ anh nhịn không được... - Ngủ riêng thì ngủ riêng! Còn không có chờ hắn nói xong, Sở Sở giọng đã oán hận nói: - Hóa ra anh ở với tôi chính là vì... làm chuyện đó, tôi không làm anh liền định bỏ rơi. Tôi xem như nhìn thấu con người anh rồi, anh chết đi! Đồ bội bạc! Nói xong, nàng giãy mạnh một cái thoát ra từ trong lòng hắn. - Sở Sở, em nghe anh giải thích nào. Hướng Nhật kéo nàng lại, cô nàng này cũng giỏi thay đổi thật? Ngày hôm qua còn muốn đá mình xuống giường, hôm nay chết sống cũng không cho mình đi. Quả nhiên, kinh nghiệm của người xưa chính xác, lòng dạ đàn bà thật đúng là ‘kim đáy biển’ a! - Em yêu, em xem anh giống cái loại người như vậy sao? - Anh vốn là vậy mà! - Sở Sở không chút lưu tình phê phán hắn. - Ngốc cưng ơi! Hướng Nhật ôn nhu ôm lấy nàng: - Chẳng lẽ em không biết em mê người đến cỡ nào sao? Anh sợ đêm nay ngủ cùng với em sẽ nhịn không được lại ‘vượt đèn đỏ’. Em phải biết rằng, một đằng em là một người cực kỳ xinh đẹp, còn anh chỉ là một nam nhân bình thường làm sao có thể nhịn được sự hấp dẫn của em chứ! - Thật à? - Sở Sở có vẻ động lòng trước những lời ngọt như mía lùi của hắn. - Với trí tuệ của em, anh có thể lừa được em sao? Hướng Nhật lại một lần nữa cho nàng đi máy bay. - Hừ, lần này tha cho anh, lần sau còn dám bỏ rơi, tôi chết cho anh xem! Sở Sở được nịnh cả người như đang trên mây, những chuyện không vui khi nãy chẳng biết bị vứt xó nào rồi, trong lòng chỉ còn sự ngọt ngào sung sướng. - Sao có thể, cho dù em bảy tám mươi tuổi, làn da như vỏ quýt... - Anh đáng ghét quá đi! Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Ghét anh nhất mà! Sở Sở bịt lỗ tai, lắc đầu như điên. Nữ nhân sợ nhất chính là mấy từ này: một là già, hai là xấu mà vừa rồi hắn lại nói ra cả hai. - Được, được, không nói thì không nói. Hướng Nhật bực bội, vốn muốn diễn tả tình yêu của mình với nàng với những lời yêu đương tha thiết. Không nghĩ tới một câu tỏ tình hay như vậy lại gặp phải kết quả tương phản. Cái này đối với hình tượng tình thánh của hắn phải nói là một đả kích lớn. - Được rồi, không nói với anh nữa, em đi ngủ! Mau buông em ra! Sở Sở muốn đứng lên. - Không cho! - Hướng Nhật càng ôm chặt hơn. - Đáng ghét! Anh muốn làm gì, anh không phải nói đêm nay tụi mình ngủ riêng sao chứ? - Bà xã, đó là do anh nhất thời hồ đồ mà, thật ra chúng ta đêm nay có thể như vầy... Hướng Nhật ghé bên tai nàng thấp giọng nói. - Cái gì! Anh, anh, anh thật ghê tởm quá đi thôi! Sở Sở trừng mắt nói, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin vào những điều hắn vừa nói. - Tụi mình bây giờ đi thử liền xem nào! Hướng Nhật tưởng tượng đến thân thể nàng, hắn không khỏi… ai da! - Nhưng mà—thực sự có thể dùng tay ư?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang