[Dịch]Địa Phủ Lâm Thời Công- Sưu tầm
Chương 26 : Nữ cảnh sát ấn đường biến đen
.
Tiễn bước đoàn người chị Hai, Lưu Anh Nam lại rúc vào chiếc máy tính đểu của mình, ngậm thuốc nghĩ chuyện xảy ra cả ngày hôm nay, hai mỹ nữ một nóng một lạnh, một có tiền một có thế, điều này không cần phải nói. Hắn đang nghĩ chính là, hai oan hồn, một kẻ là thanh niên hư hỏng hưởng vinh hoa phú quý chuyện xấu gì cũng làm, một người là đứa bé chết vô tội, một kẻ đến chết vẫn còn nhớ tới cô gái bị gã bỏ thuốc kích dục, một người đến chết chấp niệm lại là một đôi giày thể thao fake.
Con người sống cả đời có quá nhiều bất công, những người sống ở tầng đáy xã hội, chỉ có thể dùng ‘người thì cũng phải chết, tiền thì cũng phải tiêu’ để an ủi bản thân, vùi sâu nỗi oán hận và chán nản với cuộc sống vào tận đáy lòng.
Song, oán và hận trong lòng họ chung quy sẽ có ngày thổ lộ hết, đó chính là sau khi đến Âm Tào Địa Phủ, nhân quả báo ứng toàn bộ đều sẽ thể hiện ở Âm gian.
Diêm La chia mười điện, Thập Đại Diêm Vương mỗi người trông coi một điện, mỗi một điện có mười tám địa ngục nhỏ, chuyên môn phụ trách trừng phạt kẻ ác.
Tiêu chuẩn của Âm Tào Địa Phủ khác với quy định pháp luật của Dương gian, khắt khe khiến người ta líu lưỡi. Ví dụ như con người khi còn sống từng nói dối lừa người, xuống Địa Phủ phải chịu hình phạt móc lưỡi. Còn có hình phạt càng ác hơn nữa, ví dụ như khi còn sống từng nhục mạ động vật, từng ăn thịt, sau khi chết đều phải chịu hình phạt lăn núi đao. Bởi vì ở Âm Tào Địa Phủ không phân biệt cao thấp giàu nghèo, vả lại nắm giữ Luân Hồi nên họ biết, những động vật này rất có khả năng là người ở kiếp trước, hoặc kiếp sau sẽ làm người, cho nên chúng sinh đều là bình đẳng.
Những điều như vậy ở Dương gian đều là việc vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, nhỏ bé không đáng kể. Nhưng ở Âm Tào Địa Phủ lại phải chịu hình phạt nghiêm khắc, mà những việc lớn kia, nào là đầu độc mạng người, tham ô công quỹ, đút lót nhận hối lộ, làm nhục nữ tính…vv… trong Âm Tào Địa Phủ sẽ chịu hình phạt vô cùng đáng sợ, ví dụ như rơi biển lửa, chịu đựng Địa Ngục Nghiệp Hỏa thiêu đốt. Mà những hình phạt này đều do quỷ sai sau khi đắp lại thân thể của bạn mới hành hình, khiến bạn cảm nhận nỗi đau đớn một cách chân thực.
Tục ngữ nói rất hay, ‘thiện ác đến cùng chung quy sẽ có báo’, câu này ở Âm Tào Địa Phủ được thể hiện rất đầy đủ.
Cho nên nói, lúc người ta còn sống tốt nhất nên an phận thủ thường, không cầu bạn ngày ngày hành thiện, nhưng tận khả năng không lấn bé hiếp nhỏ. Bằng không, cảm thụ khi lên núi đao, xuống vạc dầu sôi, đóng đinh ở Âm Tào Địa Phủ cũng chẳng phải đơn giản như mấy lời thề chót lưỡi đầu môi với bạn gái ở Dương gian đâu.
Lưu Anh Nam ngậm thuốc, mở máy tính, bỗng phát hiện tin tức liên quan tới Lương thiếu thoáng cái nhiều lên, phía chính phủ, nhân dân, chính thức hay không chính thức, không kể việc to nhỏ, ngay cả chuyện lúc nhỏ nhìn trộm phụ nữ tắm đều bị bới ra. Có điều càng hấp dẫn người ta hơn vẫn là tin tức cha gã chết thảm ở tỉnh thành mà ông ta có thế lực lớn vô cùng.
Phía chính phủ công bố cả nhà Lương thiếu có bối cảnh thế lực xã hội đen, đã xác định vụ án là xã hội đen trả thù. Tin tức muốn truyền đạt chính là họ chết chưa hết tội, xứng đáng gặp xui xẻo, rồi phân biệt liệt kê mười tội lớn của hai cha con bọn họ, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản của họ. Đương nhiên, phía chính phủ cùng lúc cũng tuyên bố, muốn toàn lực truy nã hung thủ.
Mà đại đa số dân chúng đáp lại chỉ có một câu:
- Liên quan gì tới chúng tôi?
Bất kể nói thế nào, chuyện này rốt cuộc đã hoàn toàn kết thúc, còn về chị Hai Thường Đình, dùng thuật ngữ thì nói là ‘nhơn nhơn ngoài vòng phát luật’, tục ngữ nói là ‘cái rắm cũng chả có’, dùng lời của phía chính phủ là ‘tiến thêm một bước trong quá trình phá án’…
Cho dù Lương thiếu dụng ý xấu xa, thủ đoạn ác độc, lại hoành hoành gây ác, xem như trừng phạt đúng tội. Nhưng sự hung tàn và độc ác của đám chị Hai cũng khiến Lưu Anh Nam cảm thấy đáng sợ và hoảng hốt, song, không động dao động súng, không có máu tươi và mạng người còn gọi gì là xã hội đen nữa. Hiện tại ngay cả học sinh trung học gây lộn đều động dao, học sinh tiểu học đều lấy việc quen biết dân giang hồ làm vinh dự. Sự vùng dậy của cơn bão xã hội đen đã không thể ngăn cản, nhưng Lưu Anh Nam vẫn ôm thái độ ‘tôn kính mà không thể gần gũi’ với họ, có thể không trêu chọc thì không trêu chọc.
Nhưng, sự thật chứng minh hắn đã bị cuốn vào trong đó rồi. Hắn vừa tắt máy tính ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một chiếc huy hiệu cảnh sát lấp lánh ánh sáng, chiếc mũ ngành đại diện cho pháp luật trang nghiêm, không cho xâm phạm. Bộ đồng phục màu lam nhạt kia đại diện cho quyền lợi và trách nhiệm chí công vô tư, nghiêm túc chấp hành, sống và làm việc theo pháp luật.
Dưới bộ đồng phục màu lam đó, hai ngọn núi cao ngất đầy đặn tròn trịa đại biểu cho vị nữ cảnh sát này dáng người cực đẹp, bên trong nổi bật ra hình dáng của nội y, loại gọng đỡ ½, hơn nữa là hàng cao cấp!
- Sao, lúc nói chuyện với người ta anh quen nhìn chằm chằm vào lỗ rốn người khác chứ không phải mắt à? –Chị cảnh sát xinh đẹp gõ cửa, nói rất kỳ quái.
Lưu Anh Nam bật cười, cho dù hắn không hề nhìn lỗ rốn nhưng bây giờ cảnh sát biết hài hước thật sự không nhiều. Hơn nữa, cảnh sát xinh đẹp như vậy cũng không thấy nhiều, chỉ thấy dưới chiếc mũ ngành có một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Mày nhỏ như lá liễu, mắt như ánh sao đêm, chiếc mũi ngọc nho nhỏ giống như một viên trân châu tinh xảo, đôi môi mong mỏng kiều diễm ướt át, hơi hé môi, hai hàng răng trắng bóc sáng ngời đều đặn, khiến người ta không nhịn được muốn lao lên hôn một cái.
Có điều gương mặt xinh đẹp này quả thật đầy vẻ nghiêm túc, hơn nữa giữa hai hàng lông mày dường như có một vẻ u sầu xua không tan, ấn đường biến đen, hình như gần đây đang gặp số con rệp.
Nữ cảnh sát rất tuân quỷ củ đầu tiên lấy ra thẻ ngành, huy hiệu cảnh sát lấp lánh đại biểu cho thân phận và quyền lực của cô nàng. Lưu Anh Nam nhìn kỹ, nữ cảnh sát này tên là Thẩm Phong, thành viên cảnh sát thuộc một đại đội trong chi đội hình cảnh thành phố, bức ảnh ở trên hẳn là chụp lúc nàng ta vừa vào cục cảnh sát, cười rất sáng lạn, còn phấn chấn tinh thần hơn bây giờ. Có điều Lưu Anh Nam vẫn tặng thêm lời tâng bốc:
- Bản thân cô còn xinh đẹp hơn cả bức ảnh. Có điều, bể tắm chỗ tôi chỉ kinh doanh nhỏ, cho dù cô là cảnh sát cũng không thể giảm giá.
- Tôi không phải tới tắm, là tới tìm hiểu vụ án, hy vọng anh có thể phối hợp. –Nữ cảnh sát mặt lạnh tanh nói, hàng mi dày xinh đẹp hơi cau lại, như có vẻ u sầu xua không tan, cô nàng lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ anh hẳn đã biết. Vào ngày hôm nay ở tiểu khu này xảy ra một vụ án mạng. Một nam thanh niên bị người ta đánh gãy tứ chi rồi giết một cách tàn nhẫn. Ngay ở phụ cận này có người tận mắt chứng kiến, trước sau tổng cộng có tám người, trong tay cầm vũ khí mang tính sát thương ra vào bể tắm của anh, mời anh hãy cung cấp tình huống cho tôi biết được không?
Lưu Anh Nam đã đoán được chuyện này sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là không ngờ rằng cảnh sát lại tới cửa nhanh đến thế. Hắn đương nhiên sẽ không bỏ tự trọng nói ra chuyện của chị Hai, biết đâu nhân viên cấp cao trong nội bộ cảnh sát còn biết nhiều hơn hắn, nhưng chị Hai lúc này có lẽ đang uống rượu.
Hắn lười biếng nói:
- Xin lỗi chị sĩ quan, tôi không biết án mạng gì cả. Còn về những người cầm vũ khí mang tính sát thương kia, nếu cô nói gậy gỗ được xem là vũ khí mang tính sát thương, thì người như vậy tôi từng nhìn thấy, hơn nữa cũng là nói thật, mà còn xông thẳng vào bể tắm nữ. Lúc ấy trong bể tắm còn có khách nữ, có điều khi nghe họ ra ngoài nói chuyện, những gã kia là do vợ cả của gã đàn ông nào đó tìm tới dạy dỗ bồ nhí, cụ thể là gì còn phải phiền phía cảnh sát các cô đi điều tra. Cô nên biết, gần đây đám bồ nhí, vợ bé này thực sự quá hung hăng ngang ngược. Còn có những gã đàn ông thích chùi mép kia, chính vì sự tồn tại của những người như họ mà làm cho tỉ lệ nam nữ ở nước ta mất cân bằng nghiêm trọng, khiến đàn ông tốt tuổi trẻ tài cao lại có sự nghiệp như tôi đến giờ vẫn độc thân. Tôi đề nghị phía cảnh sát nhất định phải tích cực điều tra, căn cứ theo ‘luật hôn nhân’ hoàn thiện của nước ta tiến hành đả kích nghiêm khắc với chuyện này.
Nghe Lưu Anh Nam lải nhải oán trách, ấn đường vốn đã biến đen của Thẩm Phong càng đậm thêm, cô nàng tức giận nói:
- Nếu bắt hết đám đàn ông nuôi vợ bé, bao bồ nhí, nhà tù của quốc gia chúng ta sẽ không đủ dùng.
Lưu Anh Nam gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đồng thời bổ sung:
- Hơn nữa còn dẫn đến rất nhiều lãnh đạo và nhân viên quản lý các bộ ngành ra đi hàng loạt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện