[Dịch]Đích Nữ Nhị Tiểu Thư - Sưu tầm
Chương 17 : Vô sự bất đăng Tam Bảo điện.
.
Vân Xuân Ca nhìn mấy người kia đi khuất khỏi tầm mắt nàng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân Lãnh Ca vẫn im lặng không nói ở bên cạnh.
“Hôm nay Nhị muội làm rất tốt, ta cũng không biết từ khi nào thì Nhị muội lại tài hoa như vậy?” Vân Xuân Ca hoài nghi mở miệng nói, nghi ngờ cùng dò xét trong giọng nói rõ ràng như vậy.
Vân Lãnh Ca thu hồi suy nghĩ, lặng lẽ nhìn về phía Vân Xuân Ca, thản nhiên mở miệng nói: “Chẳng lẽ ra làm chuyện gì cũng phải báo cáo với đại tý sao?” Ánh mắt trong vắt, đồng tử trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Vân Xuân Ca, ẩn chứa sắc bén.
Vân Xuân Ca nghẹn lời, trừng mắt nhìn Vân Lãnh Ca, dưới ánh mặt trời mặt nàng sáng rực rỡ như bạch ngọc, dáng người thon dài lung linh giống như được tăng thêm một vầng sáng, cả người sáng ngòi khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, tao nhã như vậy, làm cho lòng nàng không khỏi nảy sinh cảm giác xấu hổ, loại cảm giác mới nảy sinh này càng làm cho nàng thêm oán giận Vân Lãnh Ca, nàng là dòng chính nữ, mình chỉ là thứ nữ, cho dù là trưởng nữ thì sao, tôn ti trưởng thứ khác biệt, đây là đạo lý từ xưa không thay đổi, cho dù nàng có cố gắng ưu tú hơn, cũng chẳng bao giờ vượt qua được, nếu mình cũng là dòng chính nữ thì tốt rồi, mình nhất định sẽ làm tốt hơn Vân Lãnh Ca.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca chỉ thoáng dừng lại trên người Vân Xuân Ca, thấy khuôn mặt Vân Xuân Ca trong nháy mắt thay đổi rất nhiều vẻ, không để ý khẽ nhướng lông mày, thu hồi ánh mắt, nàng mở miệng phân phó nói: “Vận nhi, Ngâm Thư, chúng ta trở về đi.” Vận nhi chỉ cảm thấy hôm nay giống như nằm mơ vậy, tình tiết phập phồng, may mà tiểu thư nhạy bén, cũng không phải chịu thiệt thòi gì, chỉ là bài thơ kia của tiểu thư cũng khiến cho nàng cảm thấy có chút mê hoặc, có thể là tiểu thư ngầm khổ ở trong lòng đi.
Không để ý tới ánh mắt căm hận của Vân Xuân Ca, Vân Lãnh Ca mang theo hai nha hoàn trở về viện của mình.
Vừa mới đi đến cửa viện, Ngâm Cầm đứng ở cửa nhìn xung quanh thấy tiểu thư mình xuất hiện, lộ ra vui mừng, nàng bước nhanh đến nghênh đón, Vân Lãnh Ca có chút nghi ngờ, thản nhiên nhỏ giọng nói, “Có chuyện gì?” Mình để Ngâm Cầm có võ công ở lại trong viện, mộ là sợ Ngâm Cầm đi theo mình dễ bị kích động sẽ hỏng việc, hai là giữ ở trong viện phòng ngừa có người hạ độc thủ sau lưng, chẳng lẽ thật sự có người thừa dịp mình xuất môn mà dùng độc kế hại người như vậy?
Ngâm Cầm đi theo Vân Lãnh Ca vào trong phòng, vừa đi vừa nhỏ giọng bẩm báo: “Tiểu thư, là Tam Di nương và Tứ tiểu thư tới.”
Trong lòng Vân Lãnh Ca kinh ngạc, trong nháy mắt liền sáng tỏ, nàng khẽ gật đầu, hỏi: “Người hiện giờ ở thiên sảnh sao?” Ngâm Cầm liền đáp một tiếp.
Vân Lãnh Ca nhấc chân đi đến thiên sảnh, vừa vào cửa liền thấy hai mỹ nhân đang ngồi, một nhu nhược khiến người ta thương tiếc, một xinh đẹp bình tĩnh, Tam Di nương và Vân Thu Ca đúng là người hai mặt.
Hai người đang ngồi thấy Vân Lãnh Ca đến, vội vàng đứng dậy quỳ gối hành lễ, “Thỉnh an Nhị tiểu thư/ Nhị tỷ tỷ.”
Vân Lãnh Ca nhíu mày, hai người này xem ra là người thông minh, mình không hề được sủng ái, các nàng lại vẫn tôn kính mình như vậy, quả nhiên không để cho người khác bắt được nhược điểm, khó trách dưới sự chưởng gia của Nhị Di nương nhiều năm như vậy mà vẫn sống an ổn.
Trong mắt Vân Lãnh Ca hiện lên ý cười, “Tam Di nương và Tứ muội muội không cần khách khí như vậy, mời ngồi.” Vân Lãnh Ca nâng tay, ý bảo các nàng đứng dậy.
Hai người vâng lời ngồi xuống, Tam Di nương mở miệng cười nói: “Nhị tiểu thư tỉnh lại tỳ thiếp liền muốn đến thăm, lại sợ làm phiền Nhị tiểu thư nghỉ ngơi, hôm nay mới tới cửa, mong Nhị tiểu thư thứ lỗi.” Giọng nói ôn nhu như nước, chỉ sợ nam tử nghe Tam Di nương nói xong, liền cam tâm tình nguyện chết trong dịu dàng này.
“Không sao, có lòng đến là được.” Lời nói của Vân Lãnh Ca vẫn ngắn gọn như trước. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ là vô sự bất đăng Tam Bảo điện (không có việc gì thì không đến chùa).
Tam Di nương không biết phong cách hành sự của Vân Lãnh Ca, còn tưởng rằng trong lòng nàng tức giận, hơn nữa cần một chuyện gì đấy để nói ra, trước mắt ngược lại là một cơ hội tốt.
Tam Di nương cúi thấp đầu, lông mày nhíu chặt, gương mặt vốn nhỏ nhắn yêu kiều càng lộ vẻ ai oán ủy khuất, ngập ngừng nói: “Thật ra tỳ thiếp đã sớm muốn đến thăm Nhị tiểu thư, tiếc là Nhị Di nương phân phó nói không được phép có người đến viện của Nhị tiểu thư, dù sao trước kia vẫn là Nhị Di nương chưởng gia. Tỳ thiếp cũng là có tâm mà không có lực,” lời nói này là thăm dò thái độ của Vân Lãnh Ca, cũng để lộ ra mình đã sớm bất mãn với Nhị Di nương, Vân Thu Ca vẫn an tĩnh ngồi không nói lời nào lúc này cũng nhìn mặt Vân Lãnh Ca, cẩn thận đánh giá, không bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên mặt nàng.
Vân Lãnh Ca giống như nghe không hiểu hàm ý trong đó, sắc mặt vẫn như cũ không thấy có bất kỳ gợn sóng nào, nàng thản nhiên mở miệng: “Không ngại, Tam Di nương tới khi nào đến Lãnh Ca cũng đều cảm tạ, Ngâm Cầm, sao Tam Di nương và Tứ muội muội đến lâu như vậy còn chưa có châm trà, nhanh đi lấy trà tốt đến đây.”
Ngâm Cầm đang suy nghĩ không biết tiểu thư sẽ trả lời Tam Di nương như thế nào, nghe vậy có chút không hiểu, đáp một tiếng liền đi chuẩn bị trà bánh, Vận nhi cũng đi theo ra ngoài hỗ trợ.
Tam Di nương và Vân Thu Ca lúc này có chút tò mò không biết trong lòng Vân Lãnh Ca nghĩ gì, Tam Di nương cau mày hỏi, “Nhị tiểu thư, chuyện này...”
Vân Lãnh Ca thản nhiên cười, không nói chuyện. Thấy Vận nhi và Ngâm Cầm bưng trà đến, nhìn hai người theo thứ tự đem trà đặt ở trước mặt Tam Di nương và Vân Thu Ca, nàng mới mở miệng, ánh mắt nhìn sâu vào hai người hôm nay đến thăm hỏi, “Tam Di nương và Tứ muội muội nếm thử trà trong viện của ta, tuy không phải là cực phẩm, có chút bần hàn, nhưng bản thân ta uống lại cảm thấy thích hợp với mình, mà hiện tại còn uống thành quen, ta cũng không nghĩ muốn thay đổi uống trà khác, dù sao muốn thay đổi một thói quen cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, miễn là không có ai buộc ta thử loại trà khác, ta cũng cảm thấy trà hiện tại rất tốt, Tam Di nương và Tứ muội muội có hiểu được ý của ta không?” Mắt Vân Lãnh Ca giống như nước mùa thu, con ngươi càng lộ vẻ sáng ngời giống như ngọc đen, nhưng cũng sâu không thấy đáy.
Tam Di nương và Vân Thu Ca hiểu rõ hàm ý trong đó, ý tứ của Vân Lãnh Ca là cuộc sống hiện tại của nàng rất tốt, miễn là không có người nào phạm đến ranh giới của nàng, nàng cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hai người có chút ngạc nhiên, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, Tam Di nương có chút không cam lòng mở miệng khuyên: “Nhị tiểu thư cần gì phải như vậy, chúng ta có thể đổi một loại trà uống ngon hơn, mình uống dễ chịu hơn một chút.” Những năm này cuộc sống nàng một mực đều bị Nhị Di nương chèn ép, mình vẫn cẩn thận ngầm chịu đựng để đổi lấy một chút bình an, cho dù như vậy, Nhị Di nương vẫn thường xuyên uy hiếp mình, nữ nhi của mình cũng bị đè ép không dám đứng ra, Vân Lãnh Ca thay đổi khiến cho nàng cảm thấy đây là một cơ hội, nàng có thể liên hợp với Vân Lãnh Ca cùng nhau vặn ngã Nhị Di nương, vậy về sau mình sẽ là chưởng gia, nếu mình có thể sinh nhi tử, được nâng làm bình thê, vậy Thu Ca sẽ là dòng chính nữ, chắc chắn có một con đường tốt, nàng quan sát Vân Lãnh Ca vài ngày, cảm thấy có rất nhiều hi vọng, cho nên hôm nay mới đến đây.
Mặt Vân Lãnh Ca không động mở miệng nói: “Ngươi không phải cá, làm sao biết cá vui.” Thiếu chút nữa nàng đã nói ra tỷ ngươi không hiểu những câu nói này, hai người này tìm nàng đơn giản là vì nàng có thù oán với Nhị Di nương, nghĩ muốn liên hợp với nàng cùng nhau đối phó Nhị Di nương, sau khi vặn ngã Nhị Di nương, nàng nhất định sẽ trừ bỏ lão phu nhân người cực kỳ có quyền thế trong phủ, quyền chưởng gia cũng sẽ rơi vào tay nàng. Bàn tính này đánh thật vang, đáng tiếc nàng tính sai tính tình của mình rồi, nàng có thù oán với Nhị Di nương, dù nàng có muốn vặn ngã Nhị Di nương, cũng sẽ không bắt tay với người khác, lùi vạn bước mà nói, giúp nàng vặn ngã Nhị Di nương giúp đỡ nàng thượng vị đối với mình có gì tốt, Tam Di nương vừa nhìn đã biết không phải người hiền lành, chọc vào chỉ sợ toàn thân sẽ tanh, còn không tốt với mình, đánh ngã một con cọp, lại đưa tới một con sói, tổ chim bị phá, trứng cũng không yên lành, đạo lý này nàng hiểu, hơn nữa nàng còn phát hiện thực lực của bản thân chưa đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức mới là một lựa chọn đúng.
Nhìn Tam Di nương còn có điều gì muốn nói, lqd Vân Lãnh Va khoát tay áo, mở miệng nói, “Hôm nay ta mệt mỏi, không bồi Tam Di nương và Tứ muội muội được rồi. Hai vị cứ tự nhiên.” Nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, nàng cũng không muốn nghe các nàng nói những chuyện mà nàng không có hứng thú.
Thấy Vân Lãnh Ca rời đi, gương mặt Tam Di nương trong nháy mắt liền thay đổi, vẻ mặt trầm mặc của Vân Thu Ca cũng bắt đầu hiện lên một chút gấp gáp, Tam Di nương vội vàng mở miệng nói: “Chẳng lẽ Nhị tiểu thư không muốn biết năm đó phu nhân mất như thế nào sao?” Phu nhân trong miệng nàng là chỉ sinh mẫu Lâm thị của Vân Lãnh Ca.
Vân Lãnh Ca nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, nữ nhân ôn nhu kia là bị bệnh mà chết, hình như là bệnh ho lao, bởi vì hàng ngày đều ho khan rất lợi hại, trước khi nàng qua đời còn ho ra máu, hơn nữa chính mắt Vân Lãnh Ca nhìn thấy nàng chết, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì sao.
Thấy Vân Lãnh Ca xoay người lại lần nữa đi đến, Tam Di nương khẽ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt Vân Thu Ca ở bên cạnh cũng thả lỏng hơn rất nhiều, Tam Di nương lần nữa mở miệng nói: “Tuy ta không biết rõ ràng, nhưng cũng biết đại khái, ta có thể khẳng định nhất định là Nhị Di nương đã hại phu nhân, nếu Nhị tiểu thư muốn biết rõ ngọn nguồn trong đó, ta nhất định sẽ cho biết,” vừa nói vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Vân Lãnh Ca.
Vẻ mặt Vân Lãnh Ca không đổi, trong lòng cười lạnh, “Tam Di nương cho rằng nàng bắt được mạch máu của mình sao, cho là mình nhất định sẽ thỏa hiệp với nàng? Cũng không xưng tỳ thiếp, mà trực tiếp xưng là ta, tuy mình không để ý các nàng không tôn kính mình, nhưng ngực trước sau lại không giống nhau như vậy,lqd người như vậy, coi như bây giờ mình giúp nàng, về sau nàng cũng sẽ không biết cảm ơn, nói không chừng được việc còn có thể cắn ngược lại mình một cái.”
“Chuyện này tự ta sẽ đi tra, Tam Di nương các ngươi về trước đi, chuyện hôm nay ngươi nói, ta sẽ suy nghĩ kỹ, suy xét xong sẽ mời ngươi tới viện của ta ngồi một lát.” Vân Lãnh Ca trầm tư một chút, mở miệng nói.
Tuy Tam Di nương và Vân Thu Ca đối với kết quả này có chút bất mãn, nhưng cũng không còn các nào khác, may mà Vân Lãnh Ca không nói chuyện kia, nên vẫn còn có cơ hội, hai người liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu ý tứ trong đó, cúi người chào, đứng dậy cáo lui rời đi.
Ánh mắt Vân Lãnh Ca tĩnh mịch nhìn bóng dáng hai người, đứng không nói được lời nào, ba nha hoàn có chút lo lắng nhìn nàng, dù sao đó cũng là sinh mẫu của tiểu thư, bây giờ trong lòng tiểu thư nhất định là rất khổ sở.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện