[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Chương 43 : Cứu Người Không Xong Còn Gặp Nạn
.
Lúc này phía sau có 2 nam tử đuổi theo, thấy Lưu Dương đứng ở cửa ngỏ, liền đi chậm lại, tra xét qua trên dưới Lưu Dương.
Nương theo ánh trăng, thì thấy một tên nam tử có vết sẹo hình lưỡi đao trên mặt lạnh lung thốt:
"Đây là việc nhà, đừng xen vào việc của người khác."
Giọng nói đầy vẻ uy hiếp.
Mà nữ hài tử nghe được lời nói của nam tử kia, thì giống như một con thỏ nhỏ bị thương, đột nhiên từ chỗ đứng phóng nhanh trốn ra sau lưng của Lưu Dương, giọng nói yếu ớt:
"Đại ca, đừng nghe bọn họ , ta không quen bọn họ."
Khi nói chuyện, hai tên kia tiến lên phía trước vài bước, thì chú ý tới Lưu Dương tuy rằng không thấp, nhưng nhìn rất yếu ớt, trong lòng cảm thấy yên tâm khi nữa đường không gặp phải Trình Giảo Kim, một mặt tiến lên phía trước, một mặt xoa xoay bàn tay, bẻ những đốt ngón tay, phát ra âm thanh vang lách cách:
"Tiểu tử, muốn quản chuyện thiên hạ, thì phải suy nghĩ lại phân lượng của mình."
Mặt khác một nam tử khác cũng tiến lên, dường như muốn bao vây hai người Lưu Dương lại, trong miệng cười hắc hắc.
Lưu Dương nhìn thấy trước mắt đều là hai nam tử cao to, bất kể là ai cũng đô con hơn mình, tuy bản thân so với bạn trong lớp thì cao hơn một chút, nhưng là đây đều là học sinh trung học , 1m78 trong trung học đã là người rất cao , nhưng so với hai tên đứng trước mắt thì thấp hơn không ít.
Hai nam tử này đều cao hơn Lưu Dương một ít, mà thân hình càng thêm khoa trương, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra bên ngoài cơ thể, cộng thêm từng vết sẹo, cho thấy hai tên này đều là những người chuyên đánh nhau, ít nhất kinh nghiệm của việc đánh nhau đều rút ra từ chiến trường.
Lưu Dương trong lòng có chút sợ hãi, bản thân học được một ít võ nghệ nhưng chỉ là tinh thần công pháp, tuy rằng cũng có ứng dụng, nhưng Lý Long Cảnh lại chưa nói, nên không thể dùng được cái gì, đối mặt với hai người vạm vỡ, Lưu Dương không biết làm sao cho phải, hắn muốn chạy, nhưng phía sau còn một nữ hài tử đang run rẩy lại làm cho hắn không thể đi được.
Hai nam tử từ từ vây Lưu Dương lại, chậm rãi tiến lên phía trước, mà Lưu Dương cũng bị đối phương ép lùi về sau, hiển nhiên hai tên này rất có kinh nghiệm, cơ hồ muốn chặn đường lui của Lưu Dương, hơn nữa đem còn ép Lưu Dương về bức tường phía sau , mà không phải cái ngõ nhỏ.
Lưu Dương lùi từng bước về phía sau, nhưng khi lùi lại đụng phải nữ hài tử phía sau , tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng thân thể rất mềm mại, lúc này Lưu Dương nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện này, ánh mắt đảo qua, nguyên lai phía sau nữ hài đã là vị trí của bức tường , bản thân đã không có đường lui .
Hai nam tử thấy Lưu Dương không có đương lùi, một trái một phải bước lên cách hắn ba thước, trong đó có một người đầu trọc, vẻ mặt dữ tợn, dường như là người đứng đầu trong hai người, hướng đến tên tóc quăn nói:
"Tiểu Tam, lại có người dám chen vào chuyện của chúng ta, ngươi nghĩ chúng ta nên làm gì bây giờ."
Tên tóc quăn gọi là tiểu Tam kia lại bóp tay, thật không biết tay hắn có phải là có vấn đề, tiếng lách cách lại vang lên, giọng nói âm trầm:
"Cương tử ca, những người chen vào việc của hai huynh đệ họ Lương chúng ta không phải đều bị K.O hay sao."
Nghe được lời bọn họ, trong lòng Lưu Dương thầm hô không tốt, không cứu được người, mà bản thân lại vướng vào rắc rối, bất quá hắn không hối hận, nếu để hắn trơ mắt nhìn một tiểu cô nương bị lũ lưu manh chà đạp trước mắt mình , chỉ sợ hắn vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chính mình, điều hối hận duy nhất là tại sao trước đây không đề cập đến chuyện tu luyện võ công trước, nếu trước đây bản thân có luyện võ công, thì bây giờ đã sớm đánh cho chúng răng rơi đầy đất.
"Đồ đệ, tình hình hiện tại của ngươi rất không hay a."
Lưu Dương đang hối hận , trong đầu truyền đến âm thanh già nua của Lý Long Cảnh, Lưu Dương giống như kẻ chết đuối vớ được cọng rơm, kích động hô lớn trong lòng:
"Sư phụ, là người à? Mau ra đây, có chuyện lớn a."
"Để ta xem ngươi xử lý tình huống hiện tại ra sao, không phải chỉ có hai người thường thôi sao, việc gì phải xoắn."
Lý Long Cảnh ở bên trong có chút coi thường, hai tên thường nhân này, đừng nói là lão, chỉ cần là người luyện quyền cước năm ba tháng là có thể hạ gục.
"Sư phụ, đó là người thường, nhưng mà đồ đệ của ngươi chưa được học qua quyền cước bao giờ, mau nghĩ biện pháp, nếu không đồ đệ sẽ bị hạ, mà tiểu cô nương đứng sau sẽ gặp chuyện không hay, sư phụ, chẵng lẽ người đành trơ mắt nhìn một tiểu cô nương bị người khác khi dễ sao."
"Đương nhiên sẽ không, sư phụ ghét nhất là loại người như vậy, cường bạo hủy đi trinh tiết của người khác, ta thấy một tên giết một tên."
Lý Long Cảnh cả giận nói.
"Sư phụ, đừng nói mấy lời vô dụng nữa , mau nghĩ biện pháp, bọn chúng đến rồi."
Lưu Dương sốt ruột nói, bọn họ đã không có đường lui , mà hai tên to con nhìn chung quanh không thấy ai, bắt đầu tiến lên phía trước .
Khoảng thời gian vừa rồi, Cương Tử và Tiểu Tam đã dò xét chỗ này một lần, tuy rằng mới 8h, nhưng trời đã tối đen, các gia đình sống trong khu ổ chuột đã không còn đi ra ngoài, bởi vì sát khu này thường xuyên xảy ra đánh nhau, nên cơ bản trời tối là liền đóng cửa, một lúc vừa rồi không có ai qua lại.
Tuy rằng như thế, nhưng Cương Tử và Tiểu Tam cũng không muốn động thủ ở đây, vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, được sẽ không bù nổi cho mất, tình huống hiện tại đã được khống chế, tên nhóc trước mắt này xem ra không thể ngăn nổi một người trong bọn họ, Cương Tử quay đầu ra hiệu cho Tiểu Tam.
Tiểu Tam cũng là một tên có trí tuệ, thấy ánh mắt của Cương Tử lập tức hiểu được ý của hắn, từ từ tăng tốc, 2 người bọn chung tuy rằng đi rất chậm, nhưng khoảng cách cũng chỉ có ba thước rất nhanh được thu hẹp , Lưu Dương cũng đã nhìn ra đối phương không muốn động thủ tại đây, tên Tiểu Tam đứng ngoài kia có vẻ lợi hại hơn một chút, muốn ép Lưu Dương vào con ngỏ nhỏ để ra tay.
Để kéo dài khoảng cách, Lưu Dương đành phải kéo kéo cô bé kia, ý bảo nàng đi vào bên trong, tuy rằng biết là uống rượu độc giải khát, nhưng Lưu Dương không có lựa chọn nào khác, hắn cần thời gian, để Lý Long Cảnh nghĩ biện pháp
Từ nhỏ đến giờ, ngoại trừ Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân, thì người có ảnh hưởng nhất đến hắn là Lý Long Cảnh, Lưu Dương thậm chí rất sung bái lão.
Bất quá vừa đi, trong lòng Lưu Dương điên cuồng gào thét,
"Sư phụ, nhanh lên đi, không kịp nữa rồi."
Vài phút thời gian, Lưu Dương đi vào bên trong, chỉ cách bức tường khoảng 5 thước, mà cái bóng của bức tường đã bao phủ hắn và cô gái, cái bóng của hai tên kia đã từ từ nương theo ánh trăng chiếu xuống, càng ngày càng dài, mà khuôn mặt cũng dần dần hiện rõ, Lưu Dương nhìn thấy càng ngày càng dữ tợn .
Nhưng lúc này Lý Long Cảnh lại trầm tư, không nói lời nào
Hai tên nam tử thấy khoảng cách đã không tệ, không them ép Lưu Dương vào bên trong nữa, một tả một hữu đi lên, Lưu Dương cũng đành bó tay, cái bóng của bức tường đã phủ lên người bọn họ, khoảng cách chưa đầy 2 thước, lúc này giọng nói của Lý Long Cảnh mới truyền đến:
"Đồ đệ, có một cách, bất quá ngươi phải chịu áp lực rất lớn, vạn nhất..."
"Được rồi, sư phụ không nên vạn nhất cái gì nữa, nhanh lên đi, con không sợ."
Mắt thấy mình gần ăn đòn, đột nhiên nghe câu trả lời của Lý Long Cảnh, Lưu Dương vui mừng, bất kể chuyện gì, cứ vượt qua nguy hiểm lúc này rồi tính, nguy hiểm gì có thể so sánh được với việc chân khí loạn chuyển, nguy hiểm như cũng đã gặp, lần này không cần để ý .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện