[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 27 : Vừa xem TV vừa... chiến
.
Sở Sở đứng chờ ở cửa sở cảnh sát, hơi nghiêng người dựa vào chiếc BMW màu đỏ, vẻ mặt lo lắng. Thấy lưu manh đi ra nàng vội vàng chạy tới đón hắn:
- Anh có chuyện gì không vậy?
Hướng Nhật không trả lời, chỉ nhăn mặt ôm ngực. Không nghĩ tới cô nàng họ Thiết lại nỡ ra tay hạ thủ, cú đấm cũng mạnh thiệt… Chẳng biết mang lên giường 'động thủ' thì như thế nào? A, một ý nghĩ thật điên cuồng. Thật ra vừa rồi đúng là Thiết Uyển có đấm hắn một đấm, nhưng cũng không đau tới nỗi phải lấy tay ôm ngực như thế này, vờ vịt thế chỉ là muốn tranh thủ tình cảm của cô nàng.
- Ai da! Bọn họ đánh anh?
Quả nhiên Sở Sở mày liễu dựng ngược lên. Xem phim trên TV nhiều quá, cô nàng biết có một cách đánh người, chỉ cần dùng một quyển sách để trước ngực, cho dù đem búa đập vào thì nhìn bề ngoài cũng không thấy vết thương. Nghĩ tới đây, tựa như tận mắt thấy cảnh lưu manh bị đánh đập thê thảm:
- Không được! Em tìm luật sư Kim kiện lại họ!
- Thôi đừng!
Hướng Nhật một tay kéo nàng ôm chặt vào lòng, cực kỳ vô sỉ nói:
- Không sao mà, anh mới ói ra chưa tới ba ngụm máu khục…khục…
- Hướng Quỳ, anh… anh đừng làm em sợ.
Sở Sở lo lắng nhẹ nhàng vuốt ngực cho hắn.
- Không sao rồi, em sờ anh hai cái là anh tốt lên nhiều rồi.
Hướng Nhật cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đưa lên môi hôn.
- Thấy ghét, nhiều người đang nhìn kìa… Không được, em chở anh vào bệnh viện, thương thế của anh… còn đám cảnh sát kia nữa, em không bỏ qua cho họ đâu!
Sở Sở đang kéo hắn lên xe thì phía sau có người gọi:
- Sở tiểu thư!
- À, luật sư Kim đây rồi.
Sở Sở quay người nhìn người luật sư đeo kính:
- Hôm nay làm phiền đến ông rồi!
- Sở tiểu thư khách khí rồi, chuyện nhỏ thôi mà. - Luật sư Kim khiêm tốn nói.
- Được rồi, luật sư Kim, cảnh sát đánh người có thể tố cáo được không?
- Đánh người? Sở tiểu thư, ý của tiểu thư là…?
Kim luật sư trong lòng căng thẳng, đẩy đẩy gọng mắt kính đang nằm trên mũi mình. Tên họ Hướng bên người nàng quả thật bị nữ sĩ quan cảnh sát kia thoi cho một quyền, xem ra muốn kiện phải kiện nữ cảnh sát kia rồi. Nhưng mà cả cục trưởng còn không dám đụng đến cô nàng họ Thiết đó, xem ra lai lịch của nàng rất lớn, người như thế không nên chọc vào mới đúng. Làm luật sư là phải dựa vào cái gì, một là có mối quan hệ và kết giao tốt, hai là kinh nghiệm. Từ góc độ nào đó mà nói có mối quan hệ, kết giao rộng rãi quan trọng hơn. Giúp Sở tiểu thư thì phải đắc tội với nữ cảnh sát nọ, hay chính là người sau lưng nàng, nhưng mà không giúp thì lại không thể được, thật là khó cả đôi đường.
Nghĩ tới đây, ánh mắt luật sư Kim đánh về phía Hướng Nhật ‘an toàn vô sự’ kia cầu cứu.
Hướng Nhật dẫu sao cũng trải qua nhiều năm làm trùm xã hội đen, tất nhiên biết tình cảnh của Kim luật sư, thấy hắn nháy mắt nhìn mình thì khẽ gật đầu tỏ ý không cần lo lắng. Hướng Nhật nghĩ thầm: bây giờ giúp tên luật sư kia coi như cho hắn vay một chút nhân tình, sau này gặp phiền toái tìm hắn giúp cũng thuận tiện hơn, huống chi mình đã đắc tội với Thiết cô nàng rồi, sau này chắc thường xuyên phải vào đây uống trà. Có Kim luật sư đây, sau này khỏi cần đi đâu xa kiếm người bảo lãnh.
- Đúng vậy tôi muốn kiện cảnh sát nào đánh vị hôn phu của tôi!
Sở Sở không nhìn thấy hai gã đàn ông đang đánh mắt cho nhau, nắm chặt tay nói.
- Ôi chao, Sở Sở! Anh muốn về ngủ, đầu anh đau quá.
Hướng Nhật đột nhiên vỗ vỗ trán mình giả bộ đau đớn.
- Ai da, sao lại như vậy? Hướng Quỳ em chở anh về nhà ngay đây.
Sở Sở hoảng sợ quên luôn cả đi bệnh viện, vội giúp hắn lên xe nhưng lại không phát hiện ra luật sư Kim lén đưa danh thiếp cho hắn.
- Kim luật sư, đa tạ ông giúp đỡ, lúc nào rảnh tôi mời ông uống rượu.
Hướng Nhật ngồi lên ghế bắt tay với luật sư Kim, trong mắt có ý gì không cần nói cũng biết.
- Được! Hướng tiên sinh, chúc anh mau chóng khỏe lại.
oIo
- Thấy ghét, người ta đang lái xe, bỏ cái tay ra.
Sở Sở hất bàn tay quỷ quái đang sờ mó lung tung trên đùi mình.
- Hắc hắc…Sở Sở anh hỏi em cái này. - Hướng Nhật ngượng ngùng thu tay về.
- Cái gì? - Sở Sở giảm tốc độ xe một chút.
- Em quen thị trưởng à?
- Không quen, chỉ gặp qua một lần.
- Ây? Cô bé, em không thành thật nhe, hay là phải trừng phạt một chút em mới nói thật đây?
Hướng Nhật cười gian, bàn tay lại mò đến cái mông của nàng.
- A... a... a, anh làm gì, em còn đang lái xe… em đây có nói dối đâu.
Sở Sở nghiêng người cố thoát ra bàn tay háo sắc của hắn.
- Không quen với thị trưởng vậy sao người của hắn lại đến sở cảnh sát giúp anh?
Hướng Nhật tay bóp mạnh hơn một chút.
- Anh thật xấu xa quá!
Sở Sở cắn môi:
- Đó là Thanh tỷ nhờ.
- Em nói Tiểu Thanh? Cô nàng với thị trưởng có quan hệ?
Nếu bây giờ mà không hỏi, Hướng Nhật thật không thể tin cô nàng thích võ công mà hắn biết lại có thế lực lớn vậy. Lúc đầu nhìn lén cô nàng, tưởng thu đồ đệ để dễ chiếm tiện nghi nhưng lại không cẩn thận thăm dò lai lịch xuất thân của nàng, thật bậy bạ quá.
- Cha con!
Sở Sở trừng mắt với hắn một cái. Do đường vắng người nên có thể dùng một tay ngăn cản bàn tay quỷ quái của hắn.
- Em nói ông già Tiểu Thanh là thị trưởng sao?
Hướng Nhật mừng rỡ trong lòng, lãi to rồi, tùy tiện nhận một đồ đệ lại là thiên kim tiểu thư của thị trưởng, còn tự dâng tới trước miệng.
- Anh không biết lễ phép là gì sao? Cả ngày cứ ‘ông già’ này ‘ông già’ nọ, đừng để Thanh tỷ nghe được nếu không cho anh đẹp mặt ra! - Sở Sở oán giận uy hiếp.
- Đẹp mắt? Chẳng lẽ Tiểu Thanh nàng…
"thoát y cho anh xem", Hướng Nhật dâm đãng nghĩ, loại dâm ý này không thể nói ra, càng không thể nói trước mặt cô nàng này.
- Làm sao vậy? Thanh tỷ thì làm sao? Này, lưu manh, anh nói chuyện không thể nói cho xong à?
Sở Sở không thể biết suy nghĩ nhơ nhớp trong đầu hắn, nếu không đã một cước sút hắn ra khỏi xe rồi.
- Không… không có gì. Sở Sở chân em thật trắng ha.
Hướng Nhật đánh trống lảng.
- Thấy ghét, anh nhìn gì đó? Không cho nhìn!
Sở Sở ngượng ngùng nũng nịu vẻ hờn dỗi. Vì đi vội nên để nguyên váy ngắn mặc ở nhà, chỉ thay cái áo T-Shirt trắng.
- Không nhìn thì anh nằm nha?
Hướng Nhật vô lại áp mặt lên đùi nàng, cảm nhận làn da mịn màng, mềm mại làm hắn thấy sảng khoái cả người.
- Mau ngồi lên! Vậy làm sao em lái xe được.
Sở Sở thét lên chói tai, bắp đùi nóng rực khiến cô nàng suýt trượt tay lái.
- Không phải anh nói với em anh bị nhức đầu sao? Cho anh mượn đùi ngủ một giấc, đến nhà thì gọi anh dậy.
Hướng Nhật khoái chí cà cà mặt xuống.
- Anh... anh đừng loạn nữa!
Sở Sở chịu thua hắn, đang lái xe nên không thể phân tâm.
- Hắc hắc, cô bé, anh phát hiện em thích mặc đồ lót trắng nha.
Do nằm đối mặt cô nàng nên có thể thấy được khung cảnh bên trong váy.
- Lưu manh!
Sở Sở khép hai chân lại, đè váy xuống không cho hắn tiếp tục xem.
- Vợ chồng với nhau rồi, em còn làm bộ? Đêm qua toàn thân em còn chỗ nào mà anh chưa thấy qua… Ối! Đau!
Hướng Nhật sờ sờ bên hông vừa bị nhéo.
- Ăn nói lung tung! - Sở Sở đỏ mặt trừng mắt với hắn.
Mười phút sau, rốt cuộc cũng về đến nhà, Hướng Nhật trên đường chiếm tiện nghi của cô nàng không ít, nhưng lại không thể chính thức tiết hỏa trong người nên vừa vào trong nhà không thể chờ thêm một phút, ẵm cô nàng lên salon.
- Anh... anh muốn làm gì?
Thấy “thân thể” hắn biến hóa, Sở Sở biết ý hắn, toàn thân nóng ran.
- Em nói xem?
Hướng Nhật đặt tay lên đỉnh vu sơn mềm mại nắn bóp.
- Không, không muốn đâu!
Sở Sở kêu lên sợ hãi:
- Em còn đau mà!
- Yên tâm, thư giãn nào, anh sẽ nhẹ nhàng thôi mà.
Hướng Nhật nhẹ nhàng mân mê hai trái đào tiên.
- Đây, đây là phòng khách… Ư, không muốn đâu, vào trong đi mà.
Sở Sở dùng sức giãy dụa.
- Không sao, em không thấy ở đây tốt lắm sao? Hơn nữa còn có thể vừa xem TV vừa làm…
- Ư……
Sở Sở còn muốn nói gì đó thì miệng đã bị khóa kín lại.
oIo
Khu ngoại ô phía Đông, bên trong một biệt thự.
- Mịa, tụi bây là người chết hết hay sao? Tìm một thằng cũng không ra, nuôi bọn phế vật tụi mày chỉ tổ tốn cơm.
Một tên vạm vỡ cao gần hai thước đang phẫn nộ rít lên trước mặt bọn đàn em.
- Hùng ca, thằng kia nó núp kỹ quá, bọn em dùng hết cách cũng…
Một thằng muốn giải thích bị tên vạm vỡ đá một cước té trên mặt đất nằm co quắp cả người.
- Sơn Kê, Hắc Cẩu sao rồi?
Tên vạm vỡ nắm chặt tay kêu lên ‘rắc rắc’ hỏi thằng đầu trọc.
- Bác sỹ nói Cẩu ca huynh ấy… tứ chi bị chấn nát hết, sau này thành phế nhân. Hơn nữa bị kích thích quá mức nên đã… điên rồi. - Đầu trọc run run trả lời.
- Điên rồi?
Tên vạm vỡ rống to:
- Con bà nó, một số hàng của bố mày còn trong tay nó, tính sao đây? Bố mày tìm ai đòi đây!!! Được rồi, bọn mày biết chỗ nó giấu hàng không?
- Cẩu ca nhận hàng đều đi một mình, huynh ấy không cho ai theo cùng nên bọn em cũng…
- Quên đi!
Tên vạm vỡ không nhịn được cắt đứt lời Sơn Kê:
- Hàng tao sẽ phái người đi tìm, còn thằng oắt kia bọn mày phải bắt bằng được về đây cho tao! Con bà nó, hại ông mất mấy ngàn vạn, mày đừng rớt vào tay ông, không thì ông băm mày ra tương!
- Hùng ca, thằng đó có súng - Đầu trọc cảnh báo.
- Súng? Chỉ một khẩu súng lục, ông đây có AK… Đừng có viện cớ súng với chả súng, trong vòng ba ngày mà không có tin gì ông đem bọn mày thịt hết.”
- Dạ, dạ, dạ…
- Sơn Kê, Hắc Cẩu vắng mặt, Đường Khẩu mày tạm thời coi sóc. Còn nữa, để ý động tĩnh Tử Lang, nhất là thằng Hầu Tử, tao nghi tụi nó có quan hệ. Mịa nó, chúng mày giở trò thì đừng trách ông phá hư quy củ!
- Còn ở đây làm cái gì, cút mịa đi cho khuất mắt ông!
Cả đám chen nhau, đứa lăn đứa lết dông hết ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện