[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 28 : Viện nghiên cứu loại người bất bình thường!

Người đăng: 

Vừa vật lộn kịch chiến một trận xong rồi lại được thưởng thức một bữa ăn tuyệt vời với nhiều món ăn ngon do cô nàng cất công tỉ mỉ chuẩn bị, Hướng Nhật thỏa mãn nằm thoải mái trên ghế xa lông vừa xỉa răng vừa xem TV. - Anh không phải bị choáng váng đầu hả? Tại sao không lo đi ngủ đi. Sở Sở vừa rửa xong chén bát từ trong bếp đi ra hỏi. - Không chóng mặt, không còn một chút chóng mặt nào nữa. Vừa mới ‘rèn luyện’ lâu như vậy, tinh thần anh bây giờ rất sảng khoái. Hướng Nhật dâm đãng nhìn cô nàng từ trên xuống dưới trong bộ quần áo mới thay. - Đi chết đi, tên lưu manh nhà anh! Còn nói bị đánh ói ra ba bụm máu, quỷ lừa đảo, sau này đừng hòng em tin anh nữa! Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, Sở Sở cảm thấy mặt nóng bừng tới mang tai. - Bà xã, lại đây, lại ngồi chỗ này. Hướng Nhật trong lòng như có quỷ, nhìn dáng thẹn thùng của cô nàng quả thật chết người, thiệt muốn người ta phạm tội mà, mới vừa hạ hỏa xong giờ 'nó' lại phừng phừng ngóc dậy như thiêu như đốt. - Làm sao chứ? Lại muốn làm gì nữa đây? Em nói cho anh biết, sau này ban ngày ban mặt không cho… khi dễ người ta! Sở Sở ngồi xuống bên cạnh lưu manh. - Bà xã! Hướng Nhật kéo cô nàng vào trong lòng, hôn phớt lên má trắng nõn, mịn màng của cô nàng: - Tụi mình làm lần nữa nhe. - Không muốn! Sở Sở giãy thoát ra khỏi ngực hắn: - Em còn muốn đi gặp bạn nữa. - Bạn bè quan trọng hay ông xã quan trọng? Hướng Nhật bất mãn nói. - Ai da, anh nói cái gì? Tụi em có hẹn trước rồi, không thể không đi. Anh đi với em nhe? Sở Sở nhìn lưu manh ánh mắt chờ mong. - Không đi! Hướng Nhật thẳng thừng cự tuyệt cô nàng. Hắn đâu có ưa cái kiểu gặp mặt như vậy. - Đi đi, đi đi mà, có được hay không? Sở Sở nũng nịu làm cho lưu manh ngứa ngáy khó chịu. - Đi có lợi gì cho anh đâu. Nhìn cô nàng làm nũng, Hướng Nhật thừa nước đục thả câu kì kèo. - Anh… đồ lưu manh! Em cái gì cũng chiều anh… như vậy, anh còn muốn chọc giận em! Sở Sở đứng dậy cầm lấy cái gối bỏ đi. - Được rồi, được rồi, anh chiều em, nhưng mà em phải đáp ứng anh một điều kiện Hướng Nhật cười cười dâm đãng nói. - Điều kiện gì? - Buổi tối hôm nay em phải nghe lời anh, anh nói em đổi tư thế gì em phải làm như vậy, không được như tối hôm qua, bằng lòng thì anh đi. - Đại lưu manh! Sở Sở dậm chân oán hận đi vào phòng ngủ: - Không cần anh đi, em đi một mình, anh muốn em bị người khác khi dễ đến chết mà. - Ây, cô bé, em có vẻ bất mãn với anh? Hướng Nhật lười biếng gác chân lên bàn trà: - Nhìn em tội nghiệp như vậy, anh đi theo em một chuyến. - Thật không? Sở Sở kinh ngạc vui mừng ló đầu ra khỏi phòng nói: - Không có lợi gì đâu đó! - Biết rồi, nhiều chuyện quá! Ông xã của em là loại người thấy lợi quên sắc sao? - Đi chết đi! Nhanh đứng lên thay quần áo, anh ăn mặc lôi thôi như vậy thật xấu hổ quá. - Sở Sở yêu cầu. - Không thay quần áo có được hay không? Hướng Nhật đau khổ kêu lên - Đi! Từ nay về sau coi chừng em không thèm để ý đến anh nữa! Sở Sở nói một cách bực dọc. - Quên đi, sợ em rồi, em nói như thế nào thì như thế đó đi. Hướng Nhật xoay người nhảy lên. olo - Em dẫn anh tới trường học này làm gì? Hướng Nhật không rõ ất giáp đi theo cô nàng vào trường đại học Kinh tế Bắc hải. Theo hắn biết, nơi này không thích hợp để bè bạn tụ họp, hơn nữa hôm nay không phải là ngày cuối tuần. Nhớ lại hồi xưa khi đi học ở trường này, hắn thường qua trường khác tìm bạn chơi, hắn lại bị bạn dẫn vào trong lớp nghe giảng. Thật là nhàm chán. Đã trốn học tìm đến bạn chơi, nào ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Dần dà lâu ngày Hướng Nhật thà rằng ở trong ký túc xá ngủ nướng cho sướng còn hơn đến trường. Bất quá còn có một loại người rất thích đến trường khác để học, nghe nói là để thay đổi hoàn cảnh, và dường như bọn họ làm chuyện đó thì kích thích hơn. Hướng Nhật nhìn dáng thướt tha của cô nàng đang đi phía trước, không nghĩ được cô nàng là người như thế? Trong lòng không khỏi cười khổ, sớm biết vậy đã không đi. - Không phải đã nói với anh là tới gặp mặt bạn em sao? Sở Sở xoay người lườm hắt một cái rồi đi tiếp. Hướng Nhật vuốt vuốt cãi mũi, không nói gì. Chết thì chết có sao, coi như là liều mình giúp đỡ bà xã, cùng lắm tối nay phải liên tục đòi lại cả vốn lẫn lãi bồi thường thiệt hại cho mình. Cây cối hai bên đường rậm rạp xanh tươi, ở sâu bên trong thấy thấp thoáng một cái đình nghỉ mát một mái. Sinh viên thường ra đó ngồi hóng mát vào mùa hè, nơi đó cũng là nơi thiên hạ hẹn hò tán gẫu, đánh nhau, tống tiền, nói chuyện yêu đương, ngay cả quan hệ tình dục; bên trái cách đó không xa có một cái hồ cá, chỗ đó là nơi câu tôm tuyệt vời, đồng thời cùng người yêu đi tản bộ ở đó thì khỏi chê; phía trước là một tòa nhà sáu tầng, không biết trên vách tường phòng 314 hàng chữ ghi lời thề “có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu” đã bị xóa hay chưa? Nhìn khung cảnh quen thuộc này Hướng Nhật thầm cảm khái, hơn mười năm rồi trường cũ cũng không có thay đổi gì nhiều. - Anh không đi nhanh lên được một tí à? Sở Sở quay đầu lại sẵng giọng gắt lưu manh. - Nếu trên giường mà em cũng nói như vậy thì anh hạnh phúc biết bao! Hướng Nhật nhanh chân đuổi theo cô nàng. - Anh đi chết đi! Sở Sở sắc mặt đỏ bừng, tuy chung quanh không ai nghe thấy. Nàng quyết định không thèm để ý đến lưu manh nữa. - Anh mà chết thì ai chăm sóc em bây giờ? Hướng Nhật làm mặt nghiêm, bàn tay nhẹ nhẹ xoa tay cô nàng: - Tụi mình đi đâu đây? - Phía trước! - Sở Sở rút tay lại chỉ về phía cuối đường - Sân đấu bóng rổ hả? Hướng Nhật hoài nghi hỏi lại: - Em hẹn bạn em ở nơi này? - Đúng vậy, có chuyện gì không? Em nói trước cho anh biết, bạn em là tuyển thủ bóng rổ đó, anh nói chuyện cũng phải nể mặt một chút, còn không trở về em cho anh… chết đói! Sở Sở uy hiếp nói. - Bạn của em là con trai hả? - Hướng Nhật mặt xụ xuống hỏi. - Là con gái! Anh đừng ăn nói như ăn phải dấm chua có được hay không? Bạn em là quản lý của đội bóng… rổ! Hướng Nhật chặn câu nói của cô nàng bằng một nụ hôn dài. - Đáng ghét! Muốn em nghẹt thở chết à? May là nơi này không có người nào, lần sau còn dám tùy tiện như thế em sẽ… Sở Sở dơ nắm tay nhỏ đánh vào ngực lưu manh. - Em làm được không đó? Không cho anh ở trên giường hay là muốn anh quỳ xoa xoa ở phía sau? Hướng Nhật ôm eo cô nàng cười nham nhở. - Mau buông em ra! Tới ngay bây giờ, chỗ đó đông người lắm. - Dễ thôi! Hôn anh một cái trước! - Anh muốn chết hả… olo - Sở Sở, bồ cuối cùng cũng tới, mình còn tưởng bồ không tới chớ. Vừa bước vào sân bóng rổ, một người đẹp vóc người cao đầy đặn, mặc một quần thể thao, trên khoác cái áo t-shirt rộng thùng thình chạy tới. - Ai nói không tới! Sở Sở ta đã đáp ứng có lúc nào mà không làm? Sở Sở vô cùng bất mãn nói. - Vâng, vâng, là tui sai được chưa? Ồ, anh này chính là…? Người đẹp nhìn nam nhân đứng cạnh bạn mình so với mình lùn hơn một chút, mắt đeo kính trông có vẻ thư sinh nhã nhặn nói. - Bạn khỏe không? Tôi là Hướng Quỳ. Lần đầu gặp mặt, sau này có gì giúp đỡ! Hướng Nhật cướp lời Sở Sở trả lời, lịch sự đưa tay ra bắt. - Thì ra là bạn trai của Sở Sở. Người đẹp tròn xoe mắt nắm nhẹ bàn tay Hướng Nhật: - Hai ngày nay em cứ nghe cô nàng nói về anh, thật lợi hại quá! Lừa được trái tim của hoa hậu trường trung học của tụi này nhanh như vậy. Được rồi, anh không cần khách sáo, em và Sở Sở là bạn học từ nhỏ đến lớn. À quên chưa giới thiệu, em là Trầm Bội Bội, anh không ngại cứ gọi là em là Bội Bội. - Cung kính không bằng tuân lệnh. - Hướng Nhật vẫn giữ nguyên phong cách lịch lãm trả lời. - Không nhiều chuyện nữa! Sở Sở cuối cùng xen vào một câu, liếc mắt nhìn lưu manh một cái rồi nhìn sang bạn tốt của mình: - Bội Bội, hôm nay hẹn gặp không phải muốn hỏi ý kiến mình sao? Hắn đâu? - Theo tui tới đây, đó thấy chưa, áo số 10 đó. Trầm Bội Bội đi trước dẫn đường vừa chỉ. - Có chuyện gì vậy? Hướng Nhật nhìn người đẹp ở hơi xa phía trước thấp giọng hỏi Sở Sở. - Có một tên theo đuổi Bội Bội một năm nay, nhưng cô nàng không biết làm sao cho nên nhờ em đến cho ý kiến Sở Sở nói ra mục đích của cuộc hẹn. - Chính là cầu thủ số 10 kia hả? Hướng Nhật chỉ vào một cầu thủ cao lớn, đang ở trong sân, bề ngoài nhìn điển trai, nước da ngăm ngăm, khuôn mặt tươi cười vui vẻ. Hướng Nhật phải công nhận tên đó rất bắt mắt, hấp dẫn nữ nhân, nhưng cũng không biết vì sao nhìn tên đó hắn có chút khó chịu. "Chẳng lẽ là ganh tị ghen ghét? Ài, hơi đâu mà ông đi làm chuyện ruồi bu đó chớ!" - Có được không? Mình cũng chưa gặp mặt hắn bao giờ, nhìn cũng được, miễn cưỡng thì cũng xứng với Bội Bội. Sở Sở nhìn tên số 10 bình luận. - Cái gì còn có thể, so với ông xã em còn kém xa. Hướng Nhật bực bội nói. - A, anh lại ăn… Tự nhiên thấy lưu manh đang “xấu xa” nhìn mình, Sở Sở lập tức nuốt chửng câu nói dở chừng vào bụng. - Này cô bé, anh cũng không ngại chỗ đông người mà hôn em đâu nhé! - Hận anh chết đi được! Sở Sở ngúng nguẩy đi lên phía trước, cái bím tóc đuôi ngựa vung qua vung lại. - Này, bọn anh đứng lên đi, nhường chỗ cho người đẹp ngồi nào! Trầm Bội Bội nhìn các cầu thủ đang ngồi trên băng ghế dài la to. - Được, được… Mấy tên sắc lang đã sớm chú ý tới người đẹp mới tới so với Trầm quản lý còn đỉnh hơn, mặc dù bên cạnh nàng có một tên bốn mắt đi theo, nhưng ân cần với người đẹp thì bọn họ cũng không quản. - Bạn này… chào bạn, mời ngồi, mời ngồi. - Cảm ơn! - Sở Sở mỉm cười chào hỏi, rồi tự nhiên ngồi xuống. Cả đám sắc lang mặt mày hưng phấn, một vài thằng đang muốn sán đến ngồi gần nàng, nhưng không ngờ có tên nhanh chân hơn bọn họ, cướp chỗ bên cạnh nàng ngồi xuống, mà nàng lại ngồi sát bên ngoài băng ghế, do đó coi ra tên đó một mình độc chiếm ngồi bên cạnh người đẹp. Đám sắc lang tức giận nghiến răng nghiến lợi, cái tên đoạt chỗ trước lại chính là con chim bìm bịp bốn mắt đi cạnh người đẹp nãy giờ, không lẽ tóm hắn ta gây khó dễ. Lưu manh không thèm để ý đến ánh mắt giết người của đám sói, một tay khoác lên vai cô nàng, kéo nàng ôm vào lòng. - Hướng Quỳ… Sở Sở ngượng ngùng vô cùng, nhưng lưu manh hắn làm vậy là quá rõ ràng, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào không thôi. - Hai bồ thật là tình tứ quá đi! Trầm Bội Bội hâm mộ nói, rồi nhìn về phía đám cầu thủ vừa đắc ý vừa châm chọc nói: - Đây là bạn thân của ta, Sở Sở, thế nào? Đẹp quá phải không? Nhưng bọn anh cũng đừng vọng tưởng, bởi vì người ngồi bên cạnh là bạn trai của nàng đó, ha ha ha… - Bạn em là người của viện nghiên cứu hả? Hướng Nhật nghe tới đó đổ một trận mồ hôi, ghé tai Sở Sở hỏi nhỏ. - Viện nghiên cứu gì? Ai là người của viện nghiên cứu? Em không hiểu anh nói gì! Sở Sở không hiểu mô tê ất giáp gì hỏi lại. - Viện nghiên cứu loại người bất bình thường!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang