[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 19 : Nguyên lai anh to cao đẹp trai phết
.
- Được thôi!
Thiết Uyển mỉm cười, "hưởng thụ" cảm giác lần đầu tiên có nam nhân lạ hoắc muốn mình bao hắn ly rượu.
- Thank you, người đẹp!
Hướng Nhật nhìn mỹ nữ cảm ơn, hướng về phía nhân viên quầy bar:
- Cho tôi một ly "Liệt diễm hồng thần"!
- Ok!
Nhân viên quầy bar trả lời, thủ pháp điêu luyện như bướm vờn hoa, không tới mười giây, một ly rượu cocktail đỏ rực như máu đã được đặt ngay trước mặt hắn.
- Kỹ thuật không tệ!
Hướng Nhật nhấp một chút rượu, tấm tắc khen.
- Chỉ là để kiếm cơm qua ngày mà đại ca!
Nhân viên quầy bar cười đắc ý, tiếp tục làm việc.
- Anh thường tới đây?
Thiết Uyển tò mò hỏi.
- Lúc rảnh thì không đến, không rảnh thì mới đến!
Hướng Nhật tỉnh bơ trả lời.
- Hi hi, anh thật là hóm hỉnh!
Thiết Uyển hơi mất tự nhiên cười.
- Bình thường thôi....Ây! Đúng là tụi khốn đó?
Hướng Nhật chợt chú ý tới một đám người quen ngồi phía góc phòng:
- Người đẹp, xin lỗi không nói chuyện phiếm với em tiếp được, anh thấy một vài bạn học, tới đó chào hỏi cái đã.
- Xin cứ tự nhiên!
Thiết Uyển khách khí nói, nàng tự dưng lại có vẻ thích cách nói chuyện tán tỉnh của nam nhân trẻ tuổi này.
- Gặp lại sau ha!
Hướng Nhật nói xong liền rảo bước đi về góc phòng bên phải.
"......" Thiết Uyển không nói gì, mắt chuyển chú ý tới ly rượu trên tay.
Mấy thằng choai choai trong góc phòng đang cụng ly với nhau, không hề phát hiện có một ác ma đang tiến tới.
- Ê tụi mày, cao hứng quá ha!
Hướng Nhật đẩy một thằng ra, ngồi vào vị trí của nó.
- Mẹ mày...
Thằng bị ném ra vừa muốn mở miệng chửi, phát hiện là hắn thì nhất thời sợ đến nuốt cái ực đoạn cuối trở lại trong bụng.
- Đại, đại... đại ca, anh sao lại tới đây?
Hầu Tử giống như gặp quỷ, lắp bắp nói.
- Sao hả, tao không thể tới à?
Hướng Nhật thản nhiên liếc hắn một cái, Hầu Tử cả kinh cổ rụt lại.
- Đâu có, đâu có! Em luôn hoan nghênh đại ca mà.
- Đây là địa bàn của mày?
Hướng Nhật theo kiểu hắn nói mà phán đoán.
- Kỳ thật cái địa bàn này là của ông chủ em, tiểu đệ chỉ giúp ổng trông coi một chút thôi.
Hầu Tử giải thích.
- Ừm!
Hướng Nhật ậm ừ một cái rồi đột nhiên nói.
- Được rồi, hỏi tụi mày một việc.
- Đại ca có gì muốn hỏi cứ nói, tụi em nhất định nghe, biết gì là khai hết.
- Biết A8 không?
- A8? Là cái gì, hình như chưa nghe qua. Ê, tụi mày biết không, biết thì nhanh nói cho đại ca.
Hầu Tử hướng tới bọn đàn em nói.
- Không biết.
- Chưa từng nghe qua.
......
Mấy thằng đàn em cuống quít lắc đầu.
- Không sao! Tao chỉ hỏi qua thôi.
Hướng Nhật thấy tụi nó không giống làm bộ, không hỏi lại nữa.
- Đại ca, A8 em chưa từng nghe qua, nhưng em biết A7.
Tên mập bên cạnh Hầu Tử đột nhiên nói.
- A7? Nói rõ một chút coi.
Trực giác của Hướng Nhật cho biết hai cái loại này cỡ nào cũng có quan hệ.
- Hình như là một loại mê dược đời mới, nhưng cũng không hẳn là thuốc mê, bởi vì ăn vào thì đầu óc còn tỉnh táo, chỉ là cảm giác toàn thân bủn rủn vô lực, nhưng lại có chút kích dục hứng tình.
Mập ú cố gắng nhớ lại.
- Mày nói toàn thân không có lực ư?
Hướng Nhật hai mắt sáng ngời.
- Đúng vậy...em cũng không rõ lắm, có lần nghe hai thằng đàn em của Hắc Cẩu nói qua.
- Thằng mập khốn kiếp, không ngờ mày dám mò qua địa bàn Hắc Cẩu, có phải chuẩn bị phản Hầu Ca không?
Mấy thằng đàn em nhao nhao lên chửi thằng mập.
- Tuyệt đối không có! Tao sao lại phản bội Hầu ca chứ? Nếu phản bội thì tao cũng sẽ không đem chuyện này kể ra. Tao chỉ là nghe bên kia có đồ độc muốn bán, cho nên tao muốn qua đó kiếm chút tiện nghi thì đụng phải hai thằng đàn em của Hắc Cẩu cầm một loại gọi là tân dược A7 đi đối phó với một con bé sinh viên, nào ngờ dược lực mạnh mẽ quá, con nhỏ kia ngay đêm đó thăng đi bán muối luôn.
- Tao tin thằng mập không làm chuyện bội phản đó đâu.
Hầu Tử lên tiếng bênh vực mập ú.
- Cám ơn Hầu ca, cũng là Hầu ca anh minh thần vũ, biết em bị oan uổng.
Tên mập vội vàng vỗ mông ngựa.
- Mập, mày nói thằng Hắc Cẩu đó là ai?
Hướng Nhật thấy Hầu Tử vẫn còn muốn nói gì đó, lập tức cắt lời của hắn.
- Đại ca, nói tới Hắc Cẩu anh có thể không biết, nhưng Gian Ma thì anh hẳn là đã từng nghe nói qua chứ?
Trả lời Hướng Nhật không phải tên mập mà là Hầu Tử, đại ca của hắn.
- Gian Ma?
Hướng Nhật có chút ấn tượng với cái tên đó, cái thằng chó này cũng khá biến thái, mỗi lần chơi gái đều trói chặt hoặc là đánh gãy tứ chi, sau đó cưỡng hiếp, mà cưỡng hiếp xong rồi còn tàn nhẫn sát hại. Cảnh sát cũng muốn bắt hắn quy án, chỉ là không có chứng cứ, thành ra không có biện pháp. Hướng Nhật lúc trước đã muốn xử thằng này rồi, đáng tiếc chưa kịp ra tay thì đã bị hại. Thằng khốn này mà rơi vào tay hắn thì hắn thực cũng muốn vì gái nhà lành trừ hại lắm.
- Biết nó thường xuất hiện chỗ nào không?
Hướng Nhật trong mắt sát khí bốc nồng đậm.
- Hắn bình thường đều núp trong ổ của mình, gọi là “Thiên Thượng Nhân Gian”. Đại ca, anh muốn phế nó sao? Với bản lĩnh của đại ca thì tuyệt đối có thể dễ dàng làm được, đáng tiếc tụi em là cùng một băng, không thể tàn sát lẫn nhau, nếu không Hầu Tử em đã sớm đem thằng khốn này chém thành mười bảy, mười tám đoạn.
Hầu Tử nhìn thấy thần sắc kinh khủng của đại ca, không khỏi rùng mình, lập tức vừa vỗ mông ngựa vừa ra vẻ mình đầy chính nghĩa.
Hướng Nhật nhìn vẻ mặt của tên đệ tử cũng biết thằng này cũng thuộc dân sợ chết, nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn đứng lên chuẩn bị rời đi:
- Không có gì nữa, tao đi đây, tụi bây bớt láo nháo, nhỏ tiếng chút, tao qua gặp người đẹp.
- Đại ca đi thong thả, có muốn tiểu đệ giới thiệu giúp anh mấy em hàng ngon...
- Dựa vào ánh mắt của mày thì thể loại khủng long kỷ Jura cũng là tiên nữ trên thiên đường.
Hướng Nhật xua tay, đi hai ba bước đột nhiên nhớ ra gì đó, lại vòng lại, đi thẳng tới trước mặt thằng mập, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá hắn.
- Đại, đại, đại ca, anh...
Mập ú a ú ớ run run nói không nên lời.
- Mày vừa rồi giúp anh một chuyện, suýt quên, dù gì cũng nên cảm ơn chứ hả?
Hướng Nhật vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.
- Không, không cần, giúp đại ca là chuyện kinh thiên địa nghĩa, chuyện nên làm, chuyện tất nhiên mà.
Mập ú hoảng sợ nhìn hắn sổ nguyên tràng.
- Cái gì mà tất nhiên! Lão tử là loại bạc bẽo với đàn em vậy sao?
Hướng Nhật móc từ túi ra một xấp tiền, quẳng lên bàn.
- Cầm đi, đây là thù lao cho việc trả lời vấn đề của anh.
Hầu Tử ngay bên cạnh cùng mấy thằng đàn em há hốc miệng, trợn tròn hai mắt, trả lời mỗi một vấn đề mà được nhiều tiền như vậy à, có phải không đây? Đại ca thiệt đúng là đại ca, có lẽ còn là thần tài nữa, cả đám nhìn hắn cuồng nhiệt còn hơn là chuẩn bị đưa minh tinh màn bạc lên giường.
- Đại ca, cho em thiệt hả?
Mập ú hai mắt bắn ra vẻ tham lam, ngay cả nói chuyện cũng lưu loát hẳn lên, nhìn xấp tiền kia cũng tới bốn, năm triệu chứ ít gì.
- Lằng nhằng lôi thôi như đàn bà, không muốn thì trả lại cho lão tử.
- Muốn, muốn, muốn...!
Mập ú vội vàng chộp lấy tiền.
- Đại ca, anh muốn tìm hiểu về A8 sao? Nếu như em có tin tức thì...
Hầu Tử thấy tiền, đầu óc tự nhiên sáng ra, định kiếm chác chút đỉnh.
- Con số này.
Hướng Nhật đưa ra một ngón trỏ.
- 10 vạn (100,000)?
Hầu Tử trong lòng run lên.
- Mày coi là trả tiền cơm hả?
Hướng Nhật hơi khó chịu, trừng mắt nhìn Hầu Tử.
- 100 vạn?
Hầu Tử toàn thân run lên, mấy thằng đàn em cũng như bị sét đánh ngây người ra.
- Là 1000 vạn!
Hướng Nhật không đùa với bọn chúng nữa.
- Cái gì!
Cả đám bật ngửa ra, té lăn long lóc trên đất.
- Đại ca, anh nói là một ngàn, ngàn, ngàn...
Hầu Tử cũng giơ một ngón trỏ lên, mất hồn thờ ra không dám tin.
- Đúng vậy! Nhưng tụi bây cũng đừng tưởng rằng dễ dàng có được, thù lao cao tức nguy hiểm lớn, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.
Hướng Nhật càng nhìn tụi này càng nhớ lại đám đàn em ngày xưa, hảo tâm nhắc nhở bọn chúng.
- Có mười triệu thì liều mạng này cũng liều! Lão tử mua một trăm tỷ tiền âm phủ vứt vào mặt Diêm Vương coi hắn dám bắt ông hay không?!
Hầu Tử kích động huênh hoang nói.
- Muốn làm cũng được, nhưng mày cẩn thận đó, đừng làm anh khó xử!
Hướng Nhật thầm nhắc nhở Hầu Tử làm việc cẩn trọng, đừng đả thảo kinh xà.
- Tối mai tao trở lại ứng trước 100 vạn cho bọn mày, khi xong thì sẽ thanh toán nốt cho tụi bây.
- Cám ơn đại ca! Đại ca, anh thật sự là thần tài. Không, thần tài cũng phải ngửi khói của đại ca.
Hầu Tử hưng phấn nịnh bợ không tiếc lời, 100 vạn, trời ơi! Ông đây có mòn đít ngồi canh ở đây cũng không dám mơ tới, giờ còn có 900 vạn, mẹ nó, tiêu xài sao bây giờ? Lão tử nhất định phải bao mấy em minh tinh trẻ trung nóng bỏng mới lên, xem mấy con nhỏ đó khác gì gái bình thường không, kỵ thuật, "xoa nắn" thuật chắc là hết xảy! Nghĩ chay không mà đã phê hết cả người!
- Mai nói tiếp, thật sự chịu không nổi cái mùi thối trên người tụi bay, mẹ kiếp, lưu manh cũng là người, có ai như tụi mày mấy tháng không tắm không? Cút ra xa một chút!
Hướng Nhật mới rồi còn không chú ý, giờ mấy tên kia đứng sát lại gần mới phát hiện, nào là đủ các mùi chua, mùi thối nồng nặc.
Cả đám ngượng ngùng thối lui, Hướng Nhật cũng nhanh chóng tách ra, quay trở lại quầy bar.
Thiết Uyển nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật hồi lâu, trong lòng nàng hưng phấn cực độ, may là tối nay ra ngoài, nếu không làm sao câu được con cá lớn như thế này. Nàng phát hiện đám "bạn học" của hắn chính là tên quản lý kiêm bảo kê khu này và đám đàn em của nó. Nhìn thái độ kính sợ của cả bọn đối với hắn thì có thể khẳng định hắn không phải nhân vật đơn giản. Sau đó lại thấy hắn rút tiền ra, nàng chắc mẩm là bọn chúng đang giao dịch ngầm. Khi hắn giơ ngón trỏ lên cũng loáng thoáng nghe được "một ngàn vạn", nàng càng hoài nghi hắn là cầm đầu bọn tuồn thuốc phiện vào Bắc Hải lần này.
- Người đẹp, trên mặt anh có hoa sao? Nhìn ngắm anh dữ thế?
Nếu như ánh mắt của cô nàng này không có cái gì đó rất sáng lạng, trấn tĩnh lạ thường, hắn còn tưởng lầm là cô ả đang say mê hắn đắm đuối.
- A a, phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa!
Thiết Uyển quyến rũ cười, quyết định hy sinh chút tiện nghi để thăm dò con cá to.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện