[Dịch]Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Sưu tầm
Chương 61 : 59: Gặp mặt đầu thành
.
"Trong sân còn có những thứ không sạch sẽ, chờ chuyện này kết thúc, Ngâm Thư ngươi tìm lý do đuổi toàn bộ ra ngoài, ngày mai lúc chọn nha đầu bà tử, ngươi và Vận Nhi chọn mấy người đàng hoàng làm nha hoàn tam đẳng, có thể lưu lại thì nhị đẳng lại nói sau.” Vân Lãnh Ca hơi mệt mỏi, đánh ngáp, ỉu xìu nói.
"Bằng không tiểu thư cứ ngủ trước đi.” Thấy gương mặt Vân Lãnh Ca nồng đậm mỏi mệt, Ngâm Thư quan tâm hỏi.
"Ai, thời buổi rối loạn, đáng thương cái thân thể bây giờ của ta, còn phải quan tâm lo lắng khắp nơi." Vân Lãnh Ca bĩu môi, tay nhỏ bé thuận thế dụi mắt, thở dài nói: “Cũng được, người tài phải chịu vất vả, ai bảo trời sinh ta đâu, tất phải làm được việc lớn, các ngươi nói có phải không?”
Vừa mới dứt lời, Vân Lãnh Ca bị lời khoe khoang của mình làm thú vui, không khỏi nở nụ cười rầu rĩ, buông lông mi có chút rung rung xuống, đường cong khóe miệng cũng lớn hơn.
"Tiểu thư nói rất đúng, năng lực của ngài siêu quần, không người nào có thể so sánh, tự nhiên phải lao tâm lao lực." Vận Nhi và Ngâm Thư còn chưa kịp phản ứng, Ngâm Cầm vội vàng lấy lòng nói, tiến lên trước mấy bước, ngồi trên đất ân cần xoa bóp chân cho Vân Lãnh Ca.
"A, Ngâm Cầm." Vân Lãnh Ca đột nhiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang cười vui vẻ của nàng, kỳ quái hỏi, "Ngươi đột nhiên đối tốt với ta như vậy, vỗ mông ngựa vô cùng vang dội, mọi chuyện chu đáo săn sóc, ta rất hoài nghi có phải ngươi làm chuyện có lỗi với ta hay không, cố ý ân cần để che giấu sự chột dạ của ngươi." Dứt lời, nguy hiểm nheo mắt lại cố ý quan sát nàng.
Ngâm Thư nghe vậy, vẻ mặt vốn không tốt đã bắt đầu trở nên cứng ngắc nhìn Ngâm Cầm.
"Tiểu thư, nô tỳ oan uổng mà, còn không phải là tướng gia gọi nô tỳ hầu hạ tiểu thư cho thật tốt, sau đó nhân cơ hội báo cho tiểu thư một tháng nữa chính là đại thọ 60 của ngài, muốn dụ dỗ tiểu thư đưa một phần thọ lễ thật tốt." Thấy ánh mắt hoài nghi của các nàng quăng lên người mình, nhất thời đầu Ngâm Cầm phình to như cái đấu, oa oa kêu oan, vội vàng khai ngọn nguồn không chừa một mống, trong lòng bi thương, tướng gia, cũng không phải nô tì bán đứng ngài, ngài ngàn vạn lần không được trách tội nô tỳ nha.
Vân Lãnh Ca ngẩn ra, thì ra là có chuyện như vậy, dĩ nhiên nàng nhớ sinhh thần của ngoại công, quà tặng cũng đã sớm có ý định, nhưng nàng chỉ là một nữ tử bình thường, ngay cả bạc cũng là do Ngâm Cầm lấy ra, lễ vật quý trọng nàng cũng không biết lấy đâu ra, vì sao ngoại công lại đau lòng với thọ lễ của nàng như vậy? Phí nhiều công sức như vậy khiến Ngâm Cầm nịnh nọt nàng, thọ lễ của nàng vốn chỉ là một phần tâm ý mà thôi.
"Tiểu thư, cho dù không có tướng gia phân phó, thường ngày nô tì cũng săn sóc rất chu đáo." Vân Lãnh Ca còn chưa nói gì, Ngâm Cầm lại bất mãn nói.
Thật là tâm lớn, Vân Lãnh Ca bày nỗi lòng, vuốt vuốt trán, hỏi, "Ngoại công có nhắc nhở ngươi phải chuẩn bị thọ lễ gì không?” Nghĩ tới nghĩ lui, chính nàng hai bàn tay trắng, đúng là không có gì để lấy ra, bất đắc dĩ phải hỏi Ngâm Cầm, muốn hỏi ra căn nguyên.
Ngâm Cầm "A" một tiếng, nói, "Tướng gia nói bản vẽ phi đao của tiểu thư không tệ, muốn hỏi tiểu thư xem có thể vẽ mấy bức cùng loại hình đó không." Thấy bộ dáng thì ra là vậy của Vân Lãnh Ca, dừng một chút, tiếp tục nói, "Nếu như tiểu thư không có, bộ phi đao kia phải tính làm thọ lễ rồi, tiểu thư muốn thì phải để sau."
Dứt lời, Ngâm Thư đã ngượng ngùng cúi đầu, nàng da mặt mỏng, trước kia ở trước mặt tướng gia đều là bất cẩu ngôn tiếu (*ăn nói có ý tứ, thận trọng), đột nhiên nghe Ngâm Cầm hình dung như vật, cảm thấy mất thể diện thay tướng gia.
Trải qua chuyện tình mấy lần trước, Ngâm Cầm cũng nhìn quen lắm rồi, năng lực chịu đựng được nâng cao rất nhiều, tốc độ bình thường nói xong.
Vân Lãnh Ca kích động trợn trắng mắt, tức giận nói, "Đúng là một tao lão đầu tử(*ông già họm hẹm), cần vét sạch đáy rương của ta mới bằng lòng bỏ qua ư?
Nhìn thấy biểu cảm tròng mắt ba nha đầu sắp ra ngoài, Vân Lãnh Ca cười ngượng ngùng, cơn giận còn sót lại chưa tiêu, ho một tiếng, nói: "Đi nói cho ngoại công, ông tuổi lớn, đồ nguy hiểm như vậy vẫn không nên đụng thì tốt hơn, ngộ nhỡ không biết sử dụng tự cắt tay mình, chính ngoại tôn nữ ta đây lại phải chịu tội rồi. "Dừng một chút, cảm giác mình nói hình như hơi quá mức, có chút không nhịn được bổ sung, "Bảo ông ấy yên tâm, tự ta sẽ cho ông ấy một thọ lễ hài lòng, đảm bảo ông vui vẻ đến nỗi cười rụngrăng."
Ngâm Cầm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lại có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là thọ lễ gì mà khiến tướng gia có kiến thức uyên bác lại cười rụng răng?
Một hơi còn chưa thở, nhìn thấy vẻ mặt tiểu thư muốn nói lại thôi, hỏi, "Tiểu thư, còn có gì phân phó sao?"
"Ách, ngoại công lớn tuổi, tính tình cũng lớn, câu lão già họm hẹm kia là ta nhất thời lỡ miệng, không biết lựa lời, cũng không cần bẩm báo ông." Vân Lãnh Ca nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, lúng túng nói.
Ngoại công cũng 60 rồi, nếu bị mình làm tức giận nổi trận lôi đình, chạy loạn khắp phòng, không chỉ mất mặt mũi riêng ông mà chính nàng cũng thấy băn khoăn.
Ngâm Cầm cố gắng nín cười, trả lời: "Tiểu thư, nô tỳ hiểu được." Coi như tiểu thư không phân phó, nàng cũng không dám, ngộ nhỡ tướng gia bị tức giận, có mệnh hệ gì, lỗi nàng rất lớn.
"Ra ngoài xem, võ công của ngươi tốt, nhìn xa một chút, Nha Nha trở lại thì bẩm báo một tiếng." Vân Lãnh Ca vội vàng đổi chủ đề, nói.
Nhị Di Nương bị thua thiệt, nhất định làm việc sẽ càng thêm ổn thỏa cẩn thận, việc hỏi thăm nhất định cũng toàn diện hơn, nhưng xem chừng như vậy hẳn cũng sắp trở lại rồi.
Khuôn mặt Ngâm Cầm còn ửng đỏ do cố nén cười, nghe thấy tiểu thư phân phó vội đáp một tiếng, cười đi ra ngoài.
"Lưu lại một nến nhỏ dễ cháy là được, trong phòng quá sáng sẽ lộ chân tướng."
Vận Nhi lập tức dập tắt mấy chiếc đèn lồng còn lại, chừa lại một chụp đèn sáng sáng tốt tốt đung đưa, ngọn nến lay động khiến nội thất lúc sáng lúc tối, trên mặt mấy người cũng hắt lên một tầng sắc xám.
Vân Lãnh Ca nhớ tới yến hội, vốn bầu trời đang tươi đẹp chợt phủ kín một tầng mây đen, đưa tay đẩy ra một góc cửa sổ, nghe thấy tiếng gió lay động ào ào bên ngoài, thầm than quả thực mưa gió sắp tới, Tướng phủ lại sắp không bình tĩnh rồi, chỉ sợ khi Mộ Dung Diệp hồi triều, triều đình Đông Dương cũng gió nổi mây phun, đao quang kiếm ảnh.
Vân Lãnh Ca rũ mắt xuống, nhìn lá cây không nơi nương tựa, chỉ có thể tùy ý mặc cho gió thổi phiêu tán xung quanh, nếu có một ngày nàng cũng trở thành lá cây ấy, chỉ sợ có thể sẽ phải chịu cảnh chôn trong đất vàng đi, nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng Vân Lãnh Ca mỉm cười, sao hôm nay nàng lại đa sầu đa cảm như vậy, làm gì tự coi nhẹ mình, vó thể hoàn cảnh chung quanh rất hợp với tình hình, nghĩ nhiều làm gì, làm sư ngày nào, gõ mõ ngày ấy, con đường phía trước có gian nguy thế nào đi nữa không phải cũng bước từng bước mà tới ư?
Ngâm Thư nhạy cảm phát giác quanh thân tiểu thư dao động cảm xúc, có hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại có chút hiểu ra, tuy tiểu thư tuổi nhỏ lại có tính cách chững chạc bản lĩnh, nhưng cho dù có mạnh đến đâu, tiểu thư vẫn chỉ là một nữ tử còn chưa thành niên, thình thoảng cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, muốn được dựa vào.
"Nha Nha trở lại, tắt đèn thôi." Ngâm Thư đang muốn an ủi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Lãnh Ca đã vang lên.
Vận Nhi cầm chụp đèn lên, dập tắt cây nến bên trong, Vân Lãnh Ca đóng lại cửa sổ, thu lại tất cả cô đơn và mê mang.
"Tiểu thư, nha đầu kia trở lại." Ngâm Cầm đi tới bẩm báo, nhìn thấy nội thất đã một mảnh tăm tối, kinh ngạc một chút, chỉ là trong người có nội công, nhìn trong ban đêm cũng không thành vấn đề, vững vàng bước tới trước mặt Vân Lãnh Ca.
"Ừ, chờ nha đầu kia trở về phòng, bảo Tứ di nương đến đây đi." Vân Lãnh Ca giơ tay lên đè mi tâm, nhịn xuống cảm giác khó chịu chợt xuất hiện, nhàn nhạt nói.
"Hôm nay tiểu thư đã sớm mệt mỏi, những chuyện phí tâm này, ngày mai nghỉ ngơi tốt rồi lại làm tiếpi." Thấy bóng dáng Ngâm Cầm cáo lui đi xuống, Vận Nhi lo lắng nói.
"Không có gì đáng ngại, ngày mai mới bắt đầu thì không an tâm." Vân Lãnh Ca quả thật có chút mệt mỏi, nhưng lại không thể không vực lại tinh thần tiếp tục nói, "Vận Nhi, hôm nay ta còn chưa uống thuốc, ngươi đi nấu đi, nếu có người nhìn thấy, nói là nấu canh an thần cho ta.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện