[Dịch]Diệt Kiếp- Sưu tầm
Chương 10 : Thất sư thúc tổ tuyệt sắc
.
Phương Diệp nhìn ánh mắt trung niên nam tử toát ra hàn ý nhàn nhạt thì khẽ rùng mình, không khỏi thầm nghĩ:
- Hỏng rồi! Tên này muốn kiếm chuyện….
Khấu Bình nhìn thấy trung niên nam tử chất vấn Phương Diệp thì có vẻ không hài lòng lắm, trầm giọng nói:
- Viên sư đệ, hai người này là khách của ta, lần này ta trở về là có việc quan trọng phải bẩm báo với sư môn, thỉnh ngươi nhường đường!
Trung niên nam tử gọi là Viên sư đệ cười nhạt, thản nhiên đáp:
- Xem kìa, Khấu sư huynh rời khỏi sư môn lâu quá nên đã quên mất quy cũ ở đây rồi, trừ những trường hợp đặc biệt hoặc khẩn cấp ra, đệ tử sau khi trở về phải trình báo với Bạch Hổ Đường, còn người ngoài thì…. Phải đợi cho đến khi bên trên truyền lệnh mới được tiến vào!
Hai đầu lông mày Khấu Bình lúc này đã nhíu thành một đường, không nhịn được phất phất tay:
- Con bà ngươi cút đi! Đây chính là trường hợp khẩn cấp! Hai người này cũng thuộc trường hợp đặc biệt, ngươi còn lôi thôi, cẩn thận ta đánh gãy cái chân chó nhà ngươi!
Nam tử họ Viên vẫn cười nhạt, bộ dạng bình thản giống như chỉ e trời có sập cũng không biến sắc, mặc dù bị Khấu Bình chửi thẳng vào mặt nhưng hắn vẫn không tức giận, chỉ bước sang ngang một bước, tay làm một cái thủ thế mời, sau đó cười nói:
- Vậy…. Khấu sư huynh đi thong thả!
Khấu Bình cũng không quan tâm đến gã, nhanh chóng bước vào đại môn, Phương Diệp nhìn thấy Khấu Bình rời đi thì vội vàng kéo tay Tiểu Thanh chạy theo. Lúc hắn chạy ngang qua nam tử họ Viên thì bỗng nhiên cảm thấy rùng mình, cảm giác như bị một con mèo hoang theo dõi, khóe mắt liếc sang, vừa vặn nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của tên họ Viên. Ánh mắt của gã lúc này lạnh lẽo đến đáng sợ, treo trên miệng là nụ cười khẩy tàn nhẫn, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thản nhưng khí chất trên người đã thay đổi hoàn toàn, nếu không phải Phương Diệp tận mắt nhìn thấy thì hắn còn cho rằng bản thân mình hoa mắt.
Lắc đầu cố xua đuổi cảm giác quái dị này đi, hắn nhanh chóng đuổi theo Khấu Bình, từ trên người nam nhân này tản ra một cảm giác vô cùng quái dị, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, bước chân không khỏi nhanh hơn vài phần.
Thấy Khấu Bình và Phương Diệp biến mất đằng sau đại môn, trung niên nam tử kia lúc này mới lẩm bẩm:
- Hừ! Khấu Bình à, ngươi cứ kiêu ngạo đi, một ngày nào đó chính tay ta sẽ xé bỏ cái vỏ bọc kiêu ngạo của ngươi!
Sau khi lẩm bẩm xong, thân hình trung niên nam tử chợt nhòe đi, chỉ trong tích tắc hắn đã biến mất, tại vị trí hắn vừa đứng chỉ còn lưu lại vài đạo tàn ảnh, tốc độ của trung niên nhân này thật đáng sợ, quả thật chỉ có thể dùng sáu từ “lai vô ảnh, khứ vô tung” để hình dung.
o0o
Lại nói đám người Phương Diệp lúc này đã đi vào trong đại viện, bên trong so với bên ngoài quả thật là khác biệt một trời một vực, thậm chí ngay cả đại môn của Thiên Kiếm Môn cũng không bằng với đại môn của Hồng Nhạc Lâu, vốn Phương Diệp có chút thất vọng, nhưng khi hắn bước vào bên trong thì mới biết cái gì gọi là tiên cảnh, thậm chí Phương Diệp còn nghĩ rằng đây chính là Côn Lôn tiên cảnh trong truyền thuyết?
Bên trong biệt viện là một con đường lát đá cẩm thạch chạy uốn lượn, hai bên đường là những bụi hoa Tiên Di trắng hồng được cắt tỉa cẩn thận, nhìn hàng bụi hoa ôm lấy con đường kéo dài không thấy điểm cuối khẽ rung rinh theo gió, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra khiến tâm thần Phương Diệp lâng lâng, ngay cả Tiểu Thanh cũng không kìm được mà ngắt một bông hoa đưa lên mũi ngửi.
Đột nhiên Khấu Bình đi ở đằng xa bỗng dừng bước, quay đầu lại nhìn thấy hai người Phương Diệp và Tiểu Thanh đang ngẩn ngơ như người mất hồn thì bước đến vỗ vai hai người một cái, một dòng chân khí từ tay hắn truyền vào, hai người thoáng cái giật mình tỉnh lại, cảm giác lâng lâng cũng theo đó biến mất.
Khấu Bình cười khổ nói:
- Ài, ta đúng là già rồi hồ đồ, quên mất ở đây có Tiên Di Mê Nhãn trận, nhưng cũng may là trận pháp này không có gì nguy hiểm….
Phương Diệp nghe Khấu Bình nói vậy thì ngẩn ra, hỏi:
- Ta thấy chắc cũng không có kẻ nào dám tự ý xông vào Thiên Kiếm Môn đâu, hơn nữa trận pháp đều được xây dựng dựa trên mục đích phòng thủ, nếu như không có nguy hiểm thì lập ra làm gì?
Khấu Bình hiếm khi đỏ mặt, cười giả lả nói:
- Thực ra trận pháp này không phải để đối phó với người ngoài, mà là để thử thách định lực của các tân môn sinh, nếu như công lực không đủ thì rất dễ bị ảo giác mê hoặc, giống như các ngươi vừa rồi vậy….. Ừm, tuy nhiên đệ không cần phải phiền muộn, ngay cả ta năm đó cũng phải có người dẫn đường mới có thể thoát ra khỏi đây, từ khi trận pháp thành lập đến nay, chưa có tân môn sinh nào có thể thoát khỏi ảo giác cả.
Phương Diệp nghe vậy thì sững người, thầm nghĩ:
- Tên nào nghĩ ra cái trận pháp này thật là biến thái, nếu như công lực đủ rồi còn cần đến học nghệ sao? Con bà nó, không được, từ nay về sau phải thật cẩn thận, ai biết còn thứ gì khác càng biến thái hơn hay không?
Sau khi tự nhắc nhở bản thân, Phương Diệp cười nói:
- Đại ca, nếu không ai vượt qua được thì chẳng phải nó mất đi ý nghĩa vốn có rồi hay sao?
Khấu Bình nghe vậy cũng cười ha hả nói:
- Hà hà, ta cũng cho là vậy, tuy nhiên suy nghĩ của các vị tiền bối vô cùng uyên thâm, chúng ta làm sao hiểu được?
Phương Diệp nghe vậy thì âm thầm khinh bỉ:
- Chỉ e là do ngươi quá ngốc nên không hiểu mà thôi, ài…. Con người là vậy, đôi khi sự thật nằm ngay trước mắt, chính bản thân ngươi lại không chấp nhận, cứ tin tưởng một cách mù quáng vào những điều không thể nhìn cũng không thể nắm bắt.…
Phương Diệp cũng không quá quan tâm đến cái trận pháp ngớ ngẩn này, ngó ngang liếc dọc một hồi, sau đó thấp giọng nói:
- Đại ca, tên trung niên nam tử vừa rồi rất khả nghi, dường như hắn có hiềm khích với huynh, huynh phải cẩn thận!
Khấu Bình nghe Phương Diệp nhắc đến tên Viên sư đệ thì mặt cũng hơi trầm xuống, nặng nề nói:
- Hắn tên là Viên Phi, bình thường rất hòa nhã, nhưng khi tức giận thì cũng rất đáng sợ, ngay cả ta cũng không nhìn thấu hắn, hắn làm người không tệ, không gây thù chuốc oán với ai, nhưng từ khi thua ta trong đợt tuyển chọn vào Huyền Vũ Đường thì mỗi lần gặp mặt đều cố tình gây khó dễ cho ta.
Phương Diệp nghe Khấu Bình nói vậy thì cảm thấy hơi ngạc nhiên, vốn hắn tưởng Khấu Bình là người khù khờ, nhưng không ngờ hắn lại tinh minh như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng rất sâu sắc, biết mà ra vẻ không biết, đúng là thâm tàng bất lộ.
Nghĩ đến ánh mắt Viên Phi lúc gặp hắn ở đại môn, Phương Diệp không khỏi cảm thấy ớn lạnh, đồng thời cũng âm thầm ghi nhớ tên hắn, nếu sau này có bị bắt gặp thì nên né tránh tốt hơn.
Đang nghĩ thì Khấu Bình vội vàng thúc dục:
- Đi thôi, ta phải nhanh chóng bẩm báo mọi chuyện với các vị sư trưởng, đệ hãy theo sát ta, cẩn thận đi lạc!
Nói xong thì Khấu Bình lập tức quay người đi thẳng, bước chân gấp gáp, vẻ mặt nghiêm trọng, có thể nhìn ra trong lòng hắn đang lo lắng đến mức nào, Phương Diệp cũng không phải kẻ ngốc, vội vàng kéo tay Tiểu Thanh chạy theo.
Phong cảnh của Thiên Kiếm Môn quả thật là không thể chê vào đâu được, quả thật chẳng khác gì thế ngoại đào viên, đi hết con đường lát cẩm thạch, đập ngay vào mắt Phương Diệp chính là một quảng trường khổng lồ. Ở nơi đó có hàng ngàn người tụ tập, có nhóm thì tập trung thảo luận, có người thì tránh ở một góc khuất nghiền ngẫm kiếm đạo, có kẻ thì tụ tập ngắm nhìn những cô gái múa kiếm.
Cứ mỗi khi có cô gái nào thân hình đầy đặn vung kiếm hay thi triển thân pháp, bộ vị “nào đó” trên người nàng khẽ run rẩy thì cả đám lại ồ lên, có kẻ còn hét lên kinh hãi như sợ rằng nàng không cẩn thận sẽ làm “thứ đó” rơi xuống….
Náo nhiệt như vậy tất nhiên Phương Diệp cũng rất hứng thú, đang muốn tham gia tranh luận thì nghe thấy một tiếng hừ khẽ vang lên, tiếng hừ này nghe rất êm tai, phảng phất như tiếng chuông bạc, mặc dù âm thanh dễ nghe là thế, nhẹ nhàng là thế, nhưng Phương Diệp lại mơ hồ cảm thấy trong đó ẩn chứa một sự tức giận kìm nén. Ngay cả đám người vừa rồi còn hăng hái chỉ trỏ bàn luận thân hình những cô gái cũng lập tức im bặt, tên nào tên nấy vẻ mặt biến đổi, mồ hôi toát ra đầm đìa như gặp hạn, vội vàng dời ánh mắt qua nơi khác, động tác của bọn hắn rất ăn ý, giống như đứng trước mặt bọn hắn không phải mỹ nữ mà là khủng long vậy.
Phương Diệp không kìm được tò mò quay đầu lại, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì lập tức sửng sốt, đứng sau lưng hắn là một vị mỹ nữ tuyệt sắc, da thịt trắng nõn, dáng ngươi thon gọn, mặc một bộ y phục trắng như tuyết khiến cho người nhìn cảm thấy vừa thanh thuần lại vừa băng giá. Mặc dù lúc này nàng đang tức giận, nhưng vẻ tức giận đó vẫn vô cùng quyến rũ, có thể nói mỗi một động tác của nàng đều tràn ngập phong tình vạn chủng, chỉ một cái khẽ cau mày cũng khiến trái tim của Phương Diệp như ngừng đập, đôi mày lá liễu cong vút trên gương mặt tuyệt mỹ kết hợp với đôi mắt long lanh biết nói của nàng quả thật chính là vưu vật trời sinh. Hai cánh môi mềm khẽ mở, nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hồng của nàng, Phương Diệp thậm chí không kìm được mà nghĩ rằng nếu mình dán môi vào đó thì liệu nó có tan chảy hay không?
Đáp án là không! Chỉ cần là kẻ lý trí đều sẽ không có hành động như vậy, thế nhưng cho dù Phương Diệp có lý trí đến đâu cũng không thể làm chủ được suy nghĩ của mình, ánh mắt hắn đờ ra, miệng cũng không ngậm lại được, thậm chí khóe miệng còn chảy ra chút dãi, hắn thề là hắn không cố tình làm ra cái bộ dạng thất thố này. Hắn chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị hút đi, cuốn chặt không muốn rời xa khỏi bóng hình mỹ nhân trước mặt, bạch y nữ tử này mặc dù vẫn còn là một thiếu nữ, nhưng thân hình quả thật hấp dẫn chí mạng, đồi ngực nảy nở vun tròn khiến người nhìn mê đắm, xiêm áo dài thướt tha nhẹ nhàng bay phấp phới, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ phiêu dật giống như thiên tiên trên trời hạ xuống phàm trần, mặc dù bên cạnh nàng có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, nhưng nàng vẫn rất nổi bật, giống như hạc giữa đàn gà. Tục ngữ nói không sai, cảnh đẹp phối giai nhân, cũng chỉ có tiên nữ mới hợp với tiên cảnh.
Mỹ nữ phát hiện có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm thì khẽ nghiêng đầu liếc sang, lúc nhìn thấy Phương Diệp đang ngơ ngẩn như người mất hồn thì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người khác có bộ dạng này, chỉ là nàng tuyệt đối không ngờ ở Thiên Kiếm Môn này lại có người dám nhìn nàng như vậy.
Thấy mỹ nữ nhìn mình, Phương Diệp chợt bừng tỉnh, miệng nói theo quán tính:
- Mỹ nhân….
Bỗng nhiên, một cánh ấn đầu hắn xuống, Phương Diệp đang muốn tức giận thì Khấu Bình vội vàng cười giả lả nói:
- Ách, thất sư thúc…. Tên này lần đầu đến đây, không hiểu chuyện, mong sư thúc hãy bỏ qua cho hắn, ta còn có chuyện gấp, phải đưa hắn đi ngay, tạm biệt sư thúc….
Nói xong Khấu Bình cũng bất kể ba bảy hai mươi mốt mà kéo lấy Phương Diệp và Tiểu Thanh chạy như bay, đám người ở đây còn chưa kịp phản ứng với câu nói cực kỳ dọa người của Phương Diệp thì bóng dáng ba người bọn họ đã biến mất.
Nữ tử nhìn theo bóng lưng ba người, chỉ khẽ lắc đầu rồi xoay người bỏ đi, vẻ mặt của nàng vẫn rất bình thản, ánh mắt không hề dao động, chút ngạc nhiên mà Phương Diệp đem đến cho nàng đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, phảng phất như trên đời không có việc gì có thể khiến nàng để tâm.
o0o
Lúc này, mặc dù đã rời xa khỏi quảng trường, thế nhưng tốc độ của Khấu Bình vẫn không giảm, vẻ mặt hắn bây giờ còn căng thẳng hơn cả lúc đối mặt với Khúc Ứng Thiên, Phương Diệp nghi hoặc, nhịn không được mà hỏi:
- Đại ca, làm sao vậy? Mỹ nhân vừa rồi là ai? Tên nàng là gì?
Nghe thấy Phương Diệp hỏi, Khấu Bình như vừa sực tỉnh, vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy không có ai đuổi theo thì mới dừng bước, sau khi vuốt mồ hôi lạnh trên trán, hắn cười khổ nói:
- Nàng ta tên là Vu Ngọc Linh, là con gái của chưởng môn hai đời trước, võ công cũng hết sức lợi hại, ngươi thật to gan, ngay cả ta gặp nàng cũng phải thành thật kêu hai tiếng sư thúc nữa là, cẩn thận sau này đừng để nàng gặp lại, bằng không đừng trách tại sao ngươi chết mà đại ca không cứu….
Phương Diệp nghe vậy lập tức sửng sốt, thầm nghĩ:
- Khấu Bình từng nói sau này sẽ nhờ một vị sư huynh hoặc sư đệ nào đó nhận mình làm đệ tử, mà mỹ nhân kia lại là thất sư thúc của gã, vậy nàng còn không phải là thất sư thúc tổ của ta sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện