[Dịch]Diễm Phúc- Sưu tầm

Chương 25 : Cô Bé Lạc Đường

Người đăng: 

.
Có thể tự do hoạt động, Lưu Dương đương nhiên không muốn ở trong phòng, vào giữa trưa hắn xuống lầu, đi tới căn-tin, để kiếm cơm ăn, ở bệnh viện khoảng 3 tuần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn xuống căn-tin, thời gian hôn mê là thời gian truyền nước biển mà sau khi tỉnh lại cũng là truyền dịch vài ngày, không lâu sau được ăn cơm nhưng cũng toàn là do Lưu a di và Giai Linh Tỷ mang tới. Truyện Diễm Phúc Căn tin bệnh viện có 2 cái, quy mô không nhỏ, khá rộng lớn, cũng có thể chứa hai ba trăm người ăn, các loại thức ăn cũng rất phong phú. Cầm cái khay lấy một phần cơm cà chua sào trứng, thịt bò kho tàu, một phần khoai tây chiên với một chén canh, trông rất phong phú, trải qua một buổi sáng chạy lên chạy xuống, Lưu Dương ăn uống ngon miệng, ngay cả đồ ăn mang theo cũng dọn sạch sẽ. Truyện Diễm Phúc Ăn no uống say, Lưu Dương không về phòng bệnh mà lại hướng tới hoa viên bệnh viện đi tới, đây là vườn hoa lá chiêu bài của bệnh viện, hoa viên của bệnh viện U thị rất nổi danh. Truyện Diễm Phúc Giữa trưa mùa hè đúng là cái mùa nóng bức bất quá ngồi dưới tán cây có bóng mát cũng thật thoải mái a. Lưu Dương ngồi trên băng ghế đá nhìn những bệnh nhân đi qua đi lại, cảm nhận nhân tình thế thái, cũng thật thích ý. Ngồi từ sáng tới giờ hắn có gọi qua Lý Long Cảnh, bất quá cũng không có trả lời, có lẽ lão còn đang khôi phục, Lưu Dương cũng không gọi thêm nữa, dù sao qua vài ngày là tốt thôi. Nằm trên giường bệnh mấy tuần, lần đầu tời địa phương náo nhiệt hơn nữa được tự do hoạt động, Lưu Dương thấy rất thoải mái, cứ ngồi như vậy thời gian nhanh chóng trôi qua, ngồi trên ghế tới lúc mặt trời lặn, có chút đói bụng, lúc này ngồi dậy chuẩn bị đi ăn cơm. Nhưng hắn chỉ đi tới vườn hoa thì một tiểu cô nương 7,8 tuổi đang chạy tới chỗ hắn, hắn tránh né không kịp, tiểu cô nương đầu đụng vào ngực hắn. May mắn hắn nhanh tay lẹ mắt, dang tay đỡ nó, bằng không tiểu cô nương sẽ bị hắn đụng ngã. Nhưng tiểu cô nương bị mất thăng bằng, thất tha thất thểu ngã vào lồng ngực hắn, Lưu Dương đỡ tiểu cô nương thẳng người lên, chăm chú nhìn lại. Tiểu cô nương này bất quá mới khoảng 7,8 tuổi, bộ dạng rất được, làn da rất trắng trẻo cứ như búp bê xinh, đôi mắt mọng nước ( ặc ), tựa hồ chạy nhanh, gấp gáp, khuôn mặt có chút đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập, hơn nữa Lưu Dương cũng chú ý trên người của nó không có mặc đồ bệnh nhân có lẽ cùng người nhà đi thăm bệnh. Truyện Diễm Phúc Lưu Dương nhìn về phía sau tiểu cô nương, nhìn không thấy người lớn đi theo, phía sau toàn là người bệnh đang vội vàng đi qua, không có ai dừng lại. Hiện tại, mặt trời sắp lặn mà tiểu cô nương một mình ở bệnh viện lại không có người lớn đi theo, điều này có chút nguy hiểm ah nha. - Tiểu muội muội, cẩn thận một chút, người nhà ngươi đâu? Lưu Dương ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi tiểu cô nương. “ Ô ô ô ...” Tiểu cô nương bị Lưu Dương đỡ đứng lên, nhưng là khi hắn hỏi, nàng òa khóc, nước mắt lã chã tuôn rơi, Lưu Dương không biết làm sao, nước mắc khiến hắn không thể kháng cự. Hoàng Nhã Lỵ mỗi khi giành cái gì, Lưu Dương không cho, thì vũ khí trời sinh nước mắt ào ào tuôn rơi khiến cho Lưu Dương giơ cờ trắng, đây cũng là chiêu sát thủ của Hoàng Nhã Lỵ, mỗi lần không chiếm được gì đó thì liền khóc lên để giành thắng lợi. Thấy nước mắt nữ nhân rơi xuống khiến hắn pó tay rồi huống chi một cô bé sinh như búp bê này. Lưu Dương vội vàng dò xét khắp người tiểu cô nương ( ách ) xem xem có bị thương ở đâu không, bất quá nàng vừa rồi ngã sấp vào lòng ngực hắn, không có đập mặt xuống đất hơ hình như không bị thương gì, bất quá Lưu Dương vẫn hỏi lại : Truyện Diễm Phúc “ Tiểu muội muội, ngươi làm sao thế, có phải bị thương ? Cô bé ko nói lời nào, cứ là không ngừng khóc, khiến cho Lưu Dương tay chân luống cuống, giúp đỡ cô bé đứng dậy không được, mà không thể không giúp. - Tiểu muội muội ngươi làm sao vậy, nói ta nghe 1 lời đi chớ ? Truyện Diễm Phúc Lưu Dương không biết làm sao giờ, đành phải hỏi lại lần nữa - ô ô ô ... ta tìm không thấy mama Tiểu cô nương nghẹn ngào nói. Một khi đã hỏi được, Lưu Dương thoáng cái yên tâm, nguyên lai không tìm thấy mụ mụ, cha mẹ cũng thật sơ ý, mang hài tử tới nơi này để lạc lại không đi tìm. - Tiểu muôi muội, ngươi tên gì ... mụ mụ ngươi ở đâu, đừng có gấp ca ca cùng ngươi đi tìm mụ mụ. Lưu Dương lôi kéo cô bé, thành khẩn nói Có lẽ là do Lưu Dương thành khẩn nên làm cô bé buông cảnh giác, nó nức nở kể lại tình huống. Nguyên lai tên nàng là Tiểu Niếp, buổi chiều nàng cùng mẹ đi thăm bà nội nhưng là nàng từ trong phòng bệnh đi ra sau đó lại lạc đường không tìm thấy đường về, càng tìm càng không thấy, lại sốt ruột, ở phụ cận khu này chạy tới chạy lui, trời thì sắp lắn nên lại càng sốt ruột hơn. Lo lắng quá nên không để ý mà đụng vào Lưu Dương. - Tốt lắm, tiểu muội muội, ca ca đưa ngươi đi tìm mụ mụ được chứ, ngươi nói cho ca ca nghe phòng bệnh có mấy giường. Lưu Dương nắm tay Tiểu Niếp dò hỏi, nguyên lai người thân của cô bé này nằm viện, như vậy phạm vi khá nhỏ, chỉ cần cố gắng là có thể tìm được. Bất quá bệnh viện có 2 khu, có tới mấy trăm gian phòng, nếu tìm từng phòng một, chỉ sợ tới khuya cũng ko tìm thấy, tiểu cô nương rất sốt ruột, mong sao sớm tìm được phòng mình. Chỉ mới bảy tám tuổi, tiểu cô nương không biết gì sao mà tìm, đành phải tìm từng phòng mới là biện pháp. Nếu tìm vào ban đêm sẽ ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi, nếu biết phòng bệnh bên trong bao nhiêu giường thì phạm vi sẽ nhỏ lại rất nhiều, tin rằng cô nương bảy tám tuổi có thể nhớ kĩ chi tiết đó. -Thúc thúc, để bé nghĩ lại, trong phòng ngoại trừ một giường, không hề có giường khác. Bé gãi đầu suy nghĩ nữa ngày trời, rồi mới nức nở trả lời. Lưu Dương ngẫm nghĩ, xem ra là phòng 1 giường, Bé quả nhiên nhớ rõ phòng ngủ, cái này dễ tìm, phòng đơn trong bệnh viện chiếm không tới 10% số phòng cả bệnh viện. Cũng khoảng mấy chục gian, nếu tìm nhanh một chút, vận khí tốt một chút có thể tìm được trước khi tới giờ ăn cơm tối. Nghe lời nói của Bé, nàng lạc đường cũng khoảng một thời gian không ngắn, coi bộ mụ mụ lo lắng nhiều lắm. Lưu Dương nắm tay Tiểu Niếp, bắt đầu phòng một của tầng trệt mà tìm, không hiểu nguyên nhân gì mà Tiểu Niếp cũng đồng ý để Lưu Dương nắm tay đi tìm, không khóc cũng không kêu gì, rất ngoan ngoãn. Lưu Dương còn có loại ý tưởng rất shit có hay không mình có sức thu hút nữ giới. ( mịa ) Phòng ốc của bệnh viện bố trí rất qui tắc, tầng trệt loại phòng đơn chỉ có vài gian thôi, trải qua mấy tầng hỏi thăm nhiều hộ sĩ, tốc độ tìm kiếm của Lưu Dương lại nhanh hơn, không cần hỏi nữa mà chỉ cần nhìn sơ qua thôi. Lúc lên lầu hắn tập trung tìm phòng càng lúc càng nhanh hơn, cả khu bệnh hắn tìm chỉ hơn nữa giờ, không tới 45p. Truyện Diễm Phúc Lưu Dương thì không vấn đề gì, nhưng tiểu cô nương thì đi không nổi nữa, lúc lạc đường chạy không ngừng, lúc này lại đi lên xuống lầu tìm kiếm, đối với tiểu cô nương, gánh nặng có chút lớn, liền ngồi bệt mông xuống đất trông xấu lắm, nói là không đi nữa. Không còn biện pháp, Lưu Dương đành phải cõng nàng, vết thương của hắn tuy rằng mới khôi phục, nhưng thân thể so với lúc trước khi tai nạn vẫn khỏe hơn nhiều lắm, Tiểu Niếp cũng không nặng lắm, hắn cõng Tiểu Niếp đi tìm liên tục bảy tám tầng mà cũng không chút mệt mõi. Cứ như vậy, một tầng rồi lại một tầng, Lưu Dương ôm Tiểu Niếp đi tới tầng mà hắn nằm, đây là tầng cao nhất của khu này rồi.Nếu đây mà tìm không thấy đành phải qua khu kia mà tìm tiếp thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang