[Dịch]Đích Nữ Muốn Hưu Phu - Sưu tầm

Chương 5 : Xông vào đám cháy cứu người.

Người đăng: 

.
Edit: hoa hồng Đợi đến khi Ngụy Tử đi xa, Trà Hương mới vội vã đi một hướng khác, mà con đường kia chỉ đến sau núi, Tần Thư Dao vội vàng nhấc váy chạy xuống bậc thềm, nhưng bỗng nhiên bị một bức tường thịt ngăn cản, mặc kệ là đi bên trái hay bên phải đều là người. "Ngươi tránh ra!" Tần Thư Dao dùng sức đẩy bức tường thịt trước mắt, muốn lao ra. Nhưng lập tức truyền đến âm thanh rút kiếm ra khỏi vỏ, Tần Thư Dao ngẩng đầu lên mới nhìn rõ, trước mắt vậy mà có hơn mười mấy người, hơn nữa trong tay mỗi người đều cầm kiếm, Tần Thư Dao hoảng sợ lui về phía sau hai bước. Nhưng nàng lại quên phía sau là bậc thềm, khiến nàng lảo đảo suýt chút ngã ngã xuống đất, mà nam tử trước mắt này khẽ nhíu mày, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh như có như không, sau đó liền dẫn theo một đám người đi qua bên cạnh người nàng. Tần Thư Dao thầm mắng vài câu, sau đó lại đuổi theo, lại không thấy bóng dáng của Trà Hương. Sau khi trở về, chỉ thấy một mình Ngụy Tử ngồi ở trong phòng, đang ăn điểm tâm Lục ma ma đưa tới, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào lập tức dấu điểm tâm đi, sau đó đứng lên lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Cô nương đi đâu vậy? Nô tì ở chỗ này chờ thật lâu!" Tần Thư Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngụy Tử, cười lạnh nói: "Ngươi còn nhớ rõ lời nói lúc trước của ta không?" Ngụy Tử kinh hoảng ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc. "Vì sao ngươi không đi theo Trà Hương? Vì sao còn giúp nàng ta làm việc?" Tần Thư Dao tức giận vỗ lên bàn: "Đi ra quỳ ngoài cửa cho ta, không có lệnh của ta không được tiến vào!" "Cô nương, nô tì nhất thời tham lam, kính xin cô nương tha cho nô tì!" Ngụy Tử khấu đầu cầu xin tha thứ, nàng không dám giấu diếm, đưa túi hầu bao kia ra: "Nô tì không dám nữa, không dám nữa!" Tần Thư Dao lạnh lùng nói: "Ta không muốn nói lần thứ hai." Ngụy Tử biết từ sau khi Tần Thư Dao sốt cao liền thay đổi rất nhiều, đứng dậy khóc đi ra ngoài. Qua một nén nhang Trà Hương cũng đi vào, trên tay còn bưng một chén canh long nhãn táo đỏ, nhìn thấy Ngụy Tử quỳ ngoài cửa, nghi hoặc hỏi: "Ngụy Tử phạm vào sai lầm gì rồi?" Tần Thư Dao buông bút trong tay, ngẩng đầu nhìn Trà Hương, nhẹ giọng nói: "Ta phân phó nàng làm việc, vậy mà nàng dám dùng mánh khóe, còn ngồi ăn điểm tâm để tiểu nha đầu khác đi làm, ngươi nói ta có nên phạt hay không?" Trà Hương vừa nghe dọa một thân mồ hôi lạnh, nàng né tránh ánh mắt sắc bén của Tần Thư Dao, gật gật đầu: "Quả thật nên phạt!" Tần Thư Dao đứng lên, cũng không nhìn nàng ta: "Đưa canh long nhãn táo đỏ kia đến chỗ lão phu nhân đi!" Trà Hương thở ra một hơi, nghĩ rằng chẳng qua là Ngụy Tử lười biếng, không cẩn thận bị Tần Thư Dao bắt được mà thôi. Buổi tối, Tần Thư Dao đang ngủ mơ màng, chợt nghe bên ngoài một trận ồn ào, mà trong phòng cũng càng ngày càng nóng. "Đi lấy nước ... Đi lấy nước ... Mau tới chữa cháy..." Trong lòng Tần Thư Dao nhảy dựng vội vàng xuống giường, lúc này trong phòng của nàng cũng đã cháy, chỉ là lửa cháy ở trong phòng nàng cũng không tính là quá lớn, nàng nhanh chóng mặc quần áo, sau đó liền xông ra ngoài, lại nhìn thấy trận hỏa hoạn ở bên ngoài đã lan tràn ra, giống như một con rồng lửa, điên cuồng nhảy múa, theo gió thổi xoay tròn, rất nhanh thành một biển lửa. Không ít nha hoàn bà tử cùng tiểu hòa thượng đều cầm theo thùng nước đi dập tắt lửa, nhưng lửa cháy quá lớn, nước xa không cứu được lửa gần. Lục ma ma muốn lao vào nhưng lại bị một nha hoàn bên cạnh ngăn lại, bà ta sốt ruột hô to: "Lão phu nhân còn ở bên trong..." Mọi người xung quanh đều lo chữa cháy, không ai dám lao vào cứu Tần lão phu nhân. Tần Thư Dao lập tức đoạt lấy một chậu gỗ của nha hoàn, sau đó đổ nước lên trên người, ngay sau đó lập tức lao vào. Tốc độ của nàng quá nhanh, nha hoàn bà tử bên cạnh còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy Tần Thư Dao đã liều lĩnh lao vào. Lúc này ở cách đó không xa, có một nam tử mặc áo bào màu đen vạt áo thêu hoa văn màu trắng, đầu đội tử kim quan, nhìn thấy một nữ tử nhỏ bé lao vào đám cháy, khóe miệng nâng lên, sau đó lạnh lùng nói với người bên cạnh: "Còn không nhanh đi dập lửa!" Thị vệ bên cạnh lập tức đi theo một đám tiểu hòa thượng lấy nước, mà Mộ Thiếu Dục cũng lao vào. Phòng trong đều là khói, trận hỏa hoạn này xảy ra khi Tần lão phu nhân còn đang ngủ say, giờ phút này bà ấy đã kinh hoàng tránh ở góc tường, không biết nên làm thế nào cho phải. Lửa càng cháy càng mạnh, mấy cột trụ đều đang cháy, ngọn lửa cháy thẳng lên không trung, vô số đốm lửa nhỏ bay ra trong phòng. Tần Thư Dao rất nhanh tìm được Tần lão phu nhân, hai tay vội vàng lôi kéo cánh tay của Tần lão phu nhân, hô lớn: "Tổ mẫu, nhanh đứng dậy!" Tần lão phu nhân đã bao giờ gặp qua tình huống thế này, cho nên đã sớm bị dọa cho hai chân mềm nhũn, nhìn thấy Tần Thư Dao giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức nắm chặt cánh tay của nàng. Có lẽ là vì kiếp trước bị lửa thiêu cháy, kiếp này nàng liền không sợ, Tần lão phu nhân gắt gao cầm lấy cánh tay của Tần Thư Dao, sau đó theo nàng cùng nhau chạy ra bên ngoài, nhưng lửa cháy quá lớn, cái bàn cũng đã bị cháy sạch. Đường phía trước đã bị lửa ngăn lại, thế này thì càng thêm nguy hiểm, bọn họ không đi được bao xa, cột nhà liền sập xuống, vừa vặn rơi xuống nơi Tần lão phu nhân tránh né vừa nãy. Tần lão phu nhân nhìn lại, kinh hãi một trận, dưới chân càng thêm nhũn ra. Nơi nơi đều là lửa, y phục của Tần Thư Dao đã ướt nên không dễ cháy, mà lúc này lửa đã bắn lên trên người của Tần lão phu nhân, liền nhanh chóng biến thành ngọn lửa, Tần Thư Dao vội vàng dập tắt ngọn lửa trên người của Tần lão phu nhân, sau đó lại cởi áo ngoài đang ướt sũng khoác lên trên người Tần lão phu nhân. "Làm sao bây giờ? Bây giờ ra không được sao?" Tần lão phu nhân nhìn ngọn lửa gần như chiếm lấy bọn họ, sốt ruột nói. Bọn họ bị nhốt ở bên trong một cái vòng nhỏ hẹp, phía trước là lửa lớn phía sau cũng thế. Tần Thư Dao không tin đời này cũng bị lửa thiêu chết, cái cảm giác thống khổ khi bị lửa thiêu cháy nàng vĩnh viễn không muốn cảm nhận lại. Tần Thư Dao vội vàng trấn an nói: "Tổ mẫu, không có việc gì, nhất định chúng ta có thể trốn ra ngoài." Đang lúc bọn họ hết đường xoay xở, bỗng nhiên lao vào một nam tử tuổi còn trẻ, hắn nhanh chóng che chắn ở trước mặt bọn họ, sử dụng kiếm hình thành một con đường nhỏ, sau đó la lớn: "Chạy nhanh ra ngoài!" Thấy được đường sống, Tần Thư Dao vội vàng đỡ Tần lão phu nhân nhanh chóng xông ra ngoài, chỉ là mới đi tới trước cửa nam tử kia bỗng nhiên ngừng lại, hắn nhanh chóng cởi áo bào trên người xuống, sau đó khoác lên trên người Tần Thư Dao, lạnh lùng nói: "Bên ngoài đều là người." Vừa rồi vì cứu người cho nên Tần Thư Dao không hề e dè, nhưng hiện tại đã có hi vọng cứu mạng, nàng mới phát hiện bản thân chỉ mặc một bộ áo trong đơn bạc, bởi vì trận hỏa hoạn nên y phục đã sớm bị đốt thành một đám lỗ nhỏ. Tần Thư Dao cảm kích nhìn thoáng qua nam tử trước mắt, vội vàng mặc vào, sau đó mới đỡ Tần lão phu nhân đi ra ngoài. Lục ma ma nhìn thấy hai người Tần Thư Dao cùng Tần lão phu nhân đi ra từ trong phòng, vội vàng chạy tới, sốt ruột nói "Có bị thương không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang