[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Chương 45 : Cô Bé Bị Lừa Gạt
.
Cô bé kia đã sớm bị tình huống vừa rồi làm cho ngây dại, nàng vốn cảm thấy tuyệt vọng, giờ như sống lại từ tuyệt cảnh, hai gã to con không hiểu sao lại ngã xuống, mà chính bản thân mình đã được cứu, cảm thấy thật có chút không tin được, nhưng sự thật là hai tên to con đã té xãi lai trên mặt đất.
Vốn nàng lo sợ người bị đánh ngã sẽ là i thanh niên có giọng nói ôn hòa này, sự vui mừng dâng lên trong lòng nàng, đôi mắt to tròn đã tràn đầy nước mắt.
"Ngươi ...ngươi không sao chứ?"
Lưu Dương nhìn thấy tiểu cô nương lệ rơi đầy mặt lập tức trở nên luống cuống tay chân, hắn sợ nhất chính là nước mắt của con gái, từ trước đến giờ hắn chưa từng chống cự được, nhất thời khiến hắn không biết phải làm gì.
"Ta...ta...ta tốt lắm, không sao đâu."
Tiểu cô nương lắp bắp đáp lời, lại làm cho Lưu Dương như muốn đứng tim đến khi nàng nói không có việc gì mới làm cho hắn an tâm, hắn cẩn thận nhìn trái nhìn phải, tựa hồ rất bình tĩnh.Bất quá hắn cảm thấy trong bóng tối có ẩn chứa nguy hiểm nào đó, thậm chí hắn cảm giác có chút động tĩnh lạ, trước kia hắn có nghe được một số tin đồn về khu ổ chuốt này, hắn biết ở đây không thể ở lâu, liền kéo tay cô gái,nói :
"Tốt rồi, nơi đây rất nguy hiểm, không thể ở lâu, hay là chúng ta đi ra ngoài rồi mới nói."
Tay của cô bé rất giống thân thể của nàng, phi thường mềm mại, mà tiểu cô nương cũng không nghĩ tới Lưu Dương cứ như vậy nắm lấy tay nàng, nhất thời cơ thể cứng đờ ra, khuôn mặt bỗng ngây dại, Lưu Dương căn bản không có thời gian quan tâm đến việc này, hắn thầm nghĩ cứ ra khỏi chỗ này trước rồi nói gì thì nói, nên một mực kéo cô bé bước đi, mà sức lực của cô bé thì sao có thể so với hắn, đành thân bất do kỷ để hắn nắm tay kéo đi.
Ra khỏi ngõ là con đường mà lúc đầu Lưu Dương đi qua, bây giờ chưa đến chín giờ mà trên đường đã không còn mấy cửa hiệu mở cửa, cũng không có đèn đường, nếu có thì cũng chỉ có một ngọn đèn vàng mờ mờ đung đưa nhẹ nhàng trong gió cách chỗ hắn cũng gần trăm thước.Hắn không khỏi cảm thán, bây giờ đang là mùa hè a, con đường này làm hắn có cảm giác trời đang vào cuối thu, khiến hắn không rét mà run.
Lưu Dương không dám ở lâu, tiếp tục lôi kéo cô gái chạy thẳng về phía trước, con đường này cũng không quá dài, chỉ khoảng hơn 500 thước, chỉ cần thoát ra bên ngoài là tới đường lớn.
Cứ chạy thẳng như vậy, chạy mãi đến khi trông thấy con đường lớn sáng sủa phía trước, Lưu Dương mới thở phào một hơi, đây là tuyến đường chính quan trọng nhất trong U thị , chẳng những đèn đường sáng trưng mà cửa hiệu cũng san sát, người ra kẻ vào rất náo nhiệt, có thể coi là một khu buôn bán sầm uất, hiện tại chỉ mới 8 giờ hơn, là thời gian mọi người đi ăn uống hoặc đi dạo, trên đường dòng người rất tấp nập.
Lưu Dương có Lý Long Cảnh phụ thể trợ giúp nên đối phó với mấy tên lưu manh cũng không khó, nhưng một,hai tên thì không sao, nhưng ai biết bọn chúng có kéo cả băng hay không, hoặc đụng trúng Hắc bang (Xã hội đen), vạn nhất kéo đến mấy tên đầu gấu cũng không chắc có thể địch lại nhiều người .
Bây giờ bản thân Lưu DƯơng cũng không có năng lực gì mà Lý Long Cảnh cũng đã nói qua, sau khi phụ thể sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, không chỉ Lý Long Cảnh tiêu hao năng lượng mà chính Lưu Dương cũng tiêu hao không ít.Bản thân Lý Cảnh Long đã rất mạnh, tiêu hao chút ít năng lượng cũng không đáng kể, nhưng Lưu Dương không thể không hạn chế tiêu hao,nếu không Thanh Hư chân khí hắn vừa mới tu luyện thành công không lâu sẽ bị tiêu hao hết, vạn nhất tiêu hao quá độ gây ảnh hưởng xấu đến thân thể hắn vậy thì thảm rồi.
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lưu Dương bắt đầu bước đi một cách chậm rãi, vừa mới gấp gáp chạy nhanh làm hắn có chút thở dốc, giờ chậm rãi bước đi hắn từ từ điều hòa hơi thở chậm rãi.Đúng lúc này,một âm thanh cầu xin nhỏ như muỗi vang lên:
"Ngươi....ngươi buông tay ta ra được không?"
Lưu Dương quay đầu lại, lúc này mới nhớ ra, bởi vì lúc nãy chạy trốn quá khẩn trương, không chú ý đến mình đang nắm tay của tiểu cô nương, cảm thấy có chút thất lễ hắn nhanh chóng bỏ tay ra.Lúc này đèn đường sáng ngời, hắn mới chú ý đến tiểu cô nương mà hắn vừa cứu cũng không nhỏ như tưởng tượng, thân thể tuy khá nhỏ nhắn nhưng lồi lõm có thừa, nhìn tuổi so với hắn cũng không khác biệt lắm, tóc tai tuy có chút rối loạn nhưng vừa rồi chạy trối chết, khuôn mặt nhỏ nhắn đã lộ ra, lông mày cong cong, đôi mắt có chút hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa trong rất thanh tú, làm hắn có cảm giác nàng là con gái cưng của một gia đình giàu có,khó trách vừa rồi hai tên to con nổi ý đồ xấu với nàng.
Hơn nữa có lẽ do vừa rồi chạy quá nhanh, nàng có chút thở hổn hển, khuông mặt nhỏ nhắn đáng yêu không tránh khỏi có chút ửng hồng tạo ra chút hương vị đặc biệt, thậm chí làm cho Lưu Dương vừa nhìn cũng ngây người ra.
Tiểu cô nương có chút thẹn thùng, bị Lưu Dương nắm lấy tay chạy xa như vậy, bây giờ mới buông, hắn lại nhìn chằm chằm vào chính mình như vậy, lại càng ngượng ngùng hơn,khuôn mặt khả ái càng đỏ hơn, đầu cúi thấp xuống, hai tay vô thức nắm lấy gấu áo.
Lưu Dương lúc này mới phát giác hành động của mình rất thất lễ, cười cười tự giễu, sau đó hỏi:
"Vị cô nương này, cô tên là gì? Vừa rồi đi đến khu ổ chuột đó làm gì? Gia đình ở đâu, có cần ta đưa ngươi về không?"
Tiểu cô nương cúi đầu sửa sang lại tâm tình hết nửa ngày, lúc này mới hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt trộm đánh giá Lưu Dương.Lưu Dương tuy hơi gầy yếu, nhưng tổng thể mà nói là một thanh niên tuấn tú,hơn nữa độ tuổi cũng không khác nàng là bao, vả lại vừa rồi hắn còn cứu mình, tiểu cô nương mới tạm yên tâm nói :
"Vị ca ca này, ta gọi là Lữ Thiện Á, cám ơn huynh đã cứu ta, ta không phải tự mình đến khu nhà này đâu ,ta vừa rồi bị bọn họ lừa đến đây."
Thanh âm của Lữ Thiện Á rất hòa nhã, bất quá chỉ có một ít giọng địa phương, tuy Lưu Dương không nghe ra bất quá tựa hồ là giọng vùng phương Bắc mà không phải là giọng người U thị.
"Bị lừa? Cô nương, vậy nhà nàng ở đâu, ta đưa nàng trở về đươc chứ?"
Nhìn thấy trước mắt mình là một tiểu cô nương yếu ớt, trong lòng Lưu Dương không khỏi nổi lên sự thương cảm,đây cũng là một cô gái đáng thương.
"Ta đúng là bị lừa, nhà của ta ở… Hà Nam, cách đây vài ngày, đại tỷ nhà hàng xóm nói có thể mang nhóm người chúng ta đến U thị kiếm tiền, ba ba của ta thân thể không được tốt, lại mắc bệnh kinh niên, không được làm việc nặng, dưới ta còn có mấy đệ đệ muội muội, chỉ có mụ mụ ta một mình trồng trọt thì không đủ nuôi gia đình, nghe người kia nói công việc rất tốt, ta liền theo đến đây hi vọng có thể giúp đỡ mụ mụ, ai ngờ được, gạt chúng ta đến đây, rồi đem chúng ta bán vào Trung Tâm phục vụ Tắm Rửa ."
Tiểu cô nương nói xong, nhịn không được bật khóc.
Lưu Dương thầm thở dài, hắn từng đọc được trên báo, có nhiều kẻ đến vùng núi hoặc nông thôn dụ dỗ các cô nương, sau đó bức bách các nàng làm bồi bàn hoặc làm cá vàng(cave ), ai mà ngờ được trong U thị có chuyện như vậy, hơn nữa tiểu cô nương đang đứng bên cạnh mình, mới được bao nhiêu tuổi? Có tới 14 tuổi hay không còn khó nói, mấy tên khốn nạn này, vậy mà cũng dám hạ thủ.
"Lữ muội muội, ngươi bây giờ định làm sao? Bây giờ đã không có việc gì, có muốn ta đưa muội trở về không?"
Một tiểu cô nương quen sống trong thôn lại bị lừa đến thành thị, giờ đang khóc như bạo vũ lê hoa, làm Lưu Dương không khỏi động lòng trắc ẩn, trong lòng ngầm quyết định, không quản như thế nào đều phải trợ giúp nàng.
"Vị ca ca này, ta thấy huynh rất lợi hại, thoắt cái đã hạ hai tên to lớn kia,huynh...huynh có thể đi cứu các tỷ muội của ta không? Bọn họ còn ở bên kia, ta chạy thoát nhưng bọn họ quá vài ngày nữa sẽ bị bán đi,ô....ô..."
Lữ Thiện Á nói xong, khóc càng thêm thương tâm.
"Điều này..."
Lưu Dương có chút chần chừ,Lý Long Cảnh phụ thân mình còn rất nhiều hạn chế, hơn nữa hôm nay không được.
Thời gian có hạn, nhiều nhất vài phút, vạn nhất hết thời gian mà chưa giải quyết được, người cứu không được, không khéo bản thân cũng lâm nạn.
Lữ Thiện Á chứng kiến Lưu Dương chần chờ, càng thêm sốt ruột, cầm lấy tay Lưu Dương,khóc lóc:
"Ca ca,ta cầu ngươi, bên trong ấy còn có hai tỷ muội thân thiết nhất của ta, nếu không có các nàng trợ giúp, ta cũng trốn không thoát đến đây, nhưng các nàng thì...."
Lữ Thiện Á khóc lóc kể lể làm Lưu Dương cảm thấy khó xử, còn rất nhiều cô nương vô tội đang nằm trong tay Hắc Bang, nếu không biết thì thôi, một khi đã biết thì không thể ngồi xem, đang định đồng ý, lúc này Lý Long Cảnh đột nhiên tại ý thức hải kêu lên:
"Đồ đệ, không thể đi, tối thiểu hôm nay thì không được!!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện