[Dịch]Đích Nữ Vô Song - Sưu tầm
Chương 72 : Cửu điện hạ ghen, hậu quả thực nghiêm trọng
.
Edit: Beyours
Trong đại điện rộng rãi, Quan Âm bồ tát mặc y phục trắng toát, một tay nâng tịnh bình, một tay nắm pháp quyết, gương mặt hiền từ, nhìn mọi người trong điện. Hạ nhân châm nến bừng sáng cả đại điện, thỉnh thoảng có người đi vào mang theo gió đêm bên ngoài làm ánh nến hơi lay động, chập chờn lúc sáng lúc tối, phản chiếu sắc mặt của u ám, âm trầm của mọi người.
Khi Vũ Hoằng Mặc một thân y phục đỏ sẫm bước vào, ánh nến càng lay động dữ dội.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn mang theo ý cười, nhìn mọi người xung quanh, mắt đẹp lóe sáng. Nhưng thấy bộ dáng cười tà này của hắn, ám vệ Hàn Lân tự động lui về phía sau, tự giấu bản thân. Người nào hiểu Cửu điện hạ đều biết, hắn cười càng đẹp càng quỷ quái, đôi mắt càng mênh mông tức là lúc này hắn càng tức giận, càng muốn tìm người khai đao, trút hết bực tức.
Hắn không muốn trở thành kẻ thí mạng.
Chỉ là không biết, rốt cuộc ai có thể chọc Cửu điện hạ giận đến mức như vậy?
Đang suy nghĩ thì có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, bóng người mảnh khảnh của Bùi Nguyên Ca xuất hiện ở cửa đại điện. Nàng mặc áo ngắn lửng tay màu hồng cánh sen, váy xanh nhạt, dây đai quấn trước ngực dài tới đầu gối, lay động theo từng bước đi của nàng, vô cùng nhẹ nhàng. Do thời gian gấp rút nên mái tóc tơ đen ngọc vấn thành thung trang kế, thỉnh thoảng có vài sợi tóc đen bóng rủ xuống, càng tôn lên gương mặt trắng trẻo mềm mại, con ngươi đen trong vắt như nước suối đầu nguồn. Nàng nhìn mọi người, xin lỗi: "Thật có lỗi, ta đến chậm."
Không to son phấn, lại mặc y phục tầm thường nhưng vô cùng trang nhã, phong tư chỉnh tề.
Vũ Hoằng nào dám trách tội, vội vàng cười nói: "Bùi tứ tiểu thư bị hoảng sợ, đáng lẽ phải được nghỉ ngơi thật nhiều, nhưng chuyện này có liên quan tới Chiêu Bạch và muội muội của hắn, cho nên ta không thể không khẩn trương, rất muốn nhanh chóng biết ngọn nguồn rõ ràng, tìm biện pháp ứng đối. Nhân tiện, đến lúc đó ta có làm phiền đến Bùi tứ tiểu thư, mong Bùi tứ tiểu thư đừng để trong lòng, ngày sau ta nhất định sẽ đăng môn tạ lỗi!"
Lời này nói cho Bùi Nguyên Ca, cũng là nói cho Nhan Chiêu Bạch nghe, để hắn biết, Vũ Hoằng Triết coi trọng hắn cỡ nào.
Nhan Chiêu Bạch ngồi dưới tay hắn, vẻ mặt đạm mạc, đôi mắt yên tĩnh như nước, không dậy chút gợn sóng, khiến người ta không đoán được tâm tư của hắn, cũng không có cách nào đoán, không biết hắn có nghe được ý tứ trong lời nói hay hiểu được nhưng chỉ giữ xúc động trong lòng hay không.
Nhưng Vũ Hoằng Triết biết tính hắn lạnh lùng nên cũng không để ý, chỉ đảo mắt nhìn tình hình trong điện, căng thẳng nhìn Bùi Nguyên Ca.
Không biết Bùi tứ tiểu thư có ngồi bên kia không?
Hiện tại trong điện, hắn và Vũ Hoằng Mặc ngồi đối diện nhau, dưới hắn là Nhan Chiêu Bạch, dưới Nhan Chiêu Nam là Nhan Minh Nguyệt, bên Vũ Hoằng Mặc không có một bóng người, tốt xấu gì hắn cũng là hoàng tử. Bùi tứ tiểu thư là người biết lễ, rất có thể sẽ ngồi bên Vũ Hoằng Mặc. Mặc dù một chỗ ngồi chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vẫn khiến hắn thấy không thoải mái.
Dường như Vũ Hoằng Mặc cũng nhận ra điều này, ánh mắt dán chặt lên người Bùi Nguyên Ca, ý cười tựa như nói…
Lại đây ngồi mau...
Đúng lúc đó, Nhan Minh Nguyệt đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Bùi Nguyên Ca, giữ chặt tay nàng, cười nói: "Nguyên Ca muội muội, lại đây ngồi cùng ta đi!" Chỉ trong thời gian ngắn, không biết có phải Nhan Chiêu Bạch đã dùng dược vật nào hay không, khí sắc của nàng ấy đã tốt lên rất nhiều, hai gò má thoáng hồng, nụ cười lại yêu kiều như vậy, khiến người ta thoạt nhìn cũng có cảm giác phấn chấn.
Nếu nàng đã mời, Bùi Nguyên Ca không tiện từ chối, nhìn về phía Vũ Hoằng Mặc cười xin lỗi, qua đó cùng Nhan Minh Nguyệt, ngồi ở bên cạnh nàng.
Hai người đều là nữ tử, ngồi chung với nhau cũng là lẽ thường, nhưng nhìn chênh lệch số người hai bên lúc này, Bùi Nguyên Ca ngồi ở bên hắn, điều này làm cho Vũ Hoằng Triết có khoái cảm như đánh bại Vũ Hoằng Mặc, mỉm cười nhìn về phía hắn ta, vừa vặn đón nhận ánh mắt yêu mị đen như mực của Vũ Hoằng Mặc, ý cười nếu không những không giảm, ngược lại càng nồng đậm, môi cong lên, ánh nến rọi xuống vô cùng chói mắt, quỷ quyệt như yêu.
Hàn Lân càng lui về phía sau, cố gắng ẩn mình.
Bây giờ, hắn đã biết là ai chọc giận Cửu điện hạ rồi...
Tâm tư Nhan Minh Nguyệt đơn thuần, không thích không khí nặng nề này, cũng không giỏi phân tích gì cả, sở dĩ đến đây chỉ vì muốn ở cùng Nhan Chiêu Bạch. Nhưng bây giờ lại thấy nhàm chán, thấy Bùi Nguyên Ca đến tất nhiên muốn kéo nàng ấy tới nói chuyện, không để ý đến gợn sóng tranh đấu trong điện, bản thân thì nói cười với Bùi Nguyên Ca.
Nàng không chú ý, nhưng Nhan Chiêu Bạch lại nhìn thấy rất rõ, dường như biết hành động này của Nhan Minh Nguyệt đã chọc giận Cửu điện hạ.
Nhưng hắn không quan tâm, nhìn bộ dáng thân thiết của Nhan Minh Nguyệt và Bùi Nguyên Ca, có chút kỳ quái. Minh Nguyệt ốm yếu, luôn xa lạ với người ngoài, mặc dù tính nàng đơn thuần, nhưng bản tính lại hời hợt lạnh nhạt, không dễ dàng thân thiết với người khác, tại sao mới quen Bùi tứ tiểu thư có một ngày đã thích nàng ta như vậy? Nhan Chiêu Bạch trầm tư, tâm tình vô cùng phức tạp, hắn có rất nhiều chuyện phải quan tâm, không thể lúc nào cũng kè kè bên Minh Nguyệt. Nếu Minh Nguyệt kết bạn tốt, lúc không có hắn cũng vui vẻ như vậy thì đây là chuyện tốt; nhưng điều hắn lo lắng chính là...
Vị Bùi tứ tiểu thư này là người thông minh, nếu bị nàng nhìn ra manh mối, khuyến khích Minh Nguyệt...
--- ------ ---------
Tĩnh Thiện đại sư tới, chắp tay chào mọi người, thấy bên Vũ Hoằng Mặc không có một bóng người nên tùy ý qua đó ngồi. Lúc này mới chấm dứt cảnh ngộ xấu hổ của Vũ Hoằng Mặc. Trong tình huống này, vốn dĩ phải do am chủ Thủy Nguyệt đại sư ra mặt coi như thể hiện sự tôn kính với hai vị điện, có điều Thủy Nguyệt đại sư không giỏi ăn nói, cuối cùng vẫn để Tĩnh Thiện đại sư ra mặt thay.
Nhưng hình như Vũ Hoằng Mặc không giống đang cảm thấy xấu hổ, lúc này hắn cũng không cảm thấy thoải mái, mắt đẹp sáng quắc nhìn chằm chằm người đối diện, đột nhiên cười gian.
"Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu Bùi tiểu thư và Nhan công tử với nhau nhỷ?" Vũ Hoằng Triết bị nụ cười của Vũ Hoằng Mặc làm không thoải mái, cố ý không nhìn hắn, cười nói: "Kỳ thật, hai người đã gặp mặt rồi, ta nghĩ Chiêu Bạch có thể nhận ra Bùi tứ tiểu thư, Bùi tứ tiểu thư cũng có thể nhận ra Chiêu Bạch? Ha ha, Bùi tứ tiểu thư, Chiêu Bạch chính là Hiên chủ Giám hiên kỳ. Hắn tổ chức đấu kỳ (cờ) mấy năm nay chưa bao giờ thua, không ngờ lại bại dưới tay Bùi tứ tiểu thư. Chiêu Bạch, ngươi tâm phục chứ?”
Nhan Chiêu Bạch khom người thi lễ, nhẹ giọng: "Tâm phục khẩu phục."
Nhan Chiêu Bạch là hiên chủ Giám hiên hắc bạch kỳ? Bùi Nguyên Ca sửng sốt, trong đầu lập tức hiện lên một vài hình ảnh. Chẳng trách nàng cảm thấy trên ngọc bội Minh Nguyệt tặng mình có chữ “Nhan” vô cùng quen mắt nhưng không thể nào nhớ nổi, giờ nhắc tới Giám hiên hắc bạch kỳ lập tức nghĩ ra. Trên tòa lâu đánh cờ lúc ấy có ba chữ "Chiếu Nhan lâu", chữ Nhan trên đó và chữ Nhan trên ngọc bội giống nhau như đúc.
"Đâu có, Hiên chủ cố ý nhường ta thôi." Bùi Nguyên Ca vội vàng đáp rất thật lòng.
Nhan Chiêu Bạch lắc đầu, nói: "Ta chưa bao giờ nhường ai cả." dieeenddanleeequydonn
Vũ Hoằng Mặc đã sớm biết Nhan Chiêu Bạch là Hiên chủ Giám hiên kỳ, không hề có chút bất ngờ, chỉ mỉm cười nhìn mọi người rồi đột nhiên mở miệng: "Nếu Ngũ hoàng huynh đã giới thiệu Nhan công tử cho Bùi tứ tiểu thư, sao lại nói một nửa giấu một nửa thế? Đây đây đây, Bùi tứ tiểu thư, ta thay Ngũ hoàng huynh bổ sung đầy đủ, vị Nhan công tử này chẳng những là chủ nhân của Giám hiên kỳ mà còn là chủ nhân đứng sau hiệu buôn Cảnh Hiên, hô mưa gọi gió trong thương giới của vương triệu Đại Hạ, không có đối thủ. Hắn là người có tiền, nói hắn phú khả địch quốc (*), còn phải xem xem đó là quốc (đất nước) gì, nếu lấy Kinh quốc so với gia tài của Nhan công tử thì chính là vũ nhục hắn."
(*) phú khả địch quốc: tiền tài giàu ngang quốc gia
Nhan Chiêu Bạch nhìn về phía Vũ Hoằng Mặc, ánh mắt tối tăm, thản nhiên nói: "Cửu điện hạ khen lầm rồi."
"Sao khen lầm được? Xưa nay ta ăn ngay nói thật, không thích hư ứng khách sáo. Mặc dù Nhan công tử phú khả địch quốc, nhưng đáng tiếc phải dựa vào Ngũ hoàng huynh, cho nên hàng năm phải kính lên Ngũ hoàng huynh thu nhập của ít nhất bốn thành, chẳng trách Ngũ hoàng huynh khẩn trương như thế." Vũ Hoằng Mặc cong khóe môi, ý cười trong mắt rất đậm, mang theo ý giễu cợt: "Ngũ hoàng huynh, ngươi nói hoàng đệ ta nói có đúng không? Nếu có nào không đúng, Ngũ hoàng huynh nhất định phải chỉ ra chỗ sai mới phải."
Vũ Hoằng Triết tức giận nghiến răng, thân phận của Nhan Chiêu Bạch thần bí, quan hệ giữa hắn và Nhan Chiêu Bạch càng thêm bí ẩn, không ngờ lại bị Vũ Hoằng Mặc vạch trần.
Cũng may ngồi ở đây không có ai khác, ni cô kia ẩn cư nơi núi xa, chưa chắc hiểu được chuyện gì; còn Bùi Nguyên Ca, mặc dù thông minh nhưng chỉ là nữ tử, không lâu nữa hắn sẽ xin ý chỉ của mẫu hậu, ban thưởng Bùi Nguyên Ca làm sườn phi của hắn. Đến lúc đó, Bùi Nguyên Ca trở thành nữ nhân của hắn, vinh nhục cùng nhau, chỉ có thể một lòng với hắn, không cần lo nàng sẽ gây bất lợi cho hắn. Nghĩ đến đây, nhìn dung mạo Bùi Nguyên Ca thanh nhã tú lệ, khí chất xuất trần thoát tục, trong lòng càng thêm rung động.
Nhưng nghĩ tới bí mật của mình bị Vũ Hoằng Mặc nói toạc ra như vậy, Vũ Hoằng Triết vẫn vô cùng buồn bực.
Tại sao người này lại biết rõ ràng như vậy? Tại sao đêm nay chạy tới đúng lúc như thế? Chẳng lẽ bên người hắn có nội gian sao? diê.nđan.lê*qy!d0n
Vẻ mặt Nhan Chiêu Bạch không chút thay đổi, trầm tư một hồi, đứng dậy khom người chắp tay nói: "Bởi vì chuyện này liên quan tới Minh Nguyệt, trong lòng thảo dân có chút nghi vấn, không thể không hỏi. Đương nhiên, nếu Cửu điện hạ không muốn trả lời, thảo dân cũng không dám cưỡng ép."
"Yên tâm, ta sẽ trả lời." Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, liếc mắt nhìn Vũ Hoằng Triết: “Nếu ta không trả lời, chẳng phải trúng ý Ngũ hoàng huynh sao, càng khiến hắn có cớ nói rằng ta là hung thủ gây nên chuyện này? Cho nên, xin Nhan công tử yên tâm, chẳng những ta sẽ trả lời, hơn nữa cam đoan lời nói đều là thật. Ví dụ như, ta rất có hứng thú với tài phú của Nhan công tử, có ý nghĩ muốn chia một phần. Thế nào, Nhan công tử, ta đủ thẳng thắn rồi chứ?"
Quả nhiên như vậy!
Vũ Hoằng Triết giận dữ, tên Vũ Hoằng Mặc này, quả nhiên cũng để mắt tới gia sản kếch xù của Nhan Chiêu Bạch!
Đáng chết!
Nhan Chiêu Bạch hơi nhíu mày, hắn sớm nghe nói vị Cửu điện hạ này hỉ nộ vô thường, âm tình bất định, rất khó nắm bắt, hôm nay đã được lĩnh giáo. Người bình thường, cho dù trong lòng muốn tiền của hắn, cũng sẽ chỉ nói bóng gió ám chỉ, không ai nói trắng ra với hắn như vậy? Thoạt nhìn tuyệt đối không phải kẻ ngu ngốc! Nhưng phiền toái nhất ở điểm này, nếu đã quang minh chính đại nói ra, sau này hắn không cần phải che giấu, chỉ bằng vài lời nói sắc bén vừa nãy cũng đủ thấy, người này khó đói phó hơn Vũ Hoằng Triết gấp vạn lần.
"Cửu điện hạ thật biết nói đùa." Nhan Chiêu Bạch miễn cưỡng cười, chuyển đề tài: "Thảo dân muốn hỏi, vì sao Cửu điện hạ xuất hiện ở đây?"
"Ta cũng đoán ngươi sẽ hỏi vấn đề này, ta đường đường là hậu duệ hoàng tộc, xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này đúng là rất kỳ quái, càng kỳ quái đó là vừa hay cứu được mọi người Bùi phủ, thiếu chút nữa cũng cứu được Nhan tiểu thư. Ta đoán Ngũ hoàng huynh nhất định đã nói với Nhan công tử rằng sự kiện ám sát này là khổ nhục kế tự ta biên đạo, mục đích tạo cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Nhan tiểu thư để Nhan công tử báo đáp công ơn, phải không?" Vũ Hoằng Mặc nói nhẹ nhàng, không mang chút tức giận, ý cười càng nhu hòa giống như đang xem kịch hay: "Hơn nữa bản thân Nhan công tử cũng có chút nghi ngờ, biết rõ ta khó chiều nhưng vẫn muốn hỏi đúng không?"
Nhan Chiêu Bạch càng cảm thấy người này khó giải quyết, không trả lời luôn, chỉ nói: "Cửu điện hạ còn chưa trả lời câu hỏi của ta."
"Đừng nóng vội, ta nói trả lời thì nhất định sẽ trả lời, nhưng mà dù sao cũng phải phân tích đầu đuôi chuyện này chút chứ!" Vũ Hoằng Mặc ung dung, ngồi nghịch ngọc bội bên hông, liếc mắt nhìn Nhan Minh Nguyệt đang cười nói vui vẻ với Bùi Nguyên Ca, giống như hoàn toàn không biết sóng ngầm đang trỗi dậy. Hắn chuyển sang nhìn Vũ Hoằng Triết: "Chiêu vừa ăn cướp vừa la làng này của Ngũ hoàng huynh không thể không nói không cao tay, có vẻ Ngũ hoàng huynh rất có lòng tin, lấy tình tính ngang ngạch khó chiều của ta, nếu bị thương nhân chất vấn, tất sẽ sinh ý không vui, không tuân theo. Như vậy thì kế vu oan hãm hại của Ngũ hoàng huynh sẽ ý nguyện, nên vừa rồi mới liều mạng khuyến khích nhan công tử đến chất vấn ta. Ngũ hoàng huynh, hoàng đệ ta nói đúng không? Nếu có chỗ nào không đúng, hoan nghênh chỉ bảo, ta là người rất mực khiêm tốn, biết lắng nghe."
Đúng là Vũ Hoằng Triết có nói như vậy, ý niệm quanh quẩn trong đầu nay bị Vũ Hoằng Mặc vạch trần, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, vô cùng khó coi.
Nhan Chiêu Bạch nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc mà ngưng trọng.
"Nhìn bộ dáng của Ngũ hoàng huynh thì ta đoán đúng rồi. Nhưng mà huynh sai rồi”. Vũ Hoằng Mặc lắc đầu, vẻ mặt tức giận, khi mọi người ở đây đều đoán hắn muốn nói Vũ Hoằng Triết không nên vu oan hãm hại hắn thì hắn lại nói: "Nếu hoàng huynh muốn vu oan hãm hại ta, nên báo trước cho ta một tirngs, hoàng đệ sẽ phối hợp với hoàng huynh diễn thật tốt, dù sao thanh danh của ta cũng chẳng hay ho gì, sát cá biệt nhân thật sự không tính cái gì, huynh đệ chúng ta tình thâm, sao ta có thể không giúp cho được? Tiếc là Ngũ hoàng huynh chẳng thông báo tiếng nào, đầu óc ta phản ứng chậm chạm, giờ có che dấu giúp huynh thì chỉ sợ giấu đầu hở đuôi thôi. Haizzi!"
Nói xong, hắn làm bộ thở dài, ra vẻ cực kỳ nuối tiếc.
Trên mặt Vũ Hoằng Triết hết trắng lại hồng, thực chất Vũ Hoằng Mặc cố ý vạch trần hắn, cố tình làm ra bộ dáng muốn giúp nhưng không biết giúp thế nào giống như trêu cợt hắn, cố ý bôi nhọ thanh danh của hắn trước mặt người khác! "Cửu hoàng đệ, từ nãy ngươi nói rất nhiều nhưng nhất quyết không chịu trả lời câu hỏi Chiêu Bạch? Chột dạ ư?"
"Cửu hoàng huynh đừng đánh trống lảng, chưa biết ai chột dạ đâu?" Vũ Hoằng Mặc cười nhạt. "Được rồi, vậy ta trả lời vấn đề của Nhan công tử! Ta nghĩ lời nói của Ngũ hoàng huỳnh cũng có lực ảnh hưởng nhất định với Nhan công tử, huống chi thanh danh của Vũ Hoằng Mặc ta chẳng mấy tốt đẹp, chắc hẳn Nhan công tử cũng nghi ngờ ta. Ta đoán nếu ta nói rằng đêm dài khó ngủ, đến đây tản bộ, Nhan công tử nhất định sẽ không tin phải không?"
Vũ Hoằng Triết hừ lạnh: "Kẻ ngốc cũng không tin."
"Đúng vậy, Nhan công tử nhiều kinh nghiệm thương trường, khôn khéo cỡ nào, cho dù Ngũ hoàng huynh có tin thì Nhan công tử cũng không tin. Haizz " Vũ Hoằng Mặc lại thở dài giống như rất buồn rầu, trầm tư nói: "Vậy nếu ta nói mình thần cơ diệu toán, đoán trước nơi này có mỹ nhân gặp nạn nên cố ý chạy tới cứu giúp, đại khái Nhan công tử cũng không tin phải không?"
Bùi Nguyên Ca đang nói chuyện với Nhan Minh Nguyệt nhưng trên thực tế vẫn chú ý bên này. Nghe đến đó, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Ngũ điện hạ vừa nói "kẻ ngốc cũng không tin", Vũ Hoằng Mặc liền tiếp lời "cho dù Ngũ hoàng huynh tin những lời này", vậy chẳng phải mắng Ngũ điện hạ không bằng tên ngốc sao? Hơn nữa, nghe giọng điệu lời nói của Vũ Hoằng Mặc, dường như đang cố ý trêu đùa Ngũ điện hạ và Nhan công tử khiến hai người quan tâm sẽ bị loạn, trắng trợn khiêu khích, tâm tình thoải mái.
Tên Vũ Hoằng Mặc này thật sự quá xấu xa!
Nhan Chiêu Bạch nhíu mày: "Nếu Cửu điện hạ không muốn nói, thảo dân cũng không cưỡng ép."
"Nhan công tử đừng nóng vội, ta chọc Ngũ hoàng huynh và ngươi chút thôi!" Vũ Hoằng vẫn bình thản như cũ, thở dài một hơi, đặt hai tay lên đùi, ngồi ngay ngắn, thu liễm vẻ mặt đùa giỡn, thản nhiên nói: "Được rồi, xem ra ta chỉ có nói thật mới có thể khiến người tin tưởng. Nói thật, ta nghe nói hôm nay Ngũ hoàng huynh đột nhiên phái tử sĩ đi Bạch Y am, sau đó đến quý phủ của Nhan công tử làm khách. Ta cân nhắc một hồi, đoán chừng việc này liên quan tới Nhan công tử, nghe nói Nhan công tử có vị muội muội, coi như trân bảo, nên đoán rằng chẳng lẽ Ngũ hoàng huynh muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân? Ngươi nói xem, chuyện thú vị như vậy, sao ta có thể không góp vui? Cho nên mới lặng lẽ tới đây, tưởng rằng bắt được con cá, ai dè lượm được con ốc, lại là con ốc vong ân phụ nghĩa không lương tâm, ngay cả một câu cảm ơn ân nhân cũng không có."
Nói tới đây, Vũ Hoằng Mặc đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca, cười nhẹ: "Bùi tứ tiểu thư, ngươi nói người vong ân phụ nghĩa không có lương tâm này, ta phải chỉnh đốn nàng ấy thế nào cho phải đây? Hả?"
Bị gọi tên, Bùi Nguyên Ca đành phải quay đầu, làm bộ không nghe rõ bọn họ nói gì trước đó, mờ mịt nói: "Thật xin lỗi, tiểu nữ đang nói chuyện cùng Nhan tỷ tỷ, không biết vừa rồi Cửu điện hạ và Ngũ điện hạ nói chuyện gì? Hình như muốn chỉnh ai đó? Là người xấu sao? Mẫu thân nói, làm người không thể quá nhỏ nhen, quá tính toán chi li, nếu không sẽ bị trời giáng ngũ lôi, sau đó đầy xuống mười tám tầng địa ngục!" Nói xong còn ra sức gật đầu, tăng độ tin cậy.
Làm người không thể quá nhỏ nhen? Nàng đang ám chỉ hắn ư?
Còn nói hắn sẽ bị trời đánh ngũ lôi, đầy xuống mười tám tầng địa ngục?
Hai mắt của Vũ Hoằng Mặc từ từ híp lại, tia sáng trầm tĩnh, Bùi, Nguyên, Ca! Chờ coi, nếu hắn bị trời giáng ngũ lôi, hắn cũng phải kéo nàng bị sét đánh cùng, nếu sau khi hắn chết xuống mười tám tầng địa ngục, nàng muốn ở tầng mười bảy cũng không được! Phải chết cùng chết, tuyệt đối không để nàng sống tiêu diêu tự tại! "Tốt lắm, Ngũ hoàng huynh, Nhan công tử, lời muốn nói ta đều đã nói xong, không biết các ngươi tin hay không?"
Nhan Chiêu Bạch cụp mi, mặc dù trước đó vị Cửu điện hạ này có thái độ lỗ mãng, rồi đột nhiên chuyển sang trịnh trọng, quay đầu nhằm vào Bùi tứ tiểu thư, hỉ nộ vô thường. Nhưng một người có thể tin hay không, ngoại trừ thái độ bên ngoài, còn phải xem lời của hắn có đạo lí thế nào. Nếu nghiêm túc nhớ lại thì mọi chuyện hôm nay đúng là trùng hợp và kỳ quái, Ngũ điện hạ đột nhiên tới chơi, sau đó Minh Nguyệt liền xảy ra chuyện...
"Đúng rồi, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, ta rất tò mò… " Vũ Hoằng Mặc vỗ trán, nói: "Nhan tiểu thư có thân phận bí ẩn, lại đến nơi hẻo lánh như Bạch Y am dâng hương nhưng vẫn bị hắc y nhân nắm rõ hành tung tới ám sát, điều này thật sự rất kỳ quái. Hơn nữa, Ngũ hoàng huynh nói vì tới quý phủ làm khách, vừa vặn gặp hộ vệ của Nhan tiểu thư trở về bẩm báo, nên mới theo tới đây. Ta đoán, Bạch Y am bị tập kích, chắc hẳn Bùi tứ tiểu thư cũng đã phái người trở về Bùi phủ cầu cứu chứ? Sao đến tận bây giờ vẫn chưa thấy người nào của Bùi phủ đến cả? Trước đây Bùi thượng thư là Trấn biên Đại tướng quân, ta còn cho rằng hộ vệ trong phủ ông ấy tốt hơn Nhan phủ, không ngờ hiệu suất lại thấp đến thế, haizz!"
Sắc mặt Nhan Chiêu Bạch biến đổi, trong mắt xẹt qua chút tàn nhẫn.
Bùi Chư Thành từng là Trấn biên Đại tướng quân, toàn bộ hộ vệ Bùi phủ đều là thân binh trước kia của hắn, võ công cao cường không nói, nhân tài mặt nào cũng có, không có lí nào bọn họ lại báo tin chậm hơn Nhan phủ lâu như vậy. Giải thích duy nhất đó là không phải viện binh Bùi phủ tới chậm, mà là hộ vệ Nhan phủ tới quá nhanh. Tên thị vệ tới báo tin kia, hơn phân nửa có liên quan tới đám người áo đen ám sát, hơn nữa, chỉ sợ Ngũ điện hạ không thoát được liên quan trong chuyện này...
Thấy nét hoài nghi trên mặt Nhan Chiêu Bạch càng nghiêm trọng, Vũ Hoằng Triết đột nhiên lâm vào hoảng hốt.
Hắc y nhân này đích xác là tử sĩ của hắn, sự kiện ở Bạch Y am lần này đúng là để bày ra tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân. Dựa theo kế hoạch ban đầu, khi bọn họ tới Bạch Y am, hắc y nhân đã bắt được Nhan Minh Nguyệt, dùng nàng để uy hiếp, còn hắn hiên ngang lẫm liệt bước lên, đáp ứng yêu cầu vô lý của hắc y nhân, tốt nhất là bị thương, trúng một mũi tên. Nhan Chiêu Bạch yêu muội như mạng, nhất định sẽ mang ơn hắn, chuyện đó coi như xong.
Không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn đến như vậy.
Đầu tiên, không ngờ trong đám tử sĩ có kẻ không an phận, muốn bắt Nhan Minh Nguyệt tranh công nên đến dò đường trước, kết quả bị hộ vệ Nhan phủ phát hiện, hai bên ra tay quá nặng, chưa nói đến làm Nhan Minh Nguyệt cảnh giác, còn khiến nhóm hắc y nhân không thể không động thủ, thời gian toàn bộ kế hoạch bị rối loạn.
Kế đó, cũng không ai ngờ được, Bùi phủ lại tới nơi vắng vẻ như Bạch Y am dâng hương, bị hắc y nhân làm kinh sợ chạy trốn toán loạn, đám sát thủ không phân biệt được mục tiêu, lại thêm Bùi Nguyên Ca thiết kế đi ngược đường, giấu Nhan Minh Nguyệt trong đại điện trống rỗng, còn mình trở thành Nhan Minh Nguyệt.
Nếu chỉ có như vậy thì cũng thôi, dù sao cuối cùng Bùi Nguyên Ca cũng sẽ là sườn phi của hắn, Nhan Chiêu Bạch nợ ân tình của nàng, chẳng khác nào nợ hắ.
Nhưng bất ngờ nhất là nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim - Vũ Hoằng Mặc, cũng không biết hắn uống lộn thuốc gì, lòng dạ thâm sâu sư vậy, vạch trần hết chuyện này ra làm bây giờ Vũ Hoằng Triết trộm gà không được còn mất nắm gạo, khiến Nhan Chiêu Bạch hoài nghi. Mặc dù trong lòng hắn cũng chẳng coi trọng thương nhân như Nhan Chiêu Bạch, nhưng hắn ta có đường phát tài, hàng năm cho hắn lợi nhuận hết sức to lớn. Hắn không lo Nhan Chiêu Bạch sẽ trở mặt, dù sao hắn ta cũng chỉ là tên thương nhân, hắn chỉ sợ Nhan Chiêu Bạch cá chết lưới rách, hại hắn chả được đồng nào.
"Chiêu Bạch đừng nghe hắn ta nói bậy, nếu thật sự do ta làm thì kế hoạch bí mật như vậy, làm sao Vũ Hoằng Mặc ngươi biết được?"
"Rất đơn giản." Vũ Hoằng Mặc cười yêu mĩ: "Bên cạnh ngươi có tai mắt của ta!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện