[Dịch]Đích Nữ Vô Song - Sưu tầm

Chương 64 : Gặp lại Cửu hoàng tử, Diệp Vấn Khanh ghen tuông

Người đăng: 

.
Người tới đầu đội bạch ngọc châu quan, mặc áo bào trắng ngọc cổ tròn, xung quanh cổ áo thêu hoa văn hoa lan tinh xảo, chóp ống tay áo quấn quít hoa cỏ, đai thắt lưng bên hông thêu song long ngậm châu, treo một cái hà bao tùng hương sắc, dùng tơ vàng ngân tuyến thêu tùng hạc đồ (tranh hạc), lấp lánh rạng rỡ dưới ánh mặt trời. Mặt mũi tao nhã, phong thái nhẹ nhàng, từng cử chỉ đều mang theo sự tôn quý của hoàng thất, vẻ mặt đầy tán thưởng mỉm cười nhìn Bùi Nguyên Ca. Ngũ điện hạ do Hoàng hậu sinh ra, Vũ Hoằng Triết. Diệp Vấn Khanh đứng bên cạnh hắn, vấn lưu tô kế, đính hoa lan dùng cả khối ngọc điêu khắc mà thành, trông rất sống động, dưới thân mặc y phục màu trắng mềm mại như mây, váy màu xanh lá cây. Trang phục thanh nhã khiến dung nhan xinh đẹp của nàng trở nên dịu dàng, hai mắt sáng như sao, nâng nâng như muốn say, sự vênh váo kiêu căng hàng ngày cũng giảm đi rất nhiều. Ngũ điện hạ, Diệp Vấn Khanh, sao bọn họ lại ở đây? Bùi Nguyên Ca khó hiểu. "Ngũ hoàng huynh, Vấn Khanh biểu tỷ, các ngươi cũng tới sao?" Cung trang thiếu nữ thấy hai người tới thì chuyển ánh mắt, thản nhiên cười nói: "Ngũ ca đấu thơ ở Đào nguyên tiên cảnh đã kết thúc rồi sao? Không ngờ Ngũ ca lại đứng đầu! Trước đây ta từng muốn bài thơ này của huynh, huynh không muốn còn nói nữ tử vẽ thì giỏi đến mức nào? Làm dơ bẩn thơ hay của huynh, giờ chính huynh lại mở miệng tán thưởng, điều này nói sao đây? Chúng ta từng đánh cuộc, nếu có người vẽ tranh làm huynh vừa lòng, huynh phải thua ta một hộc (đơn vị đo) đông châu! Đúng lúc ta muốn làm một bộ trang sức đông châu, lần này có cơ hội rồi!" Nàng nói xong vỗ tay vui mừng, thần thái ngây thơ đáng yêu. Ngũ ca? Chẳng lẽ vị cung trang thiếu nữ này là công chúa? Tại sao bài thơ này lại của Vũ Hoằng Triết? Bùi Nguyên Ca hoàn toàn mờ mịt. Thấy bộ dáng này của Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Lan kéo tay áo của nàng, thấp giọng nói: "Ngươi không biết sao? Vị này là Oản Yên công chúa do Hoa phi nương nương sinh, tinh thông thuật phối màu, ngày thường thích nhất là tập hợp tranh đấu họa danh viện. Nữ tử nào thắng được vòng đấu họa đó sẽ nhanh chóng trở thành tân quý trong đám danh viện kinh thành." Nàng vừa nói xong, bỗng nhiên bừng tỉnh, le lưỡi nói: "Ta đã quên ngươi không ra ngoài, đương nhiên cũng chưa gặp Oản Yên công chúa! Bây giờ họa kỹ của người được nàng ấy tán thưởng, rất nhanh sẽ lan truyền khắp kinh thành, không phải lo lắng chuyện từ hôn ảnh hưởng thanh danh nữa!" Oản Yên công chúa, Hoa phi? Bùi Nguyên Ca thật hận mình không chú ý tới chuyện Hoàng cung, nên bây giờ đầu óc mơ hồ. Vũ Hoằng Triết nghe vậy thản nhiên cười, bước vào trong đình, nhấc bức họa của Bùi Nguyên Ca lên xem xét cẩn thận, gật đầu khen: "Hay cho bức “Đạp hoa trở về vó ngựa hương”, hay cho Bùi tứ tiểu thư! Có thể vẽ được bức tranh đẹp như vậy, đừng nói một hộc đông châu, cho dù trăm ngàn hộc, đưa cho Oản Yên muội cũng không ngại?" Nói xong, hắn nhìn Bùi Nguyên Ca cười ôn nhu, trong ánh mắt không chút che giấu kinh diễn cùng tán thưởng. Lần trước gặp mặt vị Bùi tứ tiểu thư này, nàng dùng lụa mỏng che mặt khiến hắn vẫn canh cánh trong lòng. Không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở Ôn phủ, lần này nàng không che mặt, rốt cục cũng có thể nhìn thấy dung mạo của nàng. Mặc dù hắn cũng từng tưởng tượng dung mạo của nàng sau chiếc khăn che mặt đó, nhưng nay nhìn thấy, cảm thấy suy nghĩ của mình còn kém vài phần so với dung mạo thực sự của nàng. Mày liễu cong cong, đôi mắt trong suốt, mũi thẳng tắp tựa như ngọc khắc, hai má trắng hồng như anh đào, tràn ngập xung động khiến người ta thương tiếc lại muốn thưởng thức. Ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ dung hợp trên gương mặt mềm mại như cánh sen, tôn lên làn da nõn nà, thật khiến người kinh ngạc. Phát hiện mình có chút luống cuống, vẻ mặt của Vũ Hoằng Triết dịu đi, ôn nhu nói: "Bùi tứ tiểu thư, lại gặp nhau!" Nhận thấy ánh mắt bốn phía đột nhiên trở nên nóng rực sắc bén, Bùi Nguyên Ca cười khổ, kính cẩn hành lễ nói: "Tiểu nữ bái kiến Ngũ điện hạ!" Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang chút xa cách, động tác kính cẩn mang ý từ chối, rõ ràng đang kéo rộng khoảng cách . Nhưng trong mắt Vũ Hoàng Triết lại cảm thấy nàng thủ lễ biết tiến biết lùi, càng thêm thưởng thức, nói: "Tứ tiểu thư không cầu câu lễ!” Đương kim hoàng thượng trọng hiếu đạo, vô cùng kính trọng và hiếu thuận với Thái hậu, mà Hoàng hậu còn là cháu ruột của Thái hậu. Diệp thị có liên tục hai vị Hoàng hậu, thực lực gia tộc hùng hậu là chuyện dễ dàng nhìn thấy. Vũ Hoằng Triết là con trai duy nhất của Hoàng hậu, phía trên có vài vị huynh trưởng còn nhỏ đã chết yểu, luận đích luận trưởng, ngôi vị thái tử đều do hắn nắm chắc. Thân phận tôn quý cộng thêm vẻ ngoài anh tuấn, tác phong làm việc tao nhã, là người trong lòng của biết bao thiếu nữ nhà quyền quí, nay thấy hắn tán thưởng bức họa của Bùi Nguyên Ca như vậy, bộ dáng lại giống như rất thân quen, trong lòng khó tránh khỏi ghen tị, không ít người đều thay đổi sắc mặt. Trong đó có một thiếu nữ mặc y phục hoa màu xanh lam vô cùng xinh đẹp bất mãn trừng mắt nhìn Bùi Nguyên Hoa. --- ------ -----๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n "Được rồi, ngươi đã giành được vị trí đứng đầu cuộc thi này, Oản Yên công chúa cũng khen ngươi không dứt miệng, cần gì phải gây thêm rắc rối?" Chương Văn Uyển tới gần Bùi Nguyên Hoa, thấp giọng oán giận: "Ta rất vất vả mới hỏi được hôm nay Oản Yên công chúa muốn tổ chức thi vẽ tranh ở Ôn phủ, mong đợi dẫn ngươi tới đây, cho ngươi cơ hội bộc lộ tài năng, lần này đều bị ả làm hỏng ! Hiện tại, danh tiếng của ngươi bị vị tứ muội kia đoạt đi rồi, ngươi nói xem, làm sao bây giờ?" Sao Bùi Nguyên Hoa có thể không hận cho được, nhưng xưa nay nàng rất giỏi ngụy trang, dịu dàng cười nói: "Tứ muội chịu ủy khuất, bị Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, danh dự hao tổn, nếu có thể mượn cuộc thi này vãn hồi, người làm chị như ta cũng rất vui vẻ!" Lời nói nhẹ nhàng khéo khéo, biểu hiện yêu thương muội muội thậm chí ngay cả chính mình bị so kém hơn cũng không để ý. Nàng nói hơi lớn, vừa vặn có thể để mọi người chung quanh nghe thấy, không hề có vẻ cố ý. Mọi người nghe vậy đều quay đầu, nhìn Bùi Nguyên Hoa xinh đẹp rạng ngời, thấy nàng cười yếu ớt ôn nhu, bộ dáng tự nhiên hào phóng, không vì bị so kém hơn mà phẫn nộ xấu hổ, không khỏi âm đoán. Chẳng lẽ Bùi đại tiểu thư hoàn toàn chưa dùng hết toàn tức, mục đích là giúp muội muội đứng đầu, giúp nàng ấy vãn hồi danh dự? Nếu thật sự như thế, người tỷ tỷ ôn lương cung khiêm [*], trân trọng muội muội như vậy, thật sự hiếm thấy! [*] Ôn nhu, lương thiện, cung kính, khiêm tốn Tất nhiên Vũ Hoằng Triết cũng nghe thấy, hắn quay đầu nhìn Bùi Nguyên Hoa xinh đẹp kinh diễm, chợt ngẩn người. Nữ tử này gọi Bùi Nguyên Ca là tứ muội, lại tài mạo như thế, chẳng lẽ là "kinh thành thứ nhất tài nữ" Bùi Nguyên Hoa? Một Bùi phủ nho nhỏ, nhà võ tướng, có một Bùi Nguyên Ca đã hiếm thấy, lại còn một vị đại tiểu thư xuất sắc như vậy. Nhưng mà so sánh thì, dung mạo Bùi Nguyên Hoa minh diễm, dáng người uyển chuyển, khiến người gặp lần đầu đã kinh diễm; Bùi Nguyên Ca còn nhỏ nên chưa bằng, mặt mày thân hình đều còn chưa nẩy nở, nhưng thắng ở khí chất xuất chúng, thanh tú lịch sự tao nhã giống như không vương trần tục, phiêu nhiên như tiên tử, càng nhìn càng xinh đẹp, càng hấp dẫn thu hút. Nên chung quy mà nói, Bùi Nguyên Ca vẫn tốt hơn. Trong mắt Oản Yên công chúa thoáng qua chút dị sắc, vừa rồi nàng thấy rất rõ, Bùi Nguyên Hoa đã dồn hết sức lực biểu hiện trước mặt nàng, nhưng ý tưởng không bằng nên thua Bùi Nguyên Ca. Lúc này lại nói như vẻ rất khiêm tốn, tính toán trắng trợn như vậy, nàng ta cho rằng người khác đều là đồ ngốc sao? Nàng khẽ mỉm cười: "Có vẻ vừa rồi Bùi đại tiểu thư chưa dốc hết toàn lực, không bằng vẽ thêm bức nữa, tránh để người khác nói Tứ tiểu thư thắng không anh hùng." "Công chúa nói đùa, tiểu nữ đã dốc hết sức rồi, thực sự tài nghệ không bằng xá muội, không cần vẽ lại." Bùi Nguyên Hoa biết mình lỡ lời, cười trừ. Dáng vẻ này càng khiến người ta càng tin tưởng phỏng đoán trước đó. Ôn Dật Lan lén chọc chọc vào hông Bùi Nguyên Ca, cười nhẹ: "Vị Đại tỷ của ngươi có suy nghĩ rất giống ta, nàng đối với ngươi thật tốt!" Ôn Dật Lan thật lòng muốn giúp nàng nổi danh, vãn hồi thanh danh do bị từ hôn, còn Bùi Nguyên Hoa thì... Bùi Nguyên Ca cười nhẹ, cũng thấp giọng nói: "Ngươi muốn tự khen mình đối tốt với ta cứ việc nói thẳng, không cần dùng đại tỷ nhà ta làm ngụy trang đâu. Không phải muốn ta đội ơn báo đáp, về sau tiếp tục làm trâu làm ngựa cho ngươi sao?" Nghe vậy, Ôn Dật Lan bật cười “khanh khách”, đập nàng một quyền, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên. "Bức họa này của Bùi tứ tiểu thư có ý tưởng rất độc đáo, chuẩn xác chủ đề, ý cảnh lại xa xăm, ta nghĩ rất ít người có thể sánh được!" Vũ Hoằng Triết nhìn nhiều mỹ nhân đã thành quen, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lại nhìn bức tranh "đạp hoa trở lại vó ngựa hương" trong tay, không ngừng tán thưởng, quay đầu: "Oản Yên muội muội, hoàng huynh rất thích bức họa này, không biết muội có chịu bỏ những thứ yêu thích, nhường bức họa này cho ta được không? Ta sẽ đưa thêm cho muội một hộc đông châu, thế nào?" Dù sao cuộc thi vẽ tranh này cũng do nàng khởi xướng , hắn muốn lấy đi, ít nhất cũng nên hỏi ý kiến vị Hoàng muội này. "Chưa bao giờ thấy hoàng huynh tán thưởng một vị nữ tử như vậy, dựa vào điều này, ta sẽ thanh toàn cho hoàng huynh !" Đôi ba câu của cặp huynh muội này đã định sở hữu bức họa của Bùi Nguyên Ca, không ai nghĩ tới hỏi ý tứ của nàng. Trong lòng những người dòng dõi hoàng tộc, bọn họ luôn là người tôn quý nhất, có thể được bọn họ coi trọng, đó chính là ân thưởng của Bùi Nguyên Ca, làm sao nàng có thể không đáp ứng? Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca lại thật sự không muốn. Nàng chịu vẽ tranh, thứ nhất là bởi vì Bùi Nguyên Hoa kiên quyết lôi kéo, giựt giây mọi người nên khó mà từ chối; thứ hai chỉ cho rằng đây là cuộc thi bình thường của đám thiếu nữ quyền quý trong kinh thành. Nếu sớm biết người khởi xướng trận đấu này là Oản Yên công chúa, đề vẽ là thơ của Ngũ điện hạ Vũ Hoằng Triết, nàng nhất định không muốn nổi bật thế này. Đối với người của hoàng thất, bên cạnh kính sợ, nàng cũng duy trì đầy cảnh giác, nếu có thể không cần dính dáng thì tốt nhất không nên dính dáng. Huống chi Vũ Hoằng Triết chưa lập gia đình, nàng cũng chưa gả. Nàng vẽ tranh, đề tài lại là thơ do Vũ Hoằng Triết làm, nếu để hắn thu giữ còn ra thể thống gì? Quan trọng nhất là, dường như vị Ngũ điện hạ này để ý nàng, chưa nói đến ánh mắt giết người của những người chung quanh, chỉ nói đến chính nàng cũng không hề có ý gả vào hoàng thất. Xưa nay hoàng thất luôn là nơi u ám, quỷ quyệt nhất, nàng không muốn để mình cuốn vào vòng xoáy đó. Nhưng bây giờ, lời của Vũ Hoằng Triết cũng đã nói ra, nếu nàng còn cố chấp cự tuyệt, cũng hết sức không ổn... . Nhìn tình hình xung quanh, Bùi Nguyên Ca lo lắng. Nàng có nên giả bộ té ngã, nhân cơ hội đó xé rách bức họa hay không? Đang suy nghĩ chợt vang lên một giọng nói khiến người ta chìm đắm, từ cửa hoa viên truyền tới: "Sao nơi này náo nhiệt vậy?" Giọng nói lười biếng rơi vào tai mọi người, giống như có tiểu trùng tử bò lung tung, câu nhân tâm ngứa ngáy. Chỉ một câu nói như vậy đã khiến không ít nử tử ở đây đỏ mặt. Mọi người quy đầu nhìn lại theo phía phát ra tiếng nói, một bức hoạ tuyệt mỹ cuộn tròn hiện ra trước mắt, như mộng như ảo. Bên cạnh cánh cửa chạm khắc hoa văn, hai tay Vũ Hoằng Mặc ôm ngực, nhàn hạ dựa nghiêng vào khung cửa, cười như có như không nhìn mọi người. Tóc đen như mực buộc bằng dải sợi tơ tằm màu đỏ, một thân y phục đỏ thẫm như hỏa diễm. Dường như phối hợp với sự xuất hiện của hắn, đột nhiên một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên từ Lạc Anh viên sang Đào nguyên tiên cảnh, gào thét đánh tới, áo quần của hắn bị thổi tung bay, loạn xạ trong trận gió lớn, như vẫn bắt mắt như cũ. Trong khung cảnh hoa bay cuồng loạn đầy trời, dung nhan tuyệt mỹ của hắn đột nhiên nở nụ cười kinh tâm động phách. ( anh ý đúng là hồng nhan họa thủy =)]]] ) Vẻ đẹp này hoàn hảo không giống như thần tiên thong dong nhàn hạ mà mang theo sức hấp dẫn mị hoặc, phối hợp với đôi mắt ẩn tình, yêu nghiệt trời sinh khiến người ta chìm đắm vào đó không thể kháng cự, cho dù lâm vào vạn kiếp bất phục cũng cam tâm tình nguyện. Đúng là yêu nghiệt! Bùi Nguyên Ca có chút hốt hoảng lùi về phía sau một vài bước, vị Cửu điện hạ luôn tạo cho nàng cảm giác nguy hiểm và áp lực. Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, thời điểm cặp mắt đó lướt qua nàng hơi sáng lên, sau đó khóe miệng thoáng qua ý cười, giống như... . giống nhau rắn độc nhắm vào con mồi, sau đó ẩn giấu ánh mắt lạnh lẽo, chỉ lộ màu da chờ con mồi mắc câu. Nàng... hình như đâu có đắc tội vị Cửu hoàng tử này? Nếu nói khi Vũ Hoằng Triết xuất hiện ở Lạc Anh viên, chúng nữ đều thán phục và ái mộ thì Vũ Hoằng Mặc này vừa ra sân đã trực tiếp khiến mọi người đờ đẫn. Hoa viên to như vậy nhưng đột nhiên hoàn toàn đình trệ, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được, chỉ còn lại tiếng gió gào thét cùng tiếng cánh hoa nhẵn mịn rơi xuống đất. Dường như tất cả mọi người đều khiếp sợ “mỹ mạo” của Vũ Hoằng Mặc, bất luận là lần đầu tiên gặp hay đã nhìn thấy vô số lần. Lúc Diệp Vấn Khanh nghe được giọng nói đó đã ngốc ngây ngẩn cả người, lúc này càng khó kiềm chế, bất giác đi tới chỗ Vũ Hoàng Mặc, dịu dàng nói: "Cửu ca ca!" Nàng ta đưa tay ra muốn nắm lấy cánh tay hắn. "Vấn Khanh muội muội!" Vũ Hoằng Mặc mỉm cười, ôn nhu nói, không nhìn cánh tay nàng đang đưa ra, chậm rãi tiến thẳng vào trong đình bát giác. Vũ Hoằng Triết ho khan một tiếng, rất bất mãn với cách thức gây sự chú ý của Vũ Hoằng Mặc. Tiếng ho này cũng làm thần trí Oản Yên tỉnh táo lại, mỉm cười nói: "Cửu hoàng huynh, huynh lại đến chậm, phải phạt!" "Sao lại phạt, các ngươi phải cảm tạ ta mới đúng!" Mặt mày Vũ Hoằng Mặc ung dung, hình như có ý giống như vô tình lướt qua Bùi Nguyên Ca, khóe môi cong cong: "Ta cố ý đến đây là để Oản Yên muội muội cùng các vị mỹ nhân ở đây có cơ hội thể hiện sự xinh đẹp của mình, nếu không..." Hắn thản nhiên cười, con ngươi đen bóng chợt lóe lên: "Có ta ở đây, chỉ sợ các vị đều trở nên nhạt nhòa, có phải nên hận một nam tử như ta đã tranh lấy sự nổi bật đó?" Lời này có chút tự luyến tự phụ, nhưng sự thật to lớn ở trước mặt, mọi người á khẩu không trả lời được. Hắn vừa xuất hiện, đúng là đã biến mọi người ở đây trở nên nhạt nhòa, ảm đạm không ánh sáng. Vũ Hoằng Triết luôn tự phụ kiêu ngạo nhưng đối mặt với những lời như vậy, cũng không thể cãi lại. "Đúng rồi, vừa rồi mơ hồ nghe được Ngũ hoàng huynh và Oản Yên muội muội tranh một bức họa, không biết là bức họa kinh thế hãi tục thế nào mà làm cho hai người tranh chấp như vậy? Là tác phẩm trong trận đấu họa của Oản Yên muội muội sao?" Vũ Hoằng Mặc nói xong, ánh mắt thản nhiên nhìn quanh, bắn ra vô số phong tình nhưng nhanh chóng ngừng lại trên một tờ phong treo: "Đạp hoa trở về vó ngựa hương, phong lưu từ ngữ trau chuốt, hẳn là bút tích của Ngũ hoàng huynh phải không? Ừ... . Đạp hoa trở về vó ngựa hương… " Hắn quét qua bức tranh trong tay Vũ Hoằng Triết, ánh mắt chăm chú: "Bức họa trong tay Ngũ hoàng huynh có ý tưởng rất độc đáo, không biết ai vẽ vậy?" Oản Yên công chúa thản nhiên cười nói: "Là vị Bùi tứ tiểu thư này làm. !" "Bùi Nguyên Ca, là ngươi!" Vũ Hoằng Mặc cong môi cười: "Chẳng lẽ Ngũ hoàng huynh và Oản Yên muội muội tranh nhau chính là bức họa này? Ngũ hoàng huynh, nhìn bộ dáng luyến tiếc không buông của huynh thế kia, không biết có thể tạm bỏ xuống để tiểu đệ xem chút được không?" Vũ Hoằng Triết không muốn mất phong độ, đưa qua nói: "Mời Cửu hoàng đệ xem!" Tiếp nhận bức hoạ cuộn tròn, Vũ Hoằng Mặc mở ra, đi đến bên mép đình đứng gần hồ nước, chăm chú quan sát rồi nói: "Bức tranh rất đẹp, chẳng trách Ngũ hoàng huynh nhìn trúng——" đang nói, đột nhiên "a" một tiếng, hai tay buông lỏng, bức hoạ cuộn tròn lập tức bị gió cuốn đi, bay một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước, mặc dù dùng giấy tuyên thành hảo hạng nhưng bị nước hồ xanh biếc thấm vào, thuốc màu và nét mực nhanh chóng bị phai ra, biến thành một mảnh hỗn loạn các màu sắc đỏ tím đen đủ loại, sau khi hút nước dần dần chìm xuống. Một bức tranh đẹp bị hủy trong nháy mắt. Vũ Hoằng Mặc quay đầu, vẻ mặt rất vô tội: "Ngũ hoàng huynh, thật ngại quá, ta bị trượt tay không bắt được!" Dựa vào võ công của Vũ Hoằng Mặc, cho dù bức họa gần rơi xuống nước cũng có thể cứu lên trong tích tắc, làm sao có thể không bắt được một cuộn tranh? Rõ ràng thấy hắn yêu thích nên cố ý phá hỏng, mượn cơ hội khiêu khích đùa cợt hắn! Trong lòng Vũ Hoằng Triết bùng nổ lửa giận, nhưng không tiện phát tác ngay tại đó, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vũ Hoằng Mặc, chậm rãi nói: "Bức họa này là tâm huyết của Bùi tứ tiểu thư, nay bị phá hủy như vậy, Cửu hoàng đệ không cảm thấy quá đáng sao?" "Vậy sao? " Vũ Hoằng Mặc nhún nhún vai ra vẻ không quan tâm, khẽ liếc mắt: "Này, Bùi Nguyên Ca, ngươi cảm thấy ta quá đáng sao?" Bùi Nguyên Ca lập tức nói: "Tiểu nữ không dám." Đâu chỉ không cảm thấy hắn quá đáng, nếu hắn không phải nam nhân, bây giờ cũng không phải nơi đông người thì nàng quả thực rất muốn ôm hôn hắn! Rất cảm tạ, bức tranh này bị hủy thật tốt quá! "Ngũ hoàng huynh xem đó, nàng ấy không thấy ta quá đáng." Vũ Hoằng Mặc thở phào, khoan thai cười nói. Dường như Vũ Hoằng Triết bị hành vi này của hắn làm nổi điên, gằn từng chữ từng chữ nói: "Nàng ấy không dám chứ không phải không thấy ngươi quá đáng!" "Hả? Nói vậy Bùi Nguyên Ca ngươi không nói rõ ràng! Vậy ngươi nói rành mạch lần nữa cho Ngũ hoàng huynh nghe, ta không cẩn thận làm hỏng bức họa của ngươi, rốt cuộc ngươi thấy thế nào? Cứ thoải mái nói, có Ngũ hoàng huynh chí công vô tư ở đây, hắn nhất định sẽ làm chủ cho ngươi, không phải lo lắng bị ta trả thù!" Vũ Hoằng Mặc cố ý nhấn mạnh ba chữ "không cẩn thận", cuối cùng lại cố ý nhắc đến "trả thù". Rất hiển nhiên, nếu Bùi Nguyên Ca dám nói nàng để ý, nhất định sẽ bị hắn trả thù! Kiểu uy hiếp trắng trợn này khiến Vũ Hoằng Triết càng muốn hộc máu, cả giận nói: "Cửu hoàng đệ, ngươi là hoàng tử, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, làm sao dám nói để ý? Ngươi cần gì phải giả bộ, uy hiếp nàng như vậy?" "Ta nói không cẩn thận, Ngũ hoàng huynh không tin. Bùi Nguyên Ca nói nàng không ngại, Ngũ hoàng huynh cũng không tin, vậy thế nào mới được đây?" Vũ Hoằng Mặc ra vẻ buồn rầu nói, lấy tay chống cằm, vẻ mặt rất vô tội nói: "Nếu không, ta vẽ một bức coi như bồi thường cho Ngũ hoàng huynh? Hoặc Ngũ hoàng huynh có thể nhốt ta vào Kinh triệu phủ, đại hình phục vụ? Hay Ngũ hoàng huynh có đề nghị tốt hơn?" Thần thái thờ ơ, mỉm cười trầm tĩnh cùng với ánh mắt đùa cợt đều để lộ ra tâm tư của hắn. Rất hiển nhiên, hắn đang cố ý khiêu khích Vũ Hoằng Triết, hơn nữa còn đang cố gắng thêm dầu vào lửa. Vũ Hoằng Triết nắm chặt hai tay, tức giận căng ngực. Vũ Oản Yên ở bên cạnh nhìn có chút lo lắng, sợ hắn nhất thời không khống chế được, nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn. Vũ Hoằng Triết bị kéo áo, hơi bình tĩnh lại, nếu hắn vì chuyện nhỏ này mà phát tác thì danh tiếng lương thiện lịch sự, ôn hòa nhã nhặn rất vất vả mới tạo dựng được đều sẽ bị phá hủy hết, hắn miễn cưỡng cười nói: "Cửu hoàng đệ nói đùa rồi, một bức họa mà thôi, chỉ cần Bùi tứ tiểu thư không ngại, làm sao vi huynh lại so đo với ngươi?" Vũ Hoằng Mặc vỗ tay, giống như vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, ta biết Bùi Nguyên Ca ngươi nhất định sẽ không để ý, đúng không?" Trong tình huống này, Bùi Nguyên Ca sao có thể nói "không", nàng ngoan ngoãn gật đầu. Khóe miệng Vũ Hoằng Mặc lại cong lên ý cười, nhưng lúc này rất khôn khéo! Giống như lần trước gặp mặt ở hoàng cung, giống như con mèo Ba Tư nhu thuận mà Liễu quý phi nuôi, lông nhung mềm mại đáng yêu, nhưng ở dưới thì giương nanh múa vuốt, cắn hắn một miếng, đạp hắn một cước, sau đó còn đánh hắn một trận, khẩu khí này hôm nay mới lộ ra. Tiếp theo, nhìn hắn trị con mèo con răng móng sắc nhọn này thế nào! Đương nhiên, chuyện hắn xông vào khuê phòng người ta trước, lại rình coi người ta ngâm nước nóng là sự thật, Vũ Hoằng Mặc đã sớm chọn quên đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang