[Dịch]Đích Nữ Vô Song - Sưu tầm

Chương 43 : Di nương tranh giành sủng ái

Người đăng: 

.
Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Nguyên Ca thì những người còn lại đều ngẩn ra. Vinh nhục của nữ nhân hậu viện đều quyết định bởi nam nhân, phu nhân mới ra ngoài ngày đầu tiên, lão gia đã nghỉ ngơi ở Kiêm Gia viện. Chẳng lẽ lần này phu nhân thật sự muốn xoay người? Chương Vân vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nhất thời cảm thấy mọi người trong phòng đều nhìn bà bằng ánh mắt chế nhạo. "Nghe nói thầy dạy trước đây có vấn đề, ngay cả tiểu thư “ngọc đắt kim kiều” cũng dạy bậy bạ. Nơi này của ta có danh sách thầy dạy do Ôn phu nhân đề cử, nghe nói cũng không tệ lắm. Chư Thành nói ngày khác sẽ cho người đi mời, kêu ta báo lại cho ngươi một tiếng!" Giọng Thư Tuyết Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc, trước chỉ trích Chương Vân chưởng quản phủ không tốt, mời thầy dạy có vấn đề, sau chỉ ra sự kiện dự tiệc hoàng cung làm xấu mặt của Bùi Nguyên Dung, còn nhắc đến giao tình với Ôn phu nhân, cuối cùng nói Bùi Chư Thành đã đồng ý việc này, chẳng qua thông báo cho Chương Vân mà thôi. Bùi Nguyên Ca không ngờ lời lẽ của Thư Tuyết Ngọc cũng sắc bén, lợi hại như vậy, mi mắt khẽ nâng lên. Chương Vân cũng không ngờ, mười năm sau tình thế hai người rõ ràng đảo ngược, nhưng lần đầu gặp mặt lại vẫn bị Thư Tuyết Ngọc chèn ép như cũ, thù mới hận cũ nổi nên, bà ta híp mắt nói: "Phu nhân thật là có lòng. Đúng rồi, phu nhân mười năm không xuất viện, hạ nhân và vật phẩm nhất định thiếu thốn, có gì phu nhân cứ nói với ta." Đây chính là khoe khoang, hiện tại bà là người chủ trì việc bếp núc của Bùi phủ, đắc dụng hơn chính thất phu nhân Thư Tuyết Ngọc này nhiều! "Chương di nương không nói, thiếu chút nữa ta cũng quên." Thư Tuyết Ngọc lấy trong tay áo ra một tờ giấy, đưa tới rồi nói: "Đây là danh sách vật phẩm Kiêm Gia viện hiện nay còn thiếu, Chương di nương chuẩn bị theo cái này cho ta là được rồi! Về phần hạ nhân thì nha hoàn hồi môn của ta hẳn đều vẫn còn, trước điều bọn họ đến Kiêm Gia viện đã, còn lại từ từ nói!" Tranh đấu bao năm, Chương Vân rất tâm đắc vì chọc giận Thư Tuyết Ngọc, Thư Tuyết Ngọc cũng giống vậy kích Chương Vân thuận buồm xuôi gió. Bộ dáng không hề khách khí này quả nhiên kích thích Chương Vân. Nhìn qua danh sách, Chương Vân tức giận cười khẩy, Thư Tuyết Ngọc này còn tưởng rằng giờ vẫn như mười năm trước sao? Bà ta mỉm cười nói: "Phu nhân, ghế gỗ khảm ngọc lưu ly bát bảo này —— " "Chư Thành đã xem qua tờ danh sách này, ông ấy nói ngươi xưa nay giỏi giang, việc này giao cho ngươi xử lý được, không thành vấn đề !" Thư Tuyết Ngọc cười nhẹ, lấy Bùi Chư Thành ra chặn miêng bà ta. Đã nói không thành vấn đề, nếu bà làm không được, kia chẳng phải nói Bùi Chư Thành nhìn lầm người sao? Chương Vân thầm cắn răng, vốn nghĩ đến đây ra oai phủ đầu Thư Tuyết Ngọc. Không ngờ cuối cùng lại tự mình làm mình ấm ức! Chẳng lẽ mười năm giam lỏng, ngược lại biến Thư Tuyết Ngọc thành như vậy? Hay là.... Chương Vân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Bùi Nguyên Ca trong ngực Thư Tuyết Ngọc, hay là tiểu tiện nhân này bày mưu tính kế giúp bà ta? Nhất định là tiểu tiện nhân này! Bà âm thầm nắm chặt quả đấm, nhưng mà, đối với bà và Thư Tuyết Ngọc mà nói, quan trọng nhất vẫn là lão gia. Đêm nay sẽ nghỉ ở Kiêm Gia viện sao? Được, vậy để mọi người trong phủ thấy rõ, rốt cuộc ai mới là người lão gia yêu quý nhất? Ban đêm, Bùi Chư Thành đến Kiêm Gia viện lúc giờ Hợi, Thư Tuyết Ngọc đã ngủ, trên giường trải hai chiếc chăn, bà ngủ bên trong, giữ lại chăn đệm bên ngoài cho ông. Bạch Sương cẩn thận nhìn sắc mặt Bùi Chư Thành, thầm oán trách phu nhân tính tình quá kiêu ngạo, khiến lão gia khó xử! Nàng đang định giải thích, đã thấy Bùi Chư Thành ra sau bình phong thay tẩm y (đồ ngủ), sau đó đi ra nói: "Đi xuống đi!" Rồi đi thẳng tới chỗ chăn gấm ngoài mép giường. Bộ dáng kia, hiển nhiên không hề ngạc nhiên chút nào. Tắt đèn, trong phòng tối đen yên tĩnh, tựa hồ đều đã ngủ yên. Lúc này Thư Tuyết Ngọc mới mở mắt ra, nghe tiếng hít thở của người nằm bên cạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang đồng thời xuất hiện. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh chấp, còn kèm theo tiếng khóc của nữ tử. Thư Tuyết Ngọc muốn lặng lẽ ra ngoài nhìn xem chuyện gì thì thấy Bùi Chư Thành nằm ngoài lặng yên rời giường, nhẹ nhàng ra gian ngoài. Bà khẽ giật mình, mới biết được, hóa ra ông cũng không ngủ. Một lúc lâu sau thấy Bùi Chư Thành vẫn chưa trở về, Thư Tuyết Ngọc từ từ ngồi dậy, khoác áo khoác ra ngoài. Đại nha hoàn Tứ Đức viện Hỉ Đức mặt đầy nước mắt, thần thái lo âu, mà Bùi Chư Thành mặc xiêm y chỉnh tề, trong lòng đã có dự cảm. "Chương di nương đột nhiên sinh bệnh, xem tình hình dường như rất nghiêm trọng, ta qua đó nhìn xem." Bùi Chư Thành thấy bà cũng ngẩn ra: “Lát nữa ta về!" Quả nhiên! Thư Tuyết Ngọc hờ hững gật đầu: "Được." Đợi Bùi Chư Thành rời đi, Bạch Sương liền giậm chân tức giận nói: "Hồ ly này lại giở thủ đoạn, trước kia còn kiêng kị phu nhân, hiện tại ngược lại không kiêng nể gì như vậy! Phu nhân của ta, ngài không nên cho lão gia qua đó, nếu không ngài cũng nên theo qua nhìn một chút mới phải. Nếu đêm nay lão gia ngủ lại Tứ Đức viện, truyền ra ngoài, mặt mũi phu nhân coi như mất sạch!" Thư Tuyết Ngọc bình tĩnh nhìn bầu trời đêm đen tối bên ngoài, bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: "Quên đi, ngủ thôi." "Phu nhân?" "Ngủ!" Phu nhân này! Bạch Sương sốt ruột dậm chân, nghĩ tới nghĩ lui đành phái người truyền tin cho tứ tiểu thư, xem nàng có biện pháp vãn hồi gì hay không. Người truyền tin mang đến mẩu giấy Bùi Nguyên Ca tự viết, chỉ có hai chữ "Yên tâm" Bạch Sương không hiểu, ngược lại càng nôn nóng hơn, sao mà ngủ được? Nàng tự mình đến canh cửa Kiêm Gia viện, cầu nguyện Bùi Chư Thành sẽ quay lại. Trong phòng tối đen, cô đơn và yên tĩnh, Thư Tuyết Ngọc rốt cục không nhịn được rơi lệ. Tứ Đức viện, Hỉ Đức đưa Bùi Chư Thành vào nội thất. Chương Vân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng, hoa lê đẫm mưa [1] đáng thương vô cùng. Bà ta thấy Bùi Chư Thành tiến vào liền mắng chử Hỉ Đức: "Tiểu đề tử [2] ngươi dám cả gan làm bậy, ta nói không được kinh động lão gia, ngươi không nghe thấy sao? Đêm hôm khuya khoắt, lại mời lão gia từ trong viện phu nhân đến, thành ra thể thống gì?" Sóng mắt uyển chuyển trên người Bùi Chư Thành, nói: "Lão gia, nô tỳ không sao, người vẫn nên quay về với phu nhân đi! Dù sao, ngài và phu nhân đã mười năm không gặp." Nói xong, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tựa hồ thống khổ vô cùng. Am hiểu lòng người, nghĩ cho người khác như vậy, ai nỡ bỏ nàng mà đi lúc này? Bùi Chư Thành thản nhiên nhìn bà, nói: "Mời đại phu chưa?" "Di nương một mực nói không nên kinh động mọi người, không cho nô tỳ đi. Nô tỳ thấy di nương vô cùng đau đớn, chỉ biết khóc, thật sự không biết làm sao, nên mới đi quấy nhiễu lão gia." Hỉ Đức vội vàng quỳ xuống, không quên tô đẹp hình tượng săn sóc ôn nhu của Chương Vân thêm đẹp ba phân. Bùi Chư Thành thần sắc bất động, phất tay ý bảo Hỉ Đức lui xuống, không cho người mời đại phu, cũng không tiến lên an ủi, chỉ lẳng lặng nhìn Chương Vân, ánh mắt thâm trầm thậm chí mang theo tức giận. Chương Vân dần dần cảm thấy bất an, từ từ ngồi dậy, thân thể nhỏ bé mặc trung y tơ lụa màu trắng tinh tế động lòng người, đôi mắt đẫm lệ nhìn Bùi Chư Thành, dè dặt nói: "Lão gia?" "Ta thật sự không biết, từ khi nào ngươi có bệnh đau đầu vậy?" Bùi Chư Thành lạnh lùng lên tiếng. --- ------ ------ ------ ----- [1] Lê hoa đái vũ (梨花带雨) : giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái [2] tiểu đề tử: kiểu mắng chửi “đồ con đ*” ấy ( cũng không hiểu sao Chương Vân lại dám mắng như vậy trc mặt Bùi Chư Thành nữa, nên giữ nguyên văn)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang