[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 29 : Thật không muốn làm nhục mày
.
- Hùng ca, có tin tức thằng đó rồi.
Sơn Kê vừa mới được thăng lên chức Đường chủ hớt ha hớt hải chạy vào đại sảnh của căn biệt thự trình báo.
- Nói! - Một tên vạm vỡ cao khoảng hai thước đang nằm trên salon, áo banh hở một bên ngực, xoay xoay điếu xì gà trên tay.
- Là đàn em tụi Mã tử báo tin, nói nhìn thấy thằng đó với bạn gái cùng đi vào trường đại học Kinh…
- Vậy tụi mày còn chờ cái gì nữa! Nhanh lên, dẫn người đi bắt nó cho tao… À, còn có bạn gái của nó nữa hả? Bắt hết về đây!
Tên vạm vỡ phà ra một làn khói đen, lè lưỡi liếm nhẹ môi.
- Hùng ca...
- Hùng cái đầu mày, còn không mau biến!
- Hùng ca, con nhỏ đó không thể đụng vào đâu!
- Tại Bắc Hải có người nào mà ông đây không thể đụng… Mày nói cái gì? Con nhỏ nằm trong danh sách “cấm phạm” hả? Tên vạm vỡ đột nhiên đứng lên. Bảng cấm phạm là danh sách con gái một số gia đình mà các băng xã hội đen lớn lập ra để tránh chuyện đụng chạm tới, thứ không nên dây vào. Mỗi thằng đàn em mới gia nhập đều được đưa cho một bảng để tụi nó nhớ kỹ những phụ nữ không thể đụng chạm hay đắc tội phải.
- Đúng đó Hùng ca! Nàng là con gái của Chân long tập đoàn Sở A.
- Sở A? Sở điên hả? Mẹ nó! Sơn Kê, lập tức gọi người quay lại cho tao!
‘Hùng ca’ đổ mồ hôi lạnh toàn thân, tên Sở đó là một tên điên, đụng vào đi rồi đời này coi như tàn.
- Dạ, Hùng ca, vậy thằng đó xử sao đây?
- Trước… trước hết đừng động tới nó! Mịa kiếp, Sơn Kê, con bà mày định chơi tao hả? Con gái của thằng Sở đó mày không nói sớm, còn bạn gái, gái cái con bà mày, ***!
“Hùng ca” bay lên, một cước đá cái đầu trọc của Sơn Kê làm hắn ngã lăn long lóc trên mặt đất:
- Cút! Lần sau không nói rõ ràng, ông chém mày!
olo
- Bội Bội, hai người này là bạn của cô hả?
Số 10 từ sân tập đi lại, nhìn thấy Sở Sở đầu tiên hai con mắt sáng rỡ, sau đó mới liếc nhìn sang tên ngồi bên cạnh đang ôm nàng.
- Ừ. Bạn thân của tôi Sở Sở và bạn trai nàng.
Trầm Bội Bội giới thiệu rồi đưa cho hắn một cái khăn lau màu trắng.
- Hello, chào hai bạn! Mình là Lôi Vĩ, a a… hai bạn là bạn của Bội Bội, vậy không phải người ngoài, hoan nghênh hai bạn đến tham quan.
Số 10 tự nhiên lau mặt, rồi đưa khăn lại cho Trầm Bội Bội.
- Anh khỏe a! Cám ơn! - Sở Sở lịch sự trả lời.
Hướng Nhật thay đổi tư thế ngồi, thoải mái tựa vào bộ ngực đầy đặn của nàng, còn tên số 10 đẹp trai kia thì hắn xem như là không khí.
- Hướng Quỳ…
Sở Sở hơi đỏ mặt, cái người kiểu gì thật không biết "xã giao" hay sao?
- Muốn rồi hả? Nếu muốn thì giờ mình về nhà.
Hướng Nhật ngẩng đầu lên nhìn nàng cười gian.
- Hứ! Không để ý tới anh!
Sở Sở dẩu cái miệng nhỏ hứ hắn rồi chuyển sự chú ý xuống trận đấu dưới sân.
Lôi Vĩ quay lại sân và ném bóng vào rổ một lần nữa, bốn phía khán đài nổi lên những tiếng thét chói tai từ những cổ động viên nữ hâm mộ hắn.
Hướng Nhật ngoáy ngoáy cái lỗ tai, vừa rồi còn không chú ý, bây giờ nghe rõ rồi, như tiếng mèo động đực vậy, giờ mới phát hiện trong cầu trường cũng không ít người, trong đó cũng có rất nhiều em xinh xắn tươi mát.
Nhìn thòm thèm một đôi chân trắng dài… Hướng Nhật thầm hối hận, sao nhiều thằng cứ vùi đầu vào học mà không chịu cúp học tới đây, thật ngu quá mà. Mà mấy nhỏ này dù ăn no rồi không có chuyện gì làm nhưng cũng đừng tới đây khoe hàng như vậy chứ, nếu muốn khoe thì dứt khoát cởi hết quần áo rồi nhảy đi. Hắn khinh bỉ người khác mà không nhìn lại mình, hắn cũng là một thành viên của đám ‘cúp cua trốn khóa’ kia chớ có khác gì!
- Ai da! Em làm gì đó!
Đang nhìn say sưa những cặp đùi đẹp thon dài Hướng Nhật đột nhiên thấy bên hông tê rần.
- Hừ! Nhìn tới nỗi con mắt muốn lồi ra luôn. - Sở Sở nghiến răng rít lên.
- Hắc hắc, ra vẻ đàng hoàng quá ta, vậy đùi ai đây?
Hướng Nhật dùng sức ngọ ngoạy, đầu cạ cạ vào ngực nàng, tay sờ sờ vuốt ve đùi nàng, thoải mái rên lên.
- Anh…!
Sở Sở giận dỗi thò bàn tay nhỏ nhắm ngay cánh tay tên lưu manh dùng sức nhéo một cái. Hắn vừa mới rên một tiếng thoải mái thì giờ thành tiếng xuýt xoa đau.
Trầm Bội Bội ngồi một bên nhìn chịu không nổi đành lên tiếng:
- Tui nói hai bồ nè, hai bồ âu yếm thì tui không ý kiến, bất quá chỗ này có nhiều người nhìn vào, làm ơn để ý chút.
- Bội Bội, mi nói cái gì đó! - Sở Sở ra vẻ giận dỗi.
- Nói gì? Mới vừa rồi có người nói gì sao?
Trầm Bội Bội ra vẻ chẳng biết gì giả bộ nhìn quanh quất.
- Tên xấu xa anh thật đáng ghét.
Sở Sở thấp giọng mắng.
Trầm Bội Bội không muốn dây dưa nữa vội chuyển đề tài:
- Sở Sở, giờ góp ý cho tui đi, bồ với bạn trai thân thiết được vậy chắc biết…
Đột nhiên thấy bạn thân đang hung hăng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, Bội Bội lập tức sửa lại:
- Tiểu Sở, bồ thấy hắn rồi… hắn thế nào?
- Không biết! - Sở sở giận lẫy nói.
- Nhỏ mọn! Chưa thấy ai hẹp hòi như bồ, làm tui còn xem bồ như là bạn thân, bạn tốt nhất nữa.
- Không biết là không biết!
- Không bằng để ta nói cách nhìn của mình chịu không?
Hướng Nhật nhướng nhướng mắt mở miệng.
- Ây, lưu manh, anh không được nói lung tung đó. - Sở Sở cảnh cáo.
- Không sao đâu! Ông xã Sở sở, anh cứ nói, em rất hoan nghênh. Chưa từng nghe qua con trai đánh giá con trai, anh cho ý kiến thế nào thì cứ nói, dù có nhận định hắn… đồng tính luyến ái đi nữa thì em cũng nghe. - Trầm Bội Bội cổ vũ.
- Số 10 đó……
Hướng Nhật đột nhiên lớn tiếng khiến một số cầu thủ ngồi xung quanh chú ý. Thật ra vì vừa rồi ba người nói chuyện nhỏ qúa, người ngoài chỉ thấy các nàng nhép miệng nhưng nghe không được cái gì, lại không có ý mò lại gần nghe lén, vất vả chờ mãi rồi cũng có cơ hội, cả đám vểnh tai lên lắng nghe.
Sở Sở trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, tên nầy, chắc không nói gì đó đả kích làm người khác không chịu nổi đó chứ, lần trước nói với ba mình đã khiến ông chết trân trong vài phút. Nhìn về phía bạn thân mình kế bên, thấy vẻ mặt nàng đang rất hưng phấn… ai da, hy vọng đừng làm cho người ta khóc à nghe!
- Rất có triển vọng, gần xứng đáng với mỹ danh 'phong lưu anh tuấn' bốn chữ này!
Nghe xong câu nói của lưu manh, Sở Sở than thầm một tiếng, quả nhiên, lại nữa rồi.
Trầm Bội Bội ngạc nhiên, cái này… bạn trai Sở Sở có nói phóng đại quá không?
- Đáng tiếc, kỹ thuật chơi bóng rổ kém quá!
Hướng nhật vừa nói xong, cả đám dưới sân quay lại hắn rống lên.
- A a… a a…
Sở Sở xấu hổ muốn đem tên lưu manh đang dựa vào ngực sút một phát bay ra ngoài, nhìn lại thấy mấy người trong đội tuyển bóng rổ đang hung hăng nhìn hắn, nàng lập tức vội gỡ nguy tình thế:
- Bội Bội, thật ra Hướng Quỳ không hiểu gì về bóng rổ hết.
- Em mới là không hiểu đó, em không biết hả? Hừ hừ, ông xã em năm đó là đệ nhất tuyển thủ bóng rổ đó.
Hướng nhật bất mãn nói. Mặc dù trong thân thể này còn chưa sờ qua trái bóng, nhưng dựa vào việc khôi phục lại tám phần thực lực cùng với kinh nghiệm kiếp trước, ai muốn đánh bại hắn cũng rất khó.
- Ông xã Sở Sở! - Trầm Bội Bội đột nhiên nghiêm túc.
- Hở? - Hướng Nhật nhìn cặp chân dài của Trầm mỹ nữ.
- Anh thiệt là hóm hỉnh nha! Oa ha ha ha...
Trầm Bội Bội ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Hướng Nhật nheo nheo mắt lại, bộ tưởng ông nói chơi sao, nghĩ là ông khoe khoang khác lác à?
- Tuyển thủ! Làm hai hiệp nào, thế nào? - Một giọng đầy khiêu khích vang lên.
- Không hứng thú!
Hướng Nhật ngẩng đầu nhìn, ra là một tên trong đám sắc lang hồn nãy, cao cỡ 1m95.
- Không phải tự nhận là tuyển thủ sao? Không dám hay là không thể?
Cao kều khinh miệt cười nhạo.
- Điền Phong! Không coi quản lý này ra gì hả? Theo như bạn tôi nói, người ta hay nói giỡn thôi.
Trầm Bội Bội không thể trơ mắt nhìn bạn trai của bạn thân mình bị làm nhục.
Hướng Nhật khinh thường nhìn cao kều:
- Sao hả? Muốn cùng so tài với anh mày hả?
Hắn cũng không phải thằng nhóc xốc nổi, hắn chính ra mà nói đã ba mươi tuổi rồi, lại có kinh nghiệm trải qua nhiều phen sóng to gió lớn. Cái đám choai choai ở đây không đáng xách quần cho hắn nữa là.
- Khó có dịp gặp tuyển thủ, sao lại bỏ qua cơ hội chứ, sao có tới hay không? - Cao kều cười giễu.
- Điền Phong, muốn tạo phản hả?
Trầm Bội Bội thấy hắn xúc phạm người phe mình, giận dữ trừng mắt la.
- Quản lý, cái này không trách tôi được, cô không thấy người ta có phong cách của tuyển thủ sao?
Cao kều nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
- Đúng đó, Trầm tỷ, Điền Phong mà không khiêu chiến, tôi sẽ lên đấy.
- Điền Phong tốt lắm.
- Cố lên Điền Phong!
Mấy tên đồng đội kế bên cao kều bắt đầu rống lên, cả đám gai mắt thằng bốn mắt từ nãy giờ, hốt bạn gái xinh đẹp đã không nói tới giờ còn chê bai “thần tượng” của bọn nó.
- Hướng Quỳ, em muốn về.
Nhìn cả đám người đang gào lên, Sở Sở hạ giọng, giọng như bị đè nén kiềm chế vẻ khó chịu.
- Nhỏ ngốc!
Hướng Nhật buông tay nàng đứng lên, vuốt cái cằm đáng yêu của nàng một cái, ôn nhu âu yếm nhìn nàng. Hắn biết cô nàng không đành lòng nhìn hắn bị hạ nhục, mới không để ý tới mặt mũi bạn mình mà đưa ra đề nghị rời đi. Điều này khiến hắn rất tức giận, mịa nó tụi bay phải chịu hậu quả nghiêm trọng.
- Không sao đâu, chỉ là mấy thằng nghiệp dư thôi, chuyện nhỏ như hạt bụi ấy mà, anh không coi ra gì.
- Mày nói cái gì!!!
Lời kiêu ngạo của Hướng Nhật giống như đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận cả đám trâu bò gào rống lên làm cả cầu trường như rung lên muốn sụp, ngay cả những người đang xem trận đấu cũng tập trung nhìn qua bên này.
- Một thằng lên hay cả đám lên?
Hướng Nhật chỉ đám sắc lang có cả cao kều nói.
Trầm Bội Bội cả kinh che miệng lại, ông xã của Sở Sở cũng đâu cần phô trương quá sức vậy chớ? Nhìn dáng người nhỏ vậy, không chừng đụng mạnh cái là gãy ra làm mấy khúc? Cũng không trách nàng có cái ý nghĩ này, ai thấy dáng vẻ yếu ớt văn nhược của hắn cũng không nghĩ hắn có một tí ti cơ hội nào để thắng, nghe hắn nói cũng không ai tin!
- Grừ... ***...!
Cả đám cầu thủ nháo nhào xông lên định dần cho thằng bốn mắt không biết trời cao đất dày này một trận.
- Đừng nhúc nhích!
Cao kều giang hai tay ngăn cản đồng bọn:
- Thằng này là của tao!
- Nói vậy chỉ một thằng lên thôi chứ gì?
Hướng Nhật nhìn Sở Sở ý như trấn an – không sao đâu cưng! Rồi hắn chậm rãi đi ra sân đấu. Sở Sở mặc dù lo lắng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tự tin của hắn, lại nhớ tới chuyện lúc đầu một mình lưu manh hạ mấy trăm võ sinh nhu đạo, lập tức trở nên tin tưởng không giữ hắn lại.
- Sở Sở, sao bồ không kéo ảnh lại?
Trầm Bội Bội lo lắng thay cho Sở Sở, Điền Phong là cầu thủ tấn công chủ lực của đội tuyển, bạn trai của Sở Sở nhìn như thư sinh trói gà không chặt, nói sao cũng không giống đã từng tập bóng rổ.
- Yên tâm đi, mình tin anh ấy!
Câu trả lời của Sở Sở đổi lấy một tiếng thở dài của Trầm Bội Bội.
Tin nóng lập tức được lan truyền, sau đó là một màn suy đoán kết quả và các độ cá cược nhanh chóng được tung ra, tiếng gào đặt cược vang lên không ngớt khắp nhà thi đấu.
Trận thi đấu này nói trắng ra là người ngoài tới khiêu chiến với người trường mình, màn này hiếm có nên ai cũng căng mắt ra chờ, sợ bỏ lỡ những pha đặc sắc.
- Điền Phong khiêu chiến thằng bốn mắt đó hả, cái này có trò vui để coi à nha.
- Ngu ngốc! Thằng bốn mắt đó khiêu chiến thằng Phong đó, mày không thấy vừa rồi nó dùng ngón tay chỉ thằng Phong à? Thật bố láo! Hy vọng thằng mắt kiếng đó đừng thắng, nếu không nó không có đường về!
- Thằng bốn mắt cao còn không tới 1m8, Điền Phong gần 1m98, mày nhìn coi, chẳng khác nào một con khỉ nhỏ với một con tinh tinh?
- Quả nhiên, rất giống!
…
- Bội Bội, cô sao không cản, tốt xấu gì người ta cũng là khách - à, tôi cũng không biết nói như thế nào với cô nữa.
Số 10 nhìn hai người dưới sân đang chuẩn bị so tài, ra vẻ bất đắc dĩ nói.
- Anh tưởng tôi không can à? Điền Phong đáng chết, ngay cả lời của tôi mà cũng không nghe, được lắm vào tập huấn đi rồi biết, tôi sẽ 'săn sóc' hắn tốt.
Trầm Bội Bội nghiến răng.
Số 10 cười khổ lắc đầu, chuyển mắt nhìn về phía Sở mỹ nhân ngồi bên cạnh, thật là xinh đẹp! Ngay cả Bội Bội cũng còn kém, nếu mình gặp nàng trước…, có lẽ…
- Mày tấn công trước mười trái, sau đó tao tấn công lại năm trái, xem ai cuối cùng ném vào rổ nhiều hơn thì thắng, hiểu chưa?
Điền Phong ngạo nghễ coi thường tên thấp hơn hắn cả cái đầu kia, lớn tiếng tuyên bố quy định trận đấu.
Những người đứng xem nghe được quy định trận đấu lớn tiếng kêu hay, còn nói tên Phong quá phong độ, không khi dễ người ngoài, ngay cả những người mới vào xem cũng thét tên hắn. Đội vũ cổ động viên của đội tuyển trường ra sức múa vũ cầu trên tay, nhảy lên nhảy xuống ngực nhấp nhô hấp dẫn, chân đá cao một lượt lộ ra quần lót đủ màu làm cho cả đám sắc lang xung quanh no con mắt.
- Như vậy không phải bất lợi cho mày à?
Hướng Nhật nhìn lướt qua đội múa cổ vũ và bọn cổ động viên, theo thói quen sờ sờ cái mũi.
- Bắt đầu đi! - Điền Phong không thèm giải thích nhiều, ném mạnh bóng qua.
- Nếu vậy, tao không khách sáo nữa.
Hướng Nhật chụp lấy bóng xoay một vòng quanh mình, dập dập bóng xuống nền vài cái tìm cảm giác, thấy cũng vừa tay.
- Đến đi! - Điền phong khom người xuống thế phòng thủ.
Đáng tiếc Hướng Nhật đâu có muốn va chạm với hắn, đứng tại chỗ dập bóng xuống sân hai cái, sau đó nhảy lên hướng tới rổ ném bóng, bóng xẹt một đường cong đẹp mắt bay về phía rổ. Trận đấu bắt đầu rồi!
Chung quanh cười rộ lên, thằng bốn mắt này định chọc cười thiên hạ chắc, từ giữa sân mà đòi ném vào rổ trừ phi may mắn, nếu không cũng chỉ được tính là một cú ném ngoài vòng ghi ba điểm mà thôi, hù chết người rồi đó.
Hướng Nhật cũng không thèm nhìn coi bóng có vào rổ không, sau khi ném xong, chân vừa chạm đất, hắn lập tức vọt tới rổ.
Điền Phong nhìn trái bóng bay cũng nghĩ nó nhất định không thể vào rổ được, lại thấy đối thủ chạy tới, biết là để đón bóng bật ra. Bất quá có mình chắn ở đây, muốn đón bóng hả, đừng có mơ nhóc con!
"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên, bóng nện vào tấm bảng phía sau rổ bật ra. Điền Phong đã sớm chờ bên cạnh, thấy bóng văng ra, không do dự nhảy lên vươn tay bắt lấy. Mắt thấy sắp bắt được bóng thì một cánh tay trắng nhợt ở đâu lại vươn tới bóng trước… tiếp đó mạnh mẽ đập mạnh vào rổ.
Im lặng, im lặng, toàn sân lặng ngắt như tờ… vài giây sau, một loạt tiếng la thất thanh vang lên, tựa hồ muốn bật luôn nóc nhà thi đấu:
- Wow! A! A!
Bọn họ thấy gì, rõ ràng là một tên bốn mắt cao không tới 1m8, lại đoạt được bóng của một tuyển thủ cao gần 2m. Bọn họ lắc đầu không tin nhưng sau đó thì gào lên kích động. Mấy động tác đó nhuyễn quá, chuyên nghiệp quá, đây là tuyển thủ ngôi sao của NBA* sao? Rất nhiều người trợn mắt nhìn tới nỗi con ngươi muốn lọt ra ngoài, dù muốn không tin song sự thật rành rành ra đó, không tin không được!
Sở Sở "á" một tiếng đứng lên, hưng phấn vỗ tay, vẻ mặt trông vô cùng kích động.
Trầm Bội Bội miệng mở to sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, chết trân lặng người trước sự thật rõ ràng dưới sân.
Lôi Vĩ mắt nheo tít lại, rồi nhìn chằm chằm vào dáng người thấp bé kia, không biết đang nghĩ gì.
Điền Phong đứng chết lặng dưới rổ, mắt mở lớn nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, bộ thằng này nó còn cao hơn mình nữa sao ta?
- Thành thật mà nói, tao không muốn đả kích hay làm nhục mày, cái này là mày tự chuốc lấy thôi!
Hướng Nhật cầm lấy bóng chạy về giữa sân, chuẩn bị tấn công tiếp.
* NBA: National Basketball Association – Hiệp hội bóng rổ nhà nghề Mỹ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện