[Dịch]Địa Phủ Lâm Thời Công- Sưu tầm

Chương 49 : Cảm động

Người đăng: 

.
Ngồi bên cạnh Lưu Anh Nam là một chàng trai mặc đồ tây trang thẳng thớm mà thất khiếu(*) của anh ta lại đang chảy máu. Lăng Vân cũng ngồi ngay cạnh hắn nhưng lại không hề nhìn thấy, do đó chàng trai này chính là một oan hồn. (*)thất khiếu: 7 lỗ trên mặt gồm 2 mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi và miệng. -Sắp đến lúc cô biểu diễn rồi, cô không đi dặm lại phấn, điều chỉnh trạng thái bản thân một chút đi à? Phải dùng trạng thái sung mãn nhất cùng sự nhiệt tình như khi múa cột để chọi lại sự khiêu chiến của Tiểu Nhã chứ. –Lưu Anh Nam vẫy vẫy tay nói với Lăng Vân. -Anh…có được không đấy? –Lăng Vân không xác định hỏi. -Trong từ điển của con trai không có hai chữ ‘không được’. –Lưu Anh Nam khẳng định chắc nịch. Lăng Vân cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cứng rắn buộc nó đứng dậy. Cô nàng liếc mắt nhìn Tiểu Nhã đang nhảy ở giữa đám đông. Không thể không nói, kĩ thuật nhảy của cô ả này gần đây có tiến bộ, lại thêm giai điệu tuyệt đẹp do Trương công tử thổi lên, cô ả đã thể hiện cả âm nhạc lẫn cái đẹp một cách vô cùng nhuần nhuyễn. Có điều Lăng Vân cũng rất tin tưởng vào bản thân, chỉ hy vọng có một sự hợp tác tốt từ đồng bạn. Nàng thật nghe lời Lưu Anh Nam đi dặm lại phấn, chuẩn bị chiến đấu tới cùng với Tiểu Nhã. Trong lúc đó Lưu Anh Nam rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện với chàng trai bên cạnh một chút. Nhưng khi hắn quay đầu lại thì thấy một cảnh tượng khiến hắn không biết nói gì. Trong tay chàng trai kia là một chiếc ly chân dài. Anh ta đặt chiếc ly ở ngay dưới cằm của mình, ánh mắt ôn nhu nhìn máu tươi chảy ra từ miệng và mũi, một giọt cũng không để lọt ra ngoài, tất cả đều chảy vào chiếc ly chân dài đó. Khi chiếc ly đã chứa đầy máu tươi, khuôn mặt anh ta cũng trở lại bình thường. Sau đó hắn uống một hơi cạn sạch chỗ máu trong ly đó, rồi thất khiếu lại bắt đầu chảy máu. Lặp đi lặp lại, anh ta lấy việc đó giải sầu. Lưu Anh Nam cười khổ nói: -Anh hai, anh nhiều máu thế thì đi hiến máu đi nhé?! -Máu của tôi có độc nên không ai cần. –Chàng trai nhếch miệng cười khổ, hàm răng bị máu tươi nhuộm đỏ bừng. -Anh nói đi, chuyện gì xảy ra vậy? –Lưu Anh Nam cũng rót ra một ly rượu, nâng ly lên mời. Chàng trai cũng rất có phong cách. Khi không chảy máu, một khuôn mặt anh tuấn khiến người ta phải ghen tị lộ ra. Ba ngón tay nâng chiếc ly lên, động tác thành thạo tao nhã. Cho dù uống máu của mình nhưng anh ta vẫn cầm ly đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lắc lắc một chút, nhấp môi một ngụm sau đó mới uống một hơi cạn sạch, duy trì đúng tiêu chuẩn khi uống rượu vang đỏ. Lưu Anh Nam cạn một ly với chàng trai đó, rồi anh ta bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Quỷ là một giống loài cô đơn, tất cả đều gọi là cô hồn dã quỷ, bọn họ không có thân thể, người sống không thể nhìn thấy bọn họ. Bọn họ đều dựa vào ý niệm chấp nhất trong lòng mình hay còn gọi là oán niệm để chống đỡ. Do đó giữa quỷ và quỷ cơ bản không có việc nói chuyện với nhau, điều này cũng chứng tỏ tầm quan trọng của nghề nghiệp của Lưu Anh Nam. Bất luận là người hay quỷ đều mong có người để dốc bầu tâm sự, kể ra những oán niệm trong lòng mình. Đặc biệt là chàng trai ngồi cạnh Lưu Anh Nam lúc này, anh ta đã vật vờ chỗ này hơn một năm, từ đầu chí cuối không có ai nghe anh ta nói chuyện, hắn cũng sắp phát điên rồi. Sau khi cạn một ly với Lưu Anh Nam, anh ta bắt đầu bật máy hát. Hóa ra chàng trai này là một tên đời hai có tố chất rất tốt, tính tình lại khiêm tốn. Từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục chính thống, sau này lớn lên lại du học ở phương Tây bốn năm. Có thể nói anh ta là kết quả của đông tây kết hợp, vừa có tính khiêm tốn kín đáo của người trong nước, vừa có sự nhiệt tình thẳng thắn của người nước ngoài. Đối với chuyện tình cảm cũng vậy, chàng trai vừa có sự lãng mạn của người nước ngoài, vừa có tính chung thủy sắt son của người trong nước. Sau khi anh ta về nước đã quen biết với một cô gái xinh đẹp và thanh thuần. Sau một thời gian kiên trì theo đuổi, hai người trở thành một cặp đôi luôn vui vẻ yêu đời khiến mọi người phải hâm mộ. Gia thế hiển hách cũng giúp cho tình yêu của bọn họ được xuôi chèo mát mái. Cô gái đơn thuần đáng yêu làm cho chàng trai thật si mê. Nhưng ông trời không chiều lòng người. Hơn một năm trước, khi chàng trai chuẩn bị cầu hôn cô gái đáng yêu đó ngay tại nhà hàng này, trên đường tới đây cô gái ấy đã gặp chuyện ngoài ý muốn. Cô ấy nhìn thấy một người rơi xuống nước, vốn đơn thuần thiện lương cô đã quên mình nhảy xuống để cứu người. Nhưng khi người đó được cứu lên, cô ấy lại vĩnh viễn chìm trong đáy nước. Điều khiến người ta tức giận nhất là cái người được cứu lên kia ngay cả một cái rắm cũng không đánh ra, cứ im ỉm biến mất, cho đến tận bây giờ cũng không biết người này là ai. Khi chàng trai nhận được tin cô gái đã chết, anh ta như phát điên, chuyện này với anh ta cũng chẳng khác nào trời sập. Lúc nhìn thấy thi thể của người yêu vẫn trong tư thế như đang cứu người, tên con trai thân cao năm thước như hắn lại khóc hu hu như một đứa trẻ. Anh ta thề nhất định phải tìm được kẻ được cứu máu lạnh kia, ít nhất cũng bắt hắn nói một tiếng cảm ơn với bạn gái mình. Chỉ tiếc là giữa biển người mênh mông này tìm một người có khác nào mò kim đáy bể. Lúc ấy lại là buổi tối, cũng chẳng có ai chứng kiến hết. Cứ như vậy, kết quả là bạn gái anh ta yên nghỉ vĩnh hằng, để lại một mình anh ta cô đơn mang theo tiếc nuối vô hạn. Cuối cùng, anh ta không chịu được nỗi nhớ nhung đã uống thuốc độc tự sát ngay tại nhà hàng sắp chứng kiến nhân duyên tốt đẹp của hai người bọn họ. Mang theo nỗi nhớ nhung vô tận và sự thống hận khôn cùng, hắn hóa thành cô hồn dã quỷ, kiên trì bám trụ lại ở nhà hàng này để chờ người yêu tới. Nghe xong chuyện xưa này, ngay cả kiểu người bất cần đời như Lưu Anh Nam cũng thấy cảm động. Tuy vậy hắn chỉ có thể an ủi chàng trai: -Người đã chết thì không thể sống lại được nữa. Anh bạn, anh nghĩ thoáng ra đi, nếu hai người đã có duyên thì kiếp sau vẫn có thể tiếp tục duyên kiếp này. -Nhưng tôi không cam lòng. –Chàng trai hai tay ôm đầu, huyết lệ trong mắt cuồn cuộn: -Vì sao người tốt lại không được sống lâu? Rõ ràng cô ấy làm việc thiện cứu người, tại sao còn muốn cướp đi mạng sống của cô ấy? -Bỏ đi, đó là chuyện ngoài ý muốn mà không ai muốn cả. Hơn nữa bạn gái anh cũng không hối hận vì đã làm chuyện này đâu, mặc dù nàng đã trả giá bằng mạng sống quý báu của mình. –Lưu Anh Nam hết lòng khuyên giải. -Làm sao anh biêt được cô ấy sẽ không hối hận? Tôi tin là nếu cho cô ấy lựa chọn một lần nữa, nhất định cô ấy sẽ không đi cứu tên hỗn đản máu lạnh kia đâu. –Chàng trai gào lên, may mà người khác không nghe được. Lưu Anh Nam lại kiên định lắc đầu: -Để tôi nói cho anh biết, nếu có thêm một lần nữa, cô ấy sẽ vẫn cứu người, bởi cô ấy đã mỉm cười nơi chín suối. Nếu cô ấy không cam lòng, trong lòng chất chứa sự tức giận và hối hận thì cô ấy sẽ giống hệt anh, hóa thân thành cô hồn dã quỷ vật vờ trong trời đất mà không thể đầu thai. Anh cũng làm quỷ hơn một năm rồi, chắc cũng nhìn thấy rất nhiều cô hồn dã quỷ đúng không, nhưng anh có bao giờ nhìn thấy bạn gái mình chưa? Điều này chứng tỏ nàng đã mỉm cười nơi chín suối. Nghe Lưu Anh Nam nói xong, chàng trai sửng sốt hồi lâu, trong mắt huyết lệ cuồn cuộn, cuối cùng trên khuôn mặt đầy máu tươi ấy mới lộ ra một tia cười khổ: -Đồ ngốc, cô ấy chính là một người ngốc như vậy đấy! Lưu Anh Nam không nói gì, yên lặng uống rượu. Là người thân thiết nhất, anh ta chắc chắn hiểu rất rõ về bạn gái mình. Cho dù không có câu giải thích của Lưu Anh Nam thì anh ta cũng biết bạn gái mình khẳng định sẽ không hối hận chính mình đã liều mình cứu người. Chỉ là anh ta không nghĩ thông, không muốn chấp nhận sự thật. Một lúc lâu sau, anh ta sửa sang lại tâm tình, quyết định đi đến hoàng tuyền như bạn gái mình, mỉm cười với cuộc đời. Chàng trai thu hồi bi thương, quay đầu lại nói với Lưu Anh Nam: -Cảm ơn người anh em, cảm ơn lời khuyên của anh, mượn cát ngôn của anh hy vọng kiếp sau chúng tôi có thể tiếp tục nối tiếp duyên kiếp này. Có điều trước khi rời đi, tôi có một tâm nguyện nho nhỏ mong anh giúp cho...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang