[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Chương 66 : Sắt, đá như bùn nhão..
.
Có lẽ Lý Long Cảnh cố ý đích trêu đùa Lưu Dương, để cho Lưu Dương kêu vài lần mới nghe giọng nói lười biến của lão vang lên:
"Được rồi, ta biết rồi tiểu tử."
Sau đó cảm giác quen thuộc hiện lên, Lý Long Cảnh lại phụ thể , mà ý thức của Lưu Dương thì bị ép sau vào bên trong ý thức hải.
Sau khi phụ thể Lý Long Cảnh phát ra một chút lực:
“Rộp!!!”
Bộ dạng rất nhẹ nhàng, biến tảng đá Hoàng Nhã Lỵ cầm tới thành mảnh vỡ, vỡ nát, so với nát bấy còn nát hơn, có phần giống bột mì, tất nhiên , Lý Long Cảnh cũng không ném đống bột xuống sàn nhà, mà đi kím thùng rác để bỏ vào, cứ như vậy sinh ra một đống bụi .
Vốn tưởng là chuyện đùa nên Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân nhìn thấy liền sợ hãi, thật ra trong xã hội hiện tại người có thể đập bể gạch rất nhiều, nhưng đem gạch bóp thành bột phấn thì hoàn toàn không có.
Việc này hình như chỉ xuất hiện trong các tiểu thuyết gì đó, hình như chưa bao giờ xuất hiện ngoài đời thường.
Nhưng hiện tại chuyện này lại xảy ra bên cạnh bọn họ, hơn nữa lại xuất hiện trên người của Lưu Dương, người từ nhỏ đến lớn được bọn họ chăm sóc, vô luận là Hoàng Căn Vĩ hay Lưu Thải Vân đều có chút không tiếp nhận được.
Hoàng Căn Vĩ chỉ vào Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ, giọng nói ru rẩy hỏi:
"Tiểu Dương, Nhã Lỵ, có phải hai ngươi bắt tay nhau biểu diễn ảo thuật cho chúng ta xem phải không?"
Hoàng Nhã Lỵ cũng rất giật mình, nhưng chưa kịp hoàn hồn, đã bị Hoàng Căn Vĩ khiển trách, ủy khuất nói:
"Không có mà baba "
Lưu Thải Vân cũng đem ánh mắt hướng về phía Hoàng Nhã Lỵ, hỏi:
"Nhã Lỵ, ngươi nói thật đi, cuối cùng có phải cùng Tiểu Dương ca ca thông đồng không? Dùng ảo thuật để gạt chúng ta à, ta biết, nhất định lúc sáng các ngươi thấy được đại hiệp che mặt trên TV, nên muốn kím cớ đi ra ngoài học võ, ở đây đã có rất nhiều chỗ học võ rồi, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý."
Lưu Dương cũng không nghĩ tới lần biểu diễn lại gặp phải tình huống này, lại thấy Hoàng Nhã Lỵ đang chịu ủy khuất muốn khóc đến nơi, liền thương cảm , vội vàng kêu lên trong ý thức hải:
"Sư phụ, tiếp tục thể hiện, tốt nhất là bảo hoàng thúc thúc và lưu a di cầm thứ gì tới, năng lượng của con có thể chống đỡ được một thời gian nữa mà."
"Biết rồi, tiểu tử ngươi thật lắm lời."
Lý Long Cảnh tức giận nói, sau đó nới với Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân:
"Nếu không tin con, hai người có thể trực tiếp đi lấy gạch, hoặc là sắt cũng được, chúng ta tiếp tục thử xem."
Hoàng Nhã Lỵ xem như được giải thoát, liền hướng đến Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân nói:
"Đúng vậycon đã nói là không hề bắt tay, ca ca thật là lợi hại, một khi ba và mẹ không tin, như vậy hai người cứ tự mình thực nghiệm đi, con thấy sự lợi hại của ca ca, nhất định chuyện gì cũng có thể làm được."
"Cái này..."
Hoàng Căn Vĩ chần chờ , hắn cũng không biết lấy cái gì để kiểm tra cho tốt, mà Lưu Thải Vân đang đứng cạnh đột nhiên nói :
"Ông xã, không phải dưới gầm bàn trong phòng bếp có một khối sắt nát sao, để em đi lấy."
Nói xong chạy nhanh như chớp xuống phòng bếp, lôi ra một khối sắt phế liệu rất lớn, tất nhiên khối sắt đã nằm ở đây một thời gian dài, bề ngoài đã rỉ sắt , dù vậy nó vẫn là sắt, khi vỗ vang lên âm thanh: ‘ Bang..bang’.
"Căn vĩ, anh kiểm tra thử có phải là sắt không."
Lưu Thải Vân dường như còn lo lắng, đưa khối sắt cho Hoàng Căn Vĩ.
Hoàng Căn Vĩ cầm lấy, suy nghĩ qua, cào, gõ, cốc qua một lần mới đưa đến cho Lưu Dương, hơn nữa nói:
"Tiểu Dương, được chưa, nếu không được thì đừng quá miễn cưỡng."
Trong suy nghĩ của hắn, nhất định Lưu Dương và Hoàng Nhã Lỵ đã bắt tay với nhau, khi sáng nhìn thấy sự say mê của Hoàng Nhã Lỵ đối với võ công, chắc chắn lúc chiều đã nghĩ ra cách gì để đi ra ngoài học võ, đi ra ngoài cũng không có gì sai, nhưng khi mà không có sự giám sát của cha mẹ thì sẽ gặp chuyện phiền phức, đó là điều hắn tuyệt đối không cho phép.
Nhưng câu trả lời của Lưu Dương làm Hoàng Căn Vĩ thất vọng , Lý Long Cảnh nói:
"Đương nhiên là có thể."
Nói xong , liền dùng lực bóp chặc, khối sắt liền giống như tảng đá khi nãy biến thành bụi phấn, Lý Long Cảnh sợ lão bóp không đủ nát, dùng tay chà chà, khiến khối sắt nát không thể nát hơn, rồi đem tới bỏ vào trong thùng rác.
Lúc này cuối cùng Lưu Thải Vân không thể khống chế được bản thân , há to miệng, Hoàng Căn Vĩ cũng giống vậy, khối sắt mà Lưu Thải Vân cầm đến hắn cũng biết, hơn nữa có đích thân kiểm tra qua một lần, xác định đó là một khối sắt hàng thật giá thật, cho dù hơi bị rỉ , nhưng hắn tự hỏi không biết ai có thể đập nát nó.
Chẳng lẽ bản thân đã quá tụt hậu , hay thế giới này đã thay đổi, hôm qua mới xuất hiện một đại hiệp che mặt, hôm nay Lưu Dương lại nói cho mình là có võ công, hơn nữa là dường như không hề giả tạo, nhìn bộ dạng hắn còn chưa vận công, chính bóp nhẹ một cái đã nát.
Lý Long Cảnh nhìn cả nhà Hoàng Căn Vĩ giật mình, cười thầm, liền dựa theo kịch bản của Lưu Dương để diễn tiếp, giải thích:
"Thúc thúc, a di, con cũng chỉ mới phát hiện gần đây thôi, khi xảy ra tai nạn, hình như là võ công đã cứu ta, có lẽ là chịu một sự kích phát nào đó, nội lực của con đã tăng lên nhiều, đạt tới cảnh giới phát chân khí ra ngoài."
"Tiểu Dương, cuối cùng là ngươi đang muốn làm gì?"
Lưu Thải Vân có chút thất thần, nàng đã hoàn toàn tin vào lời nói của Lưu Dương, phải biết rằng nó đã thể hiện mức độ lợi hại ngoài sức tưởng tượng của võ công.
"Tốt rồi, sư phụ có thể hủy bỏ phụ thể rồi ."
Lưu Dương thấy tình hình đã ổn định, tất cả biểu hiện khi phụ thể lúc nãy không cần phải làm lại nữa , liền kêu Lý Long Cảnh hủy bỏ phụ thể, phụ thể lâu như vậy, hắn có chút ăn không tiêu .
Lý Long Cảnh nhỏ giọng than thở một câu, Lưu Dương không nghe rõ, nhưng mà Lý Long Cảnh vẫn hủy bỏ phụ thể, đưa quyền nắm giữ thân thể lại cho Lưu Dương, lúc này mới trả lời:
"Là như vậy, con đã đạt tới chân khí ngoại phóng tầng thứ năm, khi đó lão đạo nhân sư phụ của con có nói: ‘nếu chân khí đạt tới tầng này thì sẽ gặp phải một bình cảnh, muốn vượt qua cần đi Hoàng Vân Sơn, đến môn phải của con. Trước kia con cũng chỉ nghĩ là nói chơi, ai ngờ lúc này con đạt tới thật , tại hơn nữa có đại hiệp che mặt trên TV khiến con càng không dám không tin , người nói bình cảnh này rất quan trọng, nếu con không vượt qua đươc thì sẽ có chuyện lớn, cho nên... ."
"Cho nên cái gì!? cho nên ngươi sẽ đi Hoàng Vân Sơn, là Hoàng Vân Sơn a, chỗ đó cách đây hơn 1000km, mà người lại muốn đi một mình."
Hoàng Căn Vĩ đứng bên cạnh hét lớn lên.
"Đúng vậy, hoàng thúc thúc, Vân a di, hai người cũng thấy được con có khả năng tự bảo vệ mình, hơn nữa ẩn sĩ kia còn nói, đi một mình cũng chính là sự rèn luyện tối về mặt ý chí của con, chỉ sợ là con không còn khả năng đi lại ."
Lưu Dương khẳng định, hắn muốn tỏ vẻ là đã hạ quyết tâm như thế.
"Vậy thì..?" Lần này đến phiên Hoàng Căn Vĩ khó xử.
Lúc Lưu đại ca lâm chung đã đem con của hắn giao cho mình, nhưng bản thân lại không chăm sóc nó thật tốt, nhưng vài ngày trước lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải được võ công kia bảo vệ chỉ sợ nó đã lên đường gặp đại ca và đại tẩu , hiện tại lại muốn một mình đi vào nơi hẻo lánh, làm lão không hề muốn đồng ý chút nào.
Bất quá ai có thể hạ gục Lưu Dương thì đúng là một chuyện lạ, có thể bóp nát sắt, người bình thường nào tổn thương được hắn, nói như vậy chắc là sẽ không có chuyện gì đâu, hắn liền đem ánh mắt hướng về Lưu Thải Vân.
Lưu Thải Vân cũng đang nhìn hắn,ánh mắt hai người chạm nhau, hai người đã làm vợ chồng nhiều năm, có thể cảm giác tâm tình của nhau từ trong ánh mắt, liền nhìn thấy được quyết định trong mắt đối phương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện