[Dịch] Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 14 : Huyết tinh

Người đăng: 

Yên lặng theo sát phía sau thân ảnh đó, Hướng Nhật cố gắng trấn tĩnh lại. Không ngờ gặp lại cừu nhân sớm như vậy, nhất quyết phải bình tĩnh. Kẻ đi phía trước cũng cảnh giác vô cùng, hắn không trực tiếp đi tới chỗ cần đến, thỉnh thoảng giả bộ ngồi xuống buộc lại dây giầy liếc xem có ai theo sau không, quan sát kỹ người đi trên đường, có khi tạt vào quán lề đường ngồi ăn linh tinh gì đó vừa quan sát hàng chục phút, thậm chí hơn kém nửa tiếng mới đi tiếp. Nếu như không hiểu rõ hắn, còn tưởng là ai đó tản bộ mà từ bỏ ý định theo dõi rồi. Nhưng Hướng Nhật lại biết rõ hắn không thua gì từng lỗ chân lông trên người mình, vẫn điềm tĩnh, nhẫn nại theo sát phía sau. Sau hai tiếng theo dõi, Hướng Nhật phát hiện, đã tới vùng giáp ranh giữa khu Đông Thành và khu Nam Thành. Vì nơi này thường thường có đụng độ chém giết quy mô lớn nên rất ít người tới đây, thậm chí đa phần các hộ dân ở đây đã chuyển hết qua nơi khác rồi. Đột nhiên, kẻ phía trước dừng lại cước bộ. Hướng Nhật vội co mình, nấp vào góc tường ngoài xa. Tên kia nhìn láo liên xung quanh một lúc nữa, thấy không có động tĩnh gì liền nhanh chóng tiến nhà con hẻm kế bên. Hướng Nhật không dám tiến qua, gần đầu hẻm có một cái đèn đường, ngoài thì sáng nhưng trong hẻm thì tối tăm. Cứ bước tới như vậy thì sẽ bị phát hiện ngay. Quan trọng hơn là hắn biết tên đó từ trước tới nay làm việc rất cẩn thận, nhất định vẫn đang quan sát từ một chỗ bí mật gần đó thôi. Hai người so nhẫn nại, Hướng Nhật thuận lợi hơn là biết sự tồn tại của đối phương nên căn bản không cần sợ phí công chờ, mà đối phương lại không biết đến sự tồn tại của hắn, chắc chắn kẻ đó sẽ không nhẫn nhịn được mà ló đầu ra thôi. Quả nhiên, vài phút sau, đối tượng lại hiện thân, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, không có ai! Lại nhanh chóng tiến vào trong hẻm. Hướng Nhật khi không biết thật giả, tuyệt không hành động lỗ mãng, kiên nhẫn đợi thêm gần một tiếng nữa mới quyết định vào trong tìm hiểu. Trong hẻm cũng không phải tối lắm, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn đường hắt vào, nên cơ bản cũng nhận biết được đường đi. Bước chưa được 7, 8 mét, Hướng Nhật đã tới cuối hẻm. Đây căn bản là một cái ngõ cụt, thế nhưng tên khốn kia trốn đâu rồi, chẳng nhẽ hắn biết bay. Những bức tường xung quanh lại không có cửa sổ hoặc lối ra vào tương tự, nói cách khác muốn ẩn nấp ở đâu đó là điều không thể. "Không phải biết bay chứ?" Hướng Nhật tự cười nhạo rồi lắc đầu. Nếu không phải bay lên trời, thì chắc là chui xuống đất...Xuống đất ư? Hướng Nhật hai tròng mắt sáng ngời, cẩn thận tìm tòi trên mặt đất. "Keng" một tiếng trong trẻo vang lên, không phải là mặt đất lát xi măng mà là thép cứng - tìm được rồi! Ra là một cái nắp cống nước. Hướng Nhật nhẹ nhàng kéo nó lên, một tia sáng yếu ớt lóe ra. Hắn nhẹ nhàng chui xuống, khép nắp hầm lại, theo hướng ánh sáng truyền tới mà bước, vừa cẩn thận coi chừng động tĩnh. Cống thoát nước ngầm này không ngờ lại chẳng có chút nước bẩn hay uế vật nào, sạch sẽ như một nơi ở vậy. Xung quanh không có ngách rẽ nào cả, chỉ có một thông đạo thật dài được lát gạch đá hẳn hoi, hướng thẳng tới phía trước. Càng đi tới địa thế càng rộng rãi, từ xa có thể thấy cuối đường là một gian phòng nhỏ. Mặc dù không có dấu hiệu sự sống nhưng Hướng Nhật vẫn cẩn thận đề phòng, vừa chầm chậm tiến bước vừa nhìn ngó chỗ ẩn nấp. Ở một chỗ xa lạ nguy hiểm như thế này, nếu không chú trọng, chết cũng không biết vì sao. Từ phía trước loáng thoáng truyền đến người trò chuyện, Hướng Nhật trong lòng kích động, rốt cục có thể vạch trần bí mật của sự việc rồi. Lén lút từng bước tiến đến, Hướng Nhật phát hiện ở phía xa, đứng trước cánh cửa thép dầy hình tròn là hai cái thân thể cao lớn trang bị súng ống đầy đủ. Hai kẻ này trông rất cường tráng, mặc trang phục màu xanh lá như bộ đội đặc chủng, trên tay mỗi tên là khẩu AK47, bên hông đeo một khẩu súng lục, trên đùi gài một con dao găm quân dụng. Hướng Nhật nhìn thoáng qua liền yên lặng lùi lại, xem ra trang bị vũ khí của hai kẻ này là của bộ đội đặc chủng. Từ chỗ mình nấp đến chỗ của chúng cũng hơn kém 6, 7 mét, khoảng đất trống nằm ở giữa thì không có một chỗ ẩn nấp nào cả, cũng không có vật thể nào có thể che chắn cho mình ở đó cả. Không thể liều mạng xông lên được, còn chưa vọt tới trước mặt chúng thì đã bị bắn thành như tổ ong rồi. Phải tìm biện pháp thu hút sự chú ý của chúng may ra mới lừa bọn chúng rời khỏi nơi canh gác tiến đến gần mình. Trên mặt đất một cục đá cũng không có, muốn hành động thực chẳng khác một thằng nhà quê cùi bắp tiền đéo có mà muốn xơi gái đẹp chân dài. Hướng Nhật đăm chiêu suy nghĩ, tay đút vào túi, mong có kỳ tích phát sinh. Trời quả nhiên không phụ lòng người, hắn đột nhiên từ trong túi móc ra một xấp tiền, đây chẳng phải là mười vạn còn dư của số tiền 50 vạn lấy từ ngân hàng mà sau khi mua y phục đó sao? Như vậy mà còn không đủ sức hấp dẫn à? Hắc hắc, ông mày không tin có người nhìn thấy tiền mà mắt không sáng lên. Trực tiếp vứt ra ngoài mặc dù có thể gây chú ý, nhưng sợ là mình cũng dữ nhiều lành ít. Ném tiền cũng phải có kỹ thuật. Hướng Nhật hết sức nhẹ nhàng cầm tiền đẩy ra chỗ sang sáng, không cần bọn chúng lập tức chú ý, nhưng chỉ cần bọn chúng vô tình nhìn về phía bên này, màu tiền thì cực bắt mắt...Hừ hừ, chúng mày mà qua bên này thì biết tay ông! Hiện tại chỉ còn đợi, hy vọng hai cặp mắt của chúng liếc tới phía này. - Ê, cái gì kìa? Hướng Nhật nghe đến đó lòng mừng như điên, cá cắn câu rồi. - Hình như là tiền. - Con mẹ nó! Phát tài rồi! Ngay sau đó vang lên tiếng bước chân chạy nhanh tới. - Chờ chút! - Tại sao? Tao thấy trước mà, cùng lắm là chia cho mày một phần mười. - Mày không thấy khả nghi à? Vừa rồi chỗ này làm gì có cái gì đâu. - Chẳng lẻ có người xâm nhập vào đây? Không có khả năng! A, tao biết rồi, chắc chắn là thằng vừa vào. - Cũng có thể như mày nói lắm, bất quá tao muốn một phần ba. - Làm cứt gì mà ông mày phải chia cho mày nhiều vậy! - Nếu mày không muốn thì khỏi nói, tốt nhất là đem nó vào trong kia. - Mẹ kiếp, mày khá lắm! Ông mày sợ đếch gì, đi thì đi! Lại truyền tới tiếng bước chân. - Chờ chút, tao với mày cùng đi. - Đi cái đù đì! Mày sợ ông mày biển thủ riêng à? - Là mày nói đó, tao còn chưa có nói gì hết! - Tao đã sớm thấy thằng đó ngứa mắt rồi, dựa vào cái gì mà tụi mình vào sinh ra tử vì một chút tiền còm của nó? Thằng có thân hình lực lưỡng vừa cúi người xuống lượm tiền, đang định đứng lên thì trước mắt có một bóng đen xoẹt qua, mới ngẩng đầu nhìn thì đã dính đòn, nhất thời bất tri bất giác gục xuống. Tên kia thấy đồng bọn bị hạ, vừa định giơ súng bắn thì thấy một nắm tay vụt tới, vội nâng súng lên che ngực thì "rắc"một tiếng, lồng ngực đau nhói lên, vô lực ngã nhào trên mặt đất. Hướng Nhật hài lòng nhìn kiệt tác của mình, lục soát hai cây súng ngắn bên hông bọn chúng. Mẹ kiếp! Đúng là Sa mạc chi ưng (Desert eagle), súng ngắn mà ta thích nhất! Về phần hai tên này thì không cần phải xem lại nữa, một thằng xương cổ họng vỡ vụn, thằng kia báng súng gãy đâm thẳng vào lồng ngực, không chết mới là lạ. Cầm tiền đút lại vào túi, Hướng Nhật đi tới cánh cửa sắt hình tròn phía trước, đang muốn mở ra thì bên trong truyền lại một câu làm hắn ngưng ngay tất cả các động tác. - Bác sĩ! A8 lúc nào mới có thể sản xuất quy mô lớn được? Một thanh âm quen thuộc vang lên. A8? Hướng nhật xiết chặt nắm tay, thân thể cũng rung lên nhè nhẹ, chính là cái này đã khiến một thân lực lượng của mình hoàn toàn biến mất, từ một đại ca xã hội đen dậm chân một cái rung chuyển cả Bắc Hải, gần như trở thành một thằng đệ tử yếu ớt, tầm thường. - Nếu nghiên cứu kỹ lưỡng, cũng phải mất 5 năm nữa mới khả thi! Một thanh âm già nua đáp. - Sao phải lâu vậy? - Tốc độ vậy là nhanh lắm rồi, ngươi cho là nghiên cứu chế xuất một loại tân dược dễ như ăn ngủ sao? - Ài, cấp trên hai ngày nay thúc dục liên hồi. Ông có bao nhiêu thành phẩm rồi? Trước hết giao cho tôi một ít để có cái mà ứng phó. - Không nhiều lắm, chỉ có 103 khối, ngươi cầm 100 khối đi, còn lại ba khối ta giữ lại làm mẫu điều chế. - Mặc dù ít một chút, nhưng cuối cùng vẫn có cái mà báo cáo. - Đúng vậy, mày xuống gặp Diêm vương mà báo cáo kết quả nhiệm vụ ! Một âm thanh bất chợt cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người. Người trẻ mới vừa thò tay vào ngực, một vật lạnh tanh đã chĩa vào đầu hắn, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ. - Lão già kia, tốt nhất ông cũng thành thực cho ta... "Phanh" một tiếng nổ làm người trẻ ù tai nhức óc. Nhìn lại thì tay bác sỹ tóc bạc trước ngực có một cái lỗ to tướng, nằm dài trên mặt đất, trên tay nắm một khẩu súng nhỏ, nhìn qua là biết đã chết rồi. - Con bà nó, đó là hậu quả nếu không nghe lời ta! Âm thanh hung ác vang lên. Người trẻ tuổi như bị quẳng vào hầm đá, khẩu khí lạnh lùng với hành động tàn nhẫn như vậy không lẽ là...? Hắn không phải đã chết rồi sao? Chính mình đã từng kiểm tra DNA rồi mà, xác định chắc chắn 100% là hắn đã chết rồi mà. - Quạ đen, sao vậy, gặp người quen cũng không tiếp đón tử tế hay sao? Hướng Nhật khôi hài nói. - Ngươi, ngươi, ngươi là Hướng đại ca? Quạ đen quay đầu nhìn lại, chỉ là một người trẻ tuổi lạ hoắc, trong lòng lại càng thêm sợ hãi. - Ha ha... tưởng ông mày chết rồi hả? Nói cho mày biết, ông mày bất tử! Hướng Nhật kiêu ngạo nói. - Hướng đại ca, em không phải cố tình hại anh, đều là cấp trên ép em làm vậy! Quạ đen run rẩy giải thích. - Cấp trên? Mày nói tổ chức nào? Là cái thằng họ Mã tới tìm tao thương lượng chuyện buôn ma túy đó hả? - Đúng vậy, đúng vậy, chính là hắn, thật sự em... "Phanh" lại một tiếng nổ, đầu Quạ đen nổ tung, bàn tay thọc vào trong người buông thõng xuống, từ trong tay rớt ra một khẩu súng ngắn. Hướng Nhật chùi máu tươi dính trên người, nhìn hai cái xác chết trên mặt đất. - Đáng lẽ mày không cần phải thò tay vào ngực lấy vũ khí làm gì, muốn chơi ông mày thì chỉ có chết! - Con bà nó, lão tử cả người dơ như vậy sao về nhà gặp cô nàng đây? Hướng Nhật cười khổ, lục tung phòng thí nghiệm một lượt rồi ung dung rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang