[Dịch]Đích Trưởng Tôn - Sưu tầm
Chương 41 : Chương 41
Ngày đăng: 18:26 12-04-2018
                                            .
                                    
             Triệu Trường Ninh không muốn thu nhận hắn, nhưng con người Trần Man này lại cố chấp, ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo nàng.
Tiết  trời ngày hạ lúc nắng lúc mưa, Triệu Trường Ninh vừa xử ký xong một  chồng hồ sơ chuẩn bị quay về phủ, đã trông thấy bên ngoài mây đen cuồn  cuộn kéo tới. Chẳng mấy chốc tiếng sấm ù ù rền vang, sắc trắng lan tràn  phía chân trời, tàng cây nghiêng ngả theo gió, từng giọt mưa lớn bằng  hạt đậu cứ thế nện xuống nền đất, xuống thềm hiên.
Trường Ninh ôm  xấp hồ sơ vội vàng lên xe ngựa, chỉ thấy loáng cái trời đã mưa như trút  nước, trên đường không còn bóng dáng ai qua lại, mưa rơi xuống mái hiên  kết thành tấm rèm châu, tụ lại trên nền đất hóa thành từng vũng nước  nhỏ.
“Mau đi thôi, hôm nay còn phải về bái kiến tổ phụ.” Trường Ninh dặn dò phu xe, vừa cuộn lên tay áo hơi ẩm ướt.
Phu xe ngập ngừng: “Đại thiếu gia, người ngoài kia… vẫn còn đang đợi ngài.”
Triệu  Trường Ninh im lặng, vén rèm cửa sổ trông ra. Đại lý tự sau lưng đã  đóng cửa, bởi vì sắc trời đen kịt, trên mái hiên còn treo thêm hai chiếc  đèn lồng xiêu vẹo trong mưa gió. Người nọ quả nhiên vẫn đứng phía sau,  mưa tát lên người hắn. Dường như tồn tại một khoảng cách bằng cả thế  giới giữa hắn cùng những người xung quanh, chỉ có một cái bóng cô độc im  lìm. Không ai cần hắn.
Triệu Trường Ninh khẽ mím môi, nói: “Mặc kệ hắn, đi thôi.”
“Đại thiếu gia!” Phu xe chưa từng nghĩ rằng thiếu gia nhà bọn họ lại có lòng dạ sắt đá đến vậy.
“Lời thiếu gia nói ngươi cũng không nghe?” Triệu Trường Ninh lạnh nhạt liếc hắn.
Lời  nói của Triệu Trường Ninh trong Triệu gia, đúng là rất có sức nặng. Phu  xe chỉ đành bất đắc dĩ vung roi, xe ngựa nhanh chóng lao vào trong màn  mưa trắng xóa.
Trần Man trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa đi xa, sửng  sốt từ từ biến thành thất vọng. Nước mưa lạnh buốt chảy xuống dọc theo  thân thể, hắn nhìn thấy dưới những mái nhà hắt ra ánh nến vàng ấm áp.  Một mình hắn cô độc, với thế gian này mà nói, hắn cũng chỉ là một sinh  mệnh mà thôi.
Trần Man mỉm cười tự giễu, trong lòng thậm chí  không cảm thấy cả nỗi buồn. Hắn ngước mắt, lẳng lặng nhìn chiếc đèn lồng  trên đỉnh đầu.
“Ngươi là đồ ngốc hả! Tại sao không đi tìm chỗ tránh mưa!” Một giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên.
Trần  Man ngẩng đầu nhìn, Triệu Trường Ninh mặc một thân quan bào sắc xanh,  thanh tú tao nhã, nước da như ngọc. Bên cạnh là phu xe che ô cho y, chân  mày y nhíu lại, bóng dáng cao gầy đang đứng ngay trước mặt hắn.
Trần Man không nói gì.
“Được!”  Triệu Trường Ninh thở dài, sau đó ngữ khí nghiêm túc lên rất nhiều,  “Nếu ngươi đã nhất quyết muốn theo ta, vậy ta hỏi ngươi, ngươi dám cam  đoan sẽ một lòng trung thành với ta? Cho dù sau này gặp phải họa sát  thân, ngươi cũng sẽ không chùn bước?”
Nếu như một ngày nàng bị  người ngoài phát hiện, vậy thì e rằng khó tránh khỏi tội khi quân. Mất  chức mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, thậm chí còn có thể rước họa cho người  thân cùng bằng hữu.
Trần Man lại điềm nhiên nói: “Đại nhân, ngài coi thường tôi quá, tôi là kẻ đã từng chết một lần —— còn có gì phải sợ nữa đâu.”
Triệu  Trường Ninh căm ghét cái tính mềm lòng của bản thân, nàng chỉ ước sao  lòng dạ mình càng cứng rắn càng tốt, giữ một người thế này bên cạnh,  đúng là trăm họa không thấy cái lợi nào. Nhưng Trần Man này cũng cố chấp  quá mức.
Hai người ngồi trong xe ngựa, Trường Ninh đưa áo choàng  của mình cho hắn: “Lau khô nước mưa trên người đi, vết thương cũ chưa  khỏi, cẩn thận nhiễm phong hàn.”
Trần Man giữ khư khư trong tay một hồi, Triệu Trường Ninh bèn nhắc hắn: “Ngươi nghĩ mình làm từ sắt chắc?”
Lúc này Trần Man mới bắt đầu lau nước mưa trên người.
Đợi về đến nhà, Trường Ninh sai Lục An dẫn Trần Man xuống dưới sửa soạn. Còn nàng tới chính đường thỉnh an Triệu lão thái gia.
Hôm nay là mười lăm, yến tiệc họp mặt gia tộc.
Triệu  lão thái gia biết chuyện nàng thăng chức Tự chính Đại lý tự, vuốt râu  híp mắt cười: “Không hổ là con cháu Triệu gia ta, tốt, tốt lắm!”
“Ta  nghe nói, chính Thiếu khanh đại nhân đã dâng tấu đề bạt con làm Tự  chính Đại lý tự. Nếu nhận ơn của người ta rồi, cũng nên báo đáp mới  phải.” Triệu Thừa Nghĩa lại dặn dò nhi tử.
Triệu Trường Ninh đáp lời phụ thân: “Trong lòng con hiểu rõ.”
Lát sau, Triệu Thừa Liêm mới từ Chiêm sự phủ trở về, vẫn còn mặc quan bào, bả vai đều bị nước mưa xối ướt.
Mọi người lần lượt buông đũa, Triệu Thừa Liêm nhìn thoáng qua Trường Ninh rồi nói: “Trường Ninh, theo ta vào trong.”’
Triệu  Trường Ninh không biết nhị thúc gọi nàng có chuyện gì, đặt đũa xuống đi  theo vào. Đã thấy Triệu Thừa Liêm ngồi trên ghế thái sư, bưng chén trà  nóng nhấp một ngụm hỏi: “Ta nghe nói, vụ án của Cố Chương Thiệu do ngươi  xử lý?”
Triệu Trường Ninh thưa: “Đúng là vậy, chẳng hay nhị thúc gọi ta vào là để…”
“Việc  Cố Chương Thiệu buôn lậu muối đã bị quan viên Đô sát viện trong hội  thẩm tam tư phát giác, trình báo lên Thánh thượng, hết thảy dính dáng  đến hơn hai mươi quan viên lưỡng Hoài*, còn cấu kết với cả quan viên Hộ  bộ. Phát hiện ra những diêm quan này khuấy đảo cho giá muối ở lưỡng Hoài  tăng vọt, khiến dân chúng khắp nơi oán thán. Sau khi Thánh thượng biết  chuyện đã nổi trận lôi đình.” Triệu Thừa Liêm kể tiếp, “Mấy năm nay long  thể ngài ôm bệnh, vừa tức giận đã không chịu nổi, nằm liệt giường rồi.”
* Lưỡng Hoài: chỉ hai tỉnh phía nam bắc sông Hoài
Trường Ninh ngẩng đầu nhìn Triệu Thừa Liêm.
“Mấy  năm gần đây Chu Minh Duệ càng lúc càng có nhiều động tác, cậu hắn là  Tổng binh Sơn Tây, mẫu thân lại là quý phi, Thái tử điện hạ luôn phải  kiêng kỵ vài phần. Long thể Thánh thượng mang bệnh, đây chính là thời  khắc cục diện triều đình rối ren…” Triệu Thừa Liêm cân nhắc rồi nói,  “Ngươi ở Đại lý tự càng phải cẩn trọng, Đại lý tự vàng thau lẫn lộn, khó  mà phân rõ thế lực các nơi. Nhà chúng ta thuộc phe Thái tử, nếu mai sau  Thái tử điện hạ kế thừa đại nghiệp, sẽ là lúc gia tộc ta lên như diều  gặp gió. Nhưng nếu tiền đồ của Thái tử xảy ra bất trắc gì, ta là Thiếu  chiêm sự Chiêm sự phủ, nhà chúng ta phải đứng mũi chịu sào gánh lấy tai  vạ đầu tiên… ngươi nhớ kỹ chưa?”
“Trường Ninh đã ghi nhớ.” Triệu Trường Ninh lên tiếng.
Triệu Thừa Liêm muốn nói cho nàng biết một vài động thái trong triều.
“Vậy… còn nhị hoàng tử?” Trường Ninh ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi.
Hiếm  khi thấy y có vấn đề hỏi mình, Triệu Thừa Liêm liếc y một cái, từ tốn  nói: “Nhị điện hạ có quân công trên người, phía Chu Minh Duệ tìm mọi  cách ra sức lôi kéo, nay xem ra, nhị điện hạ có vẻ ủng hộ Chu Minh Duệ…  những cái khác thì không còn nữa, con người nhị điện hạ vốn cũng khiêm  nhường, không đủ gây nên uy hiếp gì.”
Triệu Trường Ninh lui ra khỏi chính phòng, nhìn thấy ngoài hành lang mưa phùn rơi lất phất.
Đợi  nàng từ yến tiệc quay về Trúc sơn cư, Trần Man đã thu xếp xong xuôi.  Hắn mặc một chiếc trường bào, càng làm nổi bật lên vẻ anh tuấn, khí thế  kia mà chạy ra ngoài, chưa biết chừng người ta còn tưởng là công tử nhà  ai. Trường Ninh phát hiện hai đại nha đầu trong phòng đang lén lút nhìn  hắn.
“Hai ngươi lui xuống trước đi.” Trường Ninh muốn nghỉ ngơi rồi.
Thấy Trường Ninh sắp đi ngủ, Trần Man hết sức tự nhiên đi tới trước mặt nàng, định giúp nàng cởi giày.
“Không  cần đâu!” Triệu Trường Ninh lập tức chặn tay hắn, “Ta giữ ngươi lại còn  có một điều kiện, ngươi không cần theo sát hầu hạ ta, giờ cũng đã muộn,  ngươi mau ra ngoài nghỉ ngơi đi, ta đã sai người bố trí chỗ ở cho ngươi  rồi.”
“Đại nhân, Trần Man theo hầu bên cạnh ngài, đương nhiên  phải ngủ một chỗ với ngài rồi.” Trần Man lại nói, “Tôi ngủ trên ván gỗ  là được, nửa đêm có chuyện gì ngài cứ gọi tôi. Tôi nghe nói diêm quan ở  lưỡng Hoài sa lưới không ít, e sẽ có kẻ oán hận đại nhân, đại nhân cần  phải có người đi theo bảo vệ mới được.”
Triệu Trường Ninh trừng mắt nhìn hắn, bỗng chốc không biết phải thuyết phục thế nào.
Trần Man đứng dậy, từ trên cao cúi xuống nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ thôi.”
Triệu  Trường Ninh không đội phát quan, cũng không mặc quan phục, cứ như vậy  nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, trên mặt lại mang theo cảm giác trong  trẻo mềm mại. Trần Man bất chợt thấy trong lòng khẽ động, cảm giác đại  nhân nhà mình có đôi chút giống với một cô nương, ngang ngạnh mà lạnh  lùng.Trường Ninh âm thầm nghiến răng, lẽ ra hồi nãy nên để mặc hắn đứng  ngoài dầm mưa chết quách cho xong, tại sao lại mềm lòng! Thế này giống  với tìm người hầu chỗ nào, rõ ràng là tìm về một quản gia thì có, đã bắt  đầu đường hoàng quản chuyện của nàng rồi!
Nàng thả rèm xuống,  coi như có được một không gian thư thái. Khép mắt lại, nghĩ rằng ngày  mai phải thuyết phục Trần Man cho bằng được.
Đêm nay nàng ngủ không ngon giấc.
Bên ngoài dường như lại bắt đầu nổi dông tố, kéo theo chớp giật mưa rào.
Trong  mộng nàng thấy mình ở trên đại điện Kim Loan, có điều lần này nàng đứng  trong hàng ngũ cửu khanh, mặc triều phục đeo đai da cài ngọc bội‘¹’  chỉnh tề, mà trong điện yên lặng đến mức không ai dám nói chuyện. Nàng  chợt nghe thấy một đạo thánh chỉ: “… Quý phi Chương thị, hầu hạ trẫm  nhiều năm. Thông tuệ dịu hiền, nhận vô vàn sủng ái, từng được tin tưởng  giao phó trọng trách; Song ỷ vào ân huệ mà kiêu ngạo, buông thả phóng  túng, gièm pha vu khống, kết bè kết đảng, lộng quyền hậu cung. Phạm phải  sai lầm khiến thiên hạ khiển trách, đúng là tội ác tày trời. Nay tước  bỏ mọi phong hào, áp giải đến Hình bộ chờ xử trảm, đồng thời bắt giam  toàn bộ thân quyến, chờ ngày thẩm tra!”
Thánh chỉ vừa ra, có người tức khắc quỳ xuống kêu to oan uổng, có người lại định cầu xin cho Chương thị.
“Ý giết nàng trẫm đã quyết.” Người trên long tọa lạnh giọng, “Ai còn dị nghị, lúc này có thể nói ra!”
Nhưng không một ai dám lên tiếng.
Người nọ quét mắt khắp đại điện, im lặng như tờ, vì thế bèn quay sang hỏi nàng: “Triệu đại nhân cũng không có gì để nói sao?”
Trong  mơ Triệu Trường Ninh lại không thể phát ra thanh âm, càng quýnh quáng  càng không nói được gì, mãi đến khi nàng giật mình tỉnh lại từ cơn ác  mộng, thảng thốt a lên một tiếng.
“Đại nhân.” Rèm được Trần Man vén lên, “Ngài sao vậy?”
“Không  sao, nằm mơ thôi.” Triệu Trường Ninh xoa xoa ấn đường, đã hai lần mơ  thấy người kia, chẳng lẽ nó thật sự báo hiệu cho điều gì?
Đợi  ngày hôm sau Trường Ninh đến Đại lý tự, phát hiện nơi làm việc của nàng  đã được chuyển từ chái nhà sang nhà chính, cũng rộng rãi hơn nhiều, ngay  đến Từ Cung cũng có một phòng nhỏ riêng, đây là đãi ngộ của Chính tự  Đại lý tự. Triệu Trường Ninh một bên chép lại công văn, một bên suy nghĩ  về giấc mộng tối qua.
Lát sau Từ Cung tới gõ cửa, hôm nay Đại lý tự khanh sẽ dẫn mọi người cùng đi dâng hương bái lạy Cao Dao.
Triệu  Trường Ninh mới thăng quan, những người trong hàng ngũ xung quanh nàng  đều không quen biết. Kẻ khác không nói, người tưởng chừng lễ mạo bên  cạnh lại không được thân thiện với nàng cho lắm, lúc hắn đưa hương cho  Triệu Trường Ninh tiện tay hất qua, tàn hương liền rơi xuống mu bàn tay  Trường Ninh. Nàng bị phỏng vội rụt tay lại, khẽ cau mày.
Người này lại giương mắt, cười nói: “Triệu đại nhân, ngại quá, bản quan vô tình.”
Triệu  Trường Ninh lạnh nhạt xua tay, đợi nàng dâng hương xong, mới nhìn thấy  Đại lý tự khanh đại nhân tuổi cận lục tuần đang khoan thai bước tới, đại  khái là một ông cụ khá hòa ái, Trường Ninh không để ý nhiều. Nàng lùi  sang một bên, hỏi Từ Cung: “Người ban nãy làm phỏng ta là ai?”
“Ngài  không biết sao?” Từ Cung nhỏ giọng nói, “Hắn là Tự chính còn lại, Tưởng  Thế Văn, ngang vai ngang vế với ngài đấy. Hắn không ưa ngài cũng phải,  Tự thừa Đại lý tự Hứa đại nhân chúng ta hai năm nữa sẽ về hưu. Nếu không  có gì bất ngờ, người lên thế chỗ chính là ngài hoặc hắn ta… cho nên tất  nhiên hắn coi ngài là đối thủ cạnh tranh rồi.”
Thì ra là vậy!
Tự thừa Hứa đại nhân quả thực cũng sắp đến tuổi về hưu, đây là chuyện hai năm nữa thôi.
“Ta  thấy rõ ràng là hắn cố ý làm phỏng ngài!” Từ Cung lại nói, “Hành động  của tiểu nhân, sau này ngài phải cẩn thận hắn vào, ta nghe nói nhà hắn,  hình như có quan hệ thân thiết với đằng ngoại của tam hoàng tử.”
“Ta biết.” Triệu Trường Ninh che lại bàn tay bị phỏng ửng đỏ, bước ra khỏi chính đường cùng Từ Cung.
Sau  khi ra ngoài, vừa vặn đụng phải Tư vụ của Thẩm Luyện. Tư vụ thỉnh an  Triệu Trường Ninh, sau đó giao cho nàng một xấp hồ sơ: “Đại nhân, những  thứ này cần phải trình cho nhị điện hạ xem qua, Thẩm đại nhân bảo ngài  mang tới cho nhị điện hạ… Đúng rồi, hôm nay nhị điện hạ không ở Đại lý  tự, phải cảm phiền ngài chạy một chuyến rồi!”
Trường Ninh nhìn  qua, đúng là hồ sơ những vụ án gần đây. Bèn hỏi: “Đường đi thế nào ta  vẫn chưa biết, mong đại nhân chỉ điểm cho, những chuyện nhỏ này trước  giờ đều do Tự chính làm sao?”
“Đúng vậy, ngài có thể đến phủ đệ của nhị điện hạ xem sao, hoặc là thử tìm trong Vệ sở cũng được!”
Triệu  Trường Ninh còn chẳng biết cổng phủ nhị điện hạ quay về hướng nào, cắp  hồ sơ ra ngoài, tản bộ một vòng quanh Đại Minh Môn khó khăn lắm mới hỏi  thăm được, kết quả Chu Minh Sí lại đi vắng, nàng trình ra quan bài cũng  không được vào. Chỉ đành gửi đồ ở chỗ gác cổng trong phủ hoàng tử, sau  đó đến Vệ sở tìm Chu Minh Sí.
Vệ sở có một sân luyện binh, bề mặt  được phủ bởi cát, bày giá binh khí, bia ngắm, còn được lực lượng binh  lính trùng điệp vây quanh canh gác. Khi Trường Ninh đến Vệ sở, đúng lúc  thấy Chu Minh Sí vừa luyện binh xong, hắn mặc một thân kình trang‘²’ đen  tuyền, đang thong thả quấn bao cổ tay, trên trán, trên cổ đều ướt đẫm  mồ hôi.
“Điện hạ, hồ sơ tháng này hạ quan đã gửi đến chỗ gác cổng trong phủ ngài rồi.” Trường Ninh hành lễ nói.
Chu  Minh Sí đáp: “Giờ lại thay ngươi đưa hồ sơ cho ta à?” Nhìn thoáng qua  Triệu Trường Ninh, không đợi Triệu Trường Ninh mở lời, hắn đã đi một  mạch về hướng phòng trà trong Vệ sở, “Biết rồi.”
Triệu Trường  Ninh đang suy nghĩ có phải mình nên lui xuống rồi không. Đằng kia mới  vọng lại một câu thờ ơ: “Ngươi ít tới chỗ này thôi, trở về đi.”
Triệu  Trường Ninh hành lễ rồi lui xuống, đột nhiên có người cưỡi một con ngựa  phóng như bay đến, nàng thình lình bị kinh hãi, lập tức thụt lùi hai  bước. Sau đó mới điềm nhiên như không sửa sang quan bào, rời khỏi sân  luyện binh.
Chu Minh Sí ngồi bên trong uống trà, người tiếp trà  cho hắn nhìn thấy cảnh này, bèn cười cười nói: “Vị triệu đại nhân này  nghe đồn là cháu của Triệu Thừa Liêm, rất được Thái tử trọng dụng. Vậy  mà ngài cũng để mặc y tung hoành trong Đại lý tự, theo hạ quan thấy chi  bằng nhân lúc chưa muộn…”
“Thì ra nàng cũng sợ ngựa.” Chu Minh Sí  nhớ lại động tác tránh ngựa ban nãy của vị Triệu đại nhân trước giờ  luôn điềm tĩnh thận trọng, lắc đầu cười một tiếng. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện