[Dịch]Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Sưu tầm
Chương 65 : 61.2: Thế ngoại cao nhân (2)
.
Vân Lãnh Ca chậm rãi một đường đến Phúc Thọ đường.
“Tổ mẫu, Lãnh Ca tới thăm người.” Vân Lãnh Ca vừa bước vào cửa đã nũng nịu kêu lên.
Lão phu nhân đã lớn tuổi, thích náo nhiệt, thích con cháu quấn đầu gối, ngẫu nhiên nũng nịu một chút sẽ quyến rũ tình cảm mẹ hiền của bà, nhưng không thể quá mức, nếu không sẽ biến thành cố ý nịnh nọt tranh thủ tình cảm, trong lòng phải có cán cân cân nhắc đúng mực.
Vân Lãnh Ca một bộ nghĩ không thể chờ đợi biểu tình thân mật của lão phu nhân, lại vẫn kiên trì cúi chào xong, dưới gương mặt mỉm cười của lão phu nhân, thân mật ngồi ở bên cạnh khoác lên tay của bà, làm nũng nói: “Tổ mẫu, ăn sáng rất tốt cho sức khỏe, người ăn ngon không?”
Lão phu nhân hơi ngửa đầu ra cười, khẽ gõ lên trán của Vân Lãnh Ca, xoay người cười nói với Vân ma ma: “Ngươi xem nha đầu này kìa ngay cả bữa sáng của bà lão như ta cũng quản nữa.”
Nói là quở trách, nhưng sự sủng ái trong lời nói không ai nghe không ra, Vân ma ma hiểu được, hiện tại Nhị tiểu thư ở trong lòng lão phu nhân thật không bình thường, lập tức cười trả lời: “Nhị tiểu thư chỉ quan tâm tới lão phu nhân thôi mà.”
Vân Lãnh Ca khẽ gật đầu, phụ họa nói: “Vẫn là ma ma hiểu lòng Vân Lãnh Ca nhất, mà tổ mẫu lại hiểu lầm tôn nữ, tôn nữ không đồng ý đâu.”
Dứt lời, cái miệng nhỏ nhắn giả bộ hờn dỗi khẽ nghiêng người một cái.
“Cháu nha, thật sự là nghịch ngợm, đương nhiên là tổ mẫu hiểu được Lãnh Ca khéo hiểu lòng người nhất rồi.” Lão phu nhân thấy nàng một bộ trẻ con, xinh đẹp đáng yêu, hoàn toàn không giống như mấy đứa con đầy tâm kế thâm trầm của Nhị di nương, làm việc vừa đoan trang lễ phép, đối với người tổ mẫu như bà lại càng thêm cung kính, trong mắt hiện lên nụ cười nói.
Vân Lãnh Ca xoay người cười tươi tắn, trong mắt tràn đầy cảm động, bỗng dưng như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ôm cánh tay lão phu nhân nhẹ nhàng lay: “Tổ mẫu, tôn nữ thiếu vài nha hoàn hầu hạ…”
“Đúng lúc sáng nay Tứ di nương khỏi bệnh, hiện đang ở Thanh Phong uyển chọn nha hoàn ma ma, cháu thuận tiện tới đó chọn vài người là được.” Mấy ngày nay ba mẹ con của Nhị di nương đều bị cấm túc, lão phu nhân bớt bị quấy rầy làm phiền, hôm nay lại được Vân Lãnh Ca dụ dỗ quá mức cao hứng, không hỏi một tiếng liền đáp ứng.
“Tôn nữ cảm ơn tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca đứng dậy hành lễ, trên mặt mang theo sự áy náy, ngượng ngùng nói: “Trong viện của cháu có bảy nha hoàn, thực là không đủ dùng, bằng không cũng sẽ không làm phiền tổ mẫu rồi.”
“Cháu đứa nhỏ này, cháu là tôn nữ của ta, có gì mà làm phiền chứ.” Lão phu nhân không đồng ý nhìn nàng một cái, vô cùng thỏa mãn với việc Vân Lãnh Ca trình bày giải thích mọi chuyện với bà.
“Vâng, tôn nữ vô cùng cảm ơn tổ mẫu.” Vân Lãnh Ca mỉm cười nói: “Tôn nữ đi chọn nha hoàn ạ.”
Cúi chào xong cáo lui ra hỏi Phúc Thọ đường Vân Lãnh Ca một mình trở về Thương Lãnh uyển, để cho Ngâm Cầm đến Thanh Phong uyển mời chủ buôn người.
Một lát sau, Ngâm Cầm dẫn theo chủ buôn người và một đám nha hoàn ma ma chờ được chọn đi tới sân nhỏ.
Vân Lãnh Ca cũng không ra khỏi nội thất, để cho Ngâm Cầm và Vận Nhi tuyển vài nha đầu ma ma. Không cần hỏi nàng, tự mình quyết định là được.
Từ khi không có Nhị Di Nương cản trở, Ngâm Thư lại là người có tâm kế, chắc chắn sẽ an bài chuyện này thỏa đáng.
“Tiểu thư.” Một tiếng gọi mang theo vẻ vui mừng cắt đứt suy nghĩ trong đầu của Vân Lãnh Ca, ngẩng đầu thấy Lâm ma ma được Ngâm Thư dẫn vào trong thất, trong lòng bà đang vui mừng, không nhịn được liền gọi một tiếng.
Ánh mắt hàm chứa nụ cười của Vân Lãnh Ca nhìn bà một cái, ý bảo còn cò người ở ngoài, đừng để người bên ngoài nhìn ra tin tức gì.
Vân Lãnh Ca ngồi thẳng người, theo thứ tự nhìn, trừ Lâm ma ma và Lục Ý còn có bốn nha đầu khác, đôi mi thanh tú chau lại, nói: “Ta không có gì để giáo huấn các ngươi, yêu cầu của ta không cao, thành thật làm tốt bổn phận của mình, đường đường chính chính làm người.”
Dứt lời, sáu người đồng loạt hành lễ, cung kính nói: “Nô tỳ ghi nhớ lời tiểu thư phân phó.”
Thấy mấy nha đầu này cũng mười phần đôn hậu, yên lặng rũ đôi mắt, lòng Vân Lãnh Ca khẽ động, theo thường lệ thưởng cho mỗi người một hà bao rồi cho các nàng đi xuống, lập tức nháy mắt cho Ngâm Thư.
Ngâm Thư hiểu ý, dẫn đám nha hoàn xuống, phân phó công việc của mình cho các nàng, lần nữa mang theo Lục Ý và Lâm ma ma đi vào nội thất.
“Tiểu thư.” Lâm ma ma kích động, vội vàng đi lên trước hông nhịn được cầm bàn tay nhỏ bé của Vân Lãnh Ca dịu dàng vuốt ve, lực rất nhỏ, sợ làm nàng đau.
“Nhũ mẫu, Ca nhi không sao, có người ở bên cạnh ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.” Vân Lãnh Ca vỗ nhẹ hai tay có chút run rẩy của Lâm ma ma, thấy trên mặt bà đã khôi phục chút hồng nhuận, mặc dù thân thể còn chưa tốt, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt, chắc chắn sẽ không đáng lo.
“Từ nay về sau người chính là ma ma quản sự của Ca nhi, đỡ cho ta luôn phải phiền lòng vì chút chuyện nhỏ trong viện, nhưng cũng làm phiền nhũ mẫu rồi. Tạm thời úy khuất Lục Ý phải làm nha hoàn nhị đẳng, ở bên cạnh hầu hạ ta.” Đối với một người già toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, trong lòng Vân Lãnh Ca ấm áp, nghịch ngợm nói.
“Chắc chắn lão nô sẽ chuẩn bị tất cả vì tiểu thư.” Lâm ma ma xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, nghẹn ngào nói.
“Nhũ mẫu còn chưa khỏe hẳn, trước đi nghỉ ngơi đi.”
Giờ mậu một khắc, sắc trời còn chưa tối hẳn, giữa trưa Vân Lãnh Ca chỉ ăn một chút, hiện tại cảm thấy có chút đói bụng nên dùng bữa tối sớm. Đang ngồi trên giường viết chữ tiêu thực, Vân ma ma bên cạnh lão phu nhân đến Thương Lãnh uyển truyền lời, sắc mặt nghiêm túc và trang trọng, ánh mắt nặng nề, cũng không nói nhiều lời. Chỉ nói nàng đến Phúc Thọ đường một chuyến, bên Tướng gia và các vị chủ tử trong phủ cũng đã phái người đi báo, sau đó sẽ đến Phúc Thọ đường.
Dẫn theo Ngâm Thư rời khỏi Thương Lãnh uyển, qua hoa viên gặp Tứ di nương đang thẳng hướng đến Phúc Thọ đường.
Mặt mũi nàng đã khôi phục bộ dáng thiếu nữ, vóc dáng người thướt tha, phong tình vạn chủng. Mặc dù những năm này cố ý che giấu sắc đẹp, nhưng nhiều năm mặt không dính phấn son bột nước đầy chì, làn da tinh tế như nữ tử trẻ tuổi, một chút cũng không giống da mặt của thiếu phụ tuổi ba mươi. Đồ trang sức trang nhã cũng thật là đẹp mắt, Liễu Diệp Mi, nhất là cặp mắt xếch cố ý trang điểm tỉ mỉ, sóng mắt đảo quanh, đoạt hồn người, quả thực là có thể hút hồn phách của nam nhân.
Mặc một bộ váy hoa đào Vân vụ Yên La thêu đóa hoa đào diễm lệ, đường viền trên ống tay áo đều là dùng kim tuyến thêu lên, càng thể hiện rõ đóa hoa vô cùng sống động, hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp. Trên đầu là búi tóc mây đơn giản, cài ngọc trâm hình một nhánh hoa đào, cả người giống như hoa đào xuân tháng ba, phấn trang điểm lộ rõ nhu tình, xinh đẹp lại không tục tằng, mị hoặc giống như Nhị Di Nương, nhưng lại nhiều hơn một phần thiếu nữ thanh xuân, dung mạo lại càng xinh đẹp hơn.
“Nhị tiểu thư.” Tứ di nương mỉm cười vừa mức, khẽ hành lễ nói: “Nô tỳ nghe nói có một vị thế ngoại cao nhân đắc đạo đến Tướng phủ, lão phu nhân gọi tất cả chủ tử trong Tướng phủ đến chẳng lẽ là muốn cho chúng ta dính chút tiên khí? Không biết Nhị tiểu thư nghĩ như thế nào?”
Hôm nay nàng mới bước ra khỏi bốn góc của bức tường trong phòng, không hiểu chuyện ở bên ngoài lắm.
Dân chúng Đông Dương thờ phụng Phật giáo, chùa miếu lớn nhỏ nhiều vô số kể. Cao tăng Phật giáo có viên tịch Niết Bàn, hòa thượng tuổi càng lớn, lí lịch càng dày, trong mắt người đời càng cao không thể chạm tới. Tất cả đều cho rằng bọn họ sẽ tùy thời Niết Bàn trở thành thần tiên trên trời chỉ có thể nhìn, dần dần đối đãi hòa thượng già như tiên nhân, khí tức trên người cũng bị truyền thành tiên khí.
Vân Lãnh Ca rũ mí mắt xuống, món khai vị tuồng vui này hóa ra lại rất quý hiếm, đáy mắt xẹt qua một tia hiểu ra, càng khẳng định tính toán có vài phần phỏng đoán của mình, trên mặt hàm chứa vui vẻ nói: “Nếu là cao nhân đắc đạo, sao có thể bước vào trong chốn hồng trần, tùy thời để dơ bẩn thế gian nhiễm lên quần áo thánh khiết của Phật giáo chứ?”
Chỉ sợ là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện