[Dịch]Địa Phủ Lâm Thời Công- Sưu tầm
Chương 40 : Người quỷ thông sát
.
Quỷ Ăn Phân là một loài quỷ rất xa xưa, cho dù khi còn sống chúng mang tội nặng nhưng ở Địa Phủ trên cơ bản đã chịu đủ hình phạt mà đi đầu thai chuyển thế rồi, không biết chỗ này vì sao lại xuất hiện một con, hơn nữa còn ăn mặc theo hình tượng tiểu thư Trinh Tử mọi người thích nhìn.
Có điều nếu đã xuất hiện thì không thể lơ là, con quỷ này hiển nhiên không có ý thức, cũng chẳng giống oan hồn vừa mới chết còn giữ nguyên ý thức để có thể giao tiếp, sẵn lòng nghe khuyên nhủ. Mà con quỷ này rõ ràng là trốn từ địa ngục ra, nó chỉ có một ý nghĩ, đó chính là làm cho người sống nôn mửa hoặc mất khống chế sau đó nó ăn hết thứ bẩn thỉu. Nếu nó không thỏa mãn, người bị nó nhìn chằm chặp có khả năng sẽ vì nôn mửa không ngừng và mất khống chế mà dẫn đến tử vong.
Lưu Anh Nam không biết nó xuất hiện như thế nào, vì sao lại chăm chăm vào Lăng Vân, hơn nữa điều này đã vượt khỏi phạm vi công việc của hắn, hắn chỉ phụ trách giao tiếp với oan hồn vô tội, lòng có oán niệm và vừa mới chết đột ngột, cởi bỏ vướng mắc trong lòng họ, an ủi oán niệm trong lòng họ, cầu siêu họ về Địa Phủ. Công việc về cơ bản chính là, không cố lôi cố kéo, ngồi xuống tâm sự với họ.
Cho nên đối mặt với loại ác quỷ đã uống Mạnh Bà Thang đồng thời chịu hình phạt ở địa ngục này hắn cũng không có biện pháp cực đoan gì. Bây giờ liên hệ Hắc Bạch Vô Thường hoặc Chung Quỳ rõ ràng không kịp, tốt hơn hết là vận dụng tri thức phong phú của hắn và thủ đoạn ‘công nghệ cao’ thôi.
- Mau động thủ đi. –Lưu Anh Nam giục Lăng Vân.
Lăng Vân hoảng sợ, nhìn con ác quỷ đáng sợ rồi lại liếc tên sắc quỷ đang sốt ruột ở trước mắt, làm cho cô nàng hai bên đều khó xử, cuối cùng cô nằng cắn răng, trực tiếp cầm mấy chén trà trên bàn hội nghị, ngồi xuống chui xuống dưới gầm bàn…
Chiếc bàn hội nghị cực lớn này đừng nói chui vào, bên dưới vài người ngủ đều không thành vấn đề. Lưu Anh Nam tuyệt đối không ngờ rằng cô bé còn có chiêu tức nước vỡ bờ, cái khó ló cái khôn này. Đáng tiếc thật, không thể thưởng thức ở khoảng cách gần, song có thể nghe cũng tốt lắm rồi.
Tiếng nước xè xè kia gợi lên cho hắn vô tận ảo tưởng. Không lâu sau, hai chén trà được một cánh tay run run đẩy ra, mà Lăng Vân thì chết sống đều không muốn lộ diện.
Lưu Anh Nam không dám chậm trễ, cầm hai chén trà lên, nhìn vũ khí ‘công nghệ cao’ trong vắt như nước suối kia hắt thẳng về phía con quỷ…
Con quỷ ngẩng đầu, há to miệng, hai chiếc răng nanh trắng ởn đáng sợ, nó vô ý thức muốn nuốt thứ dơ bẩn kia vào trong mồm, nhưng vừa vào mồm nhất thời truyền tới tiếng vang xèo xèo, hệt như mỡ nóng đổ lên da. Trong họng con quỷ kia kêu lên oa oa, mặt bốc lên từng luồng khói đen, khuôn mặt đáng sợ của nó đang thối rữa, tan chảy nhanh chóng.
Không lâu sau nó liền hóa thành một bãi nước đặc. Mây đen che khuất mặt trời tản đi, ánh mắt trời chiếu rọi vào trong, nước đặc toàn bộ tan chảy chỉ còn lại một chiếc váy trắng tinh lẻ loi rơi trên tấm thảm màu đỏ thẫm, thoạt nhìn thật rợn người.
Lưu Anh Nam gãi đầu, đây rốt cuộc là thế nào? Lúc nãy hắn cũng tè, con quỷ này uống rất sung sướng, vì sao nước tiểu của Lăng Vân thì lại sánh ngang với axit sunfuric?
Rất lâu sau không có động tĩnh, Lăng Vân dưới gầm bàn cũng không nán lại được nữa. Cô nàng len lén thò khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng ra, liếc qua con quỷ đã biến mất không thấy đâu kia, chỉ có Lưu Anh Nam mặt đầy vẻ nghi hoặc đang gãi đầu, cô nàng dè dặt hỏi:
- Sao rồi?
Lưu Anh Nam nhìn khuôn mặt đỏ như trái táo của cô nàng, vẻ mặt vừa kinh vừa sợ, hai tay chống lên đất, Lưu Anh Nam chợt nhớ lại:
- Tôi sực nhớ phụ nữ đi WC, bất kể đi nặng đi nhẹ đều cần giấy vệ sinh mà? Lúc nãy cô dùng cái gì thế?
- Cút! Lưu manh! –Mặt Lăng Vân nóng như lửa, mắng một tiếng rồi lại chui vào, lúc nãy hắn giục gấp như vậy, ai còn để ý tới giấy vệ sinh gì chứ.
Lưu Anh Nam mỉm cười ngồi người xuống, nhìn Lăng Vân đưa lưng về phía hắn, ôm đầu gối ngồi dưới gầm bàn, cười nói:
- Được rồi được rồi, tôi đùa thôi, chuyện lúc nãy quá khẩn cấp ai có thể nghĩ được nhiều thế chứ. Hơn nữa, không dùng giấy tính là gì cơ chứ, có lúc tôi đi ị cũng chả dùng giấy.
Bờ vai Lăng Vân hơi rung rung, không biết là đang cười hay đang tức giận, tóm lại vẫn không xoay người sang, giống như một bé con đang giận dỗi. Nom bộ dạng đáng yêu chất phác của cô nàng, rồi ngẫm lại uy lực của nước tiểu khi nãy, Lưu Anh Nam chợt ý thức được điều gì đó, vội hỏi:
- Cô vẫn là xử nữ (gái trinh) à?
Lăng Vân đương nhiên sẽ không đáp lời hắn, Lưu Anh Nam lầm bầm:
- Nhất định là như thế, nước đái đồng tử có uy lực lớn nhất với loại ác quỷ này, nhất là với loại nữ quỷ đối xử độc ác với chồng khi nãy, gặp phải cô gái thuần khiết giữ thân như ngọc giống cô, quả thực đúng là thiên địch, khắc tinh.
Hắn nói như vậy Lăng Vân càng không dám ra ngoài, một cô gái non tơ ngồi tiểu trước mắt một gã đàn ông, còn không mang giấy vệ sinh, hơn nữa bị hắn nhẩm đi nhẩm lại, điều này khiến cô nàng không dám lộ mặt.
May mà lúc này cửa phòng hội nghị bị gõ vang, ngoài cửa truyền tới thanh âm hùng hồn của vệ sĩ:
- Tiểu thư Lăng, cô không sao chứ?
Lăng Vân vốn đã xấu hổ lắm rồi, nhưng không muốn để vệ sĩ lại xông vào chứng kiến bộ dạng xấu hổ của mình, vội hô to dưới gầm bàn:
- Tôi không sao cả.
Vệ sĩ ngoài cửa nói:
- Không sao là tốt, lúc nãy tôi nhìn thấy ngoài cửa bốc khói đen, có cần gọi cứu hỏa hay không?
- Không sao đâu, không có việc gì cả đâu. –Lăng Vân hô to.
Vệ sĩ ngoài cửa im lặng, Lưu Anh Nam lại nhướng mày, sao lúc nãy ngoài cửa lại có khói đen chứ? Còn nữa, lúc nãy Lăng Vân hét toáng trong phòng hội nghị rất lâu, với tính cảnh giác của vệ sĩ không có khả năng không nghe thấy, vì sao lúc đó họ không phản ứng nhỉ?
Lẽ nào có người bày pháp trận kết giới gì ở bên ngoài, ngăn cách hết thảy âm thanh ở bên trong? Lưu Anh Nam cảm thấy rất có khả năng. Hắn biết trên thế giới kỳ nhân dị sĩ có rất nhiều, chỉ là kẻ nào nhằm vào Lăng Vân? Là gã đời hai áo đen hào hoa phong nhã lúc nãy chăng? Y quả thật cho người ta một thứ cảm giác quỷ dị nhưng Lưu Anh Nam vẫn không tin một tên đời hai siêu cấp lại biết thuật sĩ gì đó kia.
Còn có một điểm then chốt nữa là, con Quỷ Ăn Phân khi nãy đến đây như thế nào? Rất hiển nhiên là bị người khống chế, hơn nữa bị người ta khoác lên chiếc váy trắng, giả mạo Trinh Tử, rốt cuộc ai có thể khống chế quỷ, hơn nữa là ác quỷ đang ở địa ngục chịu phạt, thậm chí đã thất truyền?
Tuy bây giờ Âm Tào Địa Phủ rơi vào thời kỳ hỗn loạn nhất từ trước tới nay, anh giai Thiên Đạo từ chối áp bức lôi kéo oan hồn, nhưng chưa từng nghe nói có ác quỷ nào đã chịu hình phạt ở Địa Phủ còn có thể tùy ý ra vào mà?
- Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? –Lăng Vân không biết từ lúc nào đã bò từ gầm bàn ra ngoài, cô nàng kẹp chặt hai đùi, hai chân một trước một sau thoạt nhìn giống như mèo bước đi, tư thế này khiến dáng người của cô nàng càng thêm vẻ cao ráo, đường cong của cặp chân duyên dáng càng thêm động lòng người.
Lưu Anh Nam nhìn nàng, chép miệng nói:
- Tôi nghĩ đây chủ yếu là vì sức hấp dẫn của cô, người quỷ thông sát mà!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện