[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm
Chương 4 : Tỉnh lại
.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lưu Dương cảm giác được trước mặt sáng ngời, ánh thái dương xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ vào mắt, mang đến cảm giác ấm áp , tháng 7 thời tiết rất nóng, bất quá ánh dương buổi sớm lại mang đến cảm giác dễ chịu, có lẽ bởi do đã lâu không thấy ánh mặt trời nên Lưu Dương cũng không có cảm giác chói mắt, ngược lại nhìn ánh dương quang, từ trong đáy lòng cảm thấy có một tia ấm áp.
Lưu Dương ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là tấm màn trắng nõn, cả phòng xộc lên mùi dung dịch oxy già, cái mùi này là mùi Lưu Dương không thích nhất , từ năm 10 tuổi, tại trong bệnh viện nhìn thấy cha mẹ phải nằm một chỗ, từ đó hắn không đến bệnh viện bao giờ, đôi khi mặc dù có chút bệnh, thà rằng tự mua thuốc uống cũng sẽ không đi bệnh viện .
Xem ra bản thân là đang nằm ở bệnh viện , tuy rằng không thích, nhưng nó biết mình bị thương rất nặng, nghiêng đầu nhìn quanh, tựa hồ mình đang nằm một mình một phòng, điều kiện tựa hồ khá tốt, trong phòng không chung với bệnh nhân nào khác, hiện tại trong phòng cũng không có ai, chỉ có một mình nó đang nằm trên giường bệnh.
Không biết là ai đưa mình tới bệnh viện, phải tìm cơ hội cám ơn họ, không biết thúc thúc cùng với mợ Lưu có biết không nữa, bọn họ bận bịu công tác như vậy còn phải thường xuyên chiếu cố mình, lần này lại gây thêm phiền toái cho bọn họ nữa rồi.
Thân thể vừa động, đầy người đau nhức, toàn thân băng bó, không biết thân thể hiện đang ở tình trạng như thế nào, Lý Long Cảnh nói là nó không có gì đáng ngại, từ trong hôn mê tỉnh lại đối mặt với cuộc sống hiện thực, Lưu Dương cũng rất tin lời Lý Long Cảnh , ngàn năm trước là thật sự có võ lâm, bằng không sao những việc không thể tưởng tượng nổi lại phát sinh với mình.
Tiếng động từ phía sau cánh cửa truyền đến, thanh âm rất quen thuộc vang bên tai, Lưu Dương cười khổ, chú Hoàng và mợ Lưu bọn họ cũng đã biết rồi, mở cửa là mợ Lưu cùng với con gái Hoàng Nhã Lỵ. Thanh âm của mợ Lưu đang mắng Hoàng Nhã Lỵ vang lên:
- Nhã Lỵ, con nhìn con xem, không học tập cho tốt, chỉ biết chơi thôi, con mà được một nửa của Lưu Dương ca ca thì đúng là má đây phải cám ơn trời đất .
Không nghe thấy Hoàng Nhã Lỵ nói lời nào, Lưu Dương nở nụ cười, nó cùng với cô bé này bình thường tính cách không mấy giống nhau, vừa lúc đó cánh cửa phòng mở ra, hai mẹ con mợ Lưu đi vào trong phòng. Mợ Lưu vẫn mặc trang phục công chức màu xanh lam, là người khá thành đạt trong công việc, tiểu cô nương Hoàng Nhã Lỵ mới được chín tuổi, còn là một hài tử , cô bé mặc áo sơmi ngắn tay, váy ngắn, mái tóc trên đầu bện lại như cái đuôi ngựa, có vẻ rất năng động.
Hoàng Nhã Lỵ nhanh nhẹn liếc nhìn thấy Lưu Dương hai mắt đang mở, hớn hỏ hô:
- Má ơi, mau đến xem nè, anh Lưu Dương đã tỉnh rồi.
- Cái gì?
Mợ Lưu vừa thấy Lưu Dương đã tỉnh, bước nhanh tới trước giường bệnh của Lưu Dương, ân cần hỏi:
- Tiểu Dương, cháu tỉnh rồi hả, đi thăm mộ cha mẹ sao không cho chú Hoàng cùng mợ biết, xem này, xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu mà cháu xảy ra chuyện tồi tệ hơn nữa, mợ như thế nào còn mặt mũi đối đáp sự uỷ thác của cha mẹ cháu.
Mợ Lưu tên là Lưu Thải Vân, cùng với Vương Thải Tú mẹ của Lưu Dương là bạn chi giao, hai người chơi với nhau rất thân thiết, mẹ của Lưu Dương bị tai nạn, lúc hấp hối đem Lưu Dương uỷ thác lại cho Lưu Thải Vân, những năm gần đây, Lưu Thải Vân đối với Lưu Dương vô cùng quan tâm chăm sóc, thậm chí đến ngay cả con gái ruột cũng có chút ganh tị , đây là chân tình biểu lộ, thật sự quan tâm.
- Đúng vậy, anh Lưu Dương, anh đi một mình nguy hiểm lắm, mẹ em khi nghe được anh gặp chuyện không may, xém chút nữa là té xỉu, anh lần sau đừng có đi đâu xa như thế một mình nữa.
Hoàng Nhã Lỵ nói xong, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, ra vẻ rất hiểu biết.
- Nhã Lỵ, mợ Lưu, cháu không bao giờ đi như thế nữa đâu, cháu thi xong, kỳ thi cũng không tệ lắm, muốn là báo cho cha mẹ cháu biết tin vui, cho nên vội vàng cũng không để ý tới giao thông công cộng, mà cháu hôn mê bao ngày rồi?
- Cháu còn nói! Hôn mê hơn mười ngày rồi , doạ chúng ta đến phát hoảng, lần sau đừng có như thế nữa, được chứ?
Lưu Thải Vân nhìn chằm chằm Lưu Dương , ân cần nói.
- Mợ Lưu, cháu biết rồi.
Lưu Dương ngượng ngùng đáp.
Lưu Thải Vân mấy ngày nay vẫn lo lắng phập phồng, người bạn thân duy nhất mất đi phó thác lại cho mình đứa con , chẳng hiểu vì sao lần này cũng lại là tai nạn xe cộ, lúc vừa chạy tới bệnh viện cảnh tượng đập vào mắt thật sự thê thảm, thật sự sợ rằng đã xảy ra vấn đề lớn, bất quá nghe y sinh nói cứu chữa được tiến hành thuận lợi và đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Lưu Dương không có việc gì , bất quá nói là không có việc gì, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại điều này cũng làm cho cả nhà lo lắng, nếu không phải tình huống của Lưu Dương ở các phương diện đều ổn định, Lưu Thải Vân sớm đã cuống loạn lên rồi.
Mười ngày trôi qua, tình huống ổn định, vẫn không thấy tỉnh lại, vài lần hỏi y sinh, cũng không có câu trả lời chính xác, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, vừa rồi lại đến hỏi y sinh , kết quả y sinh nói vẫn là kiên nhẫn chờ đợi, bất quá lúc này thấy Lưu Dương đã tỉnh, trong lòng thật sự là cao hứng.
- Anh Dương, anh tỉnh lại, mẹ của em an tâm nhiều lắm, anh không biết đâu, mấy ngày nay mẹ bởi vì chuyện của anh mà không thèm động đến cơm cháo, gầy đi nhiều lắm .
Hoàng Nhã Lỵ chỉ vào mẹ mình, cười nói.
- Mợ Lưu, thực xin lỗi, cháu luôn mang đến phiền toái cho mợ.
Lưu Dương ánh mắt đỏ sọng nhìn Lưu Thải Vân, ngượng ngùng nói.
- Sao lại nói vậy, cháu tỉnh lại chính là tin tức tốt nhất rồi, hôm nay buổi trưa muốn ăn cái gì, mợ làm cho cháu, y sinh nói, chỉ cần cháu tỉnh lại là có thể ăn chút ít cơm , nhiều ngày như vậy không có ăn cơm, chỉ có truyền dịch, như vậy sao được.
Lưu Thải Vân ngồi xuống giường, nhìn Lưu Dương, hiền lành nói.
Lưu Dương nhíu nhíu xem xét, tựa hồ cũng không có thèm ăn gì, nhưng không thời gian dài như vậy cũng không có ăn uống nên nói:
- Mợ Lưu, cháu cũng không đói , tùy tiện ăn gì cũng được.
- Tùy tiện sao được, để xem nào, cháu bị thương mất nhiều máu, nên ăn cái gì bổ máu , hôm nay trên đường mợ thấy ở chợ có bán gà đồi, để ta đi chợ mua, nấu cho cháu bát súp gà, bổ huyết.
“Súp gà đồi!”
Lưu Dương có chút sợ hãi, tựa hồ là cho phụ nữ bồi bổ , đây là cái gì với cái gì đây chứ, bất quá mợ Lưu đã quyết định, nó cũng không tiện nhiều lời, cũng không thể nói là súp đó chỉ cho nữ nhân ăn , mất mất đi ý tốt của mợ Lưu, dù sao là súp thì súp gì cũng tốt.
- Bất công, má, lúc con bị bệnh, má cũng không nấu súp cho con, thế mà đối với anh Dương ca ca lại tốt như vậy.
Lưu Dương không nói gì , bên cạnh Hoàng Nhã Lỵ lại có chút đố kỵ , quyệt cái miệng nhỏ nhắn vểnh môi nói.
- Cho anh Dương của con thì con không uống cùng được sao, hơn nữa, trước kia con bị chút bệnh nhẹ lại cứ hay giả là nặng, nấu cho cái gì cũng không ăn, cứ đòi ăn Kentucky(1), giờ còn muốn súp làm cái gì.
Lưu Thải Vân vuốt ve mái tóc Hoàng Nhã Lỵ, từ ái nói.
- Không được, anh ấy có súp ăn, con phải có Kentucky cơ, má nhất định phải mua cho con.
Hoàng Nhã Lỵ không chịu tiếp tục đòi, hai tay kéo góc áo của Lưu Thải Vân, không ngừng xoay qua xoay lại, bắt đầu làm nũng.
Thấy nữ nhi làm nũng, hơn nữa hôm nay Lưu Dương đã tỉnh, coi như là chuyện tốt, Lưu Thải Vân liền đáp ứng yêu cầu của Hoàng Nhã Lỵ, thấy mẹ gật đầu đồng ý, Hoàng Nhã Lỵ cao hứng nhảy dựng lên, Lưu Dương cùng với Lưu Thải Vân nhìn nhau cười, thật là một cô bé , thỏa mãn yêu cầu là cao hứng đến như vậy.
Lưu Thải Vân ngồi một lát trong phòng bệnh, cúi đầu nhìn xem đồng hồ rồi quay lại nhìn Lưu Dương nói:
- Tiểu Dương, mợ quay lại công ty một lần, sau đó về nấu cơm , để Nhã Lỵ ở trong này chiếu cố cháu nhé, được chứ?
Lại quay đầu nhìn Hoàng Nhã Lỵ nói:
- Nhã Lỵ, ở trong này chiếu cố anh Lưu Dương nhé, có chuyện gì thì gọi chị y tá.
- Má má, không được a, hôm nay là ngày con phải đi học mà, má quên sao? Để được 9 điểm, con không được nghỉ học.
Hoàng Nhã Lỵ nghe Lưu Thải Vân nói, vội vàng phân bua.
- À, mẹ quên mất, như thế nào lại quên cơ chứ , vậy con đi đi, nơi này...
Lưu Thải Vân vẻ như bị làm khó, hôm nay công ty có công vụ phải đích thân xử lý, tuy rằng không phải đại sự gì, nhưng lại phải chính mình làm, mà để Lưu Dương một mình thì lo lắng, thật là vào thế khó xử .
Lưu Dương đã nhìn ra Lưu Thải Vân khó xử, vội vàng nói:
- Mợ Lưu, mợ yên tâm đi đi, công tác trọng yếu, chỗ này cháu không có vấn đề gì đâu, cảm giác toàn thân cũng không tệ lắm, thật sự có chuyện gì thì cháu sẽ gọi y tá là đựoc.
Nói xong, Lưu Dương vươn cánh tay lành lặn còn lại của mình vung qua vẩy lại, biểu hiện mình không có bất cứ vấn đề gì.
Nhìn bộ dáng buồn cười của Lưu Dương, Lưu Thải Vân cùng với Hoàng Nhã Lỵ đều nở nụ cười, Lưu Thải Vân cao thấp đánh giá một lần rồi hỏi:
- Tiểu Dương, cháu thật sự không có việc gì sao?
- Yên tâm đi, mợ Lưu, thật sự không có việc gì, mợ yên tâm cứ đi làm đi, mấy ngày nay chiếu cố cho cháu, mợ đã chậm trễ rất nhiều chuyện của công ty, hiện tại cháu đã tỉnh rồi, tự cháu có thể tự chiếu cố được mà.
- Vậy được rồi, ta sẽ dặn y tá để ý đến cháu nhiều hơn.
Lưu Thải Vân cân nhắc hồi lâu, đây là biện pháp tốt nhất, đành phải như ý của Lưu Dương, liền đứng dậy kéo Hoàng Nhã Lỵ hỏi:
- Nhã Lỵ, con là ở cùng với anh Dương thêm một lát, hay theo má cùng đi luôn.
- Sắp đến giờ rồi, con ngồi xe của má luôn, không phải đi xe công cộng.
Hoàng Nhã Lỵ sôi nổi đi tới cạnh Lưu Thải Vân, xoay thân nhìn Lưu Dương nằm trên giường bệnh nói:
- Anh Lưu Dương, em đi luôn đây, anh dưỡng bệnh cho tốt nhé, còn chơi cùng em.
Nói xong cười khẽ khoát ngón tay le lưỡi nhìn Lưu Dương.
- Chẳng biết gì cả, còn nghịch ngợm , anh Dương của con khi nào giống như con, đúng là nói nhiều mà cũng không đổi.
Lưu Thải Vân đưa ngón tay nhấn mạnh trán Hoàng Nhã Lỵ, trách cứ nói.
- Con đâu có nghịch ngợm , làm sao vậy chứ.
Hoàng Nhã Lỵ cong cái miệng nhỏ nhắn, ngoe nguẩy lắc lắc đầu.
Lưu Thải Vân kéo tay Hoàng Nhã Lỵ, cuối cùng nhìn Lưu Dương nói:
- Được rồi, Tiểu Dương, mợ đi đây, có chuyện gì cứ rung chuông, có y tá trực ở bên ngoài, mợ sẽ dặn họ chiếu cố cho cháu.
- Yên tâm, mợ Lưu, cháu sẽ tốt mà.
Lưu Dương dùng cánh tay, khoát nhẹ hướng mẹ con Lưu Thải Vân, sau đó nhìn Hoàng Nhã Lỵ nói:
- Em Nhã Lỵ, chơi vui vẻ a!
Mẹ con Lưu Thải Vân đi ra phòng bệnh, trước khi đi ra, Hoàng Nhã Lỵ còn không có quên quay đầu lại, le lưỡi hướng phía Lưu Dương làm mặt quỷ, nhìn Hoàng Nhã Lỵ bộ dáng nghịch ngợm vui đùa, Lưu Dương nở nụ cười, lại khoát tay.
......................
(1).Kentucky: (KFC = Kentucky Fried Chicken) : Nhãn hiệu gà rán đứng thứ 2 thế giới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện