[Dịch]Đích Nữ Vô Song - Sưu tầm
Chương 53 : Di nương dâng trà bồi tội
.
Trương Đức Hải vào nhã đường, thấy tam tiểu thư vừa nãy còn cáo trạng giờ đang cứng đờ người, vẻ mặt nao núng, còn Tứ tiểu thư tuy nước mắt còn đọng trên khóe mắt nhưng giống như đang cười, lão gia nhìn bằng ánh mắt sủng nịnh, cưng chiều. Trong lòng hắn ta thầm vui mừng, may mà mình đánh cuộc đúng, nhanh hơn người khác một bước. Hắn hành lễ xong, cung kính nói: "Khởi bẩm lão gia, phu nhân, Tứ tiểu thư, theo như phân tích của Tứ tiểu thư, việc này do nội tặc (kẻ gian trong nhà) làm, bởi vậy nô tài đã lục soát trong viện cẩn thận, quả nhiên tìm được vật bị mất trong nhà Trần Thanh Gia, xem ra chuyện này là Trần Thanh Gia tự chủ đạo, nên đặc biệt tới bẩm báo."
Bùi Nguyên Ca không hề nói những lời đó, hắn nói như vậy, là đem công lao cho Bùi Nguyên Ca, bày tỏ lòng trung thành.
Lúc trước, chuyện ởTĩnh Nhã đường đã khiến Bùi Chư Thành cảm thấy tiểu nữ nhi của mình thông minh, biết chừng mực, giờ lại biết được Trương Đức Hải làm việc dựa theo Nguyên Ca dặn dò, quả nhiên tìm được vật bị mất, hơn nữa đúng như Bùi Nguyên Ca nói, mama quản sự thấy tiền nổi máu tham, nên càng cảm thấy tiểu nữ nhi băng tuyết trí tuệ, tán thưởng sờ đầu nàng: "Ca nhi của chúng ta đoán không sai chút nào, khiến phụ thân cũng thấy hổ thẹn không bằng! Nói không chừng sau này, phụ thân có công sự rắc rối, phải lãnh giáo Ca nhi rồi!"
"Phụ thân cứ đùa con!" Bùi Nguyên Ca hờn dỗi: "Đúng rồi, trước đó con có nói, nếu ai tìm được vật bị mất cùng kẻ trộm..."
Bùi Chư Thành vung tay, nói sảng khoái: "Cứ làm theo lời con nói đi, thăng Trương quản sự làm phó tổng quản! Trương quản sự, đây chính là ân điển Tứ tiểu thư phá lệ cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ!" Nói xong, vẫy vẫy tay, vui vẻ kêu Trương quản sự lui ra.
Liếc nhìn Bùi Nguyên Dung tê liệt ngã xuống, Bùi Nguyên Ca do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện Ngũ điện hạ cầu tú đồ.
Bùi Nguyên Dung khác Chương Vân, nàng ta dù sao cũng là nữ nhi của phụ thân, cốt nhục tình thâm, lúc này chỉ là cáu giận nhất thời, ngày sau vẫn sẽ mềm lòng. Chẳng bằng giữ chuyện này lại, chờ khi cha hết giận mới lôi ra, để người tức giận Bùi Nguyên Dung lần nữa. Cứ như vậy chuyện này nối tiếp chuyện kia, cho đến khi phụ thân không thể nhẫn nại thêm được nữa, ngày nào đó hoàn toàn thất vọng về nàng ta... Giống như cách Chương Vân đối xử với nàng ở kiếp trước!
Bùi Chư Thành trầm ngâm một lát rồi nói: "Ca nhi, nếu sau này không có chuyện gì, thì đến thư phòng giúp cha một tay đi!"
Lời vừa nói ra khiến cả ba người đều ngẩn ra. Bùi Nguyên Ca kinh ngạc nói: "Con có thể giúp cha gì chứ?"
"Đến giúp cha đọc công văn, rồi phân loại chúng, trước kia Đại tỷ của con cũng giúp ta làm chuyện này. Mặc dù là nữ nhi, nhưng nữ nhi Bùi phủ chúng ta không tầm thường chỉ cực hạn trong công việc nhà, mà cần mở mang tầm mắt, tiếp thu thêm kiến thức, thông minh hiểu đời mới phải!" Bùi Chư Thành mỉm cười, nhìn nữ nhi của Minh Cẩm giống hệt nàng ấy, trong lòng vui mừng vô cùng.
Nếu nói trước kia phụ thân tin nàng vì nàng là nữ nhi của người, thì hiện tại chính là bởi vì tin tưởng năng lực của nàng.
Bùi Nguyên Ca hết sức vui sướng, ngẹo đầu cười nói: "Chỉ cần phụ thân không chê con ngu dốt, đương nhiên con nguyện ý theo phụ thân mở mang tầm mắt." Nàng ôm cánh tay ông, nũng nịu nói: "Những mà con không hiểu những thứ này, cha..người phải từ từ dạy con, không được ngại phiền đó. Nếu không, con sẽ phân phó phòng bếp, không cho ngài cơm ăn đâu!" Nàng nhăn nhăn mũi, gương mặt ngây thơ đáng yêu, làm Bùi Chư Thành cười to sảng khoái.
Tin tức truyền tới Tứ Đức viện, Chương Vân tức giận gần chết.
Lần này bà ta nhắm vào Thư Tuyết Ngọc, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Ca ôm đồm , kết quả tính kế thất bại không nói, còn khiến Dung nhi thất sủng, còn dính cả Chu phó tổng quản nữa. Bực mình nhất là, tiểu tiện nhân kia lại có phúc, được khâm điểm đến thư phòng hiệp trợ lão gia, đây là vinh dự chỉ Hoa nhi mới có, giờ lại bị tiểu tiện nhân này đoạt mất? Hơn nữa, thân phận còn là tiểu tạp chủng lai lịch không rõ! (Be: Có ai hóng Bùi Nguyên Hoa trong truyền thuyết lên sàn không ạ =)]]] )
Quan sát sắc mặt, Vương mama biết Chương Vân căm hận vô cùng, khuyên nhủ: "Di nương, lão nô biết trong lòng ngài không thoải mái, nhưng tiểu tiện nhân kia là người lão gia thương yêu nhất, không thể làm căng. Việc cấp bách trước mắt là vãn hồi tâm tư lão gia, ngoại trừ hầu hạ lấy lòng lão gia bên ngoài, lão nô cảm thấy, ngài cần phải từ bên Tứ tiểu thư nữa, không thể lại để lão gia cảm thấy ngài không thành tâm với Tứ tiểu thư, mang lòng ghen ghét, bằng không, chỉ sợ tình hình sẽ càng ngày càng hỏng bét. Ngài cố gắng nhẫn lại, ngẫm lại lúc trước, ngài đối phó phu nhân lúc đó đang như mặt trời ban trưa thế nào?" Nếp nhăn xô lại trên khuôn mặt già nua, tính toán cẩn thận.
Chương Vân nhìn bà ta, có chút đăm chiêu.
"Mama yên tâm, nếu Tứ tiểu thư là người lão gia yêu thương nhất, thì cũng chính là đầu nhọn trong lòng ta, sau này ta chắc chắn sẽ đối đãi Tứ tiểu thư thật tốt, ngay cả lão gia cũng đứng sau, sẽ khiến tất cả mọi người không tìm ra nửa điểm không phải. Nếu có điều không phải, vậy cũng chỉ có thể là lỗi của Tứ tiểu thư." Ban đầu biểu cảm nghiến răng nghiến lợi, nói đến đoạn sau, bỗng nhiên trở nên từ ái ôn nhu, nhún nhường khiêm tốn, thần kỳ vô cùng.
Nhìn vẻ mặt Chương Vân thành khẩn không chê vào đâu được, Vương mama biết bà ta đã nghĩ thông suốt, gật đầu hài lòng.
Nháy mắt, kỳ hạn nửa tháng đã đến, ngày hôm giải trừ cấm túc, Chương Vân tới Kiêm Gia viện, vẻ mặt đầy xấu hổ quỳ rạp xuống đất, trước tiên dập đầu bồi tội với Bùi Nguyên Ca.
"Tứ tiểu thư, lần trước nô tỳ chậm trễ mời đại phu cho ngài, thiếu chút nữa gây đại họa. Nửa tháng này, nô tỳ mỗi ngày đều nghĩ lại, hối hận và hổ thẹn vô cùng, giờ ở đây đặc biệt xin lỗi Tứ tiểu thư!" Chương Vân nói xong lại dập đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, hai tay dâng trà: "Nếu Tứ tiểu thư chịu khoan dung nô tỳ, xin uống ly trà này. Nếu không chịu, nô tỳ cũng không hề có nửa câu oán hận, đều tại nô tỳ cuồng vọng, cho dù tứ tiểu thư không chịu tha thứ, cũng là bình thường."
Bùi Chư Thành thấy bà ta đặt Nguyên Ca lên đầu, trong lòng vui mừng, mỉm cười gật đầu, xem ra bà ấy thật sự đã hối cải .
Rõ ràng hận nàng muốn chết, còn giả bộ nhún nhường như vậy, chỉ sợ hận ý trong lòng bà ta càng tăng thêm? Bùi Nguyên Ca di chuyển ánh mắt, cố ý do dự một hồi: "Quên đi, di nương đã biết nhận sai rồi, ai bảo ta trời sinh không biết thù dai chứ!" Nói xong cười thản nhiên cười, tiến lên nâng Chương Vân dậy: "Di nương mau đứng lên đi, dù sao ngài cũng coi như trưởng bối của ta, đây không phải khiến ta tổn thọ sao?"
"Tứ tiểu thư trăm ngàn lần đừng nói như vậy, nô tỳ bất quá là nô tài, đâu dám xưng trưởng bối?" Chương Vân khiêm tốn, vẫn quỳ rạp xuống đất, ôn nhu nói: "Nếu Tứ tiểu thư không trách nô tỳ nữa, vậy xin uống ly trà nhận lỗi này!"
Điệu bộ cúi đầu, tự xưng nô tỳ, mời người uống trà bồi tội. Tư thái kia, bộ dáng kia giống như một người khác, nàng không uống chính là điêu ngoa tùy hứng, thù dai hẹp hòi, cố ý làm khó bà ta. Mười năm trước Thư Tuyết Ngọc không uống ít “trà bồi tội” như vậy, lần này thấy bà ta dùng lại chiêu cũ để đối phó Bùi Nguyên Ca, không khỏi dâng trào tức giận, đang định mở miệng thì bị Bạch Sương giữ chặt, nhìn bà lắc đầu nhẹ khó phát hiện.
Thư Tuyết Ngọc khẽ cắn môi, nhìn Nguyên Ca ứng phó ra sao?
Tâm tư chưa dứt phải không? Không cho bà ta cái giáo huấn, bà ta lại tự cho rằng mình thông minh, diễn xuất vô địch? Ai cũng phải làm theo tính toán của bà ta sao? Con mắt Bùi Nguyên Ca trong suốt giống như đang cười, lặng lẽ ghé sát vào lỗ tai Chương Vân, nhỏ giọng chỉ hai người mới nghe được: "Chương di nương, ngươi nói xem, nếu ta uống trà bồi tội của ngươi, thân thể lại đột nhiên có vấn đề, phụ thân sẽ nghĩ như thế nào?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện